Mục lục
Thúc Thúc Yêu Nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Đao Nhân phát hiện súng của người đàn ông trung niên nhắm ngay mình,hoàn toàn quên phản ứng,ngu ngơ nhìn họng súng đen ngòm.

“Không!” Một tiếng thét đau lòng vang lên,không chờ mọi người kịp phản ứng một bóng người vốn lui ra cực nhanh vọt ra,chắn ngang giữa Đao Nhân và họng súng ,đạn thẳng vọt vào ngực cô,một dòng máu tươi chảy ra.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người,bao gồm người đàn ông nổ súng,hắn không nghĩ mình tổn thương Nhị đương gia mình tôn sùng nhất.

Hình ảnh thoáng cái dừng lại,ngay sau đó người đàn ông trung niên bị đám đàn em Lưu Xuyên Đường nhào đến bắt giữ,súng cũng bị đoạt đi.

Đao Nhân đờ người đi về phía người nằm trên mặt đất,máu nhuộm cả người cô ngồi xổm xuống,ngập ngừng hỏi: “Tại sao?” Mấy năm qua bọn họ không phải luôn gây lộn sao? Tại sao cô giúp hắn đỡ một phát súng trí mạng?

Chỉ có lúc này ánh mắt Tiểu Do mới dám không chút kiêng kỵ nhìn thẳng vào mắt hắn,cô biết viên đạn này trúng chổ hiểm,thời gian của cô không còn nhiều,cô muốn đem hình dáng của hắn khắc vào trong lòng,đem tới một thế giới khác.

Trên mặt hiện lên nụ cười khổ: “Hơn năm năm,anh vẫn không biết tại sao.”

“Tôi. . . . . .” Đao Nhân trên mặt nổi lên một tia kinh ngạc.

Ánh mắt Tiểu Do chăm chú bắt từng biểu tình trên mặt hắn.”Đừng nói,nghe tôi nói cho anh nghe.” Cố gắng để giọng mình nói ra một cách đầy đủ”Có một cô bé sinh ra chỉ có mẹ,trước bốn tuổi cô mỗi ngày nhìn mẹ mình ngủ với đủ loại đàn ông khác nhau,một ngày bốn tuổi có một người tự nhận là bà xuất hiện đưa cô bé đó đi, từ đó cô đến một nơi xa lạ,không có mẹ,không có bạn,con đường của cô ấy chỉ có dao và súng,còn có một người đàn ông nghiêm nghị chỉ cần làm không tốt một chút, roi da trên tay người đó sẽ hung hăng đánh lên người cô ta,khi đó cô bé đã quên mất cái gì là vui vẻ,cái gì là cười.”

“Cuộc sống như thế vẫn kéo dài đến năm mười lăm tuổi,cô bé lần đầu tiên giết người cũng vì vậy thuận lợi lên vị trí Nhị đương gia.Năm mười tám tuổi,nhân duyên đã để cô gái đó gặp được một chàng trai tài hoa hơn người cũng bị hắn hấp dẫn thật sâu,nhưng bởi vì trên người lưng đeo những chuyện bí mật,hơn nữa bởi vì bọn họ thuộc hai tập đoàn đối lập lẫn nhau,cô không cách nào nói với chàng trai ấy cô đã yêu hắn.Cũng không lâu lắm cha cô gái bị chết bởi trận nổ lớn,tất cả cừu hận cùng trách nhiệm gia tộc nặng nề hoàn toàn đổ xuống vai của cô,một khắc đó cô gái biết đời này cô hoàn toàn không thể kéo ngắn khoảng cách của mình và chàng trai đó, nhưng cô không cam lòng hơn nữa là không bỏ xuống được,cho nên cô tìm cái cớ ở bên cạnh chàng trai đó,cố ý đoạt đồ hắn thích nhất,cho dù một cái liếc mắt,chỉ cần có thể làm hắn nhìn cô thêm một lần,cô cũng rất vui vẻ. Khụ khụ khụ. . . . . .”

“Đừng nói ….trước hết để tôi xử lý vết thương cho cô.” Hiện tại hắn cái gì cũng biết,hắn thật là một đứa ngốc,một người siêu cấp ngu ngốc .

“Không,nghe tôi nói.” Tiểu Do bắt được bàn tay đang đưa đến,”Thật ra cô bé vẫn lừa mình dối người,sâu trong lòng cô vẫn hy vọng xa vời có một ngày chàng trai đó có thể yêu cô,cho dù này đoạn tình yêu không có kết quả.Nhưng thời gian trôi qua năm năm,chàng trai đó thủy chung xem cô ta như quỷ đáng ghét,ha ha,anh nói xem thủ đoạn của cô ấy có phải rất thất bại? Không có ai biết cô bé hi vọng mình sinh ra trong một gia đình bình thường cỡ nào,không có cừu hận không có thế lực phân tranh,có thể nói với mọi người tên thật của mình,có thể đi học làm việc như các cô gái bình thường,theo đuổi chàng trai cô ấy thích. Khụ khụ khụ!”

Sau trận ho khan hơi thở Tiểu Do đã có chút rời rạc,nhìn ánh mắt Đao Nhân lo lắng cho cô,trên mặt cô nở một nụ cười thản nhiên: “Có thể giúp tôi một chuyện được không? Nói với chàng trai đó,có một cô gái yêu hắn. . . . . .”

Nói ra một chữ cuối cùng,Tiểu Do dần dần nhắm hai mắt lại,cảm giác tay cô từ từ chảy xuống,Đao Nhân giống như bị rút đi linh hồn,cả người trống rỗng.

Một lát sau,một bàn tay lớn rơi vào trên vai hắn,từ từ quay đầu lại là Tô Lực Hằng,thấy trong mắt của hắn là ân cần cùng lo lắng,Đao Nhân chậm rãi mở miệng: “Đại ca,em không sao.”

Ngồi trên xe trở về nhà,Đao Nhân yên lặng giữ Tiểu Do bên cạnh,nhìn gương mặt tái nhợt của cô,đó là yêu sao? Tối nay cô gái này đã dùng tánh mạng trả lời hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK