***
Nam Sơn cau mày, đối phương đã biết mục đích của cô khi tới công ty rồi.
Người ta ở trong tối còn mình ở chỗ sáng, thật sự rất bất lợi cho cô.
- Nam Sơn làm sao vậy?
Tiểu Mi thấy vẻ mặt của cô không đúng, ân cần hỏi thăm.
- Tự nhiên chị nhớ ra có một việc gấp chưa làm, chị đi trước nhé.
- Gấp như vậy à? - Tiểu My nói: - Đi đường cẩn thận nhé.
Nam Sơn nhẹ gật đầu, cầm túi xách và mấy gói đồ ra quầy thanh toán rồi rời đi.
...
Trên xe bus, cô tựa lưng lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải nắm chặt điện thoại.
Hồi lâu sau, cô mở mắt ra, trả lời tin nhắn thẳng thừng:
“Không muốn biết.”
Mấy thủ đoạn cố làm ra vẻ huyền bí, đối phương thích làm gì thì kệ, Nam Sơn lại không định phối hợp, bọn họ có thể làm gì được cô nào.
Kịch bản không có diễn viên, còn có thể diễn được chắc?
Trong lòng cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Tám giờ tối, bảo một cô gái đến một tòa nhà gần như không có lấy một bóng người.
Người có đầu óc bình thường chẳng ai đi vào đó một mình bao giờ.
Mạng sống quan trọng hơn chân tướng nhiều.
Nếu thật sự muốn báo cho cô biết sự thật thì có thể gửi bưu điện hoặc gọi điện thoại.
Qua hai trạm xe là đến khu nhà của Nam Sơn.
Tiếng báo tin nhắn lại vang lên.
Chỉ có vài chữ ngắn ngủn:
“Cô có thể đưa một người đi cùng.”
Cách màn hình mà Nam Sơn vẫn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của người kia.
Nam Sơn vuốt màn hình điện thoại, sao người đó cứ phải chấp nhất với cô như thế chứ.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô cũng hơi rục rịch.
“Thế nào?”
Đối phương không chịu bỏ cuộc, lại gửi tin nhắn tới, như muốn biết được câu trả lời của cô.
Nam Sơn suy nghĩ một lát, nhắn lại:
“Ờ.”
…
Chuyện tin nhắn này gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Nam Sơn.
Cô không biết đối phương là địch hay bạn, có ác ý hay thiện ý.
Có một số việc, không thể không đề phòng, vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn.
Sáng sớm, Nam Sơn đã bị đánh thức bởi tiếng tin nhắn.
Nội dung: “Tại sao cô không đến???”
Ngữ khí có phần bực dọc.
Nam Sơn ngáp dài một cái, trả lời: “Tại sao tôi phải đến chứ?”
“Cô nói ờ rồi còn gì.”
Mới sáng sớm đã bị đánh thức, còn phải cãi nhau, Nam Sơn cũng bực bội.
“Ờ chị đây đã xem rồi nhé, là ý đó đó hiểu không hả?” - Nam Sơn nghĩ nghĩ lại nhắn tiếp, - “Tôi block đây, đừng có làm phiền tôi nữa.”
Người trẻ tuổi nên học hỏi nhiều một chút, không thì ngay cả chuyện đọc hiểu cũng chả ra làm sao, Nam Sơn cảm thấy hết nói nổi.
Đầu năm nay, chắc cũng chỉ có mỗi mình cô là thông báo trước khi block người ta mà thôi.
Nam Sơn trực tiếp tắt điện thoại, đắp chăn ngủ tiếp.
‘Rầm rầm rầm...’
Ngoài cửa vang lên tiếng đập dồn dập, dù cách một cánh cửa phòng ngủ nhưng Nam Sơn vẫn nghe rõ ràng.
Cô giật mình bừng tỉnh.
Nam Sơn tin chắc, nếu cô mà không ra mở cửa thì đối phương sẽ đập sập cửa nhà cô luôn.
Cô thay đồ với tốc độ nhanh nhất, lại cầm bình xịt hơi cay trong túi, đi ra cửa trước.
- Ai ở ngoài đó đấy?
‘Rầm rầm rầm...’
- Ai thế?
‘Rầm rầm rầm...’
- Nói mau, không nói gì thì sao tôi mở cửa được.
‘Rầm rầm rầm...’
Nam Sơn:...
Cửa nhà cô hơi cũ, không có mắt mèo.
Mắt thấy vách tường bên cạnh cửa rung lên, một lớp bụi lả tả rơi xuống.
Cô dám cá, nếu không cản lại thì cửa sẽ sập mất.
Nam Sơn hít thở sâu một hơi, nghĩ rằng giữa ban ngày, chắc không có ai công khai làm hại mình.
Nhưng chỉ sợ vạn nhất, không thì tại sao đối phương không chịu ừ hữ gì.
Tòa nhà mà cô ở này đều là người đã đi làm, ban ngày gần như chẳng có ai ở nhà.
Nam Sơn khẽ cắn môi, mở cửa ra, đúng lúc nắm đấm của đối phương lao thẳng đến mặt cô.
Cũng may cô né kịp, còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi ra làm sao, cô giơ cái bình xịt hơi cay xịt thẳng vào mặt người kia.
- Là tôi. - Đối phương giơ hai tay ôm mặt: - Ối...
Đôi mắt nóng rát đau đớn, anh ta rên lên một tiếng.
Nam Sơn nhìn kỹ lại xong liền giật mình kêu to:
- Tổng giám đốc?!
...
Nam Sơn dùng nước ấm lau nước hơi cay dính trên mặt anh, da mặt của Cố Thăng đã đỏ ửng lên.
Anh ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, trông có vẻ thoải mái lại ưu nhã.
Cố Thăng lúc đầu thì đau đớn hít hà mấy lượt, nhưng tới khi cô ngồi lau cho anh thì anh lại không rên lấy một tiếng.
Nhìn sườn mặt kiên nghị của anh, động tác của cô bất giác trở nên dịu dàng hơn một chút.
Đợi sau khi lau xong hết thì Nam Sơn đi vào bếp rót một tách trà cho anh, sau đó bưng ra đặt lên bàn, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh.
- Khi nãy tôi xin lỗi nhé. – trong giọng nói của Nam Sơn mang theo ý hối lỗi, cô lại giải thích thêm: - Tôi có hỏi mấy câu ai ở bên ngoài, nhưng không nghe anh nói gì.
Cô chưa bị xịt hơi cay bao giờ, nhưng cô biết rõ cái thứ nước cay xè đó mà bắn vào mắt thì đau cỡ nào.
- Cô làm đúng lắm.
Nam Sơn còn tưởng là anh sẽ cằn nhằn trách cứ cơ, nào ngờ câu đầu tiên anh nói ra chính là khen cô, như thế này có thể xem như một loại an ủi hay không nhỉ.
Cố Thăng nói tiếp:
- Tính cảnh giác của cô cao như thế cũng đáng mừng, có thể bảo vệ bản thân mình tốt hơn.
Kiểu anh gõ cửa khi nãy chẳng khác gì muốn đập cửa cả.
Lại thêm anh không nghe thấy tiếng cô hỏi, lúc cô mở cửa ra, anh đang gõ cửa không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa đã đánh trúng cô rồi.
Nam Sơn vẫn cảm thấy cắn rứt, lại nhớ đến chuyện anh đến tìm cô nhất định là có việc gì quan trọng, nên hỏi:
- Hôm nay anh đến tìm tôi là có việc gì gấp à?
Anh không phải kiểu người vì nhân viên đi làm trễ mà chạy đến mắng người ta.
Làm thế khác nào ăn no rỗi việc đâu.
- Tôi lo cho sự an toàn của cô. – Cố Thăng nhíu mày, ngón tay thon dài lướt lướt trên màn hình một lúc, mở đến mục lục đọc truyện.
Anh đưa máy sang cho cô:
- Đây là chương mới mà cô ta đăng hôm qua, cô xem thử đi.
Nam Sơn cầm lấy điện thoại, đọc lướt qua thật nhanh.
Nội dung chương mới này chính là: Nam Sơn nhận được tin nhắn nặc danh, nên đến cầu thang bộ tầng mười hai. Chừng một giờ khuya, cô bị người lạ đánh ngất.
Câu cuối cùng của chương truyện chính là: Nam Sơn bị gã đàn ông kia kéo lê trên đất như một miếng giẻ rách, biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
Nam Sơn đổ mồ hôi lạnh, nếu như hôm qua cô mà đi thì chắc sẽ rơi vào kết cục như trong này viết rồi.
Chẳng trách kẻ kia lại nhắn tin cho cô với giọng điệu tức giận như thế, hóa ra là vì cô đã vô tình phá hỏng kế hoạch của chúng.
- Đọc xong chương này tôi gọi điện cho cô ngay, nhưng mãi mà không có ai nghe. Tôi sợ cô thật sự xảy ra chuyện gì, nên mới chạy đến đây xem thử.
