Mục lục
Long Vương Ẩn Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba trăm nghìn tỷ!

Trong phòng họp, các thành viên hội đồng quản trị đều sửng sốt! Họ đều tưởng mình nghe nhầm, thật không dám tin!

Vẻ mặt Lê Kim Huyên đờ đẫn, cô nhìn giám đốc bộ phận tài vụ, đỏi mắt mê người đầy kinh ngạc, thật lâu không thể bình tĩnh.

“Ông… nói thật không?” Lê Kim Huyên bổng bật dậy, mắt nhìn trân trối giám đốc phòng tài vụ.

Lê Duy Dương vốn trầm tĩnh, lúc này cũng không khỏi kích động… Lẽ nào, đến lúc tập đoàn Lê thị ăn nên làm ra rồi?

Lê thị… rất có khả năng sẽ được cứu rồi!

“Thật một trăm phần trăm, tôi đã xác nhận tận mấy lần, đúng ra tài khoản còn nhiều hơn ba trăm nghìn tỷ… hơn nữa đó là tiền được chuyến đến từ một tài khoản nước ngoài.” Giám đốc phòng tài vụ nói.

“Tài khoản nước ngoài?” Lê Kim Huyên cau mày: “Tập đoàn Lê thị vẫn chưa khai thác thị trường nước ngoài, tiền này sao lại từ nước ngoài chuyển về?”

“Tra được người sở hữu tài khoản này là ai chưa?” Lê Duy Dương hỏi.

“Tôi đã tra rồi, ngân hàng nói đây là một

công ty, Julong Capital, sau đó chúng tôi lại cho người đi điều tra thử Julong Capital… thì phát hiện đó là một công ty ma.” Giám đốc nói.

“Lạ thật, tự dưng nhận được ba trăm nghìn tỷ này, vậy mà ngay cả ai đưa cũng không biết.” Một thành viên hội đồng quản trị nói với vẻ khó hiếu.

“Kim Huyên, là con tìm được sao?” Lê Duy Dương nhìn Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên lắc đầu, từ lúc cô du học về nước thì ít liên lạc với bạn bè ở phương Tây, tuy lần này Lê Kim Huyên đã tìm rất nhiều người, nhưng chẳng hề liên lạc với bên phương Tây.

“Ba trăm nghìn tỷ, với chúng ta mà nói là con số trên trời, rốt cuộc là ai mà lại có thế có một khoản tiền lớn thế này… còn không muốn để lộ thân phận…” Lê Duy Dương lấm bấm, chìm vào suy tư.


“Có lẽ, người thần bí này không muốn để lộ thân phận.” Một thành viên hội đồng quản trị vừa lên tiếng, bỗng nhiên, Lê Kim Huyên biến sắc, dường như cô đã nghĩ ra gì đó.

“Người thần bí…” Lê Kim Huyên khẽ lẩm bẩm, bỗng biến sắc!

“Sao vậy, Kim Huyên?” Lê Duy Dương hỏi.

“Con… con không sao.” Lê Kim Huyên lắc đầu, trong lòng run sợ, đầy hoài nghi, lẽ nào… lần

này lại là người thần bí kia ra tay?

Người thần bí kia rốt cuộc là ai… hết lần này đến lần khác giúp đỡ mình… lần này vậy mà lại vung ra ba trăm nghìn tỷ!

Trong lòng Lê Kim Huyên chất chứa rất nhiều suy đoán, ba trăm nghìn tỷ này rất kỳ lạ, cuối cùng cô chỉ có thế quy cho người thần bí kia.

“Chủ tịch, đến cũng đã đến rồi, có ba trăm nghìn tỷ này, chúng ta không còn thời gian đế nghĩ xem là của ai, giữ được tập đoàn Lê thị đã rồi nói.”

Lê Duy Dương gật đầu, lập tức hạ lệnh: “Lập tức phản đòn! cho tập đoàn Huy Thắng biết mặt, Lê thị đã nhịn lâu lắm rồi, đây là lúc đáp trả!”

Lê Kim Huyên thở ra một hơi, nhưng cô không dám lơ là, không ai biết rốt cuộc tập đoàn Huy Thắng còn có bao nhiêu nguồn lực, chỉ có thể hy vọng ba trăm nghìn tỷ này có thế khiến tập đoàn Huy Thắng biết khó mà lui.

Sau khi họp xong, Lê Kim Huyên sải chân dài quyến rũ bước ra khỏi phòng, vừa về đến văn phòng Tổng Giám đốc đã có một bóng người lách vào.

“Anh còn chưa đi?” Lê Kim Huyên cau mày, nói.

“Anh vẫn luôn chờ Tổng Giám đốc Lê họp

xong đấy chứ.” Trần Xuân Độ cười nịnh nọt.

“Chi vậy?” Lê Kim Huyên hừ lạnh, tỏ thái độ với Trân Xuân Độ.


“Lê thị, hiện giờ thế nào rồi?” Trần Xuân Độ quan tâm hỏi.

Lê Kim Huyên thở ra một hơi: “vẫn chưa biết nữa, sống chết chưa rõ.”

“Không biết lại hay.” Trần Xuân Độ cười điềm nhiên, ánh mắt thoáng vẻ thâm thúy.

Sau khi Trần Xuân Độ rời khỏi văn phòng tống giám đốc, đến chỗ cầu thang vắng người, điện thoại reo lên, Trần Xuân Độ nghe máy, đầu kia có giọng thanh niên vang lên đầy khó hiếu: “Đại ca, xót thật đấy, mới chốc mà ba trăm nghìn tỷ đã chẳng còn… Anh biết anh Mỹ đã định giá bao nhiêu cho việc kinh doanh nano này không, lợi nhuận ròng cũng phải một trăm năm mươi nghìn tỷ…”

“Tiền mất rồi có thể kiếm lại.” Trần Xuân Độ nói nhẹ như không.

Nhất thời thanh niên sốt ruột, tức tối nói: “Đại ca, anh còn không biết ngượng mà nói câu này, hiện giờ anh không có nhà, chuyện gì cũng đến tay em, em không muốn giữa anh em với nhau, hở chút là nói tới tiền…”

Rốt cuộc Trần Xuân Độ cũng không chịu nổi

thanh niên càu nhàu, vô cùng nhức đầu, bất lực: “Được rồi, được rồi, lần này chẳng phải là tình huống ngoài ý muốn sao, tôi bảo cậu đừng để lộ thân phận, cậu làm thế nào rồi?”

“Đại ca yên tâm đi, dù chị dâu có chỉ sổ IQ cao chót vót cũng tuyệt đối không tra ra được em, em đã dùng một công ty ma, khiến chị ấy có tra cũng chẳng được gì.” Thanh niên nói một cách bảo đảm.

Trần Xuân Độ gật đầu, anh cũng khá vừa ý về biểu hiện của thanh niên: “Tra thử xem, vụ ám sát đầu tiên có liên quan đến nhà họ Lê

Advertisement

hay không… Bây giờtôi càng lúc càng nghi ngờ lần ám sát thứ nhất là do nhà họ Lê giở trò.”

“Vâng.” Sau khi cúp máy, bổng nhiên có giọng nói yêu kiều vang lên sau lưng Trần Xuân Độ: “Lén la lén lút làm gì vậy?”

Trần Xuân Độ ngoái đầu, nhìn thấy Tô Hiểu Vân xách túi xách, vừa khéo đứng ngay sau lưng anh.


Trần Xuân Độ giật mình, cười khì: “Sao cô lại đến công ty vậy?”

“Lo cho Lê thị nên đến xem thử, tình hình sao rồi?” Tô Hiểu Vân hỏi.

“Chắc đã ổn rồi.” Trần Xuân Độ hoảng hốt.

“Vừa nãy tôi… nghe anh nói cái gì mà ám sát, anh đang nói với ai vậy?” Tô Hiểu Vân bỗng lên tiếng, như có như không lái sang chuyện này, khiến tim Trần Xuân Độ bỗng đập nhanh.

“Chẳng có gì cả… Tôi và anh em đang hoài nghi lần ám sát trước cũng do tập đoan Huy Thắng giở trò.” Nét mặt Trần Xuân Độ thản nhiên.

Sau khi Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân vào văn phòng tống giám đốc, thấy Lê Kim Huyên đang làm việc bận rộn, Tô Hiểu Vân cũng không muốn quấy fây cô, bèn đi đến sofa, ngồi yên tại đó.

Lâu sau đó, Lê Kim Huyên mới thở phào, ngước mắt lên, cô trông thấy Tô Hiếu Vân và Trần Xuân Độ.

“Hai người đến khi nào vậy?” Khuôn mặt mỹ lệ của Lê Kim Huyên ngẩn ra.

“Đến lâu rồi, thấy cậu đang làm việc nên mình sợ làm phiền đến cậu.” Tô Hiếu Vân mỉm cười, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn gì đã.”

“Được.” Lê Kim Huyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đồng ý.

Hai người đẹp đứng dậy, ra khỏi cửa, bỗng nhiên Trần Xuân Độ cũng theo sau, mặt dày nói: “Tống Giám đốc Lè cũng dẫn anh theo nhé~”

“Không dẫn, tự về nhà ăn đi.” Lê Kim Huyên lạnh lùng đáp trả, hoàn toàn không đếm xỉa đến Trần Xuân Độ.

“Trong nhà không có cơm đâu- Tống Giám đốc Lê, chỉ là có thêm một miệng ăn thòi mà.” Trần Xuân Độ lẽo đẽo sau họ, vẻ mặt nịnh nọt, giống y như một kẻ bám đuôi.

Trong một nhà hàng cố kính, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân ngồi cạnh nhau, thân thiết như chị em.

Còn Trần Xuân Độ thì bất mãn co người trong một góc.

Thức ăn ở quán trà đều mang hương trà kỳ lạ, nghe nói đều cho thêm thiết quan âm thượng hạng… thậm chí khá nhiều món ăn thanh đạm cũng nồng đượm hương trà, làm say lòng người.

Kiểu thức ăn thanh đạm này tất nhiên rất được người đẹp như Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân yêu thích, ít calo, có lợi cho việc giảm cân.


Có điều người như Trần Xuân Độ lại hoàn toàn ăn không quen, ăn mấy gắp, trong miệng cứ lạt lẽo, anh nhìn Lê Kim Huyên cười, nói: “Kim Huyên, có thể gọi ít món mặn không…”

Lê Kim Huyên lạnh lùng lườm Trần Xuân Độ, ném thực đơn sang cho anh: “Mau chọn đi.”

Trần Xuân Độ thích thú, lần đầu tiên Tống Giám đốc xinh đẹp thấu tình đạt lý như vậy.

Nhưng sau khi Trần Xuân Độ giở menu ra, sắc mặt bổng cứng ngắc!

Tô Hiếu Vân cười khẽ: “Đây là tiệm trà, nên đều bán món chay, làm gì có món mặn.”

Trần Xuân Độ ỉu xìu, anh ra khỏi phòng bao riêng, vào nhà vệ sinh.

Vừa vào nhà vệ sinh, Trần Xuân Độ thả chậm bước chân, anh ngước mắt, thì thấy một bóng dáng gợi cảm đang dựa tường, hút thuốc.

Bờ môi gợi cảm nhả ra từng vòng khói thuốc, lượn lờ mờ ảo, Trần Xuân Độ nheo mắt, đánh giá bóng lưng thướt tha này.

Đây là một cô gái vô cùng quyến rũ, toàn thân mặc ren đen, nhấc tay nhấc chân đều rất mạnh mẽ.

Ánh mắt Trần Xuân Độ lần theo cần cố trắng nõn lướt xuống, khóe môi mỉm cười suồng sã.

Hàng chất lượng cao! Tuyệt đối là hàng chất lượng cao đó! Trong lòng Trần Xuân Độ thầm kích động, người đẹp tóc dài này, mái tóc đen dài óng ả xõa trên vai, kẹp điếu thuốc lá cho nữ, chầm chậm nhả khói.

Đôi chân dài mặc tất lụa đen kia tuyệt đối là món hung khí chơi hoài không chán.

Trần Xuân Độ tiến lên trước, chào hỏi: “Người đẹp, có thuốc không, cho xin một điếu nhé~”

Người đẹp tóc dài ngoái đầu, đôi mắt mê người bình thản liếc qua Trần Xuân Độ, mặc kệ anh.

“Hút hết rồi.” Người đẹp tóc dài lạnh lùng nói.

Bỗng nhiên! Trần Xuân Độ nhanh như chớp với tay qua, cướp đi điếu thuốc người đẹp đang hút, ngậm vào miệng.

Người đẹp tóc dài ngấn người, không ngờ còn có hành đônq vô liêm sỉ thế này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK