Mục lục
Thứ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Hoa Đình nghe xong cảm thì thấy nội tâm ấm áp, vừa rồi hắn thật sự rất lo lắng cho nàng, may mắn, nàng coi như lanh lẹ, biết nắm bắt cấm kỵ của tam lão gia, mới khiến cho lão phế vật đó chết tâm với nha đầu Bình Nhi kia, nghe xong lời nói không nên nói, còn biết gây bao nhiêu chuyện.

Vùi đầu lại trong ngực nàng, mũi ngửi được mùi thiếu nữ thơm ngát từ nàng, ấm áp ngọt ngào, hắn tham luyến thời khắc yên lặng tốt đẹp này, nhất thời không muốn cử động, tay quấn quanh eo nàng, cọ cọ trong ngực nàng, nhìn nói “ Nương tử, chúng ta gặp nhau thật hạnh phúc.”

Hắn ở trong ngực nàng nói, nên Cẩm Nương không nghe rõ, cúi đầu hỏi “Cái gì? Tướng công chàng nói cái gì?”

Lãnh Hoa Đình vẫn tựa trong ngực nàng mắng “Tiểu ngu ngốc”. Trong ngực nàng nhô đầu ra, đẩy nàng ra, rồi chỉ vào chén thuốc trên bàn nói “Nhanh uống thuốc đi.”

Cẩm Nương nghe thế, ngoan ngoãn đi lại bưng thuốc uống, có chút ngán ngẩm, nhưng đã quen với vị đắng, nên bưng lên uống một hơi không ngừng, đem toàn bộ nuốt xuống, Lãnh Hoa Đình như làm ảo thuật đút vào miệng nàng cái gì đó, ăn chua chua ngọt ngọt, vừa vào miệng lại có mùi thơm ngát dễ chịu.

“Ăn thật ngon, là cái gì vậy?” Cẩm Nương ăn xong mắt đều lim lim, duỗi tay ra muốn xin hắn thêm.

“Không có, chỉ có một cái.” Lãnh Hoa Đình đẩy tay nàng ra vừa nó vưà cười.

Cẩm Nương kéo ống tay áo hắn kiểm tra, vừa rồi không

Lãnh Hoa Đình nghe xong cảm thì thấy nội tâm ấm áp, vừa rồi hắn thật sự rất lo lắng cho nàng, may mắn, nàng coi như lanh lẹ, biết nắm bắt cấm kỵ của Tam lão gia, mới khiến cho lão phế vật đó chết tâm với nha đầu Bình Nhi kia, nghe xong lời nói không nên nói, còn biết gây bao nhiêu chuyện.

Vùi đầu lại trong ngực nàng, mũi ngửi được mùi thiếu nữ thơm ngát từ nàng, ấm áp ngọt ngào, hắn tham luyến thời khắc yên lặng tốt đẹp này, nhất thời không muốn cử động, tay quấn quanh eo nàng, cọ cọ trong ngực nàng, nhìn nói “ Nương tử, chúng ta gặp nhau thật hạnh phúc.”

Hắn ở trong ngực nàng nói, nên Cẩm Nương không nghe rõ, cúi đầu hỏi “Cái gì? Tướng công chàng nói cái gì?”

Lãnh Hoa Đình vẫn tựa trong ngực nàng mắng “Tiểu ngu ngốc”. Trong ngực nàng nhô đầu ra, đẩy nàng ra, rồi chỉ vào chén thuốc trên bàn nói “Nhanh uống thuốc đi.”

Cẩm Nương nghe thế, ngoan ngoãn đi lại bưng thuốc uống, có chút ngán ngẩm, nhưng đã quen với vị đắng, nên bưng lên uống một hơi không ngừng, đem toàn bộ nuốt xuống, Lãnh Hoa Đình như làm ảo thuật đút vào miệng nàng cái gì đó, ăn chua chua ngọt ngọt, vừa vào miệng lại có mùi thơm ngát dễ chịu.

“Ăn thật ngon, là cái gì vậy?” Cẩm Nương ăn xong mắt đều lim lim, duỗi tay ra muốn xin hắn thêm.

“Không có, chỉ có một cái.” Lãnh Hoa Đình đẩy tay nàng ra vừa nó vưà cười.

Cẩm Nương kéo ống tay áo hắn kiểm tra, vừa rồi không biết hắn lấy từ nơi nào, nàng còn muốn ăn.

“Nói là không có mà, ngày mai cho nàng ăn” Lãnh Hoa Đình khép lại ống tay áo, đẩy nàng ra, nhẹ nhàng dụ dỗ nói.

Cẩm Nương lục ống tay áo hắn nhưng không tìm được, có chút thất vọng “Nhỏ nhen, là vật gì vậy, tại sao không làm nhìu một chút.”

“Trong cung đặc chế, trong phủ không ai biết làm đâu, Lưu phi nương nương thưởng cho phụ vương, cũng không phải mỗi ngày đều có.” Lãnh Hoa Đình vừa nói vừa đẩy xe vào trong phòng, Cẩm Nương thấy thế liền tiến lên giúp, lần thứ hai nghe nói đến Lưu phi nương nương rồi, Giản Thân Vương phủ có quan hệ gì với Lưu phi nương nương?

Trong lòng nghĩ, trong miệng lại cảm thán “Lưu phi nương nương thật đúng là người tốt, lúc trước còn thưởng cho chàng nhiều điểm tâm như vậy, cái này là trong điểm tâm đó ư?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong quay lại gõ đầu nàng một cái “Lưu phi nương nương là dì ta, dĩ nhiên đối tốt với ta.”

Cẩn Nương nghe xong liền hiểu ra, thì ra là thế, ngẫm lại cũng đúng, quý tộc nhà cao cửa rộng trong kinh thành, nhà nào mà không có quan hệ thiên ti vạn lũ với người trong cung, chính là đại phu nhân thôi, nghe nói cũng là biểu muội của hoàng hậu, cho nên mới kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi như vậy.

Hai người vào phòng, Cẩm Nương thoáng cái lại nghĩ đến mấy gói thuốc Lãnh Hoa Hiên cho, liền hỏi Lãnh Hoa Đình “Tướng công, tam thiếu gia cho thuốc chàng không thử à, nghe nói đối với chân chàng rất hữu hiệu.”

“Vứt đi” Lãnh Hoa Đình vừa nghe vừa lạnh lùng nói.

Cẩm Nương nghe xong rất là kinh ngạc, rất muốn hỏi là vì sao, giữa hắn và Lãnh Hoa Hiên đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn, nghĩ đến cho dù hỏi, hắn cũng không tự nói với mình, trong nội tâm nàng liền tính toán, một hồi nói với Tú Cô cầm ra bên ngoài tìm đại phu kiểm tra thực hư, nếu thuốc không có chuyện gì, thật là thuốc tốt, dù thế nào cũng bắt hắn uống mới được.

Nhìn sắc trời không còn sớm, Cẩm Nương liền đi kêu Ngọc Nhi cùng Châu Nhi lấy nước rửa mặt, nhưng Châu Nhi lại không thấy, chỉ có một mình Ngọc Nhi đi vào, Cẩm Nương thấy kinh ngạc liền hỏi “Châu Nhi đâu, sao chỉ có mình ngươi?”

Ngọc Nhi nghe xong trả lời “Nghe nói mẹ nàng bị bệnh, chắc là trở về.” Vừa nói vừa lấy nước.

Cẩm Nương có chút khó hiểu, Châu Nhi là đại nha đầu trong viện, nếu muốn xin nghỉ, hay muốn làm gì phải hỏi qua Tú Cô, loại việc này hằng ngày Tú Cô đều tự xử lý, bởi vì Châu Nhi là thiếp thân bên cạnh Lãnh Hoa Đình, có thể nghỉ hay không, nghỉ bao lâu đều phải xem ý mình, Tú Cô vẫn chưa nói, là quên sao?

Trong lòng bỗng xuất hiện nghi ngờ, nhưng nàng lại không hỏi nhiều, một lúc sau Ngọc Nhi giặt xong khăn, Cẩm Nương tự mình lau mặt cho Lãnh Hoa Đình, Ngọc Nhi liền giật mình, có chút ấp úng không biết làm sao, bộ dáng của Lãnh Hoa Đình là đương nhiên rất hưởng thụ, nhìn lên thấy Ngọc Nhi đang ngẩn người, thì nhân tiện nói “Bây giờ ngươi đi ra ngoài, trong đây có thiếu phu nhân là được rồi.”

Nghe xong ánh mắt Ngọc Nhi ảm đạm, muốn nói lại thôi, nhưng nàng rất quen thuộc tính tình Lãnh Hoa Đình, nếu thiếu gia không muốn ai ở trong phòng, mà ở lại, không chừng lại có vật gì đó bay đến trên người, may mắn thì trúng người, không may thì trúng mặt, vì vậy nhìn Cẩm Nương, rồi cúi đầu khom người ra ngoài.

Cẩm Nương không để ý, nàng muốn giúp Lãnh Hoa Đình rửa chân, thuận tiện giúp hắn ấn huyệt.

Bỏ đi áo lót dài, lộ ra làn da đen bên trong, Cẩm Nương không khỏi thở dốc kinh ngạc, từa hồ so với buổi sáng còn đen hơn, nàng vội bỏ chân hắn vào nước nóng, hít mũi “Đau không?”

Lãnh Hoa Đình nhìn mắt nàng đã ngân ngấn lệ, bèn an ủi “Mỗi ngày đều như thế, đến buổi chiều càng đen thêm, không đau.”

Nhưng khi tay Cẩm Nương đè xuống, hắn nhịn không được mà run một chút, nhưng sức lực của Cẩm Nương lại tăng thêm một chút, cứ như vậy lần lượt ấn ba cái, rồi xoa thẳng đến huyệt dũng tuyền, rồi lại trở về, lần thứ nhất ấn mạnh mắt thấy máu lưu thông nhanh hơn, màu sắc cũng phai nhạt đi chút ít, chẳng qua sắc mặt Lãnh Hoa Đình càng thêm nghiêm túc, giống như đang chịu thống khổ.

Nhưng hắn nhìn ánh mắt của nàng dịu dàng thắm thiết, mắt phượng xinh đẹp mang theo sủng nịnh, thỉnh thoảng cầm khăn giúp nàng lau mồ hôi trên chán.

Cẩm Nương khẩn trương nhìn màu đen trên huyết mạch bắt đầu di chuyển hỏi “Có từng thi châm chưa? Có lẽ lấy ra được một ít máu độc.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền lắc đầu nói “Trước kia đã từng thử qua một lần, nhưng độc tố quá sâu, nếu muốn lấy máu, sẽ lấy rất nhiều, người sẽ chịu không nổi.”

Cẩm Nương nghĩ cũng đúng, độc này chỉ hại đến phần chân, nhưng cũng không phải chuyện này, nghĩ tới kiếp trước thấy chứng bệnh viêm mạch máu, kiếp trước cha nàng bị viêm mạch máu, thì là giãn tĩnh mạch, vì mạch máu bị cứng mà thành, bệnh trạng là da chân biến thành màu đen, mạch máu thô ra, hơn nữa hiện lên dưới da, các khối cơ dưới da cứng lại, nghiêm trọng là da sẽ bị thối rữa, làn da dần dần bị hoại tử, làm mọi cách đều không được, nhưng chân Lãnh Hoa Đình bị thương cùng bệnh giãn tĩnh mạch lại giống nhau, viêm mạch máu thường là người già bị tỷ lệ rất lớn, người trẻ thường ít bị, mà hắn một mực nói là trúng độc.

Vì vậy hỏi hắn “Chàng cái này…là đột nhiên bị sao?”

Lãnh Hoa Đình có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn nàng, Cẩm Nương biết hắn nghe không hiểu liền hỏi lại “Ta muốn biết, chàng trúng độc mãn tính hay trúng độc đột phát.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền ngửa đầu, nhắm mắt lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt, thần sắc thống khổ, làm như không muốn nhớ lại chuyện năm đó.

Cẩm Nương sợ hắn không chịu nói, không khỏi gấp gáp, nàng phải biết rõ nguyên nhân bệnh trạng, bằng không, nàng làm sao biết ra tay thế nào.

Sau một lúc lâu Lãnh Hoa Đình mở mắt ra, trong mắt thu lại vẻ đau xót, bình tĩnh nhìn Cẩm Nương nói “Năm đó cũng không biết là trúng độc, cứ nghĩ là bệnh tự bộc phát nặng, nguyên tưởng là đã chết, về sau có người dạy ta một bộ phương pháp luyện khí, đem hắc khí toàn thân dồn xuống chân, mới nhặt về cái mạng, chỉ là từ đó về sau đôi chân không thể đứng lên, về sau nghĩ lại, độc này thấm vào thân thể từ từ, hẳn là có người bỏ độc vào thức căn của ta, mỗi ngày một ít, tích lũy từng ngày, sau một thời gian sẽ tự bộc phát.”

Nghe xong lòng Cẩm Nương rút lại từng đợt, co rút đau đớn, có thể tưởng tượng được, năm đó hắn mới mười hai tuổi, đã phải trải qua thống khổ lớn thế nào, lại còn phải giãy dụa giữa cái sống và cái chết, chống chọi lại, cần phải mất bao dũng khí mới có thể làm, cắn răng đi luyện công để tự cứu mình, hai hàng nước mắt thanh lệ không tự giác chảy xuống mặt nàng, từ giọt từng giọt không tiếng động nhỏ lên chân Lãnh Hoa Đình, lại như nhỏ vào nội tâm khô hạn của hắn, lẳng lặng, dễ chịu, như nước thấm dần

Dù hắn giả bộ hờ hững tỉnh táo, cũng nhịn không được mà động dung, trước kia chỉ một mình hắn đau nhức, dù Vương gia Vương phi biết rõ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, hơn nữa trong nội tâm bọn họ, có chút chuyện so với hắn còn quan trọng hơn, nếu không phải hắn phát bệnh, bọn họ cũng sẽ không chú ý đến hắn…thậm chí vĩnh viễn khắc khẩu…

Chỉ là hôm nay, tuy vẫn đau nhức, nhưng lúc đau nhức không còn cô đơn nữa, ít nhất có nàng ở bên hắn, thương thế của hắn đau nhức, lòng nàng cũng đau nhức.

“Không mời người trị liệu sao? Đại Cẩm Quốc nhiều danh y như vậy, bọn họ toàn bộ không có biện pháp sao?” Cẩm Nương nức nở, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lãnh Hoa Đình.

“Phụ vương tìm toàn bộ danh y trong Đại Cẩm, còn đi Tây Lương, nhưng không có người nào có thể chữa, chỉ có thể bó tay, hai năm qua tự ta tìm ra phương pháp khống chế, chỉ là, thường cách một khoảng thời gian sẽ phát tác, lần trước nàng cũng thấy đấy.” Lãnh Hoa Đình cầm khăn lau nước mắt cho nàng, có chút đau lòng, hắn không muốn nàng thống khổ, cho nên, nhiều chuyện hắn không nghĩ nói cho nàng biết, hắn thầm nghĩ cho nàng trôi qua vui vẻ một tí, chỉ là…chính bệnh của mình không tốt, sợ mặt nàng cũng khó giãn ra.

Cẩm Nương nghe xong trong đầu nghĩ nhanh, hắn nói là hắn trúng độc mãn tính, như vậy người hạ độc trong đồ ăn của hắn là người thân cận, lúc ấy hắn còn nhỏ, bất quá chỉ mười hai tuổi, tất nhiên là không phát giác, nhưng hôm nay hắn đã lớn, hắn phải tìm người hạ độc mới đúng nha, vì sao…

“Lúc ấy ngươi có tìm ra người hạ độc không?” Trong lòng nghĩ, trong miệng lại vô thức hỏi ra.

Lãnh Hoa Đình nghe xong mắt hiện lên một tia sắc lạnh cùng bất đắc dĩ, giọng nói cũng trở nên tắt nghẽn “Năm đó phụ vương cùng mẫu phi cũng rất sợ, đã đem mọi người trong viện đều tra xét hết, nhưng thái y đều nhất trí chuẩn đoán không phải trúng độc, chỉ mắc quái bệnh, hơn nữa, còn nói qua trong cung đã có người bệnh giống vậy, cho nên, phụ vương cũng hoài nghi ta thật sự nhiễm bệnh, bất quá, đã đem thay đổi toàn bộ người trong sân, người thân nhất đem ra đánh chết, nhưng cũng không tra ra bất kỳ dấu vết nào.”

Cẩm Nương vừa nghe có người bị bệnh giống vậy, ánh mắt sáng lên hỏi “Tướng công có biết không, người bị bệnh giống chàng, sau này họ thế nào?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong ánh mắt buồn bã, trầm mặc một lúc lâu, ngước mắt yên tĩnh nhìn Cẩm Nương, mắt phượng sáng ngời đau lòng cùng bất đắc dĩ…và không đánh, hắn duỗi tay vuốt mặt Cẩm Nương thật nhẹ nhàng, âm thanh cũng khàn khàn, hít một hơi thật sâu rồi nói “Cẩm Nương, nếu ta chết, nàng sẽ tái giá sao?” Hắn không muốn gọi nàng là nương tử mà gọi tên nàng Cẩm Nương.

“Không…” Cẩm Nương đẩy mạnh hắn ra, nhanh chóng đứng lên, đau đớn nói “Chàng…chàng sẽ cùng ta sống vui vẻ hạnh phúc cả đời, chàng…….chàng nói chuyện không suy nghĩ gì hết.” Lòng của nàng bỏi vì hắn nói đến cái chết kia mà đau đớn, tim làm như không muốn đập nữa, chỉ sống chung một thời gian ngắn, nhưng tim của nàng có thể sớm đã bị hắn lấy mất, nụ cười lần đầu, lời nói ác độc của hắn , lúc nàng còn ở nhà mẹ đẻ, hắn liền yên tĩnh quan tâm, đem toàn lực bảo hộ, từng chút từng chút, tình cảm ôm ấp, đã sớm chảy vào lòng nàng bao lấy nàng, hôm nay nàng yêu hắn thật nhiều, hắn lại nói, nếu hắn chết, nàng tái giá a, làm sao mà nàng không đau lòng, chuyện này làm sao nàng chịu nổi?

Lãnh Hoa Đình nhìn nàng thương tâm như vậy, tim cũng co rút đau đớn, ngửa mặt thở dài “Có lẽ, lúc trước không nên cưới nàng, nha đầu ngốc, còn muốn ta tự mình đón kiệu, biết sớm khó thể dứt bỏ, ta nên mặc kệ tính tình lúc trước của nàng, đem kiệu hoa trả trở về, không vào cửa, cũng không coi là đã gả, sau này nàng tái giá với người khác, vẫn có thể bình an qua ngày, nhưng hiện tại, đã hại nàng rồi.”

“Chàng nói ngốc gì thế, ta đã gả cho chàng, đương nhiên chàng phải tự mình đón kiệu, tự mình bái đường cùng ta, ta Tôn Cẩm Nương là ngươi số khổ, trong nhà mẹ đẻ cũng không có thời gian sống yên ổn, gả cho chàng ta không hề hối hận, hơn nữa, ta quyết không thể để chàng đi trước ta, bởi vì, ta là người ích kỷ, ta không thể chấp nhận sự thống khổ khi mất đi, nếu chàng thương tiếc ta, thì phải mau mau khỏe lại, bằng không ta sẽ hận chàng, cho dù đi đến thế giới bên kia, cũng sẽ hận chàng.” Cẩm Nương nhào vào bên cạnh hắn, hai tay nắm lấy hắn lắc, lời của hắn sắp làm nàng tức chết rồi, cái gì gọi là hại nàng, nếu đã lấy còn muốn đổi ý sao? Nam nhân ngốc này, trách không được lúc trước hắn không đón kiệu của nàng, hóa ra đã sớm có ý này.

Lãnh Hoa Đình không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, một tay ôm nàng vào trong ngực, không cho nàng thấy nước mắt của mình, kỳ thật hắn cũng không thích khóc, nhưng trước mắt người khác, nước mắt là vũ khí của hắn, chính là, nàng … nàng làm cho hắn cảm động, làm cho lòng hắn chua xót, cố gắng đem nàng ôm vào trong ngực, sau một lúc lâu hắn mới nói “Nói nàng ngốc, nàng thật đúng là ngốc, lại xấu nữa, dù sao ta xem cũng quen rồi, làm sao mà ngốc như vậy, ngốc…làm cho người khác đau lòng.”

“Tướng công ta sẽ không để chàng chết trước ta, quyết không, ta sẽ chữa lành bệnh cho chàng, chàng nhất định sẽ khỏi, ta tin, trời không tuyệt đường người, sẽ có biện pháp” Cẩm Nương nửa quỳ bên cạnh hắn, dựa đầu vào vai hắn, ngữ khí nói ra rất kiên quyết.

Lời nói của nàng như ánh sáng, như đốm lửa nhỏ đốt lên tia hi vọng trong lòng hắn, chậm rãi đẩy nàng ra, chăm chú nhìn vào ánh mắt nàng, ánh mắt chuyên chú sáng rực, sau một lúc lâu mới nói “Được, ta tin nàng, ta tin tưởng nương tử nhất định sẽ có biện pháp tốt, cho dù tìm không ra, trong cuộc sống còn lại, ta sẽ luôn đồng hành cùng nàng.”

Miệng Cẩm Nương mấp máy, nghẹn ngào nói “Chàng nói phải giữ lời, từ nay về sau, cũng không được nói chết, chữ này không cho nói, băng không ta sẽ hận chàng.” Nói xong thì cười nín khóc , kéo tay của hắn, nghiêm mặt nói “Tướng công, chàng đã gặp qua những người có chứng bệnh giống chàng chưa.” Mặc dù hỏi hắn như vậy có chút tàn nhẫn, có thể nàng phải xác định cuối cùng bệnh trạng này là bệnh gì, như vậy nàng mới có thể chắc chắn, hắn có phải bị giãn tĩnh mạch hay không?

Lãnh Hoa Đình tất nhiên biết dụng ý của nàng, nhẹ nhàng tóm lấy cái mũi nhỏ của nàng, cười “Thối rữa từ đầu ngón chân, từ từ lan đến toàn thân, cơ thể toàn bộ bị hoại tử, chỉ còn lại xương cốt màu đen, cuối cùng từ từ bại liệt toàn thân, tình trạng rất kinh khủng.” Hắn nói rất bình tĩnh, như đã sớm biết có ngày như vậy, dường như thần kinh cũng đã chết lặng.

Cẩm Nương nghe xong thì hết hồn hết vía, nàng không thể tưởng tượng được một người xinh đẹp người người oán trách như hắn vậy, khi toàn thân thối rữa sẽ thế nào, không, nàng không thể nghĩ, cũng quyết tâm không thể để việc đó xảy ra.

Bất quá, câu trả lời của hắn làm nàng vui vẻ, thái y đã chuẩn đoán đúng bệnh tình của hắn, nàng sẽ có biện pháp, chỉ là, không biết trong thế giới này có thảo dược đó không, bất quá, mọi việc là do người làm, biện pháp người nghĩ, nàng tin tưởng chính mình.

“Tướng công, bây giờ chàng còn uống thuốc không?” Cẩm Nương nhớ đến hắn cho nàng ăn cái gì đấy, nếu không phải thường uống thuốc, hắn làm sao lại mang theo bên người, còn ình ăn, chỉ khi thấy nàng uống thuốc mới cho nàng ăn.

“Ừ, vẫn uống, chỉ có tác dụng áp chế, cũng không có hiệu quả nhiều” Lãnh Hoa Đình không muốn giấu nàng, nên thành thật nói.

“Có thể cho ta nhìn phương thuốc của chàng không? Người như chàng, hẳn là nhiệt độc tích tụ thành bệnh, phải giải độc làm mát, tan bầm thông máu, phải bỏ thêm dược vật thông máu mới được.” Cẩm Nương càng nói, mắt như được nước rửa qua càng trở nên phát sáng, bắt lấy tay hắn.

Lãnh Hoa Đình nghe xong giật mình, trước kia thái y cũng nói qua chuyện này, chỉ là thuốc đã dùng qua, nhưng không có hiệu quả, có thể thấy được bộ dáng vui vẻ của nàng, nên không muốn đả kích nàng, vì vậy liền gật đầu, cho nàng đẩy mình về phía giường, trong đầu giường lấy ra hộp gỗ, mở hộp lấy phương thuốc cho nàng xem.

Trên giấy viết vài vị thuốc đông y, nàng cũng không biết nó có công hiệu gì, bất quá, kiếp trước cha nàng lúc trị bệnh này, có uống qua nhiều thuốc tây, nhưng phần ngọn không trị hết, không bao lâu lại tái phát, về sau, thay đổi sang uống thuốc đông y, ngược lại chậm rãi tốt lên, phương thuốc nàng đã xem qua, hơn nữa, nàng thường thay cha đi mua thuốc, cho nên nhớ rõ, phương thuốc đó với phương thuốc này hoàn toàn khác, cơ hồ là không giống chỗ nào.

“Tướng công, phương thuốc này đã vô dụng, không bằng chúng ta ngừng a.” Ánh mắt Cẩm Nương phát sáng nhìn Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình giật mình, thiệt đúng là cô nương ngốc, mình uống thuốc nhiều năm, nàng mở miệng nói ngừng, chẳng lẽ nàng là thần y tái thế? Bất quá ánh mắt của nàng quá mức nóng bỏng, toát ra đầy vẻ chờ mong, còn có tự tin, nàng có vẻ như biết rõ chứng bệnh của hắn…Kỳ thật, cho dù thật không được, bằng tấm lòng này của nàng, hắn cũng tin nàng, cho dù nàng nghĩ sai rồi thì sao, nhiều nhất lại thêm một tí bệnh tình, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.

“Được” Trong mắt hắn đầy ý cười, trả lời dứt khoát.

biết hắn lấy từ nơi nào, nàng còn muốn ăn.

“Nói là không có mà, ngày mai cho nàng ăn” Lãnh Hoa Đình khép lại ống tay áo, đẩy nàng ra, nhẹ nhàng dụ dỗ nói.

Cẩm Nương lục ống tay áo hắn nhưng không tìm được, có chút thất vọng “Nhỏ nhen, là vật gì vậy, tại sao không làm nhìu một chút.”

“Trong cung đặc chế, trong phủ không ai biết làm đâu, Lưu phi nương nương thưởng cho phụ vương, cũng không phải mỗi ngày đều có.” Lãnh Hoa Đình vừa nói vừa đẩy xe vào trong phòng, Cẩm Nương thấy thế liền tiến lên giúp, lần thứ hai nghe nói đến Lưu phi nương nương rồi, Giản Thân Vương phủ có quan hệ gì với Lưu phi nương nương?

Trong lòng nghĩ, trong miệng lại cảm thán “Lưu phi nương nương thật đúng là người tốt, lúc trước còn thưởng cho chàng nhiều điểm tâm như vậy, cái này là trong điểm tâm đó ư?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong quay lại gõ đầu nàng một cái “Lưu phi nương nương là dì ta, dĩ nhiên đối tốt với ta.”

Cẩn Nương nghe xong liền hiểu ra, thì ra là thế, ngẫm lại cũng đúng, quý tộc nhà cao cửa rộng trong kinh thành, nhà nào mà không có quan hệ thiên ti vạn lũ với người trong cung, chính là đại phu nhân thôi, nghe nói cũng là biểu muội của hoàng hậu, cho nên mới kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi như vậy.

Hai người vào phòng, Cẩm Nương thoáng cái lại nghĩ đến mấy gói thuốc Lãnh Hoa Hiên cho, liền hỏi Lãnh Hoa Đình “Tướng công, tam thiếu gia cho thuốc chàng không thử à, nghe nói đối với chân chàng rất hữu hiệu.”

“Vứt đi” Lãnh Hoa Đình vừa nghe vừa lạnh lùng nói.

Cẩm Nương nghe xong rất là kinh ngạc, rất muốn hỏi là vì sao, giữa hắn và Lãnh Hoa Hiên đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn, nghĩ đến cho dù hỏi, hắn cũng không tự nói với mình, trong nội tâm nàng liền tính toán, một hồi nói với Tú Cô cầm ra bên ngoài tìm đại phu kiểm tra thực hư, nếu thuốc không có chuyện gì, thật là thuốc tốt, dù thế nào cũng bắt hắn uống mới được.

Nhìn sắc trời không còn sớm, Cẩm Nương liền đi kêu Ngọc Nhi cùng Châu Nhi lấy nước rửa mặt, nhưng Châu Nhi lại không thấy, chỉ có một mình Ngọc Nhi đi vào, Cẩm Nương thấy kinh ngạc liền hỏi “Châu Nhi đâu, sao chỉ có mình ngươi?”

Ngọc Nhi nghe xong trả lời “Nghe nói mẹ nàng bị bệnh, chắc là trở về.” Vừa nói vừa lấy nước.

Cẩm Nương có chút khó hiểu, Châu Nhi là đại nha đầu trong viện, nếu muốn xin nghỉ, hay muốn làm gì phải hỏi qua Tú Cô, loại việc này hằng ngày Tú Cô đều tự xử lý, bởi vì Châu Nhi là thiếp thân bên cạnh Lãnh Hoa Đình, có thể nghỉ hay không, nghỉ bao lâu đều phải xem ý mình, Tú Cô vẫn chưa nói, là quên sao?

Trong lòng bỗng xuất hiện nghi ngờ, nhưng nàng lại không hỏi nhiều, một lúc sau Ngọc Nhi giặt xong khăn, Cẩm Nương tự mình lau mặt cho Lãnh Hoa Đình, Ngọc Nhi liền giật mình, có chút ấp úng không biết làm sao, bộ dáng của Lãnh Hoa Đình là đương nhiên rất hưởng thụ, nhìn lên thấy Ngọc Nhi đang ngẩn người, thì nhân tiện nói “Bây giờ ngươi đi ra ngoài, trong đây có thiếu phu nhân là được rồi.”

Nghe xong ánh mắt Ngọc Nhi ảm đạm, muốn nói lại thôi, nhưng nàng rất quen thuộc tính tình Lãnh Hoa Đình, nếu thiếu gia không muốn ai ở trong phòng, mà ở lại, không chừng lại có vật gì đó bay đến trên người, may mắn thì trúng người, không may thì trúng mặt, vì vậy nhìn Cẩm Nương, rồi cúi đầu khom người ra ngoài.

Cẩm Nương không để ý, nàng muốn giúp Lãnh Hoa Đình rửa chân, thuận tiện giúp hắn ấn huyệt.

Bỏ đi áo lót dài, lộ ra làn da đen bên trong, Cẩm Nương không khỏi thở dốc kinh ngạc, từa hồ so với buổi sáng còn đen hơn, nàng vội bỏ chân hắn vào nước nóng, hít mũi “Đau không?”

Lãnh Hoa Đình nhìn mắt nàng đã ngân ngấn lệ, bèn an ủi “Mỗi ngày đều như thế, đến buổi chiều càng đen thêm, không đau.”

Nhưng khi tay Cẩm Nương đè xuống, hắn nhịn không được mà run một chút, nhưng sức lực của Cẩm Nương lại tăng thêm một chút, cứ như vậy lần lượt ấn ba cái, rồi xoa thẳng đến huyệt dũng tuyền, rồi lại trở về, lần thứ nhất ấn mạnh mắt thấy máu lưu thông nhanh hơn, màu sắc cũng phai nhạt đi chút ít, chẳng qua sắc mặt Lãnh Hoa Đình càng thêm nghiêm túc, giống như đang chịu thống khổ.

Nhưng hắn nhìn ánh mắt của nàng dịu dàng thắm thiết, mắt phượng xinh đẹp mang theo sủng nịnh, thỉnh thoảng cầm khăn giúp nàng lau mồ hôi trên chán.

Cẩm Nương khẩn trương nhìn màu đen trên huyết mạch bắt đầu di chuyển hỏi “Có từng thi châm chưa? Có lẽ lấy ra được một ít máu độc.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền lắc đầu nói “Trước kia đã từng thử qua một lần, nhưng độc tố quá sâu, nếu muốn lấy máu, sẽ lấy rất nhiều, người sẽ chịu không nổi.”

Cẩm Nương nghĩ cũng đúng, độc này chỉ hại đến phần chân, nhưng cũng không phải chuyện này, nghĩ tới kiếp trước thấy chứng bệnh viêm mạch máu, kiếp trước cha nàng bị viêm mạch máu, thì là giãn tĩnh mạch, vì mạch máu bị cứng mà thành, bệnh trạng là da chân biến thành màu đen, mạch máu thô ra, hơn nữa hiện lên dưới da, các khối cơ dưới da cứng lại, nghiêm trọng là da sẽ bị thối rữa, làn da dần dần bị hoại tử, làm mọi cách đều không được, nhưng chân Lãnh Hoa Đình bị thương cùng bệnh giãn tĩnh mạch lại giống nhau, viêm mạch máu thường là người già bị tỷ lệ rất lớn, người trẻ thường ít bị, mà hắn một mực nói là trúng độc.

Vì vậy hỏi hắn “Chàng cái này…là đột nhiên bị sao?”

Lãnh Hoa Đình có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn nàng, Cẩm Nương biết hắn nghe không hiểu liền hỏi lại “Ta muốn biết, chàng trúng độc mãn tính hay trúng độc đột phát.”

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền ngửa đầu, nhắm mắt lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt, thần sắc thống khổ, làm như không muốn nhớ lại chuyện năm đó.

Cẩm Nương sợ hắn không chịu nói, không khỏi gấp gáp, nàng phải biết rõ nguyên nhân bệnh trạng, bằng không, nàng làm sao biết ra tay thế nào.

Sau một lúc lâu Lãnh Hoa Đình mở mắt ra, trong mắt thu lại vẻ đau xót, bình tĩnh nhìn Cẩm Nương nói “Năm đó cũng không biết là trúng độc, cứ nghĩ là bệnh tự bộc phát nặng, nguyên tưởng là đã chết, về sau có người dạy ta một bộ phương pháp luyện khí, đem hắc khí toàn thân dồn xuống chân, mới nhặt về cái mạng, chỉ là từ đó về sau đôi chân không thể đứng lên, về sau nghĩ lại, độc này thấm vào thân thể từ từ, hẳn là có người bỏ độc vào thức căn của ta, mỗi ngày một ít, tích lũy từng ngày, sau một thời gian sẽ tự bộc phát.”

Nghe xong lòng Cẩm Nương rút lại từng đợt, co rút đau đớn, có thể tưởng tượng được, năm đó hắn mới mười hai tuổi, đã phải trải qua thống khổ lớn thế nào, lại còn phải giãy dụa giữa cái sống và cái chết, chống chọi lại, cần phải mất bao dũng khí mới có thể làm, cắn răng đi luyện công để tự cứu mình, hai hàng nước mắt thanh lệ không tự giác chảy xuống mặt nàng, từ giọt từng giọt không tiếng động nhỏ lên chân Lãnh Hoa Đình, lại như nhỏ vào nội tâm khô hạn của hắn, lẳng lặng, dễ chịu, như nước thấm dần

Dù hắn giả bộ hờ hững tỉnh táo, cũng nhịn không được mà động dung, trước kia chỉ một mình hắn đau nhức, dù Vương gia Vương phi biết rõ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, hơn nữa trong nội tâm bọn họ, có chút chuyện so với hắn còn quan trọng hơn, nếu không phải hắn phát bệnh, bọn họ cũng sẽ không chú ý đến hắn…thậm chí vĩnh viễn khắc khẩu…

Chỉ là hôm nay, tuy vẫn đau nhức, nhưng lúc đau nhức không còn cô đơn nữa, ít nhất có nàng ở bên hắn, thương thế của hắn đau nhức, lòng nàng cũng đau nhức.

“Không mời người trị liệu sao? Đại Cẩm Quốc nhiều danh y như vậy, bọn họ toàn bộ không có biện pháp sao?” Cẩm Nương nức nở, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lãnh Hoa Đình.

“Phụ vương tìm toàn bộ danh y trong Đại Cẩm, còn đi Tây Lương, nhưng không có người nào có thể chữa, chỉ có thể bó tay, hai năm qua tự ta tìm ra phương pháp khống chế, chỉ là, thường cách một khoảng thời gian sẽ phát tác, lần trước nàng cũng thấy đấy.” Lãnh Hoa Đình cầm khăn lau nước mắt cho nàng, có chút đau lòng, hắn không muốn nàng thống khổ, cho nên, nhiều chuyện hắn không nghĩ nói cho nàng biết, hắn thầm nghĩ cho nàng trôi qua vui vẻ một tí, chỉ là…chính bệnh của mình không tốt, sợ mặt nàng cũng khó giãn ra.

Cẩm Nương nghe xong trong đầu nghĩ nhanh, hắn nói là hắn trúng độc mãn tính, như vậy người hạ độc trong đồ ăn của hắn là người thân cận, lúc ấy hắn còn nhỏ, bất quá chỉ mười hai tuổi, tất nhiên là không phát giác, nhưng hôm nay hắn đã lớn, hắn phải tìm người hạ độc mới đúng nha, vì sao…

“Lúc ấy ngươi có tìm ra người hạ độc không?” Trong lòng nghĩ, trong miệng lại vô thức hỏi ra.

Lãnh Hoa Đình nghe xong mắt hiện lên một tia sắc lạnh cùng bất đắc dĩ, giọng nói cũng trở nên tắt nghẽn “Năm đó phụ vương cùng mẫu phi cũng rất sợ, đã đem mọi người trong viện đều tra xét hết, nhưng thái y đều nhất trí chuẩn đoán không phải trúng độc, chỉ mắc quái bệnh, hơn nữa, còn nói qua trong cung đã có người bệnh giống vậy, cho nên, phụ vương cũng hoài nghi ta thật sự nhiễm bệnh, bất quá, đã đem thay đổi toàn bộ người trong sân, người thân nhất đem ra đánh chết, nhưng cũng không tra ra bất kỳ dấu vết nào.”

Cẩm Nương vừa nghe có người bị bệnh giống vậy, ánh mắt sáng lên hỏi “Tướng công có biết không, người bị bệnh giống chàng, sau này họ thế nào?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong ánh mắt buồn bã, trầm mặc một lúc lâu, ngước mắt yên tĩnh nhìn Cẩm Nương, mắt phượng sáng ngời đau lòng cùng bất đắc dĩ…và không đánh, hắn duỗi tay vuốt mặt Cẩm Nương thật nhẹ nhàng, âm thanh cũng khàn khàn, hít một hơi thật sâu rồi nói “Cẩm Nương, nếu ta chết, nàng sẽ tái giá sao?” Hắn không muốn gọi nàng là nương tử mà gọi tên nàng Cẩm Nương.

“Không…” Cẩm Nương đẩy mạnh hắn ra, nhanh chóng đứng lên, đau đớn nói “Chàng…chàng sẽ cùng ta sống vui vẻ hạnh phúc cả đời, chàng…….chàng nói chuyện không suy nghĩ gì hết.” Lòng của nàng bỏi vì hắn nói đến cái chết kia mà đau đớn, tim làm như không muốn đập nữa, chỉ sống chung một thời gian ngắn, nhưng tim của nàng có thể sớm đã bị hắn lấy mất, nụ cười lần đầu, lời nói ác độc của hắn , lúc nàng còn ở nhà mẹ đẻ, hắn liền yên tĩnh quan tâm, đem toàn lực bảo hộ, từng chút từng chút, tình cảm ôm ấp, đã sớm chảy vào lòng nàng bao lấy nàng, hôm nay nàng yêu hắn thật nhiều, hắn lại nói, nếu hắn chết, nàng tái giá a, làm sao mà nàng không đau lòng, chuyện này làm sao nàng chịu nổi?

Lãnh Hoa Đình nhìn nàng thương tâm như vậy, tim cũng co rút đau đớn, ngửa mặt thở dài “Có lẽ, lúc trước không nên cưới nàng, nha đầu ngốc, còn muốn ta tự mình đón kiệu, biết sớm khó thể dứt bỏ, ta nên mặc kệ tính tình lúc trước của nàng, đem kiệu hoa trả trở về, không vào cửa, cũng không coi là đã gả, sau này nàng tái giá với người khác, vẫn có thể bình an qua ngày, nhưng hiện tại, đã hại nàng rồi.”

“Chàng nói ngốc gì thế, ta đã gả cho chàng, đương nhiên chàng phải tự mình đón kiệu, tự mình bái đường cùng ta, ta Tôn Cẩm Nương là ngươi số khổ, trong nhà mẹ đẻ cũng không có thời gian sống yên ổn, gả cho chàng ta không hề hối hận, hơn nữa, ta quyết không thể để chàng đi trước ta, bởi vì, ta là người ích kỷ, ta không thể chấp nhận sự thống khổ khi mất đi, nếu chàng thương tiếc ta, thì phải mau mau khỏe lại, bằng không ta sẽ hận chàng, cho dù đi đến thế giới bên kia, cũng sẽ hận chàng.” Cẩm Nương nhào vào bên cạnh hắn, hai tay nắm lấy hắn lắc, lời của hắn sắp làm nàng tức chết rồi, cái gì gọi là hại nàng, nếu đã lấy còn muốn đổi ý sao? Nam nhân ngốc này, trách không được lúc trước hắn không đón kiệu của nàng, hóa ra đã sớm có ý này.

Lãnh Hoa Đình không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, một tay ôm nàng vào trong ngực, không cho nàng thấy nước mắt của mình, kỳ thật hắn cũng không thích khóc, nhưng trước mắt người khác, nước mắt là vũ khí của hắn, chính là, nàng … nàng làm cho hắn cảm động, làm cho lòng hắn chua xót, cố gắng đem nàng ôm vào trong ngực, sau một lúc lâu hắn mới nói “Nói nàng ngốc, nàng thật đúng là ngốc, lại xấu nữa, dù sao ta xem cũng quen rồi, làm sao mà ngốc như vậy, ngốc…làm cho người khác đau lòng.”

“Tướng công ta sẽ không để chàng chết trước ta, quyết không, ta sẽ chữa lành bệnh cho chàng, chàng nhất định sẽ khỏi, ta tin, trời không tuyệt đường người, sẽ có biện pháp” Cẩm Nương nửa quỳ bên cạnh hắn, dựa đầu vào vai hắn, ngữ khí nói ra rất kiên quyết.

Lời nói của nàng như ánh sáng, như đốm lửa nhỏ đốt lên tia hi vọng trong lòng hắn, chậm rãi đẩy nàng ra, chăm chú nhìn vào ánh mắt nàng, ánh mắt chuyên chú sáng rực, sau một lúc lâu mới nói “Được, ta tin nàng, ta tin tưởng nương tử nhất định sẽ có biện pháp tốt, cho dù tìm không ra, trong cuộc sống còn lại, ta sẽ luôn đồng hành cùng nàng.”

Miệng Cẩm Nương mấp máy, nghẹn ngào nói “Chàng nói phải giữ lời, từ nay về sau, cũng không được nói chết, chữ này không cho nói, băng không ta sẽ hận chàng.” Nói xong thì cười nín khóc , kéo tay của hắn, nghiêm mặt nói “Tướng công, chàng đã gặp qua những người có chứng bệnh giống chàng chưa.” Mặc dù hỏi hắn như vậy có chút tàn nhẫn, có thể nàng phải xác định cuối cùng bệnh trạng này là bệnh gì, như vậy nàng mới có thể chắc chắn, hắn có phải bị giãn tĩnh mạch hay không?

Lãnh Hoa Đình tất nhiên biết dụng ý của nàng, nhẹ nhàng tóm lấy cái mũi nhỏ của nàng, cười “Thối rữa từ đầu ngón chân, từ từ lan đến toàn thân, cơ thể toàn bộ bị hoại tử, chỉ còn lại xương cốt màu đen, cuối cùng từ từ bại liệt toàn thân, tình trạng rất kinh khủng.” Hắn nói rất bình tĩnh, như đã sớm biết có ngày như vậy, dường như thần kinh cũng đã chết lặng.

Cẩm Nương nghe xong thì hết hồn hết vía, nàng không thể tưởng tượng được một người xinh đẹp người người oán trách như hắn vậy, khi toàn thân thối rữa sẽ thế nào, không, nàng không thể nghĩ, cũng quyết tâm không thể để việc đó xảy ra.

Bất quá, câu trả lời của hắn làm nàng vui vẻ, thái y đã chuẩn đoán đúng bệnh tình của hắn, nàng sẽ có biện pháp, chỉ là, không biết trong thế giới này có thảo dược đó không, bất quá, mọi việc là do người làm, biện pháp người nghĩ, nàng tin tưởng chính mình.

“Tướng công, bây giờ chàng còn uống thuốc không?” Cẩm Nương nhớ đến hắn cho nàng ăn cái gì đấy, nếu không phải thường uống thuốc, hắn làm sao lại mang theo bên người, còn ình ăn, chỉ khi thấy nàng uống thuốc mới cho nàng ăn.

“Ừ, vẫn uống, chỉ có tác dụng áp chế, cũng không có hiệu quả nhiều” Lãnh Hoa Đình không muốn giấu nàng, nên thành thật nói.

“Có thể cho ta nhìn phương thuốc của chàng không? Người như chàng, hẳn là nhiệt độc tích tụ thành bệnh, phải giải độc làm mát, tan bầm thông máu, phải bỏ thêm dược vật thông máu mới được.” Cẩm Nương càng nói, mắt như được nước rửa qua càng trở nên phát sáng, bắt lấy tay hắn.

Lãnh Hoa Đình nghe xong giật mình, trước kia thái y cũng nói qua chuyện này, chỉ là thuốc đã dùng qua, nhưng không có hiệu quả, có thể thấy được bộ dáng vui vẻ của nàng, nên không muốn đả kích nàng, vì vậy liền gật đầu, cho nàng đẩy mình về phía giường, trong đầu giường lấy ra hộp gỗ, mở hộp lấy phương thuốc cho nàng xem.

Trên giấy viết vài vị thuốc đông y, nàng cũng không biết nó có công hiệu gì, bất quá, kiếp trước cha nàng lúc trị bệnh này, có uống qua nhiều thuốc tây, nhưng phần ngọn không trị hết, không bao lâu lại tái phát, về sau, thay đổi sang uống thuốc đông y, ngược lại chậm rãi tốt lên, phương thuốc nàng đã xem qua, hơn nữa, nàng thường thay cha đi mua thuốc, cho nên nhớ rõ, phương thuốc đó với phương thuốc này hoàn toàn khác, cơ hồ là không giống chỗ nào.

“Tướng công, phương thuốc này đã vô dụng, không bằng chúng ta ngừng a.” Ánh mắt Cẩm Nương phát sáng nhìn Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình giật mình, thiệt đúng là cô nương ngốc, mình uống thuốc nhiều năm, nàng mở miệng nói ngừng, chẳng lẽ nàng là thần y tái thế? Bất quá ánh mắt của nàng quá mức nóng bỏng, toát ra đầy vẻ chờ mong, còn có tự tin, nàng có vẻ như biết rõ chứng bệnh của hắn…Kỳ thật, cho dù thật không được, bằng tấm lòng này của nàng, hắn cũng tin nàng, cho dù nàng nghĩ sai rồi thì sao, nhiều nhất lại thêm một tí bệnh tình, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.

“Được” Trong mắt hắn đầy ý cười, trả lời dứt khoát.

Ánh mắt Cẩm Nương sáng hơn, giúp đỡ hắn lên giường ngồi, còn mình thì đi lấy giấy bút, đem phương thuốc trong trí nhớ viết ra, rồi đưa lại cho Lãnh Hoa Đình xem “Ta nhớ được mao cây sồi xanh, ngân diệp thảo, phục xuân, và vài cái tháo dược, chúng ta trước tiên dùng mấy loại này xem có tốt hơn không.”

Mấy vị này Lãnh Hoa Đình biết, mấy loại thảo dược này thật tầm thường, bất quá, thuốc trị đúng bệnh là được rồi, không nhất định phải trân quý, hắn dứt khoát gật đầu “Được.”

Cẩm Nương nghe xong rất vui vẻ cùng cảm động, đỏ mắt, cúi đâu nói “Chàng…chàng không sợ ta cho chàng uống thuốc loạn sao? Cũng không…cũng không biết có tác dụng không, nếu ta hại chàng thì làm sao bây giờ?”

“Vừa rồi nàng nói, quyết không để ta chết trước nàng ta còn lo lắng gì chứ?” Lãnh Hoa Đình nghe xong cười haha, nụ cười cởi mở thoải mái, khiến làn da trên mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn, và càng thêm rực rỡ động lòng người, thêm vài phần phóng khoán….thê lương, đúng là thê lương, bất quá cũng đã tìm được dũng khí sống từ trong cõi chết.

Bộ dạng hắn như vậy làm Cẩm Nương nhìn thấy mà tim đập loạn nhịp, nhưng dù sao cũng không thể thừa nhận, nên thật lâu mới nói “Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng đồng sanh cộng tử, cứ mạo hiểm một lần này xem như thế nào.” Nói xong thì mình cũng nhảy lên giường, ngồi dựa vào bên cạnh hắn, nhìn hắn nói “Bắt đầu từ ngày mai trở đi, mọi thứ trong cuộc sống hang ngày của chàng cùng ẩm thực ăn uống toàn bộ phải nghe ta, ta không tin, bệnh này của chàng trị không tốt.”

Lãnh Hoa Đình đem nàng ôm vào trong ngực, vừa cười vừa nói “Được được, bắt đầu từ ngày mai, ta toàn bộ nghe nương tử, nương tử nói cái gì ta liền làm theo, được chứ?”

Cẩm Nương nghe hắn nói vậy thì mặt mày hớn hở, nằm yên trong ngực hắn, nhăn mũi nói “Vậy quyết định rồi, từ ngày mai cũng không cho ngắt mũi ta, thật sự sẽ biến dạng mất.”

Hắn nghe xong liền nở nụ cười, cúi đầu nhìn nàng, lại thấy nàng đang ngủ trong lòng hắn, nghĩ đến, câu nói vừa rồi là đang nói mớ sao, nên không khỏi sủng nịnh vuốt ve tóc nàng, giúp nàng tháo trâm, đem chăn đắp cho hai người.

Nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong lòng, lại không thể đụng, nha đầu kia, cũng quá tin tưởng hắn, vẫn là…nàng đối với mình cực kỳ yên tâm? Lãnh Hoa Đình cười cười, hôn lên trán nàng, ôm nàng ngủ.

Ngày hôm sau, Cẩm Nương chưa dậy, đã Tú Cô ở bên ngoài cửa gọi nàng “Thiếu phu nhân, nhanh dậy đi, giờ thìn phải đến thỉnh an Vương phi.”

Cẩm Nương ngồi dậy trên giường, ngày hôm qua quá mệt, cũng không biết ngủ lúc nào, nhìn trên người chỉ mặc đồ trong, trong đầu cũng không biết mình cởi ra lúc nào.

Cúi đầu nhìn thấy mắt phượng nhập nhòe, thân thể nữa nằm nửa ngồi, thần thái lười biếng vì ngủ, ngũ quan xinh xắn tuyệt mỹ thở dài “Quá yêu nghiệt” trong miệng Cẩm Nương không tự chủ đột nhiên thốt ra.

“Tại sao không nói tự mình xấu” Lãnh Hoa Đình liếc nàng một cái rồi nói, hắn chưa tỉnh ngủ, nên thanh âm còn chưa rõ, âm thanh nhỏ nhỏ nhu hòa mềm mại, nghe rất thoải mái, Cẩm Nương bị hắn mắng đã quen, nhưng vẫn có chút bất mãn, mình xấu chỗ nào, dù không thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là giai nhân thanh tú.

Nghĩ đến Tú Cô đang ở bên ngoài, Cẩm Nương liền rời giường, chốc lát Tứ Nhi và Mãn Nhi đem nước vào, một người giúp nàng mặc quần áo, người khác thì múc nước.

Châu Nhi cùng Ngọc Nhi cũng theo vào, Ngọc Nhi vào trong phòng, Châu Nhi đến bên giường giúp Lãnh Hoa Đình mặc quần áo, Cẩn Nương tùy ý nhìn Châu Nhi, vừa vặn cũng thấy Châu Nhi nhìn lại bốn mắt giao nhau, ánh mắt Châu Nhi lóe lên, rồi dời đi, trong mắt toát ra vẻ bối rối, Cẩm Nương kinh ngạc, liền hỏi “Châu Nhi, hôm qua ngươi về nhà sao?”

Châu Nhi nghe xong ngạc nhiên, cười khan nói “Hồi thiếu phu nhân, phụ thân nô tỳ bị bệnh, nô tỳ phải trở về một chuyến” Lúc nói chuyện ánh mắt lại không nhìn Cẩm Nương.

Vừa lúc Ngọc Nhi múc nước xong đi ra, nghe nàng nói như thế không khỏi nói “Không phải mẫu thân ngươi bị bệnh sao? Làm sao phụ thân ngươi cũng bệnh thế? Làm sao có thể nha”

Ngọc Nhi chỉ vô tình nói, vì muốn che giấu cho Châu Nhi, nhưng Châu Nhi nghe xong thì mặt mày trắng bệch, mộtlúc lâu mới nói “Ai… Đúng vậy, tuổi cao nên có chút bệnh, bệnh cũng không nặng, chỉ là nhức đầu, uống thuốc tốt rồi.”

Ngọc Nhi nói xong thì không nói gì nữa, Tứ Nhi đang chải đầu cho Cẩm Nương quay lại nhìn Châu Nhi nói “Không nghĩ Châu Nhi tỷ tỷ lại là người hiếu thuận như vậy, phụ mẫu bị bệnh phải dành chút thời gian ở lại chứ, sao lại trở về?”

Châu Nhi nghe xong liền cười nói “Thiếu gia đang trong lúc thiếu người, phụ mẫu…cũng có ca ca và chị dâu, ta chỉ để lại chút tiền rồi trở về” Vừa nói vừa mặc quần áo chỉnh tề cho Lãnh Hoa Đình rồi vịn xuống giường, Lãnh Hoa Đình đẩy nàng ra tự bước xuống, đi nửa bước là tới xe lăn ngồi xuống.

Châu Nhi nhìn thấy ánh mặt sợ run run, mắt trợn to “Thiếu gia…ngươi…chân của ngươi…”

Lãnh Hoa Đình không đợi nàng nói xong, liền lạnh lùng nói “Đã khá hơn chút rồi, chỉ là không thể đi mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên.” Ngữ khí cũng không đơn thuần như bình thường, nó chuyện hoàn toàn giống người trưởng thành.

Châu Nhi nghe xong lại cực kì khiếp sợ, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, Ngọc Nhi ở bên kia cũng ngưng mắt, thần sắc hoàn toàn khác biệt với Châu Nhi, giống như sớm đã biết, trong ánh mắt lại chứa đựng mừng rỡ, còn có tia kích động, nhưng mà, nàng so với Châu Nhi thì điềm tĩnh hơn nhiều, chỉ là bưng chậu nước đi tới, đưa khăn sạch cho Lãnh Hoa Đình.

Trước kia đều là Ngọc Nhi tự mình lau mặt cho Lãnh Hoa Đình, nhưng từ sau mấy lần, Ngọc Nhi liền hiểu rõ, hôm nay thiếu gia ngoại trừ thiếu phu nhân thì không cho ai đụng chạm vào người, tựa như vừa rồi, hắn thà tự mình đi nửa bước cũng không muốn Châu Nhi giúp.

Châu Nhi còn đang ngẩn ngơ, thì Cẩm Nương đã nhìn nàng một cái, gặp bộ dáng của Châu Nhi như đang suy nghĩ, để Lãnh Hoa Đình tự mình đẩy xe lăn, nàng cũng không giúp, Cẩm Nương nhìn thấy liền chìm mặt, cảm thấy Châu Nhi gần đây rất lạ, nhưng nàng là người của Lãnh Hoa Đình hắn không nói, nàng cũng không thể nói gì.

Cẩm Nương thu thập thỏa đáng xong lại giúp Lãnh Hoa Đình chải tóc, thằng nhãi này ngoại trừ để Châu Nhi và Ngọc Nhi làm vài việc thì tất cả mọi việc của hắn đều để cho nàng làm, bất quá, tóc hắn thật đẹp mắt, mềm mại đen bóng, lúc xõa ra, tựa như tấm vải gấm xinh đẹp, Cẩm Nương nhịn không được lại ghen tỵ, oán thầm đã lâu, thằng nhãi này nếu ở hiện đại, chính là tiểu thụ tuyệt sắc, còn có thể quảng cáo tóc đẹp.

Sau khi ăn vài thứ, Cẩm Nương lại đem phương thuốc hôm qua mình ghi ra đưa cho Tú Cô, để nàng đi bốc thuốc cho Lãnh Hoa Đình, còn mình thì đẩy Lãnh Hoa Đình đi viện của Vương Phi.

Vương Phi sớm đã chờ, còn phái Thanh Thạch đi ra cửa nhiều lần, thấy bọn họ đến, chính mình ra đón “Cẩm Nương mau tới, Lưu Y Chính đợi đã lâu.”

Ách, Vương Phi hành động thật nhanh chóng, nói mời thái y liền mời, nội tâm Cẩm Nương có chút cảm động, liền đẩy Lãnh Hoa Đình vào phòng.

Lưu Y Chính quả thật đang chờ trong phòng, Cẩm Nương bước lên hành lễ với hắn, đều là người quen cũ, nên nàng cũng có một số việc muốn hỏi Lưu Y Chính.

Lưu Y Chính đâu để nàng hành lễ, đứng lên khom người đáp lễ “Nhị thiếu phu nhân, lâu ngày không gặp, thân thể có tốt không?”

Cẩm Nương mỉm cười trả lời “Nhờ phúc của Lưu Y, thân thể coi như khỏe mạnh.”

Lưu Y Chính hỏi Lãnh Hoa Đình “Thân thể nhị công tử có đỡ hơn không?” Xem ra cũng là người quen biết cũ, Cẩm Nương suy nghĩ một chút cũng thấy không có gì lạ, dù sao Lưu Y Chính nổi danh ở thái y viện, thường lui tới Giản Thân Vương phủ, đương nhiên là biết bệnh của Lãnh Hoa Đình.

“Lưu lão đầu, chân của ta vẫn rất đau” Lãnh Hoa Đình lạnh mặt, không khách khí với Lưu Y Chính.

Lưu Y Chính nghe xong cũng không giận, mà cười nói với Vương phi “Nhị công tử vẫn như trước kia, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái.”

Cẩm Nương nghe xong đầu đầy hắc tuyến, da mặt Lưu Y Chính cũng thật dày nha, rõ ràng chính mình vô năng, không thể chữa lành bệnh cho người khác, bị người khác vạch mặt, sắc mặt cũng không thay đổi.

Vương phi nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, cười nói với Lưu Y Chính “Nghe Cẩm Nương nói lúc tại nhà mẹ đẻ, chính là Lưu Y ngươi chẩn mạch cho nàng, cho nên, mời ngươi đến chẩn mạch cho nàng lần nữa, xem nàng có chuyển biến tốt đẹp gì không.”

Lưu Y Chính gật nhẹ đầu, bên kia Ngọc Bích liền cầm chỉ buộc vào mạch đi ra, nhắm mắt lắng nghe, sau một lúc lâu cũng không nói gì, sắc mặt từ từ chuyển đen, vẻ mặt kinh ngạc cùng phẫn nộ.

Vương phi kinh ngạc, vừa vội vừa chờ không được, đang tính hỏi, thì chợt nghe Lưu Y Chính nói “Đổi tay trái cho ta xem.”

Cẩm Nương cũng bị biểu lộ của Lưu Y Chính hù sợ, ngoan ngoãn đổi tay trái.

Lúc này Lưu Y Chính không xem bao lâu tiền nới lỏng, thở phì phì nói với Cẩm Nương “Thiếu phu nhân, ngươi dựa theo phương thuốc của hạ quan uống sao?”

Cẩm Nương nghe xong liền nói “Đúng vậy a, vẫn là uống phương thuốc của ngài, chưa bao giờ gián đoạn.”

Vương phi nghe xong tâm liền chìm xuống, vội vàng hỏi “Xảy ra chuyện gì sao?”

Lưu thái y nghe xong lời nói của Cẩm Nương cũng nhíu mi, trầm ngâm nói “Nhị thiếu phu nhân, bệnh của ngươi vốn đã chuyển biến tốt, nhưng gần đây…giống như bị ngược lại, lẽ ra cứ uống phương thuốc của hạ quan, sẽ không xuất hiện tình huống này mới phải, may mắn kêu hạ quan đến, nếu không…”

“Bằng không thế nào?” Vương phi nói tiếp.

Lưu thái y chấp tay với vương phi nói “Chớ trách hạ quan nói nghiêm trọng, bằng không, thiếu phu nhân sợ là suốt đời cũng sẽ khó sinh con.”

Lời này vừa nói ra Cẩm Nương đang ngồi trên ghế liền đứng lên, mà mặt Lãnh Hoa Đình không có biểu tình gì thình lình nghe vậy cũng biến sắc nói “Chỉ giáo cho, lưu lão đầu ngươi, không nên nói chuyện giật gân a.”

Vương phi nghe xong thì sắc mặt cũng trắng bệch, cũng may nghe nàng hiểu rõ, Lưu y chính cũng nói là may, vậy chứng tỏ còn chưa tới tình trạng kia, chẳng qua làm sao lại xuất hiện tình trạng này?

Lưu thái y cũng cảm thấy kỳ quái liền hỏi Cẩm Nương “May mắn là phát hiện sớm, còn có thể kịp thời cứu chữa, bất quá, trong lòng hạ quan nghi hoặc, mời thiếu phu nhân cho hạ quan xem bả thuốc sắc xong ngày hôm qua, để hạ quan kiểm tra thực hư, nếu thiếu phu nhân uốn phương thuốc của hạ quan, thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại bệnh hôm nay, phải nên sớm khỏi hẳn rồi.”

Cẩm Nương nghe xong liền cảnh giác, chợt nhớ đến lời nói uy hiếp hôm qua của Bình Nhi, cái gì là mình sợ, chẳng lẽ…

Vương phi liền phái Ngọc Bích đi vào trong viện Cẩm Nương, vừa vặn thấy Tú Cô đang đổ bã thuốc, Ngọc Bích liền cầm bã thuốc đi cho lưu thái y xem, xem xong sắc mặt càng chìm xuống.

“Nhị thiếu phu nhân, ngươi sửa lại phương thuốc? Thuốc này thiếu ích mẫu, lúc trước hồng sâm lại đổi thành bạch sâm, hồng sâm là ôn, bạch sâm là hàn, ngươi là cung hàn sao lại sử dụng bạch sâm? Còn có, cây ích mẫu là hộ cung, lại thiếu loại thuốc dẫn chủ yếu, đương nhiên sẽ tăng thêm bệnh, dùng thuốc lâu ngày, bệnh tình càng nặng, ai nha nha, thật sự là lộn xộn.”

Cẩm Nương nghe xong nội tâm liền lạnh, đang muốn nói, thì Vương phi đã lên tiếng “Xin hỏi Lưu Y Chính, con dâu ta có thể khỏi hẳn không?” Vương phi lo lắng nhất chính là vấn đề Cẩm Nương sinh con, hôm nay may mắn những người khác trong phủ không biết, nếu rơi vào tai lão phu nhân, nhất định sẽ huyên náo đến long trời lở đất, nếu Đình Nhi không thích Cẩm Nương thì tốt rồi, cho dù không hết, nạp thiếp cũng không vấn đề, hoặc thu người ta thông phòng, sinh hài tử cho Cẩm Nương nuôi theo danh nghĩa, nhưng dù vẫn không bằng Cẩm Nương sinh, cháu ruột là con trai trưởng mới tốt a.

“Có thể, có hạ quan ở đây, vương phi cứ yên tâm, lần trước chẩn mạch cho thiếu phu nhân, khi hạ quan về có nghiên cứu bệnh tình này, cũng làm cho hạ quan tìm ra được thuốc tốt, đối với bệnh này rất có ích, hạ quan sẽ viết phương thuốc liền, chỉ là…” Lưu thái y cười trả lời, nói một nửa, thì lại tạm ngừng, việc thiếu phu nhân bị người khác đổi thuốc, dù sao cũng là việc nhà của Giản Thân Vương phủ, không phải một người ngoài như hắn có thể xen vào, nhưng mà hắn là thầy thuốc, nên luôn hy vọng bệnh nhân của mình tốt lên.

“Chỉ là trong viện con dâu có người có ý xấu, có ai không, đem người sắc thuốc cùng người hốt thuốc cho con dâu đều bắt đến, ta muốn nghiêm thẩm” Vương phi cười lạnh tiếp lời nói của Lưu thái y.

Cẩm Nương nghe xong thì chấn động, từ trước đến nay thuốc của nàng đều giao cho Tú Cô, Tú Cô không có khả năng hại mình, Tú Cô theo mình nhiều năm, mình lại không bạc đãi nàng, như một nửa mẫu thân của mình, còn dẫn theo con của nàng sang đây cùng mình, Cẩm Nương vội hỏi “Việc này ta cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm qua nha đầu Bình Nhi kia người còn giữ chứ?”

Vương phi nghe xong mắt lóe lên, nói “Ta nhớ đến bệnh của ngươi, cũng không có gấp gáp chuyện kia, đúng rồi, nói không chừng chính là nàng làm, Ngọc Bích ngươi đi đem người kia đến đây, hỏi trước, Thanh Thạch ngươi đem hai bà tử đi kéo nha đầu Bình Nhi kia đến, ta muốn nhìn xem, nàng cuối cùng là người của ai.

Cẩm Nương nghe xong lời nói của Vương phi lại nhớ đến Tôn Vân Nương, ban đầu ở Tôn Phủ, Vân Nương biết rõ bệnh tình của mình, chắc không phải nàng lại chơi xấu mình nữa chứ, nhưng mà, ngẫm lại thì không có khả năng, Lưu y chính mới nói, bệnh của mình đã tốt một nửa, nhưng sau lại bị người ta đổi thuốc, mới nặng thêm, nghĩ kỹ hẳn là sau khi đến Vương phủ mới bị người ta hạ thủ, chỉ là, Bình Nhi mới đến bao lâu đâu, làm thế nào mà cùng người trong vương phủ cấu kết được? Có chút không hợp lý lắm.

Đang trong suy nghĩ, thì Ngọc Bích đã gọi Tú Cô, Tứ Nhi, Phong Nhi và vài nha hoàn mang tới, các nàng đều không hiểu, ngay cả Tú Cô vừa mới đến cũng nhìn Cẩm Nương với vẻ trông mong, không biết xảy ra chuyện gì, bất quá xem sắc mặt nghiêm túc của Vương phi, nên các nàng không dám nhiều lời, toàn bộ vâng lời đứng qua một bên.

Vương phi cũng không mở miệng, bên kia Lưu Y Chính đã viết xong phương thuốc tốt, trực tiếp giao cho Vương phi, Vương phi cầm nhìn một lần xong, âm thanh chìm xuống nói với Tú Cô và mấy nha hoàn “Mấy người các ngươi đều là của hồi môn của thiếu phu nhân đến đây, ta vốn nghĩ các ngươi hẳn là trung thành với thiếu phu nhân mới đúng, nhưng lại lớn mật làm ra chuyện hại người, hôm qua có kẻ xông tới chỗ thiếu phu nhân, dám công khai uy hiếp thiếu phu nhân, hôm nay lại xảy ra chuyện làm người ta khinh bỉ, ta hỏi các ngươi, thuốc của thiếu phu nhân là ai phụ trách?”

Cẩm Nương đầu tiên thấy Ngọc Bích gọi toàn bộ người hồi môn của mình đến đều giật mình, như thế nào người trong viện trước kia một người cũng không gọi, chẳng lẽ Ngọc Bích khẳng định như vậy, thuốc của mình là do người hồi môn của mình đổi sao? Trong nội tâm liền không thoải mái, bây giờ lại nghe vương phi nói như vậy, trong nội tâm càng thêm khó chịu, bất quá, suy nghĩ cẩn thận một chút, thiếp thân hầu hạ bên người mình chỉ là vài người, người trong viện cũng chỉ có Châu Nhi cùng Ngọc Nhi, những người khác đều làm việc bên ngoài, bưng trà dâng nước cũng chỉ do Phong Nhi cùng Mãn Nhi làm, lại nói tiếp, thật khó tìm được người giở trò, chẳng qua người kia nếu có lòng ám hại, thì có biện pháp hại người sao?

Lời nói đầu tiên của Vương phi làm Tú cô đen mặt, thuốc của thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể? Thuốc là tự mình sắc, mỗi lần làm đều không thông qua ai, cẩn thận coi chứng thuốc, đến khi sắc xong mới đi, làm sao có thể bị đổi, Vương phi vừa hỏi xong, nàng liền cung kínhh đứng ra nói “Hồi vương phi, thuốc của thiếu phu nhân là nô tỳ lo.”

Vương phi vừa nghe xong liền cười lạnh nói “Tú Cô ngươi chính là bà vú của thiếu phu nhân, người ở cả viện, ngươi là người thân cận với thiếu phu nhân mới đúng, vậy ngươi xem nói, thuốc này là ngươi sắc, vì sao lại thiếu mất một vị thuốc chính, còn đem hồng sâm đổi thành bạch sâm?” Thanh âm vương phi vẫn ôn nhu, cũng không nghiêm khắc, nhưng bẩm sinh đã có khí thế, ép Tú cô đến nỗi nổi giận.

“Vương phi, nô tỳ không biết, nô tỳ là vú của thiếu phu nhân, tất nhiên là lấy thiếu phu nhân làm trọng, làm sao có thể hại thiếu phu nhân chứ, nếu nô tỳ biết người nào gia hại thiếu phu nhân, nô tỳ dù liều mạng già, cũng sẽ giết chết nàng ta.”

Vương phi đang muốn nói tiếp, thì Thanh Thạch bên ngoài chạy vào cũng bất chấp hành lễ nói với Vương phi “Chủ tử không xong rồi, nô tỳ đi vào phòng chứa củi ở sau viện bắt người, vừa mở cửa thì phát hiện nha đầu kia bị giết chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK