Có người vui vẻ, có người buồn rầu. Tống Tịnh Vãn vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn, cô thích yên tĩnh, lựa chọn kiểu sinh hoạt trầm lặng, đồng thời hi vọng cuộc sống như vậy có thể một mực kéo dài mãi.
Loại cảm xúc sẽ gây nhiễu loạn đời sống sinh hoạt an tĩnh này, cô luôn tự động cách xa nó.
Tống Tịnh Vãn không hiểu, dù nếm trải qua sự khổ đau nó đem đến, lúc nào cũng có nhiều người chạy theo thứ tình cảm ấy. Tôn Uẩn bảo rằng, đây chính là tình yêu, không nói đạo lý.
Tống Tịnh Vãn ghét việc không thể dùng logic để nói chuyện đó.
Chú nhỏ và Lâm Sân đi công tác ở thành phố khác, căn nhà đối diện lại trở về dáng vẻ im lặng vốn có.
Tống Hoài Quân không hay chia sẻ sinh hoạt thường ngày trên vòng bạn bè, lần này đi công tác thì phô trương đăng một loạt ảnh, gắn định vị ở thị trấn chuyên làm gốm sứ. Cô có thói quen thả like cho chú nhỏ, ai ngờ vừa đặt điện thoại xuống liền có thông báo.
Bài viết là Lâm Sân đăng, mấy hình ảnh về đồ sứ, cùng với một dòng ghi chú nho nhỏ.
Lâm Sân: Thích sao? Mang về cho cháu làm quà.
Ảnh hẳn là vừa chụp, bát sứ nhỏ được làm khéo léo theo từng kiểu dáng khác nhau, cô khách khí đáp lại.
Tống Tịnh Vãn: Cám ơn chú Lâm, trong nhà của cháu đủ bát rồi, mua nữa cũng thừa không dùng đến.
Lâm Sân: Như vậy sao, phiền cháu chọn giúp tôi một bộ, trong nhà của tôi khách khứa nhiều, sẽ dùng đến.
Lâm Sân: Chủ yếu là bát rất đẹp, tôi rất thích. (*)
(*) Trong câu Lâm Sân nói, bát là Tiểu oản theo nhũ danh của chị Vãn đó.
Hai tin nhắn liên tiếp được nhắn đến, Tống Tịnh Vãn nhìn chằm chằm dòng cuối cùng một hồi. Ý thức được mình đang nghĩ gì, cô từ trên ghế salon đứng lên.
Tiểu oản chỉ là chú ấy nói đùa, trùng hợp mà thôi.
Cô cầm điện thoại di động lên, nghiêm túc chọn mấy cái bát đẹp được gửi tới, trả lời bên kia một chữ “Vâng”.
Lâm Sân: Nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon.
Điện thoại yên lặng lại, cô thấy trong phòng hơi nóng, mở cửa sổ ra ra cho khí lạnh tràn vào.
Làm một người bạn trai tốt, đi công tác sao có thể không tặng bạn gái quà được? Sau khi xử lí công việc xong xuôi, Tống Hoài Quân rủ Lâm Sân đi chọn quà.
Nghe nói thị trấn này nổi tiếng về gốm sứ, trên phố khắp nơi đều bán đồ sứ. Tống Hoài Quân ở cửa hàng, nghe theo nhân viên chọn một bình hoa trang trí với một bộ pha trà, đồ trang trí là đưa bạn gái, đồ pha trà là đưa cháu gái, nhưng vẫn cảm thấy chỉ tặng bình hoa cho bạn gái vẫn không đủ để biểu đạt tâm ý của mình.
Lúc anh đang suy nghĩ lan man, thấy Lâm Sân mỉm cười nhắn tin cho ai đó, bộ dáng hạnh phúc, khiến cho ai nhìn vào cũng biết anh nhắn tin với người trong lòng.
Anh tiến tới muốn nhìn một chút người có thể thu thập Lâm Sân là ai, cậu ta lại lập tức cất điện thoại di động.
Tống Hoài Quân bĩu môi: “Hẹp hòi, nhìn một chút cũng không cho.”
Lâm Sân cũng không biết nhìn một chút của người chú này là bao nhiêu, tóm lại, khẳng định sẽ nhìn hết cả đoạn chat. Cho dù thế nào cũng không cần gấp, rồi sẽ có thời gian ngả bài thôi.
Anh quay người nhờ nhân viên bọc bộ bát mà Tống Tịnh Vãn đã chọn lại, lúc Tống Hoài Quân thanh toán gặp một đôi tình nhân bước vào, nhân viên cửa hàng dẫn họ đi ra phía sau, hỏi một chút mới biết được nơi này cũng có thể tự mình làm đồ sứ, lại lôi kéo Lâm Sân cùng đi.
Tự tay làm quà tặng mới có nhiều thành ý, anh quyết định làm cho Vân Khinh Khinh một cái cốc, kiểu này, lúc nào cô uống nước sẽ nhớ tới anh.
Lâm Sân chế giễu Tống Hoài Quân thô thiển, nhưng cũng học theo giáo viên dạy làm gốm nặn đất này kia.
“Ôi, thô thiển, cũ rích mà cậu còn làm theo làm gì.” Tống Hoài Quân châm chọc anh mới vừa rồi còn cười nhạo người ta.
“Thế cậu nghĩ tôi ngồi không nhìn cậu làm chắc?”
Cặp đôi đối diện ngồi cùng một chỗ, người con trai tình tứ, trìu mến cùng bạn gái nặn gốm. Tống Hoài Quân trong đầu hiển lên một hình ảnh kinh dị, không khỏi rùng mình một cái, xoay người đưa lưng về phía Lâm Sân.
Lâm Sân nặn một cái bát nhỏ.
Tống Hoài Quân sau khi thấy lại cười nhạo một chút: “Cậu đưa bát cho con gái là bảo cô ấy ăn nhiều một chút sao?” Cô gái nào mà đi thích quà kiểu này, không phải ai cũng giống Tống tiểu oản.
Lâm Sân không phản ứng lại, đưa bát cho nhân viên đem đi nung.
Từ trong cửa hàng ra, Tống Hoài Quân khoác tay lên vai Lâm Sân, cười hì hì hỏi: “Lâm Sân, cậu nói tôi biết cô bé kia là ai đi, tôi có biết không? Cũng đã một khoảng thời gian rồi, sao cô không cho tôi biết. Làm gì mà giấu kĩ như thế, ai thèm tranh giành với cậu, hai chúng ta ở với nhau đã nhiều năm như vậy rồi, cậu nói cho tôi một chút thì có mất miếng thịt nào đâu. Hai người bọn cậu làm sao mà gặp được nhau? Cái cây già cằn cỗi như cậu làm sao mà nở được hoa vậy?”
Lâm Sân im lặng, bất luận Tống Hoài Quân hỏi thế nào đều không nhúc nhích.
Vài ngày sau, Lâm Sân cùng Tống Hoài Quân trở lại thành phố An.
Đúng vào cuối tuần, Tống Tịnh Vãn ở nhà đọc sách. Nghe được tiếng mở cửa ngoài hành lang, đôi tay đang lật từng trang giấy dừng lại.
Không bao lâu sau, trước cửa vang lên tiếng gõ.
Cô không nhanh không chậm ra mở cửa, trong tay Lâm Sân cầm theo hai hộp quà, cười nói với cô: “Chú nhỏ của cháu mang cho cháu đó, dặn tôi đem qua.”
“Cảm ơn chú Lâm.” Cô đưa tay nhận, thời điểm anh đưa quà cho cô, ngón tay đã chạm vào nhau.
Tay anh hơi lạnh.
Cô cúi đầu, cảm giác được có một ánh mắt nóng rực. Trước mặt chỉ có một người, cô chậm rãi ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt Lâm Sân vẫn luôn bình thường, chẳng có gì khác biệt cả.
“Cháu chưa ăn cơm sao? Hay để tôi gọi đồ, cùng nhau ăn?”
“Cháu….ăn rồi.” Cô nhỏ giọng nói xong, tay vỗ vỗ khung cửa.
“Ừ, tôi đi đây.” Lâm Sân nhìn chằm chằm cô một chút, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.
Lúc Tống Tịnh Vãn đóng cửa lại mới phát giác hình như ban nãy mình hơi khẩn trương, thế nhưng chú ấy vẫn bình thường mà.
Đến cùng là chỗ nào khác vậy?
Tống Tịnh Vãn để một hộp lớn một hộp nhỏ trên bàn, nhẹ nhàng mở ra. Hộp quà lớn là một bộ ấm chén pha trà, Tống Hoài Quân trước đó đã nói qua là mua cho cô một bộ pha trà, cô cũng không ngạc nhiên lắm, ngoài ý muốn chính là, trong hộp quà nhỏ có một cái bát
Còn có cả thiệp, chữ viết gọn gàng dứt khoát: Cái bát nhỏ này làm không được tốt lắm, nhưng hi vọng cháu thích nó.
Không phải chữ của chú nhỏ.
Cô không tự chủ được cắn móng tay, chờ lúc phản ứng lại, móng tay đã gãy một ít rồi.
Tống Hoài Quân luôn nói Tống Tịnh Vãn đầu gỗ.
Cho nên, cô nghĩ mãi mà không ra đây là có ý gì, lại cảm thấy hẳn là mình nghĩ quá rồi. Một món quà thôi, không nói lên được gì.
Bởi vì nghĩ quá chuyên chú, lúc cô đóng cửa không quan tâm, chìa khóa rút đến mấy lần cũng không ra, thậm chí sau lưng xuất hiện một người cũng không biết.
Đôi bàn tay đột nhiên đưa qua, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, chìa khóa ở bên trong rơi ra, dọa cô lùi về sau hai bước, đụng vào lồng ngực ấm áp, tay mềm nhũn. Chìa khoá bị ném xuống đất.
Lâm Sân khom lưng nhặt cái chìa khóa lên đưa cho cô, lo lắng hỏi: “Khóa có phải hỏng rồi không?”
“Không, không có.” Trong thanh âm của cô mang theo một tia run rẩy, nhận chìa khoá bỏ vào trong túi xách.
“Buổi chiều tôi bảo Nghiêm Tư gọi người qua sửa, cửa mà hỏng khóa không an toàn đâu.” Anh giống như không thấy cô kinh hoảng, kiên nhẫn hỏi thăm ý kiến.
Cô cảm thấy thiếu không khí, có chút khó thờ, bỏ lại một câu “Không cần” liền vội vàng đi.
Lâm Sân không đuổi theo, mà là đợi cô đi, mới đóng cửa nhà mình rồi đi làm.
Nghiêm Tư đầu tiên là thấy Tống Tịnh Vãn chạy hớt hải như con nai nhỏ bị hổ dọa sợ, sai đó lại gặp Lâm Sân bình thản đi ra.
“Xem cậu dọa người ta kìa.” Nghiêm Tư sờ sờ Đại Bảo, chờ đợi hồi lâu không có câu trả lời, lại thêm hôm nay thời tiết không tốt, không tìm được người, trông thấy Lâm Sân cực kì ngứa mắt.
Lâm Sân khẽ cười một tiếng, không phản ứng với Nghiêm Tư.