Cũng đúng lúc mấy ngày này Diệp Gia không nhàn rỗi, Diệp Gia cũng bắt đầu mở quây bán đồ ăn sáng. Trong nhà có người lớn, bây giờ hai người đi lên trấn bán hàng cũng có thể yên tâm. Ngày nào Nhuy Tả Nhi cũng chơi với mấy đứa cháu nhà họ Tôn, nhìn cũng hoạt bát hơn rất nhiêu. Rau hẹ chưa được trồng, cũng phải mua các nguyên liệu khác ở trên trấn. Bởi vì đã giảm giá hai văn, bánh có thêm trứng gà thì cũng chỉ bán năm văn tiên một chiếc. Mặc dù đã giảm giá nhưng càng ngày càng có nhiều người đến ăn. Hương vị này không được tính là sạch sẽ tại trấn Lý Bắc nhưng lại được tính là đồ ăn sạch sẽ hàng đầu tại trấn Đông Hương. Mới vừa buổi sáng mà đã ngại không bán đủ năm đến sáu trăm cái, nếu tính toán thì cảm thấy giảm giá cũng không tệ. Dư thị đếm đếm, được khoảng hai lượng bạc.
Khấu trừ chi phí thì cũng được gần hai lượng. Ba, bốn ngày thì sẽ kiếm được năm, sáu lượng.
"Ngày mai chúng ta cũng có thể nấu thịt lợn." Dư thị nở nụ cười nhìn con dâu, dạo này tiền trong nhà cứ chảy ra ngoài như nước. Mặc dù tiêu tiền để cứu mạng, nhưng mà chỉ có thể tiêu mà không kiếm được cũng khiến người ta phát hoảng. Cuối cùng cũng có thu nhập, tâm trí cũng ổn định lại.
Diệp Gia cũng đang suy xét vấn đề này, bây giờ trong nhà có thêm miệng ăn cho nên phải vất vả thêm chút. Đến trấn Đông Hương, Diệp Gia lấy biển tên Tây Thi của Chu gia ra. Mặc dù lúc đó còn chưa có khái niệm nhãn hiệu, nhưng có tên thì vẫn tốt hơn không có tên, nếu có người hỏi thì có thể nói lý do, như vậy thì cũng sẽ được người khác chú ý đến. Diệp Gia chưa từng làm nghiên cứu tâm lý học xã hội nhưng cũng hiểu đạo lý này, hơn nữa, nàng còn mong chủ tiệm son phấn sẽ đến tìm mình!
Thoáng cái mà đã qua nửa tháng, không biết chủ tiệm son phấn kia có đến trấn Lý Bắc tìm nàng không. Bây giờ trong lòng Diệp Gia biết binh hoang mã loạn nên người ta chắc chắn sẽ không đi tìm nàng, nhưng vẫn ôm lấy một tia hy vọng. Vì bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng bảy. Thời tiết càng lúc càng nóng, lòng người cũng lo lắng. Các cửa hàng bán đồ ăn sáng cũng dậy càng lúc càng sớm, mà đóng cửa cũng sớm. Sau khi qua giờ Thần lúc ba khắc, trời bắt đầu nắng lên, đồ ăn buổi sáng cũng không còn dễ bán nữa. Nhưng mà Tây Thi Diệp Gia cứ thế chiếm được một vị trí tại chợ sành tại trấn Đông Hương vì bán đồ ăn ngon, cuối cùng số lượng cũng ổn định, bán được năm trăm chiếc bánh. Bây giờ chỉ cân nhắc đến ăn uống thì sẽ nói bánh ở Tây Thi ngon nhất. Thấy tên tuổi đã ổn định, Diệp Gia chuẩn bị bán thịt lợn.