***
Hồi trước có tên trộm lẻn vào phòng Nam Sơn đã bị cô bắt quả tang.
Cô từng học Sanda mấy năm nên rất nhanh đã chế ngự được hắn.
Về sau, cô hình thành thói quen đóng cửa sổ lúc đi ngủ.
Nhưng lúc này, Nam Sơn đang lạnh cả sống lưng, tuy nhiên chỉ sau một giây cô lập tức bình tĩnh lại.
Khi cô từ chỗ Hàn Vân Gia về phòng, cửa sổ đã mở rồi.
Từ lúc ấy đến nay cũng phải qua ba, bốn tiếng, không có khả năng vị khách không mời mà đến kia còn trốn trong phòng được.
Nếu thực sự muốn ra tay hại cô thì đối phương chỉ cần tranh thủ lúc cô ngủ say thôi.
Cô tiến lên, kéo tấm rèm che nửa cửa sổ nghe ‘roẹt’ một cái.
Phía trên cửa kính có một lỗ thủng hình bầu dục, tên này có thể sử dụng lỗ thủng để mở cửa vào phòng.
Cô hít sâu.
Để đề phòng, cô rút một thanh đao samurai từ dưới giường lên.
Thanh đao này được người chủ cũ của căn phòng để lại, vốn dĩ nó được treo ở phòng khách.
Nam Sơn cảm thấy như vậy trông không ổn lắm nên cô tháo nó xuống, đặt dưới gầm giường để trấn tà.
Từ từ rút thanh đao ra, một vệt sáng trắng chiếu lên khuôn mặt cô, vô cùng sắc bén.
Nếu phải đối mặt với vị khách không mời kia thật thì chỉ có thể nói là tên đó xui thôi, Nam Sơn nghĩ.
Người bình thường thấy thanh đao này hẳn sẽ lập tức giơ tay chịu trói.
Nam Sơn cầm đao đi kiểm tra xung quanh phòng một lượt, còn cẩn thận hơn cả làm tổng vệ sinh.
Không có gì bất thường xảy ra hết.
Nhưng chẳng có chuyện vô duyên vô cớ đối phương đến thăm nhà làm gì, cô lại tỉ mỉ kiểm tra thêm lần nữa.
Kết quả là không thấy túi rác trong phòng khách, một chồng bát chất đống trong bếp cũng được rửa sạch sẽ.
Nam Sơn ngẩn ra, người này là ai, đến nhà mình với mục đích gì?
Chỉ để quét dọn vệ sinh thôi à? Cô không cho là có một chàng Tấm xuất hiện đâu.
Nếu đây thực sự là mục đích của đối phương, Nam Sơn thật muốn nói với người đó: Cửa chính nhà tôi vẫn mở thường xuyên, quét dọn vệ sinh xin cứ tự nhiên.
Kể ra thì gan người đó cũng lớn thật, nhỡ mình tỉnh giấc giữa chừng thì sao nhỉ?
Ngửi kỹ còn thấy một thứ mùi lạ đã tan trong không khí.
Nam Sơn đoán là mùi thuốc mê.
Giờ cô thật sự chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lúc đầu vốn nghi ngờ là Hàn Vân Gia, kết quả là gã bị trĩ.
Ngủ một giấc xong, thấy nhà gã có ô của Cố Thăng và liên hệ với quyển bút ký lộn xộn màu đen, Nam Sơn mới nghĩ tìm đúng người rồi, vừa đau trứng lại còn đau cúc hoa hoàn toàn có thể xảy ra cùng một lúc đấy.
Ngủ một giấc lại thấy chàng Tấm che ô kia đã đến nhà mình dọn dẹp.
Đây chẳng phải đã rửa sạch hiềm nghi cho Hàn Vân Gia rồi đó sao?
Lúc này, cô thực muốn nói một câu: Hàn Vân Gia, cái tên tiểu yêu tinh gây mệt mỏi này.
Khó quá, cô không muốn chơi nữa đâu.
Nam Sơn suy nghĩ một lát rồi quyết định không báo cảnh sát. Trong nhà chẳng mất gì, người kia lại rất cẩn thận, hẳn là sẽ không để lại chứng cứ gì ở đây.
Cảnh sát tới thì cùng lắm cũng chỉ ghi chép, dặn dò mình chú ý an toàn thôi.
Nghĩ một lát, cô gọi cho Cố Thăng. Anh nghe máy gần như lập tức.
- Nhà tôi có trộm, tôi nghi là liên quan tới chuyện của thư ký Lý. Trong nhà còn được quét dọn một lượt nữa này.
- Đợi chút.
Hình như Cố Thăng đang họp, qua mấy giây anh mới nói:
- Cô sao rồi? Có bị gì không?
Anh đứng trên hành lang nhìn những nhân viên đi qua đi lại gần đó, thật sự không muốn Nam Sơn lại bị tập kích như lần trước.
- Tôi không sao, đang muốn xin anh cho nghỉ phép một hôm này.
Cô nói.
Anh thở phào, ngón tay đang siết chặt điện thoại cũng nới lỏng ra.
- Được, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi đi.
Cố Thăng đề nghị.
- Mấy ngày này có cần phái một vệ sĩ qua chỗ cô không?
Nam Sơn nghĩ một lát rồi từ chối:
- Thôi, tôi sẽ cẩn thận hơn.
Nhớ tới chuyện của Hàn Vân Gia, cô lại tiếp tục:
- Tôi đọc wechat của Lý Thanh Thanh rồi.
- Ừ?
- Là bạn gái của Hàn Vân Gia đấy.
Cô nhận ra Cố Thăng không hề biết cô Lý Thanh Thanh này là ai, lập tức bổ sung thêm:
- Để tôi gửi ảnh cho anh nhé, anh xem là biết ngay.
Sau đó, cô cúp máy.
Chưa tới hai phút sau, cô nhận được tin nhắn của anh:
“Để tôi lo chuyện tìm người cho, cô cứ nghỉ đi, không cần nghĩ nhiều đâu.”
Nam Sơn gõ chữ trên di động: “Anh đi một mình có ổn không?”. Nghĩ thế nào, cô lại xóa đi hai chữ: “Anh đi một mình à?”
Thấy không có vấn đề gì mới gửi đi.
Một lúc lâu sau, Cố Thắng nhắn lại: “Có ba vệ sĩ nữa.”
Nam Sơn:...
Cố Thăng vẫn cố gắng thuyết phục: “Cô không cần vệ sĩ thật à? Tôi thuê cả thảy mười sáu vệ sĩ cơ, cho cô ba người đấy.”
Nam Sơn: “... Không cần.”
Xong xuôi, cô lại gọi cho Tiểu Mi.
- Tiểu Mi, dạo này rảnh không? Chị muốn nhờ em giúp một tí.
- Rảnh ạ, lần trước em với Tiểu Tửu hợp tác kiếm được một món hời, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi này.
Tiểu Mi hào hứng đáp:
- Chuyện của chị chắc chắn em phải giúp rồi.
Nam Sơn kể về chuyện có trộm vào nhà hôm qua một lượt cho cô ấy.
- Trong nhà không mất gì cả, thế nhưng vì vậy chị mới càng bất an, đang muốn nhờ em điều tra giúp xem trong nhà có thêm thứ gì không.
Nam Sơn từng làm việc ở văn phòng Lạt Thủ Tàn Hoa, biết nơi đó có thiết bị trinh sát và phản trinh sát.
Tiểu Mi nhìn đống đồ hộp đã chồng đống lên do mấy hôm nay mình không chịu ra ngoài.
Yên lặng suy nghĩ một lát, một người giúp dọn dẹp như vậy, xin hãy gửi đến cho cô với.
Chỉ nửa tiếng sau có tiếng gõ cửa vang lên.
Nam Sơn chạy tới cạnh cửa, cẩn thận hỏi:
- Tiểu Mi đấy à?
- Em đây, Nam Sơn mở cửa mau nào.
Nghe đúng giọng Tiểu Mi, cô lập tức mở toang cửa ra.
Ngoài Tiểu Mi còn có Đại Bạch đang đeo một chiếc túi rất to đứng bên cạnh.
Nam Sơn sững sờ, nghiêng người tránh đường, mời họ vào nhà.
- Đại Bạch chuyên về khoản này hơn em nhiều nên em gọi anh ấy tới.
- Vất vả rồi.
Nam Sơn cười với anh ta:
- Đã lâu không gặp.
Đại Bạch vẫn lời ít ý nhiều như xưa:
- Không lâu, mười sáu ngày.
Nam Sơn chớp mắt, Đại Bạch luôn khiến cô không biết phải tiếp lời như thế nào.
Hay lắm, đúng là rất ‘Đại Bạch’.
Nói xong, anh đặt ba lô lên bàn, cẩn thận lấy từng thiết bị ra, dò xét khắp các ngõ ngách trong phòng.
Nam Sơn vào bếp pha hai chén trà, lúc bưng trà ra, trong phòng khách chỉ còn mỗi Tiểu Mi.
- Đại Bạch ra ban công rồi. Yên tâm đi, khả năng nghiệp vụ của anh ấy là số một. Nếu có gì bất thườngchắc chắn anh ấy sẽ phát hiện ra ngay.
Tiểu Mi nói.
- Ừm.
Nam Sơn gật gật đầu.
Đại Bạch cầm công cụ đi khắp căn phòng nhỏ, trán toát mồ hôi.
Khi đi tới cạnh bàn, anh nhấc chén trà lên, một hơi uống sạch rồi nói:
- Không phát hiện ra bất cứ thứ gì lạ.
Nghe thấy Đại Bạch khẳng định trong phòng không có vấn đề gì Nam Sơn mới yên tâm.
Cô nghi ngờ kẻ đột nhập lắp camera hoặc máy nghe trộm mini trong nhà mình. Nhưng không có là tốt nhất.
Đại Bạch nhíu mày:
- Tôi nghe Tiểu Mi kể rồi, kẻ đột nhập này rất lạ, theo trực giác của tôi, có lẽ người này đang theo dõi cô đấy.
Lại nghĩ Nam Sơn có thể sợ hãi, anh vội chữa cháy:
- Cô yên tâm đi, trực giác của tôi toàn sai.
Tiểu Mi:...
- Cô nên thay cửa sổ đi.
Đại Bạch lại tiếp tục.
- Tôi sẽ gọi người đến đổi, còn lắp thêm hàng rào sắt nữa.
Đại Bạch đang định dặn thêm vài câu thì chuông điện thoại vang lên.
Anh ra ban công, đi qua đi lại nói chuyện chừng năm phút.
- Nhà tôi có chút việc, về trước đây.
Vừa nói anh vừa mau chóng thu dọn ba lô.
Nam Sơn đứng lên tiễn anh.
- Hôm nay làm phiền anh quá.
Đại Bạch:
- Ừ, đúng là hơi phiền.
Nam Sơn:...
- Nhưng mà an toàn là trên hết.
Đại Bạch vuốt vuốt mái tóc ngắn cũn của mình, nghĩ ngợi rồi nói:
- Nếu có việc tôi giúp được thì cứ gọi, tôi không sợ phiền đâu.
- ... Được.
Nam Sơn nhìn bóng lưng xa dần của Đại Bạch, lại nhớ tới tính cách đàn ông thẳng tưng của anh, chả biết bao giờ anh ta mới có bạn gái nổi đây.
Kết quả vừa đến chỗ rẽ, cô liền thấy Đại Bạch khẽ nâng chân phải lên, nhún một cái, một phong cách rất thiếu nữ.
Nam Sơn không nhìn nữa, cũng tiện thể rút lại câu đánh giá ‘đàn ông thẳng tưng’ khi nãy.
Về tới phòng khách, Tiểu Mi đang ngồi trên ghế salon, ăn đào mà Nam Sơn đã rửa sạch.
Thấy cô về, Tiểu Mi bảo luôn:
- Hôm nay em định ở cùng chị.
Nam Sơn quá hiểu ý Tiểu Mi, hẳn là cô bé sợ mình ở nhà một mình sẽ hoảng, cô thấy trong lòng ấm vô cùng.
- Chị không sao đâu.
Nam Sơn không phải kiểu người một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, về sau cẩn thận hơn là được.
- Em kệ đấy, em chuẩn bị cả quần áo rồi đây này.
Tiểu Mi vỗ vỗ chiếc túi bên cạnh rồi nhăn mũi:
- Mỹ phẩm dưỡng da nặng quá nên không mang theo, phải dùng của chị rồi.
- Được.
Nam Sơn cười, không từ chối nữa.
Cô vuốt mái tóc ngắn của Tiểu Mi:
- Cảm ơn em.
Tiểu Mi phun hột đào ra, nhỏ giọng bảo:
- Ba ngày nay em chưa gội đầu đâu.
Nam Sơn khựng lại:
- À.
Sau đó, cô lén lút rút tay về.
Khoảng tám giờ tối, Nam Sơn và Tiểu Mi lại kiểm tra cửa sổ thật cẩn thận thêm lần nữa.
Cửa sổ hỏng đã được thay lúc chiều rồi.
Chắc chắn không còn vấn đề gì hai người mới đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Chiếc điện thoại đặt trong ngăn kéo tủ vang lên ngay trước khi Nam Sơn sắp đi ngủ.
Cô nửa tỉnh nửa mê nghe máy, là giọng Cố Thăng, Nam Sơn tỉnh táo lại ngay.
- Hôm nay Hàn Vân Gia không đi làm, xin nghỉ để đi khám. Tôi đã cho người tới bệnh viện điều tra, Hàn Vân Gia đúng là có đi phẫu thuật.
Anh dừng một lát rồi tiếp tục:
- Tôi cũng cho người điều tra lai lịch Hàn Vân Gia rồi, sẽ có kết quả sớm thôi.
- Ừ.
Cố Thăng nghe thấy giọng cô mệt mỏi thì bảo:
- Cô ngủ đi, ngủ ngon.
- Ừm, ngủ ngon.
Cú điện thoại này đã khiến Nam Sơn tỉnh hẳn, cô ngồi dựa vào giường suy nghĩ.
Nghiêng đầu sang, thấy Tiểu Mi đang nhìn mình, dưới ánh đèn dìu dịu, mắt cô bé sáng lấp lánh, cái nhìn chằm chằm khiến cô giật cả mình.
- Nam Sơn Sơn, có phải sếp chị bị cắm sừng không thế?
Tiểu Mi tỏ vẻ chuyên nghiệp hỏi han.
Cô là cú đêm nên chưa ngủ ngay, vì thế tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của Nam Sơn và sếp.
- Chị nói cho em nghe đi! Em không ngủ được.
Dựa vào trực giác chẳng ra làm sao của mình, Tiểu Mi cảm thấy kẻ đột nhập xuất hiện là vì những chuyện mà Nam Sơn biết.
Nhỡ đâu Nam Sơn có chuyện thật, mình cũng biết được nguyên do vì sao, còn biết đường mà báo thù.
Tiểu Mi nghĩ thế đấy.
Thấy đôi mắt trong sáng của Tiểu Mi có vẻ không chấp nhận việc bị từ chối, Nam Sơn chậm rãi lên tiếng:
- Công ty chị có một thư ký tên là Lý Tử Di.
Còn chưa kịp nói hết Tiểu Mi đã hô lên:
- Lý Tử Di, việc này có liên quan tới cô ta à?
Nam Sơn khựng lại, có lẽ Tiểu Mi biết chuyện gì đó.