Mục lục
Long Vương Ẩn Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy mệnh lệnh của Trần Xuân Độ, mấy người mặc đồ đen động thủ đó ra tay càng ác, Đường Nhu ở một bên nhìn mà kinh hãi trong lòng, bọn họ thật sự là đánh tới chết!

“Như này, thật sự sẽ không đánh chết người chứ?” Đường Nhu ở một bên hỏi.

“Chết thì chết thôi, loại đểu cảng này, chết không đáng tiếc." Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.

“Nhưng mà...” Đường Nhu muốn nói gì đó, Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn sang Đường Nhu, nói: “Nếu không phải hai người bọn họ, cô sẽ không rơi vào tình cảnh này, anh ta vừa rồi còn muốn dùng bối cảnh của mình tới đối phó chúng ta, loại đểu cáng này, để trong gia tộc, cũng là một tên bại hoại.”

Đường Nhu nghẹn lời: “Nhưng bọn họ là người của nhà họ Hoàng, đánh bọn họ, nhà họ Hoàng tuyệt đối sẽ không nhịn được...”

“Không nhịn được thì không nhịn được, còn có thể như nào?” Trần Xuân Độ cười lạnh một tiếng, giọng điệu cuồng vọng: “Cho dù là Thiên Vương Lão Tử tới, tôi cũng vẫn đánh như thường.”

Cái trán tinh tế của Đường Nhu xuất hiện vạch đen...!Trần Xuân Độ bây giờ bá đạo nói vậy, lát nữa đợi khi người của nhà họ Hoàng thật sự tới, đoán chắc người đầu tiên trở nên hèn nhát chính là bản thân anh!

“Dừng tay!” Hoàng Vinh rú lên thảm thiết, giấy giụa bò dậy: “Chú của tôi là Hoàng Tông Đức, là..."

Hoàng Vinh còn chưa nói xong, hai mắt của Trần Xuân Độ bỗng lạnh đi, một đốm lửa bắn ra, nhanh chóng bắn vào trong miệng của Hoàng Vinh!

Một giây sau, sắc mặt của Hoàng Vinh xanh lè khó coi, giống như ăn phải ruồi chết, miệng của anh ta bị bỏng xuất hiện vô số bọng nước! Đợi sau khi anh ta nhổ ra mới phát hiện đó là đầu thuốc mà Trần Xuân Độ ngậm trước đói

Phải biết, Trần Xuân Độ cách Hoàng Vinh tới 20m...!Trần Xuân Độ vậy mà có thể bản một đầu thuốc không có sức nặng vào trong miệng của Hoàng Vinh cách xa 20m một cách dễ dàng!

Ngài Chu ở một bên thầm kinh ngạc trong lòng, bất tri bất giác, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh!

“Ồn ào, tiếp tục đánh.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, sau đó ngoảnh đầu nói với ngài Chu ở một bên: “Cũng giải quyết tên ở bên ngoài.”

“Rõ.” Ngài Chu gật đầu, mà Trần Xuân Độ xoay người, trong ánh mắt sững sờ của mọi người, nhìn sang Đường Nhu, khẽ mỉm cười, dịu giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Sau đó, anh rất phong độ cúi người, nhẹ nhàng nắm tay của Đường Nhu, đi ra bên ngoài quán bar.

“Dám đánh người của nhà họ Hoàng...!Inhà họ Hoàng ắt sẽ tìm các người tính sổI!" Tiếng gầm giận dữ ẩn chứa sự phẫn nộ và oán độc của Hoàng Vinh thấp thoáng truyền ra, sau tiếng kêu thảm thiết, anh ta phun ra một ngụm máu!

Trong lòng anh ta mang theo hận ý ngập trời...!Anh ta từ bé tới lớn, đều chưa từng bị đánh ác như vậy!

Sau khi ra khỏi quán bar, Đường Nhu vẫn đang trong trạng thái đờ dẫn, khóe miệng của Trần Xuân Độ cong lên lộ ra ý cười: “Có phải là cảm thấy mọi thứ rất ảo mộng không?”

Đường Nhu gật đầu, Trần Xuân Độ dịu giọng nói: “Lần sau đừng chạy xa như vậy, tôi không muốn gặp phải lần nguy hiểm sau như vậy nữa."

Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu đỏ ửng, không có Trần Xuân Độ, cô †a lần này, chắc chắn sẽ bị tên Yamamoto đó vấy bẩn rồi.

“Anh làm sao tìm được tôi?” Đường Nhu hỏi.


“Dựa vào Đàn Cung." Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, sau đó rất nhanh chuyển chủ đề, anh không có nói ra, khi anh cho Thanh Niên tra tới đoạn đường này không có camera giám sát, mới để Đàn Cung xuất mã.

Anh không muốn nháo ra động tĩnh quá lớn, nhưng lo lắng cho Đường Nhu, bất đắc dĩ mà làm vậy.

“Anh với chủ của Đàn Cung, rốt cuộc có quan hệ gì?” Đường Nhu không đè nén nổi sự nghỉ hoặc tò mò trong lòng, hỏi ra một vấn đề giữ ở trong lòng rất lâu.

Từ lần đầu tiên Đàn Cung giúp bọn họ giải vây thì Đường Nhu bắt đầu tò mò, không ngờ lần này lại là Đàn Cung ra mặt, hơn nữa mỗi lần đều là chủ của Đàn Cung đích thân dẫn đội.

Trần Xuân Độ, rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể khiến ngài Chu hết lần này tới lần khác ra tay giúp đỡ?

Đường Nhu nhìn sang gương mặt cương nghị của Trần Xuân Độ, đôi mắt sâu thẳm có một loại mị lực riêng biệt, tựa như tỉnh không, rất dễ khiến người ta chìm đắm vào trong.

Cỗ khí chất đặc biệt trên người Trần Xuân Độ, nói không ra nhìn không rõ, cực kỳ thu hút người khác.

Đường Nhu ngây ngốc nhìn Trần Xuân Độ, cô ta kinh ngạc trong lòng, trước đó chưa từng phát giác được trên người tên này, lại còn có mị lực tôn tại.

Trần Xuân Độ ngoảnh đầu, liếc nhìn Đường Nhụ, lộ ra ý cười thần bí, nhàn nhạt: “Cô đoán xem?”

Trần Xuân Độ đi tới bên đường, sau khi leo lên chiếc xe đạp, Đường Nhu nhìn chiếc xe đạp này, lộ ra thần sắc khó tin: “Anh dựa vào cái này tìm tới đây sao?”

Trần Xuân Độ gật đầu, Đường Nhu sốc, cô ta ngồi taxi tới quán bar này, mà Trần Xuân Độ, vậy mà dựa vào chiếc xe đạp hai bánh, vậy mà có thể theo đằng sau chiếc taxi bốn bánh...! Vậy chiếc xe đạp này, tốc độ nhanh hơn cỡ nào?

Đường Nhu cẩn thận ngồi ở đằng sau, Trần Xuân Độ đột nhiên nói thêm một câu: “Ôm chặt tôi.”

*“Á?” Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu đờ đẫn, ôm chặt anh...!là muốn làm cái gì?

“Đi đây!" Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra vẻ vô lại, bỗng đập chân, chiếc xe đạp lập tức rung lên, bánh xe nhanh chóng chuyển động, chiếc xe đạp dưới chân của Trần Xuân Độ, bỗng nhiên giống như một mũi tên rời cung, lao về phía xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK