Trong thời gian tới, không thể sử dụng thiết bị liên hệ với bên ngoài, Thanh Huyên có chút nhàm chán. Không biết tên kia có ngoan ngoãn chịu đựng không. Rõ ràng rất lớn tuổi, nhưng xử sự như mao đầu tiểu tử, thật hết cách.
"Chúng ta giới thiệu một chút đi. Em là Tạ Du Ninh, năm nay 17 tuổi."
"Trương Thanh Huyên, 19 tuổi."
"Tôi là Diêu Bối, năm nay 22."
"Tôi là Cao Linh, vừa tròn 20."
"Như vậy Diêu Bối tỷ là chị cả, Cao Linh tỷ là chị hai, Trương Thanh Huyên tỷ là thứ ba, em là nhỏ nhất." Tạ Du Ninh cao hứng "Mọi người nhất định phải chăm sóc em nhé."
"Tốt." Diêu Bối cũng cười "Sau này cùng cố gắng, chị đây sẽ đốc thúc cả phòng cùng giữ vững danh hiệu."
"Theo như chương trình, ngày mai sẽ bắt đầu luyện tập ca khúc chủ đề. Hy vọng không quá khó khăn." Cao Linh cảm thán "Khả năng nhảy của tôi cũng không tốt lắm."
"Nói thế nào... Chị rap rất hay. Em hoàn toàn không thể rap." Tạ Du Ninh lè lưỡi
"Em rap quả thật quá tốt. Không hổ danh lọt top 10 toàn quốc." Diêu Bối cũng khen "Chị không ngờ nhất là Trương Thanh Huyên. Trước chỉ nhìn thấy em trên hình, cũng không biết em có thể vừa hát vừa nhảy."
"Cảm ơn. Mọi người gọi Thanh Huyên là được. Trước đây cũng có tập luyện, nhưng đã lâu không ôn luyện, hôm nay cũng là vượt mức."
"Thanh Huyên nói quá." Cao Linh nói "Chị rất thích ảnh cổ trang của em, nhìn quá hợp, quá mỹ."
"Đúng vậy, Thanh Huyên tỷ ảnh cổ trang quả thực giống mỹ nhân cổ đại. Em cũng không nhịn được bị chị chinh phục." Tạ Du Ninh nói "Vố dĩ nghĩ chị không hợp với nhảy hiện đại, nhưng giờ quả thực quá bất ngờ."
"Chị nhìn em cũng rất xinh đẹp, rất giống Tạ ảnh hậu Tạ Liên Anh." Thanh Huyên cười "Hai người cũng rất có duyên, còn cùng họ Tạ."
"Oa, chị quá tinh mắt. Tạ Liên Anh là chị gái em. Em cũng rất sùng bái chị ấy."
Hai người kia cũng bắt đầu đánh giá kĩ, quả thật rất giống Tạ Liên Anh còn trẻ, thậm chí còn xinh đẹp hơn nữa. Mỗi người lại có suy nghĩ khác nhau.
Nói đây là chương trình công bằng, nhưng thực sự cũng không hẳn. Thứ nhất, rất nhiều người đã bước ra từ chương trình lớn, tự mang fans như Triệu Y Y, Cao Linh, Trương Thanh Huyên. Có chỗ dựa như Tạ Du Ninh cũng không thiếu, quả thực chính là sân chơi của con ông cháu cha. Những người như vậy, việc cắt chiếu hình ảnh sẽ được ưu tiên hơn, vĩnh viễn hơn hẳn những thực tập sinh mới.
Công bằng chỉ nói với người có tư bản.
Mấy người hàn huyên một lúc, cũng đi ngủ. Căn bản hôm nay một ngày đã quá mệt, mai còn phải dậy sớm. Có lẽ đêm nay bắt đầu cắt nối biên tập chờ phát ra. Cũng không biết mọi người phản ứng có tốt không.
Hôm sau, một trăm người tập hợp. Người ta nói 2 người đàn bà với 1 con vịt thành 1 cái chợ, huống hồ đây là 100 cô gái. Có vẻ như sau 1 buổi mọi người cũng có quen thuộc, bắt đầu có đoàn thể. Hơn nữa, mọi người cũng chú ý đến máy quay ghi hình, nói nói cười cười hòa hợp cực.
"Đại gia hảo." Amy Trịnh bước vào "Hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Trịnh lão sư tốt."
"Hôm nay, đầu tiên chúng ta sẽ nhận được thứ hạng xắp xếp ngày hôm qua do giám khảo bình chọn. Sau đó, chương trình sẽ có 1 bất ngờ cho mọi người."
Mọi người ổn định, nghe Amy Trịnh phổ biến yêu cầu. Trong vòng 3 ngày luyện tập ca khúc chủ đề. Sau đó, mọi người bắt đầu quay thứ hạng sắp xếp.
"Tôi nghĩ chắc được thứ 7, đó là con số may mắn của tôi." Thanh Huyên chia sẻ
"Vì sao lúc trước bạn chọn số 10."
"Thực ra, số 10 là con số khá tròn trịa, cũng là con số gần nhất với ngưỡng debut. Trước khi bắt đầu chương trình tôi còn chưa nghĩ đến mình đã đủ điều kiện nên chọn số 10. Nhưng tôi sẽ cố gắng để những người yêu quí tôi không thất vọng."
"Bạn có thể mở ra."
Thanh Huyên mở ra, khá là bất ngờ với vị trí số 5, nhưng cũng không nghĩ nhiều, quay ra phía máy quay.
"Có vẻ thực lực của tôi được đánh giá cao hơn những gì tôi nghĩ. Cảm ơn các vị lão sư."
Kết thúc quay kết quả đánh giá sơ tuyển, mọi người tập trung lại với lớp của mình. Tạ Du Ninh vui vẻ chạy đến bên Thanh Huyên.
"Chị Thanh Huyên, chị đứng thứ mấy? Có được thứ nhất không? Em đứng thứ 2 đó."
"Du Ninh giỏi quá. Có điều chị đứng sau em, thứ năm, không phải thứ nhất."
"A... không phải chị sao?" Tạ Du Ninh có chút ngạc nhiên, rồi có chút hiểu ra "Không sao, chị rất tốt. Em tin chị sẽ còn lên cao hơn."
"Nghe nói là Triệu Y Y đứng nhất." Diêu Bối đi lại nói "Chị được thứ 6, Dương Vy đứng thứ 3, thứ 4 là Lệ Dĩnh, Thẩm Tinh Tinh thứ 7 còn Cao Linh thứ 8."
"Có chút chênh lệch so với em dự đoán." Thanh Huyên cười "Dương Vy hôm qua là người nhảy và hát rất sexy đúng không? Thứ 3 không tệ. Thẩm Tinh Tinh và Cao Linh tỷ đều chuyên về mảng rap, hơi khó phân chia."
"Chắc chắn có chút mờ ám." Cao Linh cũng nói khẽ. "Lệ Dĩnh đứng thứ 4, hôm qua chỉ hát, cũng không nhảy mà được vào lớp A đã có chút gì rồi."
"Không sao, chỉ là xét đợt 1 thôi." Thanh Huyên cười
"Em cũng không hiểu." Cao Linh cảm thán "Tập trung thôi."
"Bây giờ, mọi người sẽ được phát ca khúc chủ đề. Chúng ta có 1 tiếng luyện tập hát. Mọi người tập luyện đi." Giáo viên âm nhạc Trình Khả Hân tuyên bố.
Thanh Huyên nhận bài hát, nhìn lướt qua. Tên bài hát là Super Star. Nghe nhạc có hơi chút nhanh, nhịp điệu sôi động. Thanh Huyên vừa nhẩm theo lời, vừa nhớ nhịp điệu.
Âm nhạc là một thứ kì diệu. Bài hát này nhịp điệu thật sự khiến người ta vui vẻ muốn nhún nhảy theo. Thanh Huyên nhớ rất nhanh, cũng bắt đầu hát theo.
"Tonight, let"s me shine. Let"s me be your superstar. Tonight, Put your hand up and clap your hand... Dance with me, babe." (đêm nay, hãy tỏa sáng. Hãy để tôi trở thành siêu sao của bạn. Giơ tay lên và vỗ tay nào. Nhảy cùng tôi nhé babe.)
"Đoạn điệp khúc nghe bắt tai thật. Có điều lên cao quá."
"Đúng vậy. Mình không lên được nốt cao."
"Mình phải dùng giọng mũi. Có điều nghe rất kì."
Một tiếng nói nhanh thì nhanh, nói chậm thì chậm. Thế nhưng để có thể hát và làm quen với nhạc cũng đã đủ rồi. Khi Trình Khả Hân tập trung mọi người lại, tất cả lập tức lấy lại tinh thần.
Trình Khả Hân là một nữ nhân rất quyến rũ. Mặc dù mới gần 30 tuổi nhưng là hồng thấu lục địa. Bài hát nước mắt mỹ nhân ngư chính là hit đưa Trình Khả Hân lên đỉnh cao của sự nghiệp. Trình Khả Hân nhận lời mời tham dự chương trình này cũng muốn tìm và bồi dưỡng những mầm tốt.
"Mọi người đã quen thuộc chưa?"
"Lão sư, cao quá."
"Đúng vậy, nhưng rất dễ nghe."
"Nhạc hay quá cô ạ."
Mọi người tranh nhau biểu hiện trước ống kính. Lớp A thì hàm súc hơn, nhưng không phải không muốn tranh kính.
"Vậy chúng ta hát chung 1 lần trước nhé."
"Vâng."
Tất cả mọi người nghe giai điệu bắt đầu hát. Có điều, thực sự trăm người trăm giọng. Bài hát này đoạn đầu có hơi thấp, nhưng đoạn điệp khúc lại rất cao. Không phải ai cũng có thể xử lí tốt được. Nhưng thực ra, nghe kĩ cũng có vài người hát rất khá.
Đứng bên cạnh Thanh Huyên là Tạ Du Ninh. Giọng Tạ Du Ninh khá là trẻ con, nghe vào tuy có chút không đáp, nhưng lanh lảnh rất vang. Bên cạnh Diêu Bối và Cao Linh nghe giọng thì khá quy phạm, nhưng không có nổi bật. Nhưng mà Lệ Dĩnh nghe phá lệ hợp. Đây chính là người đạt thứ tư, cũng không tồi. Mà Thẩm Tinh Tinh lại gặp vấn đề với nốt cao.
"Được rồi, dừng lại." Trình Khả Hân có chút bất đắc dĩ. "Mọi người tự nhận giọng hát của mình ra sao?"
Lần này phá lệ yên lặng. Trình Khả Hân tiếp tục.
"Ở đây chúng ta phải hiểu, nhóm nhạc nữ thần tượng không phải chỉ hát hay nhảy hoặc rap riêng ra. Hát là kĩ năng tối thiểu nhất. Trong ba ngày tới, hi vọng mọi người sẽ thật cố gắng hoàn thành thử thách này."
"Vâng, lão sư."
"Được rồi, mọi người luyện tập. Buổi chiều sẽ là lớp nhảy."