Cố Thăng bưng tách trà lên, vẫn còn hơi nóng, anh lại quay sang nói với cô:
- Gõ cửa chừng năm phút mà không có động tĩnh gì nên tôi mới gõ hơi mạnh một chút. Nếu cô mà không mở ra thì chắc tôi đã tông cửa vào mất rồi.
Là một quý ông, anh không ngờ mình lại có ngày được hưởng mùi vị của bình xịt hơi cay thế này.
So với chút đau đớn này, nhìn thấy Nam Sơn vẫn an toàn, khiến anh thấy an ủi phần nào.
Là anh kéo cô vào trong chuyện này, nếu như cô xảy ra chuyện gì thật thì chắc anh phải day dứt cả đời mất.
- Tôi quên đặt đồng hồ báo thức, sau đó lại tắt máy luôn. – Nam Sơn dè dặt nhìn anh một cái, thấy anh không có vẻ khó chịu gì, nên mới lí nhí nói thêm: - Ai ngờ lại ngủ quên mất.
Cố Thăng khẽ cười:
- Tối hôm qua cô đi ăn trộm hay sao mà ngủ say như chết thế.
Thấy vẻ mặt của anh vẫn bình thản như thường, không hề có vẻ gì là tức giận.Nam Sơn đột nhiên cảm thấy Cố Thăng cũng tốt lắm.
Sáng sớm lo lắng cho sự an nguy của nhân viên, chạy đến xem thử lại bị nhân viên xịt hơi cay vào mặt. Kết quả phát hiện mình lo lắng uổng công, chẳng qua là vì nhân viên ngủ quên nên mới không đi làm mà thôi.
Nếu đổi lại là cô thì chắc chắn sẽ nổi khùng luôn.
Nam Sơn quyết định, hôm nay Cố Thăng nói gì cô cũng sẽ không bật lại.
- Từ sau khi vào phòng thì tôi đã muốn nói một câu thế này rồi.
- Gì thế? – Nam Sơn ngồi ngay ngắn lại, hỏi anh.
Cố Thăng nói:
- Gỉ mắt của cô hôm nay nhiều lắm đấy.
Nam Sơn: …
Sau khi thức dậy cô còn chưa kịp rửa mặt nữa, cô bỏ lại một câu:
- Tôi đi một lát đã. – Sau đó chạy vội vào trong nhà vệ sinh.
Khi quay lại, cô đã cột tóc gọn gàng, trông vừa nhẹ nhàng lại vừa thanh thoát.
Cố Thăng mở TV lên, nhưng không xem, chỉ mở lên để đó mà thôi.
Đúng lúc đang phát quảng cáo, kèm theo tiếng nhạc với giai điệu dí dỏm rộn ràng.
- Cô xong rồi đấy à. – Cố Thăng nhìn cô: - Tôi nghĩ là chắc hôm qua cô có nhận được tin nhắn của số điện thoại lạ đúng không.
Nam Sơn không giấu giếm, nói hết ra cho anh nghe.
Cố Thăng nghe xong kinh ngạc nhìn cô:
- Cô còn giỡn mặt với kẻ đó nữa à.
Điều này cũng giải thích vì sao cảnh tượng được miêu tả trong tiểu thuyết không xảy ra ngoài đời.
Bởi vì Nam Sơn căn bản không làm theo đúng kịch bản của thư ký Lý.
- Cho tôi xem tin nhắn của cô với người đó xem.
- Đợi một lát.
Điện thoại đang nằm trên giường, Nam Sơn đứng dậy đi lấy.
Lúc cô mở máy lên thì giật mình phát hiện có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, xem ra lần này quả thật đã dọa Cố Thăng hết hồn rồi.
Sau khi Cố Thăng xem xong thì đặt điện thoại lên bàn.
Anh thản nhiên nói:
- Cứ đến công ty trước đi đã, lần sau mà nhận được tin nhắn kiểu này nữa thì cứ đồng ý đi. Xong gọi cho tôi, tôi sẽ cho vệ sĩ đi cùng cô.
Cố Thăng lắc nhẹ tách trà trên tay, lá trà xoay tròn, anh nhìn đăm đăm vào cái tách, không biết đang nghĩ điều gì.
- Tôi biết rồi.
Trời hãy còn sớm, nên Cố Thăng đương nhiên không thể cho cô nghỉ.
Anh tự mình đưa cô đến công ty, sau khi thấy cô bước vào thang máy mới thôi, còn giao cả chìa khóa văn phòng cho Nam Sơn nữa.
Hôm nay trong nhà có tiệc, giờ này đáng lẽ ra anh phải về nhà rồi mới phải.
…
- Nam Sơn, cô đi đâu đấy? Tôi thấy tổng giám đốc lo cho cô lắm đấy.
Lúc đi ngang qua văn phòng của Lý Tử Di thì cô ta bước ra, đứng dựa cửa nhìn Nam Sơn, trong mắt thoáng chút quan tâm.
Nam Sơn nhìn cô một lúc, thấy vẻ quan tâm trong mắt cô ta không giống vờ vịt.
Cô thấy khó hiểu, là do kỹ thuật diễn kịch của thư ký Lý quá tốt, hay là vì có ẩn tình nào khác đây.
…
Làm việc một mình trong phòng thế này quả thật có hơi trống trải.
Nam Sơn vừa vào đã tự rót cho mình một ly nước.
Cô cầm một cây viết, nhanh chóng liệt kê hết những chuyện đã xảy ra gần đây.
Mèo chết, chuyện ở bãi đỗ xe, cộng với tin nhắn mà cô đã nhận được.
Mối liên kết duy nhất của những việc này chính là quyển tiểu thuyết mà Lý Tử Di viết, động cơ trong đó cũng được kể rõ ràng.
Nhưng Nam Sơn cứ cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.
Tối hôm đó rốt cuộc Lý Tử Di đi gặp người quen hay là đồng bọn?
Càng nghĩ lại càng loạn não, Nam Sơn nghĩ tới mức đau cả đầu.
Bất tri bất giác, cô tựa trên ghế sofa ngủ luôn.
Không ai gọi cô, lúc cô tỉnh lại thì ngoài trời đã tối sầm, thành phố cũng đã lên đèn.
Nam Sơn mơ màng mở mắt ra, cô cảm giác như thể mình đã ngủ cả thế kỷ rồi.
Chiếc đồng hồ trên vách tường chỉ rõ đã hơn bảy giờ tối.
Cô vuốt cái cổ mỏi nhừ của mình, thu dọn văn phòng gọn gàng rồi đi ra ngoài.
Lúc này, phần lớn nhân viên đều đã tan tầm.
Trên hành lang trống trải chẳng có lấy một bóng người.
Nam Sơn khoan thai bước tới, cúi đầu quen tay mở điện thoại xem Lý Tử Di có đăng chương mới hay chưa.
Hai hôm nay Lý Tử Di khá chăm chỉ, chương mới đăng lên lúc sáu rưỡi chiều nay.
Cô mở ra, hờ hững kéo màn hình.
Vừa xem đoạn mở đầu thì cô nhịn không được phì cười.
Thư ký Lý quy hết nội dung đoạn Nam Sơn bị hại thành một giấc mộng.
Nói cách khác, nội dung trong truyện không xảy ra, nên mới đổi sang kịch bản khác.
Nhưng xem được một nửa thì cô dừng lại, không cười nổi nữa.
Nội dung viết, Nam Sơn uống một ly nước, bên trong bị pha thuốc ngủ nên ngủ thẳng đến tầm bảy giờ.
Quả thật xưa nay cô chưa bao giờ ngủ say như thế vào buổi chiều, cô còn tưởng là mình mệt quá, nào ngờ lại bị người ta bỏ thuốc.
Không nói đến chuyện đối phương bỏ thuốc kiểu gì, nhưng cô cảm giác được rõ ràng có ác ý.
Nam Sơn kéo màn hình xuống, dùng tốc độ nhanh nhất xem hết nội dung chương này.
Trong đó viết, thang máy dừng lại ở tầng mười hai, Nam Sơn bị một gã đàn ông bịt mặt đánh vào đầu, sau đó kéo cô vào chỗ con mèo kia chết như kéo một cái xác.
Lúc này cô đang ở trong thang máy.
Thang máy vẫn dang đi xuống, khiến cô cảm nhận được một loại cảm giác không trọng lực.
Nam Sơn nhìn bảng số tầng, lúc này cô đang cách tầng mười hai chỉ còn ba tầng nữa.
Bàn tay cô cầm điện thoại run lập cập, cố dằn cơn sợ hãi, cô ấn vào hai nút tầng mười bốn và mười ba.
Lúc đến tầng mười bốn, thang máy không hề dừng lại, vẫn tiếp tục hạ xuống.
Thang máy đã bị người ta khống chế, kể từ khi cô bước vào thì đã định sẵn cô nhất định phải dừng lại ở tầng mười hai.
Lúc này Nam Sơn cũng bình tĩnh lại.
Cô lùi lại một bước, xích qua bên cạnh…
‘Đinh’, cửa thang máy mở ra.