Mục lục
Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Giang Các.

Đế Thanh Hàn ôm ngực tựa vào thành cửa, không biết suy nghĩ chút sự tình gì, bỗng chốc Giang Nguyệt xuất hiện ở bên cạnh, nhướng mắt vào phòng trong, thấp giọng hỏi:

"Tam công tử! Cái đó... hai đứa nhỏ trong kia... thật là con của chủ tử à!?"

Đến bây giờ, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy mình như là người đi trên mây, cảm giác hạnh phúc và sửng sốt khó tả tràn ngập đáy lòng.

Chủ tử nhà nàng vậy mà đã có hài tử? Còn lớn đến thế này. Ấy vậy mà ngay cả thuộc hạ kề cận cũng không biết!?

Thật sự là kinh hách quá lớn!

Đế Thanh Hàn đưa tay vỗ vai người đối diện, trợn trắng mắt nói nhỏ:

"Hai gương mặt đó còn không đủ chứng tỏ hết thảy sao? Quả thật là cùng đại ca khi nhỏ quá giống, như là một khuôn đúc ra tới."

Giang Nguyệt nghe tới đây thì không còn lý do gì để phản bác nữa, chỉ nghi hoặc hỏi:

"Nhưng theo thuộc hạ xem ra, chủ tử tựa hồ cũng vừa mới phát hiện sự tồn tại của bọn họ. Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Đế Thanh Hàn bĩu môi, nhún vai nhắc nhở:

"Ta làm sao mà biết, hẳn là hiểu lầm nào đó giữa đại ca và đại tẩu đi."

Giang Nguyệt ánh mắt sáng lên, tò mò hỏi:

"Mẹ của hai đứa nhỏ... là người như thế nào!?"

Xét cho thân phận đặc thù, người làm thuộc hạ như nàng cũng phải điều tra cho rõ. Thân phận của chủ tử không tầm thường, nếu như để kẻ thù biết được hắn có thê tử và hài tử, tất nhiên sẽ rơi vào tầm ngắm, thập phần nguy hiểm.

Còn một nguyên nhân khác, tình huống của Đế gia rắc rối phức tạp, nếu để người bên kia biết thì sẽ là một đống chuyện phiền toái.

Đế Thanh Hàn cười thầm, quyết định không tiết lộ mà lấp lửng nói:

"Đợi ngươi gặp được nàng, ngươi sẽ biết!!!"

Giang Nguyệt trừng mắt nhìn thiếu niên vô lại đứng bên cạnh, trong lòng khẽ phun tào.

Nàng tò mò chết đi được, kết quả nói nửa ngày, hắn cũng không chịu tiết lộ thông tin về chủ mẫu tương lai.

Có thần bí như thế sao!?

Mà trong phòng lúc này, Đế Mặc Thần ngồi nửa bên giường, ánh mắt sâu nặng mà lưu luyến nhìn đôi trẻ con như tiên đồng ngọc nữ nằm trên giường. Trong lòng như sông cuộn biển gầm, nỗi lòng căn bản không có cách nào giữ được bình tĩnh.

Hắn lúc này đã gỡ đi lớp mặt nạ quỷ dị và thần bí thường ngày, trưng ra một khuôn mặt khiến cho cả nhân thần đều phải căm phẫn, khiến cho sủng vật Tiểu Hắc phải ngơ ngẩn nhìn không rời mắt được, còn khóe miệng thì chảy ra chất lỏng đáng nghi, lỗ mũi phát ra tiếng hừ hừ như làm nũng.

Đáng tiếc, Đế Mặc Thần hoàn toàn không bận tâm đến trạng thái động kinh của con mèo đen nào đó, mà chỉ say mê ngắm nghía bảo bối nhà mình, đưa ngón trỏ vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của hai thiên thần nhỏ, có lẽ là tâm tình của hắn quá tốt nên khí chất quanh thân không còn vẻ lạnh lẽo bất cần, ánh mắt thì nhu hòa như một dòng suối dịu êm mát lạnh, khóe môi gợi sâu lên, để lộ chiếc má lúm đồng tiền mê người ở bên mép phải.

Tiểu Hắc thấy cái này, chỉ hận không thể chết chìm trong nước miếng của mình.

Còn Tiểu Bạch thì liếc xéo nó một cái, âm thầm lắc đầu, xê dịch bước chân cách xa đồng bọn thật xa, để tránh khỏi việc bị lây nhiễm bởi cơn động kinh.

"Ưm..." Bé trai Mạc Vân Long bất giác thấy trên mặt mình ngứa ngứa, nhịn không được cựa quậy thân mình, sau đó chợt mở bừng mắt, ánh mắt từ ngây thơ mờ mịt dần chuyển sang xa lạ và cảnh giác.

Như một phản xạ có điều kiện, Đế Mặc Thần cũng giật mình không kém, chột dạ thu hồi ngón trỏ đang táy máy của mình. Đôi mắt lại không bỏ sót bất kì chi tiết nào trên gương mặt của đứa nhỏ đối diện.

Chứng kiến sự xa lạ và dè chừng trong đôi mắt nhỏ bé kia, đáy lòng Đế Mặc Thần hơi run rẩy, phảng phất là cầm huyền bị khảy một khúc xao động.

Còn đau đớn nào hơn, khi con ruột của mình lại nhìn mình như một người dưng xa lạ.

Mạc Vân Long trước tiên mở mắt ra quan sát xung quanh, thấy muội muội nằm bên cạnh mình ngủ say sưa ngon lành thì mới thở phào một hơi, sau đó nhíu mày nhìn về Đế Mặc Thần, đung đưa chân nhỏ rồi nhảy phóc xuống, nói nhỏ:

"Thúc thúc, chúng ta nói chuyện một chút đi?" Vừa nói, ngón tay hắn vừa chỉ vào bàn trà cách đó năm mét.

"Được!" Thấy biểu tình như ông cụ non của đứa nhỏ, Đế Mặc Thần không che dấu nổi vẻ buồn cười. Nhưng vẫn đứng lên đi theo Mạc Vân Long.

Tiểu Hắc nhìn hai người, rồi lại nhìn Mạc Du Hồng, ánh mắt loạn chuyển một tia do dự.

Tiểu Bạch lại không có nhiều xoắn xuýt như nó, vèo một cái đã từ tại chỗ biến mất, phóng theo tiểu chủ nhân của mình.

Mạc Vân Long cố hết sức trèo lên ghế, hai chân đong đưa lơ lửng, bắt lấy Tiểu Bạch phóng trên đùi mình, rồi sau đó ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc nói:

"Thúc thúc! Ngài có thể giải thích một chút, vì sao diện mạo của ngài lại giống huynh muội bọn con như thế sao? Hơn nữa, ngài cố ý làm như vậy là có mục đích gì?"

Đế Mặc Thần nghe lời này, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đứa nhỏ này...

Trong óc rốt cuộc là chứa cái quỷ gì, việc đầu tiên khi chứng kiến người có diện mạo giống mình không phải là nên hoài nghi cả hai có quan hệ gì đó sao?

Thế mà thằng nhóc này lại nghĩ hắn cố tình giả dạng để tiếp cận? Cái mạch não thần kỳ này...

Đế Mặc Thần che miệng ho khan một tiếng, bật cười:

"Đây là diện mạo chân thật của ta, không hề giả dối. Còn việc ba người chúng ta có cùng một khuôn mặt, là bởi vì... ta là phụ thân của các con!"

Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt của hắn tràn đầy từ ái.

Mạc Vân Long bị sự thực này tạp cho ngu người, ánh mắt đờ đẫn vài giây, sau đó kinh ngạc trợn tròn mắt:

"Phụ thân!? Không thể nào!!!"

Đế Mặc Thần gật đầu nhìn đứa nhỏ đối diện, vốn dĩ muốn đưa tay xoa đầu nhưng cảm thấy hành động này quá đường đột nên vội vã rút về, hắn nghiêm túc nói:

"Ta thật là phụ thân của con, nếu con không tin có thể về hỏi mẫu thân của mình. Trên đời này, những người có diện mạo giống nhau như đúc, không nhiều lắm đâu!"

Mạc Vân Long há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới, chạy trốn một hồi, thế nhưng tìm thấy người phụ thân vô trách nhiệm kia?

Tay hắn hơi siết chặt bộ lông của Tiểu Bạch, sau một hồi mím môi hít thở sâu, giọng nói non nớt nhưng không kém phần giễu cợt vang lên:

"Ngài nói ngài là phụ thân của bọn con, thế sao từ ngày chúng con chào đời đến nay, một lần cũng không thấy qua ngài? Bỏ mặc mẫu thân một mình chống chọi với mưa gió, ngài có từng hỏi thăm qua một lần hay chưa? Thế cho nên, có hay không có phụ thân, đối với bọn con thì có gì khác nhau đây!?"

Đế Mặc Thần siết chặt nắm đấm, gục đầu bần thần, cười khổ nói:

"Thật xin lỗi! Là do ta không biết đến sự tồn tại của các con. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ tận lực bù đắp. Các con cho ta một cơ hội nha?"

Mạc Vân Long gục đầu suy tư, ngón tay khẽ xoa cằm không biết đang nghiền ngẫm chủ ý gì, sau đó ngẩng đầu lên, cười híp mắt:

"Chúng con không có ý kiến, nếu ngài muốn bù đắp, thì cũng phải hỏi xem mẫu thân có chịu tha thứ cho ngài hay không..."

Với tính tình của mẫu thân, tha thứ?

Sao có thể là việc dễ dàng đến vậy!

Ánh mắt chợt lóe qua một tia giảo hoạt, Đế Mặc Thần cười nói:

"Kì thực cha có rất nhiều tiền, sau này gia sản để lại cho các con hết!"

Từ miệng của Đế Thanh Hàn, hắn đã dò la ra được, thằng nhóc này là một tiểu tham tài.

Tham tài, dễ nói chuyện mà!

Mạc Vân Long hơi xoay chuyển tròng mắt, khoanh tay bĩu môi:

"Ngài đừng hòng mua chuộc được con, con sẽ không phản bội mẫu thân!"

Đế Mặc Thần bật cười, dáng vẻ tựa như là một con hồ ly chín đuôi, cười đến rực rỡ lóa mắt, giọng nói ôn nhu:

"Yên tâm, không bắt con phản bội mẫu thân, chỉ cần vào trường hợp quan trọng, con hỗ trợ nói mấy câu tốt lành là được. Chắc hẳn con cũng hi vọng một nhà bốn người đoàn tụ, mẫu thân con cũng không cần phải một mình chịu khổ nữa, được chứ?"

Không thể không nói, lời này của Đế Mặc Thần hoàn toàn đánh động vào nỗi lòng của Mạc Vân Long. Tuy rằng lòng hắn có oán trách, nhưng kì thực từ tận sâu bên trong, hắn vẫn hi vọng một nhà đủ đầy hạnh phúc, có cả cha lẫn mẹ yêu thương.

"Chỉ cần con nói tốt vài câu? Đơn giản vậy thôi sao?" Cứ việc tâm tư đã dao động, nhưng Mạc Vân Long vẫn hỏi dò bằng ánh mắt hoài nghi.

Đế Mặc Thần lại là vui mừng lại là đau lòng, gật đầu khẳng định:

"Đơn giản như thế thôi, con không cần phải làm gì cả. Mọi việc cứ để ta! Bây giờ thì gọi ta một tiếng phụ thân thử xem?"

Mạc Vân Long từ trên ghế nhảy xuống, bĩu môi nói:

"Khi nào thúc thúc lay chuyển được mẫu thân, thì khi ấy con mới gọi."

Đế Mặc Thần nhìn bóng dáng thoăn thoắt như con khỉ nhỏ kia, lắc đầu cười khổ.

Khổ, nhưng cũng vui sướng. Là mệnh mà, hắn phải chịu thôi!

Bất quá, thời gian qua lâu như vậy rồi? Sao nàng còn chưa tìm tới nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK