Mục lục
Mau xuyên nghịch tập: boss thần bí, đừng trêu chọc lung tung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bạch Diệp Thảo

Theo lời ả nói, tức giận trong mắt Trương Cảnh Tuyên dần biến mất, thay vào đó là đau lòng, đau lòng vì ả trả giá tất cả thay hắn.

Trương Cảnh Tuyên một tay ôm ả vào lòng, "Khả Tâm, anh... anh... Trương Cảnh Tuyên anh cả đời này sẽ không cô phụ em."

Úc Khả Tâm khụt khịt nói: "Em tin anh."

Chuyện lần này tới quá đột nhiên, đột ngột đến mức ả có chút bó tay không có cách nào. Đồng thời cũng cho ả một cơ hội. Nhân cơ hội này, để Trương Cảnh Tuyên công khai chuyện hai người.

Vốn sẽ phải đối mặt với lửa giận của Trương Cảnh Tuyên, nhưng với dăm ba câu, ả đã chuyển nguy thành an.

Đêm khuya, Trương Cảnh Tuyên không thông báo người đại diện, trực tiếp đăng bài lên Weibo, thẳng thắn thành khẩn quan hệ của hắn và Úc Khả Tâm, hy vọng được fans chúc phúc.

Đối với chuyện phá thai, tất nhiên đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, hàm hồ cho qua.

Trương ảnh đế và Úc Khả Tâm kết hợp, lại cũng là bình thường.

Úc Khả Tâm dựa vào Trương Cảnh Tuyên, ở đoàn phim đóng phim hay quay quảng cáo cũng dần nhiều hơn.

Điều này khiến ả rất thỏa mãn, nhưng đồng thời, thấy Bắc Vũ Đường hô mưa gọi gió, một đám cung phụng cô như lão Phật gia, ả lại không thoải mái.

Ngày này, Úc Khả Tâm gặp Bắc Vũ Đường đang quay quảng cáo ở cùng studio, nhìn người chung quanh cung kính với cô, đố kỵ yên lặng nảy sinh.

Úc Khả Tâm dẫm giày cao gót bảy phân đi về phía Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, đã lâu không gặp."

Bắc Vũ Đường ngước mắt nhìn Úc Khả Tâm, nhàn nhạt hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Úc Khả Tâm thấy cô lãnh đạm như thế, tươi cười không giảm, "Tôi và cô quen biết nhiều năm như vậy cũng không biết cô có vị hôn phu đó, cô giấu ghê thật. Hai người định khi nào kết hôn?"

"Chờ tôi rảnh đã." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.

"Là bạn tốt của cô còn không biết cô có vị hôn phu. Khi nào cô dẫn anh ta tới cho chúng tôi gặp đi." Úc Khả Tâm mỉm cười nói.

"Chỉ sợ anh ấy không rảnh."

Úc Khả Tâm cười trêu ghẹo, "Cô giấu anh ta kín như thế, có phải sợ chúng tôi cướp anh ấy mất không?"

Có lẽ người ngoài không hiểu ý ả, nhưng mà Bắc Vũ Đường hiểu.

Ả đang dùng phép khích tướng.

Ả gấp gáp muốn gặp Bạch Quân Ngọc như thế, làm cô rất tò mò về mục đích của ả.

"Buổi tối ba ngày sau anh ấy rảnh. Không biết cô có rảnh hay không?" Bắc Vũ Đường làm như tức giận hỏi.

"Đương nhiên là có. Vậy ba ngày sau gặp."

Bắc Vũ Đường lạnh mặt gần đầu.

Úc Khả Tâm dường như không thấy sắc mặt cô khó coi, vui sướng giẫm giày bảy phân rời đi. Chỉ là ả không biết, ả vừa xoay người, Bắc Vũ Đường đã chẳng có chút phẫn nộ nào.

Ả nghĩ dùng chuyện Trương Cảnh Tuyên kích thích cô, làm cô mất lý trí? Quả là suy nghĩ kỳ quái.

Chuyện này Tiểu Ngọc lặng lẽ nói cho Ngọc tỷ, Ngọc tỷ cả giận nói, "Cái đồ lẳng lơ kia thật sự nghĩ mình có thể thông đồng được với Bạch Quân Ngọc chắc!"

"Vũ Đường, khi nào đối phó Trương Cảnh Tuyên?"

"Sau khi cô ta gặp Bạch Quân Ngọc."

Tuy không rõ mục đích của ả là gì, nhưng có thể đoán đưuọc một hai. Nếu họ vội tìm chết như thế, cô tất nhiên sẽ thành toàn cho họ rồi.

Vốn dĩ cô còn nghĩ để Trương Cảnh Tuyên và Úc Khả Tâm buộc với nhau lâu hơn một chút rồi mới cho ra ánh sang. Nhưng giờ xem ra không cần chờ lâu đến vậy nữa.

Ba ngày sau, Úc Khả Tâm trang điểm tỉ mỉ đến chỗ hẹn.

Đứng ở cửa hội sở, Úc Khả Tâm ngẩng đầu nhìn mặt tiền huy hoàng của nó, ả đã từng nghe qua về nơi này, lại chưa từng tới. Đơn giản vì đây không phải là nơi có tiền là vào được.

Người phục vụ dẫn ả vào trong, lúc đi qua đại sảnh, nhìn thoáng qua cũng thấy mấy vị quyền cao chức trọng và phú hào đang ngồi trên quầy bar uống rượu nói chuyện.

Xuyên qua hành lang thật dài, đi đến căn phòng cuối cùng. Trước cửa có hai bảo tiêu, thấy người tới gần, ánh mắt sắc bén đảo qua hai người.

"Úc tiểu thư, phiền cho chúng tôi kiểm tra một lát." Một bảo tiêu mở miệng nói.

Úc Khả Tâm nhíu mày, không nói gì thêm, giao túi xách trong tay cho bảo tiêu, một nữ bảo tiêu khác kiểm tra cơ thể cô ta, xác nhận không có gì mới cho đi.

"Úc tiểu thư, mời vào."

Vào phòng, thấy Bạch Quân Ngọc đang ôn nhu lau khóe môi cho Bắc Vũ Đường, nhìn Bạch Quân Ngọc sủng nịch Bắc Vũ Đường như vậy, hạt giống đố kỵ trong lòng Úc Khả Tâm vốn đã nảy mầm giờ càng lan nhanh như cỏ dại.

Không bao lâu sau, xem anh còn có thể đối xử tốt với cô trước sau như một nữa không.

"Khả Tâm tới. Mời ngồi." Úc Khả Tâm ngồi bên Bắc Vũ Đường, cách Bạch Quân Ngọc một người.

Úc Khả Tâm gấp gáp giới thiệu, "Xin chào, Bạch tổng. Tôi là bạn của Bắc Vũ Đường, Úc Khả Tâm. Lúc trước tôi thường nghe cô ấy nhắc đến anh."

Bắc Vũ Đường nhướng mày.

Những lời này là phương thức thường thấy nhất để bắt đầu một câu chuyện. Nhưng những lời này lại không thể dùng với Bắc Vũ Đường và Bạch Quân Ngọc.

Không, chính xác phải nói là không thể dùng với nguyên chủ và Bạch Quân Ngọc.

Úc Khả Tâm biết, Bạch Quân Ngọc không cho phép nguyên chủ công khai quan hệ của họ. Giờ ả nói thế, thật là làm khó dễ Bắc Vũ Đường.

Dù xong việc Bắc Vũ Đường có trách hỏi, Úc Khả Tâm cũng có thể phủi sạch sẽ. Dù sao thì, câu này cũng rất bình thường.

Bạch Quân Ngọc lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt chưa từng dừng trên người ả.

Úc Khả Tâm thấy vậy, bóng tối xẹt qua đáy mắt.

"Ngồi đi."

Bắc Vũ Đường kéo ả ngồi xuống.

Trong bữa tiệc, Úc Khả Tâm nỗ lực dời đề tài lên người Bạch Quân Ngọc, nhưng suốt quá trình Bạch Quân Ngọc chỉ tích chữ như tích vàng, không phải lột tôm cho Bắc Vũ Đường thì chính là gắp đồ ăn cho cô.

Nhìn Bạch Quân Ngọc ôn nhu với Bắc Vũ Đường như vậy, có một khắc, ả cảm giác, dường như toàn bộ nhu tình của anh chỉ thuộc về một mình Bắc Vũ Đường.

Nếu... Nếu người kia là ả thì tốt biết bao.

Ý tưởng này vừa xuất hiện, giống như một hạt giống rơi xuống, mau chóng cắm rễ trong lòng.

Thay thế Bắc Vũ Đường, trở thành người phụ nữ của Bạch Quân Ngọc.

Úc Khả Tâm nhìn anh ôn nhu lau khóe môi Bắc Vũ Đường, mỉm cười trêu ghẹo, "Nhìn hai người ân ái như vậy, tôi hâm mộ quá."

Bắc Vũ Đường quay đầu, "Cô và Trương Cảnh Tuyên ân ái mới làm tôi hâm mộ."

Lời này dừng trong tai Úc Khả Tâm lại ra một tầng ý khác.

Chẳng lẽ cô vẫn dư tình chưa dứt với Cảnh Tuyên?!

Nếu cô đã đề cập đến Trương Cảnh Tuyên trướ, vậy thì đừng trách ả thuận thế bò theo cái cột này.

"Lúc cô và Cảnh Tuyên ở bên nhau, Cảnh Tuyên còn đối xử với cô tốt hơn tôi nhiều. Tôi nhớ rõ, lúc đó mỗi ngày anh ấy đều ân cần hỏi han cô, thậm chí nửa đêm còn dẫn cô lên đỉnh núi ngắm sao. Lần đó, hai người còn cùng bị cảm luôn." Úc Khả Tâm dùng giọng điệu châm ngòi.

Bạch Quân Ngọc nhăn mày lại, "Em và Trương Cảnh Tuyên ở bên nhau lúc nào?"

Úc Khả Tâm nghe Bạch Quân Ngọc nói vậy, tức khắc mừng ra mặt, một bộ kinh ngạc xin lỗi nhìn Bắc Vũ Đường, vội giải thích với Bạch Quân Ngọc, "Bạch tổng, tôi chỉ thuận miệng nói bậy. Vũ Đường và Cảnh Tuyên là bạn tốt, anh đừng nghĩ nhiều."

Bạch Quân Ngọc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng lên, đi về phía cửa.

Bắc Vũ Đường vẫn ngồi tại chỗ, mắt nhìn anh rời đi, một bộ như không tin là Bạch Quân Ngọc sẽ bỏ cô mà đi như vậy.

Úc Khả Tâm đắc ý trong lòng, vẻ mặt lại vô thố khẩn trương nói: "Vũ Đường, tôi không cố ý. Tôi... Tôi nghĩ anh ta đã sớm biết chuyện Cảnh Tuyên. Tôi......"

"Bang" một tiếng.

Úc Khả Tâm bụm mặt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô, "Vũ Đường, cô... Cô......"

Đúng lúc này, Úc Khả Tâm thấy Bạch Quân Ngọc đã đi lại quay lại, ánh sáng trong mắt lóe lên. Vì Bắc Vũ Đường đứng đưa lưng về phía cửa, căn bản không nhìn thấy anh.

Úc Khả Tâm lã chã chực khóc nhìn Bắc Vũ Đường, tựa như không chú ý Bạch Quân Ngọc đã quay lại, ủy khuất nói, "Vũ Đường, tôi thật sự không biết Bạch Quân Ngọc còn không biết chuyện của cô và Cảnh Tuyên. Nếu tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không nhắc tới Cảnh Tuyên."

"Tôi biết cô hận tôi đoạt Cảnh Tuyên."

Úc Khả Tâm thấy cô càng lúc càng giận, tiếp tục nói: "Giờ cô tức giận như vậy, có phải vì cô vẫn yêu Cảnh Tuyên không? Nếu cô còn yêu anh ấy, nói cho tôi, tôi lập tứ rời đi."

Bắc Vũ Đường lại lần nữa tiến lên, Úc Khả Tâm thấy cô nâng tay, biết cô sắp đánh mình, lại không giãy giụa, không né tránh.

"Bang", "Bnag",... Bắc Vũ Đường nhanh chóng tát Úc Khả Tâm thêm hai cái. Úc Khả Tâm giống như bị cô tát ngã, chật vật ngã ngồi trên đất.

Ả bụm mặt, nhu nhược đáng thương nhìn Bắc Vũ Đường.

Một người nổi giận đùng đùng chống nạnh, như một người đàn bà đanh đá, một lại lã chã chực khóc, nhu nhược động lòng người. Hai người tạo thành tiên minh đối lập.

Người không hiểu tình huống thấy vậy, chắc chắn sẽ đồng tình đóa hoa mảnh mai trên đất, mà không phải người phụ nữ giống như thùng thuốc nổ kia.

Úc Khả Tâm dư quang chú ý Bạch Quân Ngọc, thấy anh hơi nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bàn tay vừa đánh người của Bắc Vũ Đường, ả thầm đắc ý.

Xem đi, xem đi, ả đang muốn để Bạch Quân Ngọc nhìn thấy bộ mặt thật của người phụ nữ anh thích.

Một người phụ nữ yêu người đàn ông khác, với thiên chi kiêu tử như Bạch Quân Ngọc, sao có thể chịu đựng được một nửa kia không chung thủy với mình.

Bắc Vũ Đường, mày chờ bị Bạch Quân Ngọc vứt bỏ đi!

Chờ đến lúc anh ta vứt bỏ mày, chính là lúc mày phải xuống địa ngục!

Bạch Quân Ngọc đi lên trước, đáy mắt Úc Khả Tâm lộ ra chờ mong, nhìn chằm chằm anh, chỉ thấy anh đi lên trước, cầm tay Bắc Vũ Đường lên, sau đó đưa đến bên miệng thổi.

Sau đó còn đau lòng hỏi: "Có đau không?"

Úc Khả Tâm thấy thế, đôi mắt trừng lớn, quên cả che dấu và ngụy trang luôn.

Sau đó, âm thanh thuần hậu của Bạch Quân Ngọc lại vang lên.

"Vợ à, lần sau việc nặng này thì để chồng em tới làm cho."

Úc Khả Tâm như bị sét đánh, ngây ngốc ngồi đó luôn.

Vì sao anh không tức giận?

Vì sao lại thành thế này?

Bắc Vũ Đường rút tay về, cười nói: "Khó mà được. Người ta còn chờ em đánh đó, em mà không đánh thì chẳng phải làm người ta thất vọng à. Người ta đi đường xa đến, phải thành toàn tâm ý nha. Đó mới là đạo đãi khách."

"Vợ dạy đúng."

Úc Khả Tâm nghe hai vợ chồng kẻ xướng người họa, sao có thể không biết họ vừa diễn kịch!

Ả bị họ chơi!

Nhận ra điều này, Úc Khả Tâm cảm thấy khuất nhục và phẫn nộ tột cùng.

Bắc Vũ Đường ung dung nhìn ả, "Sao không đứng dậy? Ở đây không ai thương hương tiếc ngọc cô đâu."

Úc Khả Tâm tức run người, ả bất chấp, ngồi dậy, nói với Bạch Quân Ngọc, "Bạch Quân Ngọc, anh đừng bị cô ta lừa. Vị hôn thê của anh yêu người khác. Anh biết không, lúc trước cô ta vì Trương Cảnh Tuyên mới rời khỏi anh. Thậm chí lúc còn ở bên anh đã thông đồng với Trương Cảnh Tuyên."

Con ngươi u lãnh của Bạch Quân Ngọc quét qua ả, nhìn đến mức ả phát run.

"Nói xong chưa?" Giọng nói lãnh đạm, không chút tình cảm.

Úc Khả Tâm bị anh nhìn đến sởn gai ốc, "Nói... Nói xong."

Bạch Quân Ngọc búng tay một cái, bảo tiêu bên ngoài đi vào trong. Úc Khả Tâm thấy vậy, vẻ mặt kinh hoảng.

"Quăng ra ngoài."

Hai bảo tiêu tiến lên, một trái một phải kẹp Úc Khả Tâm, kéo ra ngoài.

Hành lang rất dài, Úc Khả Tâm giãy giụa, lại không trốn thoát, chờ qua phòng lớn, không ít người kinh ngạc nhìn qua.

Trước mặt nhiều người như vậy, Úc Khả Tâm bị hai bảo tiêu không chút lưu tình ném ra khỏi hội sở, một màn này bị paparazzi nằm vùng ở cửa chụp được.

Ban đêm cùng ngày, Úc Khả Tâm trở lại chung cư của Trương Cảnh Tuyên, trên Weibo cũng xuất hiện ảnh chụp cô ta bị ném ra.

Bởi vì qua hệ với Trương Cảnh Tuyên, nhiệt độ của Úc Khả Tâm đã nằm trong top minh tinh tuyến đầu. Weibo vừa đăng lên, lập tức trở thành top 1 trong Weibo.

"Úc Khả Tâm đêm khuya bị ném ra khỏi hội sở, hư hư thực thực bị vị phú hào nào đó vứt bỏ"

"Úc Khả Tâm giẫm hai thuyền, đêm khuya gặp phú hào"

...........

Trương Cảnh Tuyên thấy tin tức này, cau mày.

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải em nói đi châm ngòi quan hệ của Bắc Vũ Đường và Bạch Quân Ngọc à?"

Úc Khả Tâm trầm mặt, kể giản lược chuyện xảy ra trong phòng cho hắn.

"Bạch Quân Ngọc hoàn toàn không tin." Úc Khả Tâm nghĩ đến hành động của Bạch Quân Ngọc trong phòng, tức đến tâm can tì phổi đều đau.

"Thôi. Chỉ cần cô ta không trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng đừng gây chuyện với cô ta làm gì." Trương Cảnh Tuyên trầm giọng nói.

Đáy mắt Úc Khả Tâm tràn ngập oán độc, "Cảnh Tuyên, chúng ta không trêu chọc cô ta. Chỉ sợ cô ta cũng sẽ không bỏ qua chúng ta."

Úc Khả Tâm không muốn bỏ qua như vậy.

Món nợ hôm nay cô trêu chọc ả, ngụm ác khí này ả cần phải nhả ra được!

"Nếu Bạch Quân Ngọc không tin, vậy để anh ta tận mắt nhìn thấy Bắc Vũ Đường lêu lỏng với người đàn ông khác?" Úc Khả Tâm nham hiểm nói.

Trương Cảnh Tuyên cau mày, "Chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn."

Úc Khả Tâm thấy hắn không phản đối, thầm thở dài nhẹ nhõm.

Bọn họ tính toán rất tốt, đáng tiếc, không còn cơ hội.

Hôm sau, trên các trang mạng xã hội lớn xuất hiện một đoạn video, nội dung video rất kính bạo, vai chính là hai người đàn ông, một anh tuấn phi phàm, một là trung niên mập mạp."

Chỉ thấy người đàn ông trung niên mập mạp đè nặng người đàn ông tuấn mỹ kia, mà người đàn ông tuấn mỹ lại mất hồn rên ngâm.

Video này vừa xuất hiện, toàn bộ giới giải trí ồ lên, trên mạng lại càng náo nhiệt phi phàm.

Video này thậm chí còn kính bạo hơn video của Bắc Vũ Đường giả lúc trước, đơn giản là, vai chính là ảnh đế, hơn nữa còn là hai người đàn ông làm việc này.

Đối với đồng tính luyến ái, không phải ai cũng có thể tiếp thu.

Trên video, Trương ảnh đế và người nọ chơi đến đa dạng, quả là còn xuất sắc hơn cả AV.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK