Mục lục
Người Thừa Kế - Cơ Công Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 89: TÂM TƯ CỦA TẦN HẰNG

“Em yêu đừng tức giận nữa, cho dù con bé quê mùa xấu xí đó có hát chính, cũng không thể cướp đi ánh hào quang của em được.” Đường Ba nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng an ủi Nhan Hiểu.

“Đúng rồi, em yêu à, ngày mà bọn em tham gia tuyển chọn anh cũng đến đấy, hơn nữa anh còn ngồi ở hàng ghế VIP ngay sau hàng ghế của giám khảo.”

Lần này, chương trình ‘Hello Girl Group’ sẽ được quay tại một khu nghỉ mát trên đảo Sùng Minh ở T thành. Vào hôm ghi hình, do có Châu Kiệt Luân và vài người nổi tiếng khác tới, để tránh xảy ra những sự cố giẫm đạp xô đẩy, ngoài hơn một trăm nhân viên của tổ sản xuất, chỉ cho phép hai nghìn khán giả đẹp trai xinh gái được tuyển chọn kỹ càng vào xem, nói thẳng ra là nhóm biểu diễn, còn lại là những nhà tài phiệt giàu có, hoặc là những người được ban tổ chức mời đến, hoặc là những người trả nhiều tiền để được vào xem, họ có thể vừa ngồi xem người đẹp vừa nói chuyện kinh doanh.

Đường Ba được vào với thân phận con nhà tài phiệt, hơn nữa chỗ ngồi của anh ta còn ngay sau ban giám khảo, đó là một vị trí không tồi.

“Thật sao? Anh yêu thật giỏi quá!” Nhan Hiểu vui mừng nói: “Anh mua vị trí đó tốn bao nhiêu tiền vậy?”

“Cũng không nhiều lắm, chỉ có sáu trăm triệu thôi mà, đến nơi còn có thể trò chuyện với những người nổi tiếng như Châu Kiệt Luân, Trương Tịnh Dĩnh, điều đó cũng không tệ chút nào( Điều này là do Đường Ba nghĩ xa quá), hôm đó anh sẽ mang máy ảnh SLR đi, quay lại toàn bộ phần trình diễn trên sân khấu của em.”

Đường Ba vừa nói vừa mở cửa xe: “Lên xe về nhà đã, Lâm Kiều, Hiểu Nhã, nếu hai em không muốn ở khách sạn có thể đến ở nhà anh cũng được, nhà anh có nhiều phòng cho khách lắm.”

Lúc này, Chung Khiết và Quách Á Nhiên cùng nhau bước ra.

“Con nhỏ đê tiện, nhìn thấy chưa, bạn trai tôi đến T thành cùng tôi đấy, hơn nữa còn có một căn nhà rộng hai trăm mét vuông ở T thành cơ, tên bạn trai của cô thì sao? Sao không thấy anh ta tới? Ồ tôi quên mất, tên đó đến xe còn không có, làm gì đủ tiền đến một nơi có mức sống cao ngất ngưởng như T thành chứ, cô cũng xứng với loại người như vậy lắm. Bây giờ tôi phải về ngủ trong biệt thự ở T thành đây, còn cô chỉ xứng ngồi xe bus, ngoan ngoãn về khách sạn nhỏ mà chị Trần đã đặt thôi! Ha ha!”

Nhan Hiểu trút hết bực tức lên người Chung Khiết, sau đó cùng Lâm Kiều, Trương Hiểu Nhã lên xe của Đường Ba, bước đi một cách vênh váo.

“Không sao chứ.” Quách Á Nhiên hỏi đầy quan tâm, Chung Khiết nhẹ nhàng lắc đầu.

“Á Nhiên, cậu muốn về khách sạn ở không?” Chung Khiết lúc này cảm thấy vô cùng cô đơn, cô rất muốn Quách Á Nhiên có thể ở bên cạnh mình.

“Tít tít…” Quách Á Nhiên chưa kịp nói câu gì, một chiếc Mercedes-Benz từ từ dừng trước cửa, một người đàn ông hào hoa phong nhã bước xuống khỏi xe, nói với Quách Á Nhiên bằng giọng nhẹ nhàng: “Á Nhiên, em luyện tập xong rồi.”

Chung Khiết nhận ra rồi, người đàn ông này là bạn trai Quách Á Nhiên, trái tim cô như trĩu xuống.

“Anh đợi một chút.” Quách Á Nhiên nói với bạn trai mình, rồi lại nhìn sang Chung Khiết, trong ánh mắt cô có chút lo lắng: “Xin lỗi nhé, không thể cùng về khách sạn với cậu được rồi.”

“Không sao đâu.” Chung Khiết cười thật miễn cưỡng, khiến Quách Á Nhiên cảm thấy cô rất đáng thương, cô chỉ biết bất lực nhìn lên trời.

“Chung Khiết, cậu đừng trách tớ nói thẳng, tớ khuyên cậu vẫn nên chia tay Tần Hằng sớm đi.” Nhìn Chung Khiết rồi lại nhìn mình, Quách Á Nhiên tàn nhẫn nói tiếp: “Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, với năng lực của Tần Hằng, anh ta không thể bảo vệ cậu được, hà cớ gì cậu phải lãng phí thanh xuân ở bên anh ta chứ?”

“Tớ biết, ở trường có thể anh ta đã giúp đỡ cậu rất nhiều, khiến cậu cảm thấy ấm áp, nhưng cậu cần hiểu rằng, xã hội phức tạp hơn trong trường rất nhiều. Hơn nữa, sau này chúng ta đều là ngôi sao nổi tiếng, cho dù bây giờ cậu không chia tay, đợi đến lúc cậu nổi tiếng rồi, lẽ nào vẫn cố chấp giữ anh ta sao? Lúc đó hai người sẽ ở hai thế giới khác nhau, nếu đã định trước hai người phải xa cách, vậy tại sao không buông tay càng sớm càng tốt?”

Quách Á Nhiên nhìn Chung Khiết đầy nghiêm túc, đây là điều cô vẫn luôn muốn nói với Chung Khiết từ rất lâu rồi, cô hi vọng Chung Khiết có thể hiểu những gì cô nói.

Tuy nhiên, đôi mắt đen nhánh như viên trân châu của Chung Khiết khẽ run lên, cô hơi cúi đầu xuống, khẽ cười, bộ dạng có chút gì đó ngại ngùng.

“Tớ biết cậu đang muốn tốt cho tớ, nhưng tớ sẽ không chia tay với Tần Hằng đâu…”

Quách Á Nhiên không còn gì để nói nữa, cô trợn mắt nhìn sang hướng khác, cô đã nói rất rõ ràng với Chung Khiết rồi, nhưng tại sao Chung Khiết vẫn cứ u mê không tỉnh ngộ chứ?

“Tớ rất cảm ơn cậu đã quan tâm tớ, nhưng, tớ không thể chia tay với Tần Hằng được, có thể cậu không hiểu được câu chuyện giữa chúng tớ, thực ra Tần Hằng không giống như những gì mà mọi người nhìn thấy…”

Chung Khiết thừa biết Tần Hằng là con nhà tài phiệt lớn cỡ nào, lớn đến mức có riêng một hòn đảo, ngay cả ông chủ đến từ Berkeley cũng phải nghe theo anh, tài sản của Tần Hằng căn bản không phải là thứ mà Quách Á Nhiên và những người khác có thể tưởng tượng được, chỉ là Chung Khiết không tiện nói ra với người khác thôi.

“Được rồi, coi như tớ nói vô ích đi, cậu tình nguyện cùng Tần Hằng chịu khổ, vậy thì đi theo anh ta đi…” Quách Á Nhiên có chút tức giận, cô cảm thấy đầu óc của Chung Khiết thật cố chấp, Quách Á Nhiên cũng chẳng thèm quay lại nhìn Chung Khiết, lên xe cùng bạn trai cô.

“Á Nhiên, cậu đừng giận, tớ thật sự biết ơn vì cậu đã nghĩ cho tớ…” Chung Khiết nhìn theo Quách Á Nhiên đang “chạy trốn” và nói.

“Nếu như cậu nghĩ rằng tớ đang giúp cậu, hãy dành thời gian suy nghĩ đến những lời mà tớ đã nói với cậu, tớ đi đây!” Quách Á Nhiên thò đầu ra khỏi cửa xe nói với Chung Khiết, nói xong, cô bảo bạn trai mình lái xe rời đi.

Trước cửa phòng luyện tập chỉ còn lại mình Chung Khiết, nụ cười trên khuôn mặt cô dần biến mất, cảm giác cô đơn dồn dập vây quanh cơ thể cô, cô nắm chặt quần áo trên tay, một mình đi về hướng trạm xe bus.

Ngồi trên xe bus về khách sạn, Chung Khiết nhìn ra ngoài cửa sổ, T thành về đêm rực rỡ ánh đèn, không hổ danh với danh hiệu “Thành phố không ngủ”, xe bus đi qua Minh Châu Đông Phương, bến cảng, đường Nam Kinh, mọi người trên đường đều túm năm tụm ba đi với nhau, tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.

Chung Khiết từ từ chuyển ánh mắt vào trong xe, trái tim của cô đã rất cô đơn rồi, lại nhìn thấy dáng vẻ vui tươi như hoa của người khác, cô cảm thấy mình không thể chịu nổi thêm nữa, Chung Khiết tựa đầu vào ghế rồi từ từ khép mi mắt lại, nụ cười của Tần Hằng xuất hiện trong đầu cô, khóe miệng Chung Khiết khẽ cong lên.

Cứ như vậy,

một ngày,

hai ngày,

Qua bảy ngày, buổi sáng Chung Khiết nỗ lực luyện tập ở phòng tập xong, tối lại một mình ngồi xe bus trở về khách sạn, trái tim cô càng ngày càng cô đơn và mong manh, trong đầu những nhớ nhung về Tần Hằng lại càng mãnh liệt hơn, khao khát hơn.

Ngọn đèn đường màu vàng rực rỡ chiếu qua cửa xe, chiếu thẳng lên khuôn mặt đang nhắm nghiền hai mắt của Chung Khiết, khuôn mặt cô vẫn là dáng vẻ tĩnh lặng đó, Chung Khiết hồi tưởng lại khuôn mặt của Tần Hằng trong đầu, nhưng lúc này, cô không thể nở nụ cười giống như bảy ngày trước được nữa, khuôn mặt mềm mại yếu ớt của cô bắt đầu giống như mặt nước bị gió lướt qua vậy, khuôn mặt bắt đầu nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, hai hàng lệ trong suốt chậm rãi chảy dài trên khóe mắt, đột nhiên rơi xuống đất.

Chung Khiết từ từ mở to mắt ra, đôi mắt ánh lên những giọt nước mắt, giống như dải ngân hà huyền diệu làm lay động lòng người.

Chung Khiết tìm điện thoại, lướt đến số của Tần Hằng, gọi cho anh.

“Alo, Chung Khiết, cuối cùng em cũng gọi điện thoại cho anh rồi sao, nói đi, có phải nhớ anh rồi không?” Một giọng nói quen thuộc của Tần Hằng truyền đến từ đầu dây bên kia, nước mắt của Chung Khiết không ngừng tuôn trào.

“Sao lại không nói gì vậy?” Tần Hằng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.

“Không sao đâu.” Chung Khiết cố gắng kiềm chế bản thân, không muốn để Tần Hằng nghe thấy tiếng khóc của mình: “Em gọi điện là muốn báo với anh rằng, tám giờ tối mai sẽ bắt đầu cuộc thi tuyển chọn rồi.”

“Cũng coi như là đợi được đến ngày này rồi, một tuần em không ở đây, anh sắp nhớ em đến phát điên rồi…”

Chung Khiết nghe Tần Hằng nói rất nhiều, nhưng điều cô muốn là anh có thể đến xem cô biểu diễn vào ngày mai! Trước khi đến T thành, cô vẫn chưa cảm thấy gì cả, đến bây giờ, cô thực sự đã hiểu được cô thật sự nghĩ gì, cô muốn Tần Hằng chứng kiến khung cảnh lần đầu tiên cô được đứng trên sân khấu biểu hiện, càng không muốn đám người Nhan Hiểu cười nhạo cô, ngày nào cũng lẻ loi một mình.

“Em gọi điện cho anh là muốn anh đến xem em biểu diễn đúng không?” Lúc này, Tần Hằng đã nói ra những lời mà cô muốn nghe nhất.

“Làm gì có, một mình em ở T thành rất ổn.” Dáng vẻ cười đẫm nước mắt của cô thật sự rất thu hút, cô cũng không biết tại sao, lúc Tần Hằng chính miệng hỏi mình câu đó, cô lại phủ nhận, Chung Khiết lại nhỏ giọng nói thêm: “Nếu bản thân anh muốn đến, vậy thì cứ đến thôi.”

“Hừm, Chung Khiết, thực sự xin lỗi em, ngày mai lớp cũ của bọn anh muốn dẫn bọn anh tới công viên trong thành phố để nhận biết các loại cây, anh không có cách nào có thể đến được…” Giọng nói của Tần Hằng truyền đến trong điện thoại khiến Chung Khiết ngẩn người ra.

“Không sao đâu, anh cứ tập trung đi thực tập đi, một mình em ở T thành sẽ ổn thôi.” Chung Khiết nói với vẻ mặt thất vọng.

Nói với Tần Hằng thêm vài câu nữa, Chung Khiết cúp điện thoại, Chung Khiết dựa trán vào kính cửa sổ, cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, nghĩ cái gì, xe bus vẫn hoạt động trên đường như không có gì xảy ra…

Lúc này tại Kim Lăng, Tần Hằng nở một nụ cười hạnh phúc, đặt điện thoại xuống. Vừa rồi anh cố tình nói dối Chung Khiết rằng mình không thể đến T thành xem cô biểu diễn được, thực ra anh muốn tạo cho Chung Khiết một sự bất ngờ, anh nghĩ ngày mai lúc Chung Khiết nhìn thấy mình, chắc chắn sẽ rất vui.

Ngày hôm sau, bắt đầu từ mười giờ sáng, trước phòng nghỉ trên đảo Sùng Minh T thành đã tập trung một đám đông rất nhiều người ở đó.

Hầu hết trong số họ đều là thanh niên, nữ chiếm khoảng 2/3, tất cả bọn họ đều đến để gặp thần tượng của mình, cuộc thi ‘Hello Girl Group’ được tổ chức lần này, bốn minh tinh cực kỳ nổi tiếng Châu Kiệt Luân, Tạ Đình Phong, Trương Tịnh Dĩnh và Dung Tổ Nhi cùng nhau xuất hiện, hơn nữa cũng có rất nhiều tài phiệt giàu có cũng đến, những người có đủ tư cách được vào trong làm khán giả, đều là mỹ nam mỹ nữ, sao có thể không để họ hò hét điên cuồng chứ?

Cuộc thi tuyển chọn sáu giờ tối mới bắt đầu, lúc này đã có người lần lượt đến.

Những cô gái xinh đẹp ai ai cũng cao ráo mảnh mai, những chàng trai anh tuấn điển trai, đều đã được nhân viên trong tổ sản xuất kiểm duyệt kỹ càng trước khi qua cửa, cho phép vào trong làm khán giả.

Cùng với đó là hàng loạt chiếc xe hạng sang cũng lần lượt xuất hiện, họ đều là những con nhà tài phiệt có tiếng trong nước, ai ai cũng đẹp trai ngút trời, hấp dẫn không thua kém gì những minh tinh nổi tiếng.

“Đó là Lý Hiên, công tử của Wahaha, ba anh ấy mười năm trước đã từng là người giàu nhất nước.”

“Người kia là Trương Đường Dương, ông chủ trẻ tuổi của Tô Ninh, anh ấy hiện đang là chủ tịch câu lạc bộ bóng đá Milan.”

“Kia là Hứa Đông Chí, tổng giám đốc tập đoàn xe moto Dayun, gia đình anh ấy đã xâm nhập vào thị trường Châu Âu rồi.”

“Cổ Chí Uy, con trai chủ tịch tập đoàn R&F Properties.”

“Quách Dục Đàn, con gái của Đường sư phụ, người phụ trách nước K.”

Chỉ riêng khán giả và những nhà tài phiệt giàu có, đã khiến đám đông người xem gần như bị mê hoặc.

Năm giờ chiều, chiếc xe chuyên dụng của bốn vị giám khảo đã đến, Châu Kiệt Luân, Tạ Đình Phong, Trương Tịnh Dĩnh, Dung Tổ Nhi tay trong tay bước ra khỏi xe, vừa bước bào trang viên vừa vẫy tay chào với đám đông khán giả, đẩy cảm xúc của người xem lên cao trào.

Các cô gái đứng xem lắc đèn và bảng hiệu, gọi tên các thần tượng của mình, hi vọng thần tượng có thể nhìn họ dù chỉ một lần.

“Kiệt Luân Kiệt Luân(Jay), em yêu anh, giống như chuột yêu gạo.”

“Jay, nhìn bên này đi.”

“Nữ thần Tịnh Dĩnh, tất cả buổi biểu diễn của chị em đều xem rồi, chị chính là tiên nữ từ trên trời giáng xuống.”

“Tổ Nhi, ký tên cho em, a, em thật sự hạnh phúc đến muốn ngất rồi.” Một fan nam nhận được chữ ký của Dung Tổ Nhi, “phát điên” ngay tại chỗ.

Hiện tai không khí đang nóng lên.

Chiếc xe bus chở Chung Khiết và những tuyển thủ khác, đang chậm rãi len lỏi qua đám đông, lái thẳng vào trong trang viên, nhìn fan đang phát cuồng ở hai bên, trong lòng Chung Khiết cũng lặng lẽ chờ đợi, một ngày nào đó, cô cũng có một lượng fan hùng hậu như vậy….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK