Mục lục
Người Thừa Kế - Cơ Công Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 183: ĐƯA TIỀN CƠM CHO TÔI

Tần Hằng buông đũa xuống, thoải mái đứng lên, tất cả mọi người vừa nhìn thấy Tần Hằng ăn mặc giống như bán hàng rong trên vỉa hè, hơn nữa quần áo cũng không sạch sẽ lắm, tóc có vài chỗ bết lại với nhau, lập tức xì xào bàn tán.

“Người này ăn mặc quá rách rưới rồi.”

“Anh ta làm gì, tới tham gia hội đồng hương sẽ mặc thế này sao, quá không tôn trọng rồi.”

“Xuỵt, có khả năng người ta không thích phô trương, nhưng thực tế lại là một người giàu có, trên xã hội bây giờ có rất nhiều người giàu có ẩn thân đó.”

……

Vẻ mặt Tần Hằng lạnh nhạt nói: “Chào các vị đồng hương, tôi tên Tần Hằng, cùng người bạn bán xe bánh, đang bán trên phố lớn ngõ nhỏ ở Lâm An, một trong những đặc sắc ở xe bánh của chúng tôi là bánh xèo, nếu như có một ngày mọi người đến ăn, tôi có thể đãi mọi người một bữa miễn phí.” Tần Hằng nhàn nhạt nở nụ cười, ngồi xuống.

Anh vừa nói xong, người ở chỗ này sửng sốt một chút, nói chuyện mình làm ở công ty đã không có chút sức lực nào rồi, một người bán bánh như anh sao có thể nói lưu loát như nước chảy hoa trôi đến thế, chợt, tất cả mọi người kịp phản ứng.

“Anh chính là một người bán bánh rán, công việc này cũng đáng được nói sao.”

“Một cái bánh xèo khoảng chừng mười bảy nghìn, tôi thấy một tháng anh ta kiếm cũng không dưới mười triệu đâu, trừ tiền ăn với tiền thuê phòng còn lại cũng không bao nhiêu.”

“Tôi thèm vào, loại người này cũng có mặt mũi tới tham gia hội đồng hương sao? Tiền lương người kém nhất ở đây cũng hơn ba mươi lăm triệu rồi, một người bán bánh rán như anh ta có thể giúp đỡ chúng ta được gì?”

……

Trong lúc nhất thời, Tần Hằng trở thành đối tượng bàn tán của tất cả mọi người, có chế giễu, có châm chọc, có khinh bỉ, tóm lại Tần Hằng trong mắt bọn họ, chính là người có thân phận thấp nhất trong đám người.

“Ồ?”

Điền Tinh đứng phía trước ồ lên một tiếng, đi tới bên cạnh Tần Hằng, làm bộ đánh giá Tần Hằng một chút, hướng mặt cười nói với đám người: “Dường như tôi nhận ra, đoạn thời gian trước, tôi từng gặp cậu ta ở Lâu Ngoại Lâu!”

“Không thể nào, một người bán bánh rán như cậu ta sao có thể đến Lâu Ngoại Lâu? Cô Điền, cô có nhìn nhầm không?” Những người khác không tin, đều nghi ngờ nhìn Điền Tinh.

“Ha ha, tất cả mọi người nghĩ sai rồi, tôi nhìn thấy cậu ta bị bảo vệ của tiệm cơm Lâu Ngoại Lâu đuổi chạy ra, hơn nữa các người không ngờ được cậu ta làm gì trong Lâu Ngoại Lâu đâu? Cậu ta ở trong Lâu Ngoại Lâu, tỏ tình với cô Long của tập đoàn Đằng Long, bị cô Long từ chối thẳng mặt, hơn nữa cậu ta còn khiêu chiến với cậu Mã Dương của công ty Lợi Thời nữa, các người nói cậu ta có biết mất mặt không chứ.”

“Cái gì, anh ta tỏ tình với cô Long hả? Tên nhóc này cũng thật trâu bò, một người bán bánh rán còn muốn trèo cao, là anh ta nằm mơ giữa ban ngày sao?”

“Tôi nhìn tướng mạo của anh ta, liền biết anh ta là người hám tiền rồi, nhưng tốt xấu gì anh mê tiền cũng phải có giới hạn chứ, nhà họ Long có thể xếp vào năm nhà đứng đầu ở Lâm An, một người bán bánh rán như anh cũng muốn đụng vào, mơ mộng hão huyền.”

“Tên nhóc này làm tôi nhớ đến anh húi cua trên thảo nguyên ở Châu Phi, cái đầu nho nhỏ cũng dám khiêu chiến với sư tử, anh ta không phải một tên nghèo hèn dưới đáy xã hội sao, lại còn dám khiêu chiến với Mã Dương, sớm muộn gì cũng tự hại chết bản thân thôi.”

……

Tần Hằng cười khẩy trong lòng, tất cả mọi người đều là người Trường An ở Lâm An, cho dù mình thật sự là một người bán bánh rán, lại xem thường mình đến như thế sao? Lúc đầu anh đến đây, một là bởi vì đồng ý với Phó Ưu, hai là muốn nghe lại một chút giọng nói của quê hương, không ngờ đến lại là một cái bẫy mất mặt.

Nếu nói như vậy, vậy mình còn ở lại chỗ này làm gì?

Bỗng nhiên Tần Hằng đứng lên đi về phía cửa, những người khác nhìn thấy Tần Hằng chuẩn bị đi, nụ cười khinh bỉ trên mặt càng rõ ràng, bọn hắn cảm thấy Tần Hằng tự ti mặc cảm, không còn mặt mũi để ở lại đây.

“Không được đi! Tần Hằng, cậu dừng lại!” Điền Tinh một bên kêu lên một bên đi về phía Tần Hằng, đây mới chỉ là gì đâu, cô ta còn chơi chưa đã mà.

Bây giờ Tần Hằng nghe giọng nói của Điền Tinh đã bắt đầu tức giận, đâu thèm quan tâm cô ta, anh còn phải vội đi gặp mẹ anh đây.

Lúc Tần Hằng chuẩn bị mở của, cửa mở ra, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ đi đến, chính là người tổ chức hội đồng hương lần này – Lý Diệu Uy.

“… Đây là…” Lý Diệu Uy nhìn thấy sắc mặt Tần Hằng tái xanh, còn không rõ vì sao, nhìn thấy diện mạo của Tần Hằng, đôi mắt Lý Diệu Uy khẽ run.

“Lý tổng, đây là khách mới của chúng ta, đừng để cậu ta đi……” Điền Tinh vội vàng nói với Lý Diệu Uy, nói rồi đã đi tới trước mặt Tần Hằng, bắt lấy Tần Hằng, một bên cô ta nháy mắt với Lý Diệu Uy, một bên khẽ cười nói: “Lý tổng, vừa rồi Tần Hằng cùng mọi người xảy ra một chút chuyện không thoải mái……”

“A…” Lý Diệu Uy cười ha hả, ông ta nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tần Hằng: “Cậu em, không có sao đâu, tất cả mọi người là đồng hương, không thể xem nói đùa như thật, nể mặt anh đây, vào ngồi một chút đi?”

Trong tưởng tượng của Tần Hằng, hôm nay là Lý Diệu Uy làm chủ, người làm chủ đã mời anh như thế, anh cũng không tiện từ chối, vẫn giữ lại mặt mũi cho Lý Diệu Uy, lại lần nữa ngồi xuống chỗ ngồi.

“Thật xin lỗi, cậu đừng để bọn họ trong lòng…..” Nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Tần Hằng, lòng Phó Ưu càng áy náy hơn, nói khẽ với Tần Hằng, chuyện này khiến cho Tần Hằng cũng nhẹ lòng hơn một chút.

Lúc này ở trong phòng bao v888 xa hoa khác của Kempinski, ông chủ của Kempinski đang cung kính đứng bên cạnh một phụ nữ trung niên, người phụ nữ trung niên xinh đẹp chính là mẹ của Tần Hằng – Triệu Minh Minh, trên bàn cơm còn có một người đàn ông khác, là Khổng Quý Quân.

Lần này Triệu Minh Minh về nước mặt ngoài bởi vì nguyên nhân chuyện làm ăn, nhưng thật ra là muốn mượn cơ hội thăm hỏi con trai một chút, quả thật sau khi biết được Tần Hằng kết thúc huấn luyện nghèo khó, Triệu Minh Minh liền bắt đầu chuẩn bị muốn trở về thăm anh, cho đến lúc này mới thành.

Đêm trước khi bà quay về, bỗng bà lại nghe nói con trai bị gia tộc trừng phạt, không cho phép Tần Hằng vận dụng tất cả tài nguyên của gia tộc, đây cũng là tiến hành một cuộc huấn luyện nghèo khó khác cho Tần Hằng.

Cho nên Triệu Minh Minh vừa về nước, liền len lén hẹn ngày với Khổng Quý Quân là người phụ trách khu vực Hoa Đông, muốn bảo ông ta chăm sóc con của mình, nhưng nói chuyện với Khổng Quý Quân một lúc, Khổng Quý Quân cũng không dám đồng ý.

Đối với chuyện này, Triệu Minh Minh tức giận nhưng cũng có thể hiểu, dù sao trừng phạt Tần Hằng cũng là mệnh lệnh của gia tộc, nếu như ông ta dám vì chuyện riêng mà trái luật, chắc chắn sẽ bị gia tộc trừng phạt nghiêm khắc.

Triệu Minh Minh chờ Tần Hằng chờ đến sốt ruột, mới gọi ông chủ của Kempinski đến, nói: “Ông đến phòng bao 304 xem thử, buổi hội của bọn họ tiến hành đến đâu rồi, giúp tôi chú ý người trẻ tuổi này một chút.”

Triệu Minh Minh đưa điện thoại đến cho ông chủ nhìn, trong điện thoại di động là một tấm ảnh chụp của Tần Hằng, là Khổng Quý Quân cho bà.

“Vâng……” Ông chủ Đỗ cung kính đồng ý, mặc dù ông không biết người phụ nữ trung niên xinh đẹp này, nhưng đối với Khổng Quý Quân thì như sấm bên tai, đây chính là nhân vật hô mưa gọi gió ở T thành, toàn bộ khu Hoa Đông, bất luận nhà giàu nào, hay là quan chức các cấp cũng đều phải nhường ông ta ba phần, thấy dáng vẻ ông ta cung kính người phụ nữ trung niên xinh đẹp, sao mình lại dám thất lễ?

Ông chủ Đỗ lui ra ngoài, đi đến phòng bao 304.

Lúc này trong phòng bao 304, Lý Diệu Uy với Điền Tinh đứng ở phía trước, Lý Diệu Uy nói một vài lời khách sáo.

“Lý tổng, sao ông lại cho tên bán bánh rán này quay lại? Đám người chúng ta chẳng lẽ đến tìm anh ta đổi lại ưu đãi mua bánh rán sao?”

Một người trẻ tuổi ngồi ở giữa nói, tạo ra một trận cười vang ở đây, có người bắt đầu ồn ào bảo Tần Hằng ra ngoài.

“Aizz, mọi người như thế này sẽ không tốt, dù sao mọi người chúng ta đều là người Trường An, hẳn là phải bao dung lẫn nhau.” Lý Diệu Uy giảng hòa một cái, ông ta chỉ tay về phía Tần Hằng: “Tần Hằng, mời đứng lên một chút.”

Tần Hằng rất tôn trọng Lý Diệu Uy, dù sao người ta cũng nói chuyện thay mình, liền đứng lên.

“Có khả năng mọi người còn không hiểu rõ Tần Hằng, đương nhiên, tôi cũng không phải quá hiểu cậu ấy, có điều hôm nay ngẫu nhiên tôi có thê gặp cậu ta, tôi cũng có thể chia sẻ một chút với mọi người, để mọi người biết Tần Hằng đến cuối cùng là người như thế nào.”

Những người khác lộ ra biểu cảm nghi ngờ, chẳng lẽ người bán bánh rán này còn có một mặt mọi người không biết sao?

Tần Hằng cũng sững sờ, chẳng lẽ hôm nay Lý tổng từng mua bánh rán của mình? Tần Hằng hồi tưởng một chút về những người khách hôm nay của mình, lại nhớ không nổi có người khách như Lý tổng.

“Hôm nay tôi nhìn thấy một cụ bà đẩy xe phế phẩm và phế phẩm của bà ấy rơi xuống, Tần Hằng chủ động đi cụ bà nhặt phế phẩm, lúc đầu tôi còn tưởng rằng, đó thật sự là một người tốt, thế nhưng lại không nghĩ tới, vậy mà cậu ta lại đòi cụ bà ba mươi nghìn!”

Lần đầu tiên Lý Diệu Uy nhìn thấy Tần Hằng đã nhận ra Tần Hằng, không nghĩ tới anh lại là người Điền Tinh bảo muốn nhục nhã vào hôm qua, cho nên ông ta mới giữ Tần Hằng lại.

“Cái gì, nhặt giúp phế phẩm cũng muốn tiền.”

“Trước đó còn tưởng rằng người này chỉ hơi nghèo thôi, không ngờ đạo đức của anh ta cũng có vấn đề!”

“Tôi muốn đưa anh ta đến đồn cảnh sát quá đi, quá mất mặt cho người Trường An chúng ta rồi.”

……

Lần này những người khác càng có ý kiến hơn với Tần Hằng.

Trong lòng Tần Hằng vô cùng thất vọng, không nghĩ tới Lý Diệu Uy giữ lại anh là vì mục đích này, nhìn thấy dáng vẻ cười gian của ông ta với Điền Tinh, Tần Hằng thầm cười khổ, hóa ra tất cả đều là một cái bẫy Điền Tinh tạo ra cho mình.

“Để anh ta cút đi! Loại người đạo đức bại hoại thế này, chúng tôi không chào đón anh ta!”

“Đúng đó, anh ta là sỉ nhục của người Trường An, để anh ta ở chỗ này tôi ăn cơm cũng không ngon.”

……

Bây giờ dù bọn họ không đuổi Tần Hằng, Tần Hằng cũng sẽ không lại ở chỗ này, Tần Hằng nhìn từng người xấu xa ở đây, chuẩn bị đi tới cửa.

“Dừng lại!”

Lý Diệu Uy gọi Tần Hằng lại, trên mặt của ông ta nở nụ cười khinh bỉ: “Cậu cho rằng nơi này là nhà cậu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao, trước tiên để lại tiền cơm hôm nay đã! Mỗi bàn này của tôi tiêu chuẩn khoảng hơn ba mươi triệu, không cần nhiều của cậu, cậu để lại ba triệu sáu đi.”

Phó Ưu cũng không nhìn được nữa, cô ấy đứng lên, nói với Lý Diệu Uy: “Lý tổng, không phải ông nói hôm nay ông mời, chúng tôi không cần xuất tiền sao?”

Lý Diệu Uy cười khẩy nói: “Tôi từng nói, nhưng tôi mời những người Trường An chính trực, nếu như giống như cậu ta, vừa nghèo vừa bẩn, mà lại phẩm chất đạo đức còn kém nữa, tôi mời cậu ta làm gì, tiền này không bằng tôi cho chó ăn!”

Phó Ưu cắn môi, cô ấy cảm thấy là mình lừa Tần Hằng: “Thế nhưng, Tần Hằng cậu ấy cũng chỉ ăn mấy đũa, sao ông lại bảo cậu ấy đưa ba triệu sáu?”

“Bình quân chính là ba triệu sáu, cậu ta đi rồi, những thứ thừa kia cho ai ăn.”

Lúc này, cửa phòng bao vang lên ba tiếng gõ, có một người đi đến, chính là ông chủ của Kempinski.

“A…..”. Ông chủ Đỗ liếc mắt liền thấy được người đứng giữa sân chính là người mà người phụ nữ trung niên xinh đẹp bảo ông phải chú ý, bất giác lấy làm sợ hãi, nhưng ông vẫn luôn không rõ quan hệ của người phụ nữ trung niên xinh đẹp với người thanh niên này, ông thấy người thanh niên này ăn mặc bình dân như vậy, đương nhiên sẽ không nghĩ đến anh sẽ có quan hệ mẹ con với người phụ nữ trung niên xinh đẹp.

“Ông chủ Đỗ!” Nhìn thấy ông chủ Đỗ, Lý Diệu Uy vội vàng đón: “Sao ông cũng đến đây thế, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là ông chủ Đỗ của Kempinski.

Nghe được lời giới thiệu của Lý Diệu Uy, tất cả mọi người đứng lên, chào mời vài tiếng.

“Đây không phải là ông biết ở đây tổ chức hội đồng hương nên đặc biệt đến xem sao, tôi chúc các vị chơi vui.” Ông chủ Đỗ chúc mừng một tiếng với những người kia, lại hỏi Lý Diệu Uy: “Lý tổng, người trẻ tuổi này thế nào?”

“A, ông chủ Đỗ không cần để ý đến cậu ta, là như vậy…… “ Lý Diệu Uy đại khái kể lại chuyện của Tần Hằng, cuối cùng nói: “Ông nói xem, loại người phẩm chất đạo đức bại hoại thế này, chắc chắn tôi không thể để cậu ta ăn không rồi, hôm nay nếu như cậu ta không bỏ ra tiền cơm được, tôi sẽ để cậu ta ở lại đây làm công.”

Ông chủ Đỗ từ chối cho ý kiến, khẽ gật đầu, lại nói vài lời khách sáo, đi ra khỏi phòng bao, báo cáo cho người phụ nữ trung niên xinh đẹp……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK