Tức khắc, Hắc Linh Châu giãy giụa trở nên kịch liệt lên, nó nhảy lên nhảy xuống hòng tránh thoát từ sự công kích của Phượng Hoàng Hỏa.
Nhưng không may cho nó là, sở hữu đường lui ở bốn phía của nó đã bị Mạc Túc vây lên bằng không gian phong tỏa, nó né tránh đường nào, cũng không thể chạy ra khỏi lồng giam.
Có lẽ là nhận thấy được cơ hội, cho nên Tử Liên Viêm Hỏa cũng bay ra, cùng Phượng Hoàng Hỏa tả hữu giáp công.
Hai loại dị hỏa, một vàng một tím giao hòa lẫn nhau, chiếu sáng lên tinh thần không gian này một màu sắc ấm áp nhu hòa.
Nhưng đối với Hắc Linh Châu mà nói tuyệt đối là đả kích bất ngờ.
Từ trong Hắc Linh Châu liên tục truyền ra những thanh âm gào rống thống khổ, cùng lúc đó là vô số khói đen tản ra, chưa kịp chạy trốn đã bị sức nóng của hai loại dị hỏa thiêu đốt đến hôi phi yên diệt.
Đế Mặc Thần còn muốn dùng năng lực giúp Mạc Túc một tay, nhưng không nghĩ tới, hắn chưa kịp làm gì, thì từ phía sâu trong tinh thần thế giới bộc phát một cỗ lực lượng mạnh mẽ, bá đạo quét sạch sở hữu những thứ không thuộc về thế giới này.
Cho nên, Đế Mặc Thần chỉ kịp kinh ngạc trợn to mắt, hắn và Phượng Hoàng Hỏa của hắn đã bị đóng gói bắn ra khỏi vòng chiến một cách không lưu tình.
Trong đầu hắn chỉ kịp hiện lên mấy chữ: "Dùng xong liền ném!"
...
Trạng thái cân bằng bị đánh nghiêng, Mạc Túc nhân cơ hội dùng tinh thần lực hóa thành mũi đao nhọn hoắc đâm thẳng vào Hắc Linh Châu, mà bên ngoài không gian phong tỏa, nàng còn thêm vào một tầng không gian nghiền áp.
Trong khi đó, ý thức của Mạc Túc rốt cuộc thấy được hình dáng ban đầu của Hắc Linh Châu.
Đó là một bóng đen nho nhỏ, hình dáng như một tiểu hài tử, cái trán quấn quanh một vòng tròn đỏ sậm, toàn thân bao phủ bởi hắc khí, đặc biệt là cặp mắt của nó, không những đen đặc như vực thẳm mà còn quỷ dị, trí mạng cực kỳ.
Cho dù là người gặp qua vô số kẻ cùng hung cực ác như Mạc Túc, ngay khi nhìn thấy nó, cũng nhịn không được kinh hãi.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì!?" Nàng hỏi.
Nó nhếch mép rồi cười khằng khặc nhìn Mạc Túc bằng ánh mắt tham lam, tràn đầy dục vọng.
Sau đó khàn khàn cất tiếng:
"Tiểu nô lệ, ngươi còn không xứng biết được bản tôn là ai.
Dừng lại công kích, ngoan ngoãn dâng lên linh hồn và phục tùng bản tôn.
Nếu không, bản tôn sẽ cho ngươi biết hương vị hồn siêu phách lạc là như thế nào?"
Mạc Túc nhướng mày cười lạnh, khoanh tay trước ngực, tự tin nói:
"Chậc! Chỉ bằng thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ - chỉ biết trốn tránh trong một viên hạt châu như ngươi, mà đòi làm ta hồn siêu phách lạc? Thật buồn cười!"
"Nhân loại vô tri cũng dám khinh thường bản tôn! Không biết sống chết!" Dứt lời, hai tròng mắt của nó càng thêm đen đặc, hắc khí huyễn hóa thành một sợi dây xích dài, leng keng đong đưa, sau đó tấn mãnh như tia chớp bay về phía Mạc Túc, đầu dây có một cái thòng lọng với mục đích tròng lên cổ nàng.
Thấy vậy, Mạc Túc vẫn bình tĩnh như thường, nàng hỗn hợp tinh thần lực và không gian chi lực tạo thành những lát cắt như gió xoáy, sắc bén và hung hãn chặn đứng lại dây xích hắc khí kia.
Được cop???? tại ~ TR???? ????TR????Ye????.????n ~
Ba loại năng lượng chạm vào nhau, ma sát ra từng tiếng kẽo kẹt.
Chúng nó ăn mòn, triệt tiêu lẫn nhau.
Sở hữu lát cắt của Mạc Túc hao hết, thì dây xích hắc khí kia cũng đã đứt đoạn, rơi rớt tan tác ở các nơi.
"Nó" rốt cuộc nhận ra không đúng, kinh ngạc nhìn Mạc Túc, hỏi với chất giọng khàn khàn và nghi hoặc:
"Không gian truyền thừa? Ngươi...!ngươi rốt cuộc là ai?"
Mạc Túc ngoắc môi cười mỉa, ánh mắt sắc lạnh nhìn "nó", trả lời:
"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ngày hôm nay ngươi đá đến ván sắt.
Mà ván sắt này sẽ làm ngươi hủy diệt vĩnh viễn."
"Nhân loại ngông cuồng, ngươi đừng quên ngươi đã trúng Tử Thần Chi Nhãn của ta, ý thức cùng thân thể tách rời, cho dù lúc trước ngươi có là cường giả, thì lúc này đây ngươi chỉ là một sợi linh hồn yếu ớt mà thôi!" Hắc Linh Châu hừ lạnh, dùng giọng nói âm trầm đả kích Mạc Túc.
Mà Mạc Túc nghe vậy, lại bỗng nhiên cười lớn, ánh mắt nhìn Hắc Linh Châu như là nhìn thiểu năng trí tuệ, nàng lắc đầu nói:
"Ngươi đoán sai rồi! À...!mà có lẽ ta còn phải cảm ơn ngươi đã cắt đứt liên hệ giữa ý thức và thân thể ta.
Nếu không, ta còn không thể tùy tâm sở dụng mà đánh thức lực lượng đã ngủ say của chính mình.
Thật cảm ơn ngươi...! ngươi là một linh châu tốt!"
Hắc Linh Châu muốn hộc máu, hai mắt lập lòe nguy hiểm quang mang, nó đang muốn phản bác lại, nhưng bất chợt từ phía sau lưng Mạc Túc bỗng chốc bộc phát ra một cổ lực lượng thật lớn.
Lực lượng này điên cuồng, hung mãnh, phảng phất muốn xé rách không gian, muốn hủy thiên diệt địa, như hồng thủy mãnh thú từ thời thượng cổ nhảy ra, chưa cho Hắc Linh Châu một chút cơ hội né tránh đã vội đổ ập xuống.
Hắc Linh Châu chỉ cảm thấy trời đất bỗng chốc như quay cuồng, mà nó từ vạn dặm không mây rơi xuống địa ngục.
Xung quanh là vực sâu, là những hình phạt tàn khốc nhất đang chờ đợi nó.
Nó trơ mắt nhìn lực lượng của chính mình bị không gian chi lực bẻ gãy nghiền nát thành bụi phấn, mà ký ức của nó cũng đang bị tinh thần lực vô hình lùng sục, quấy tan, và thôi hóa thành mảnh nhỏ.
Hắc Linh Châu điên cuồng gào rống, đau khổ ôm đầu, trong lòng từng đợt hối hận.
Nó sai rồi, nó không nên tìm đến Mạc Túc, ý đồ biến nàng thành nô lệ nghe mình sai sử.
Nàng có phải là quả hồng mềm đâu, nàng so với đồ cổ như nó còn muốn cổ xưa trầm nặng, không những ý chí lực cường đại, mà ngay cả sự hiểu biết về không gian cũng khủng bố như vậy.
Hắc Linh Châu khóc không ra nước mắt, nó rốt cuộc đánh thức một quái vật khổng lồ gì vậy?
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, dưới sự bùng nổ mạnh mẽ của Mạc Túc, hắc khí trên người "nó" càng ngày càng mờ nhạt, thân hình của "nó" cũng co rút càng nhỏ, vòng tròn màu đỏ trên trán "nó" lập lòe quang mang, siết đến đầu càng thêm đau đớn.
Mạc Túc đứng ngoài trung tâm lốc xoáy, váy đen phần phật, tóc dài bay múa, nàng khoanh tay đứng thẳng, híp mắt nhìn bên trong, mỗi khi tinh thần lực lùng sục đến một đoạn nào đó, trước mắt nàng sẽ hiển hiện ra những hình ảnh tương tự.
Hiện tại Mạc Túc đã biết, thứ quái quỷ âm hiểm, xảo trá trước mặt này rốt cuộc là gì.
Đồng thời trong lòng nàng cũng không khỏi cảm khái.
Thật là đi mòn gót sắt tìm không thấy, được đến lại chẳng phí công phu!
Không sai, thứ này chính là một trong Thập đại linh châu, Hắc Linh Châu!
Cái đặc biệt ở đây là, Hắc Linh Châu thất truyền đã nhiều năm, Bắc Minh gia tộc càng ngày càng xuống dốc, không tìm được người thừa kế, cho nên Hắc Linh Châu quên lời tổ tiên, bỏ gia tộc đi lang thang khắp nơi.
Trải qua quá nhiều nhật nguyệt luân phiên, nó hấp thu vô số thiên tài địa bảo, sau đó sinh ra linh trí.
Linh trí khác với bản năng, bản năng của mỗi viên hạt châu, chính là bị động tiếp thu ấn ký của tổ tiên, lựa chọn người thừa kế để bồi dưỡng dạy dỗ, truyền thụ năng lực.
Nhưng Hắc Linh Châu sinh ra linh trí, có ý thức và suy nghĩ của chính mình, cộng thêm việc ở dân gian tiếp xúc đủ loại người, trải qua hãm hại lừa gạt, tham lam ích kỷ.
Cho nên Hắc Linh Châu hoàn toàn bị ô nhiễm.
Sau đó, trong lúc vô tình nó cùng một con yêu thú sống cộng sinh ở bên nhau.
Yêu thú này chính là một con rắn nước, thông qua kiên nhẫn tu luyện năm trăm năm mà trở thành giao long.
Trước đó, giao long thường xuyên hóa thành người vào lục địa ngao du, học hỏi kiến thức, giúp đỡ kẻ bất bình.
Nhưng cùng Hắc Linh Châu cộng sinh khoảng mười năm sau, giao long bắt đầu biến đổi tính tình, trở nên táo bạo hung ác, tham lam tàn nhẫn.
Hắc Linh Châu truyền lại cho giao long một pháp môn cực kỳ tà ác, nói cho nó chỉ cần tìm đủ một ngàn huyền giả, dùng máu huyết và linh hồn của bọn họ tu luyện, thì giao long sẽ nhanh hơn thời hạn tấn chức thành rồng chân chính, có thể đột phá vị diện này đến nơi cao cấp hơn.
Dưới sự dụ dỗ của Hắc Linh Châu, giao long động tâm, bắt đầu thực thi hành động.
Bởi vì thường xuyên qua lại ở các thành trì, cho nên giao long thập phần tinh tường bản đồ của nhân loại, và biết rõ ở nơi nào tụ tập nhiều huyền giả.
Nó làm trong âm thầm, ban đầu chỉ bắt một hai người có địa vị thấp kém, cho đến về sau, khi thấy lợi ích lớn và hấp dẫn, nó bắt đầu buông tay, tàn sát nhiều đệ tử gia tộc và đệ tử học viện vào đời rèn luyện.
Cho đến lúc đó, giao long thật sự thọc tổ ong vò vẽ, nhận ra hành động tàn ác vô nhân tính đó, thế lực ở các phương liên hợp lại truy bắt nó, cuối cùng phong ấn nó ở trong núi Hàm Vân của Tinh Huyền học viện.
Mạc Túc lại từ trong kí ức của Hắc Linh Châu thấy được, các thế lực vốn dĩ muốn giết chết giao long, nhưng tổ sư khai sơn lập phái của học viện Tinh Huyền lại nói, bọn họ nếu giết chết giao long thì sẽ chọc phiền toái lớn...
Nhưng hắn không nói rõ nguyên nhân, Hắc Linh Châu sợ cường giả phát hiện mình, cho nên tận lực giấu diếm, chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ:
"Đông Hải...!Long Uyên...!thái tử..."
Vì lẽ đó, cho nên giao long không bị giết, nhưng bị trấn áp hơn một ngàn năm.
Hắc Linh Châu bởi vì là cộng sinh, cho nên cũng không thể thoát đi, chỉ có thể bầu bạn với giao long ngàn năm, đương nhiên là cảm nhiễm các tật xấu và truyền thụ cho nó các loại công pháp, tỷ như: Nhiếp Hồn Thuật.
Nhưng người đời và học viện không biết, chỉ tưởng đó là kĩ năng truyền thừa của giao long, nên gọi là Tử Thần Chi Nhãn.
Sau đó, Mạc Túc còn thấy được tình cảnh ở trong núi sau khi nàng và Đế Mặc Thần rơi xuống vực.
Vô số đệ tử bị giết, bốn vị đạo sư tề tụ, Nguyệt Thanh Loan xuất hiện đâm sư phụ, và Tử Huyền đạo sư cùng giao long đồng vu quy tận.
Khi biết Nguyệt Thanh Loan là chủ mưu gây ra hết thảy, Mạc Túc hơi ngoài ý muốn nhưng lại cảm thấy là tình lý bên trong.
Nguyệt Thanh Loan xưa nay cố chấp, đanh đá, nàng ta có thể làm ra chuyện điên rồ này, Mạc Túc không kinh ngạc lắm.
Nhưng việc Tử Huyền đạo sư hi sinh, lại làm Mạc Túc hơi hơi thổn thức.
Nàng thình lình nhớ tới một câu:
Kẻ làm việc xấu thì chưa chắc là ác, kẻ làm việc tốt cũng chưa chắc là thiện.
Thiện ác trên đời này, thật khó để đo lường.
Nhận thấy được linh trí của Hắc Linh Châu đã hoàn toàn bị xóa sạch, sở hữu ký ức bị đánh nát, mai một, Mạc Túc mới thu hồi tinh thần lực và không gian chi lực.
Giữa trung tâm đổ nát, chỉ còn lại một viên hạt châu thâm u thuần túy, quanh thân chảy xuôi một loại lực lượng huyền bí, sạch sẽ lại mê người.
Nhưng Mạc Túc không vội vã luyện hóa nó, mà trước tiên để sang một bên ở trong tinh thần thế giới.
Sau đó nàng lật qua không gian gấp, nỗ lực làm ý thức trở về thân thể.
_______________________________________________
*** Chuyên mục phỏng vấn Hắc Linh Châu:
Người đọc: Xin hỏi, ngươi có cảm giác như thế nào?
Hắc Linh Châu: Ta...!ta không nghĩ nói chuyện...!ta chỉ muốn hộc máu...
Người đọc: Tại sao ngươi lại lựa chọn nàng làm mục tiêu tiếp theo, muốn cắn nuốt nàng?
Hắc Linh Châu ôm mặt khóc thút thít: Lúc mới gặp, thấy cảnh giới của nàng không cao, rõ ràng đã trúng nhiếp hồn thuật...!nhưng ai biết...!ta vô tình mở khóa một vị đại lão...!ta sai rồi...
Người đọc A: Phốc!
Người đọc B: Đứa nhỏ đáng thương, đá đến ván sắt.
Người đọc C: Đáng đời! Có mắt mà như mù, không nhìn thấy đại lão đang đứng trước mặt.
Hắc Linh Châu:...
Rốt cuộc thì nó đáng thương hay đáng trách!?
Lộ Lộ: Kết quả này dành cho sở hữu tội ác mà nó gây ra, tác giả cảm thấy không quá hài lòng, nhưng do tuyến cốt truyện yêu cầu, nên Hắc Linh Châu bắt buộc phải tồn tại, cho nên chỉ mai một linh trí của nó mà thôi.
Mọi người thấy sao?.
Danh Sách Chương: