• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Sân không xác định được có phải cô đến tìm mình hay không, bởi vì phòng bên cạnh là của Tống Hoài Quân.

Hành lang hẹp dài được trải thảm dày, giẫm lên sẽ có sự mềm mại và tránh được tiếng động làm ồn. Có thể do anh uống chút rượu nên bước đi chậm chạp hơn bình thường.

Không nghe thấy tiếng, thế nên đợi đến khi cô phát hiện có người, anh đã đến bên cạnh. Thân thể cô lập tức cứng nhắc, cổ họng như bị tảng đá nặng đè ép, thật lâu không nói ra lời nào, nắm chặt bình thuốc trong tay, đứng thẳng lưng không cúi đầu.

Chỉ có ánh mắt mới thể hiện sự bối rối của cô.

Lâm Sân đi tới cửa rất bình thản, giọng nói ôn hòa giống như thường ngày: “Muộn vậy rồi còn chưa ngủ, tìm chú nhỏ nhà em có chuyện gì sao?”

Buổi tiệc vẫn còn tiếp tục, trời chưa sáng sẽ chưa tan hội. Rời đi từ sớm, anh cho rằng cô gái này đã ngủ lâu rồi chứ.

Tại sao chưa đi ngủ? Rõ ràng đã qua thời gian cô lên giường. Cô tự đặt ra cho bản thân, tuân thủ theo lịch sinh hoạt và làm việc đấy nhiều năm chưa từng thay đổi.

Tống Tịnh Vãn cũng không biết tại sao mình lại muốn đến đây.

Cô không nên lên con thuyền này, không nên cảm thấy dằn vặt, khổ sở, càng không nên để ý tời lời thỉnh cầu của anh, không cách xa anh tí nào cả.

Ở sảnh lớn của bữa tiệc, cô ngồi trong góc im lìm giống thường ngày, cố gắng giấu bản thân vào bóng tối.

Có người đến nói chuyện, nói được vài câu thì rời đi, biết giữ ý tứ không phá hỏng sự yên lặng. Rất nhiều người ai cũng vui đùa, dáng vẻ hạnh phúc hiện trên khuôn mặt.

Ngay cả mấy người trẻ tuổi lười biếng kia, có vẻ như khinh thường việc làm quen với người lạ, cũng giống cô ngồi ở chỗ yên tĩnh, bị chọc tức lây nhiễm, tùy ý bấm điện thoại chơi game.

Chỉ có cô, có thể đem náo nhiệt vứt bỏ qua một bên, không bị quấy nhiễu.

Cô thấy anh cùng với chú nhỏ và anh em họ Văn đứng nói chuyện, không biết đang nói cái gì, khóe miệng ai cũng mang ý cười. Tựa như có có thể thấy bọn họ của nhiều năm về trước, cũng trò chuyện vui vẻ như vậy.

Về sau, Lâm Sân một thân một mình rời đi, ngồi dưới ánh đèn trong góc khuất, thu mình lại giống như cô. Mấy lần vô tình liếc qua, trên tay của anh cầm ly rượu, ánh mắt cô đơn.

So với việc anh bày ra rằng mình vui vẻ bên người khác, thì sự đơn độc này còn khiến cô thấy khổ sở hơn.

Đã sớm trở về phòng, mặt đất giống như rải đầy kim châm khiến cô không thể nào đặt chân xuống. Đứng bên trên boong tàu, Tống Tịnh Vãn ngắm nhìn ánh trăng lay động dưới mặt nước, sau đó cũng không phát giác mà đi đến đây.

Cô nên nói cái gì, mới có thể để khoảng cách giữa hai người bớt đi sự khó chịu trong ban đêm đen tối này.

Lâm Sân đợi một lúc lâu, đã không thể chờ cô cất tiếng nữa, thở dài trong lòng.

Chỉ nghĩ đang khiến cô mở rộng trái tim, không nghĩ rằng cũng đang làm khổ mình. Anh luôn bày mưu tính kế, chưa bao giờ giống như bây giờ thấp thỏm dày vò.

Cô khổ sở một phần, anh cũng chẳng nhẹ nhõm một phần.

Thật lâu, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Trở về ngủ đi, cái gì cũng không cần nghĩ, tôi không yếu ớt như em tưởng tượng, buổi tối sẽ không vụng trộm khóc nhè.”

Căn bản chỉ muốn an ủi, ấy vậy mà vành mắt cô đỏ cả lên.

Tống Tịnh Vãn cũng không biết chuyện gì xảy ra, một câu nói dịu dàng này như đâm thẳng vào con tim đang cố kiên cường, khiến cho mọi thứ đang được giấu trong trái tim kia lập tức đổ ra ngoài.

Cô cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt cứ chảy ra như vỡ đê, không cách nào ngăn cản.

Cứ như thể đôi mắt này không còn thuộc về mình, dòng nước nóng hổi cứ thế tuôn rơi.

Một giây sau, anh cũng không khống chế nổi nữa, run run nâng hai tay lên ôm cô vào lòng.

“Đừng khóc.” Anh hối tiếc không thôi, từ trong tim dâng lên một sự chua xót, “Em muốn xử lý anh làm sao cũng được, chỉ cần em không dằn vặt, khổ sở là được rồi.”

Đây là lời nói duy nhất anh có thể nghĩ tới, bởi vì lúc này anh cũng không biết nên làm cái gì. Những dự đoán, chiến lược gì đấy đều mất hiệu lực, chỉ còn một suy nghĩ, không thể để cô khóc nữa.

Mất đi sự khống chế tình cảm và lý trí không chỉ có anh, cô gái lúc nào cũng bình thản kia trên mặt toàn nước mắt, trong đầu trống trơn, chỉ có sự tuyệt vọng, cho đến khi được ôm, mới cảm thấy như thể đang đuối nước sắp chìm thì bắt được cái phao vậy, nhưng vẫn lênh đênh chập trùng trên biển, chẳng biết trôi về đâu.

Cô nức nở, phát ra thanh âm nức nở: “Em…. Em không biết... Làm sao bây giờ...”

Cô không biết sự việc tại sao lại đến nước này, khiến anh khổ sở, cũng đẩy chính bản thân mình lâm vào đường cùng.

Càng không biết tại sao mình lại khóc.

Anh đau lòng không thôi, chỉ có thể ôm cô chặt hơn: “Ngoan, đừng nghĩ gì nữa. Anh để mặc cho em xử lý, sẽ không khiến em khó chịu nữa, được không?”

Tiếng nói dịu dàng ân cần hỏi cô, Tống Tịnh Vãn chỉ biết gật đầu rồi cố gắng làm theo lời anh nói, cái gì cũng không nghĩ nữa, yên tâm hơn phần nào.

Một tay anh ôm vai cô, còn một tay xoa xoa lưng an ủi, trước ngực chỉ truyền tới cảm giác ấm nóng từ nước mắt.

“Tống tổng, hình như tôi nghe thấy tiếng khóc của ai ấy.” Từ phía xa có tiếng nói vọng đến, Lâm Sân phản ứng nhanh nhạy, không suy nghĩ nhiều, mở cửa căn phòng ôm người vào.

Tiểu Trịnh đỡ Tống Hoài Quân, đi ra từ trong góc rẽ chỗ hành lang thì không thấy ai. Sau lưng cậu lạnh toát, gặp ma à?

Tống Hoài Quân uống nhiều, nhưng ý thức vẫn rõ ràng, một tay khoác lên vai tiểu Trịnh, đi xiêu vẹo lên đằng trước: “Đâu có ai khóc, cậu lãng tai hả?”

Tiểu Trịnh chỉ hình như nghe thấy tiếng, không cần đoán đã chốt đó là tiếng khóc. Hận bản thân xem phim kinh dị quá nhiều, bây giờ trong lòng sợ hãi. Đưa Tống Hoài Quân về phòng xong thì chạy mất hút.

Tống Hoài Quân nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác được điện thoại trong túi rung rung, lấy ra trả lời. Tên hiển thị là bạn gái mình, hơn nửa đêm, anh đùa cợt lưu manh trong điện thoại: “Bảo bối, anh rất nhớ em...”

Phòng này cách âm không tốt, câu nói sến sẩm kia bay qua gian bên cạnh.

Bầu không khí buồn bã lập tức ngưng đọng, Tống Tịnh Vãn nghe thấy tiếng nói của chú nhỏ thì nín khóc.

Căn phòng tối om, cô được anh ôm trong vòng tay, gương mặt dán sát vào ngực đối phương, ngoại trừ tiếng ríu rít của người đàn ông phòng bên, chỉ còn lại tiếng tim đập trong yên tĩnh.

Đến hít thở cũng không dám hít sâu, cử động cũng cứng nhắc. Nước mắt trên mặt chưa khô, càng thêm ửng đỏ.

Lâm Sân không nỡ buông đầu gỗ nhỏ này ra, sợ cô khóc đến thương tâm phế liệt. Nhiều năm sống trên đời như thế, sao anh không nghĩ tới sẽ có ngày chân tay luống cuống không biết làm gì.

Một tay ôm cô, tay còn lại thì nhẹ nhàng nâng cằm Tống Tịnh Vãn lên, dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước ở khóe mắt, thấp giọng nói: “Tiểu Vãn, đồng ý anh được không? Anh sẽ luôn ở bên em. Đừng sợ gì cả, bất kể có chuyện gì xảy ra anh cũng không rời đi, sẽ không để em một mình, tin anh một lần, có được hay không?”

Trong đêm tối ánh mắt của anh sáng rõ, khiến cô cảm thấy đây là thứ đẹp nhất trên đời.

Lần này, cô không tiếp tục cự tuyệt, dùng tiếng nói nhỏ bé đáp: “Được.”

Dù nhỏ, nhưng kiên định.

Vừa mới nói xong, anh kìm lòng không được, cúi đầu hôn cô.

Cô không kịp phản ứng yếu ớt đưa tay lên đẩy vai anh, anh lại mạnh mẽ ôm cô thật chặt, một tay nâng ở sau đầu, không cho cô lùi bước, sau đó cực kỳ ôn nhu, chậm rãi ngậm đôi môi đỏ mọng mà liếm mút.

Giống như đang cạy mở trái tim cô ra vậy.

Anh không nóng nảy, cô không thể rút lui.

“Được thôi, giờ em hôn anh thì anh mới ngủ được.” Bên cạnh, Tống Hoài Quân nhõng nhẽo đòi người yêu hôn chúc ngủ ngon.

Hình như đối phương không đồng ý, mới có câu nói vọng sang “Đi mà.”

Anh rất khó chịu, nhớ lại cảm giác.

Đang nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, đột nhiên có tiếng đổ vỡ truyền tới từ phòng bên cạnh.

Anh bỗng mở to mắt, mẹ nó, chỗ này cách âm không tốt, vậy nội dung anh nói chuyện với người yêu ban nãy…. bị nghe hết rồi!

Anh bật người từ trên giường dậy, gõ gõ vách tường: “Lâm Sân? Cậu ngủ rồi à?” Phòng bên hình như là Lâm Sân thì phải. Anh có chút mông lung

“Ừ.” Bên kia truyền đến tiếng đáp trả.

“...” Ngủ còn trả lời được, Tống Hoài Quân chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ là không phải việc hệ trọng gì, “Không có gì đâu, tôi hỏi một chút thôi. Vậy cậu ngủ đi, tôi cũng đi ngủ đây.”

Nghe thấy thì nghe thấy đi, cũng may là Lâm Sân, sẽ không nói lung tung. Anh vội ho một tiếng, tùy tiện lấy bộ quần áo đi tắm rửa.

Tống Tịnh Vãn bất lực, bị Lâm Sân ôm đến bên giường ngồi. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy đi nhặt bình thuốc rơi trên mặt đất.

Cô đang nghĩ mình có nên mắng anh một câu lưu manh sau đó chạy mất không, nhưng cô không làm được chuyện như vậy. Anh ấy sao có thể, đột nhiên … hôn cô như vậy chứ.

Lâm Sân nhặt bình thuốc lên, ngẩng đầu nhìn Tống Tịnh Vãn đang mở to đôi mắt long lanh quan sát mình, kiểu này là lườm anh hả?

“Xin lỗi, anh không nhịn được.” Anh cười khẽ, sợ Tống Hoài Quân nghe thấy bèn đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng nói.

Sau đó, giơ tay đặt bình thuốc lên trên hỏi: “Cái này mang cho anh à?”

Mới đầu cô không muốn đáp, sau một lát mới nói: “Thuốc cảm thôi, anh đã uống rượu rồi không nên uống thuốc nữa, giữ lại mai uống đi.”

Nói xong, cô đứng dậy muốn rời khỏi.

Lâm Sân yên lặng đi theo phía sau, “Anh đưa em về.”

Phòng cô ở phía đối diện một chút, đi về còn không đến một phút. Tống Tịnh Vãn không từ chối, anh đưa cô đến cửa, rời xa căn phòng kia, không lo Tống Hoài Quân nghe được, cô mới nhẹ nhàng kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Chú Lâm, chuyện của chúng ta, trước hết anh đừng nói với chú nhỏ.”

Anh im lặng, nghe cô giải thích: “Em hiện tại còn không biết nói như nào cho chú ấy, chờ em chuẩn bị tâm lý thật tốt em sẽ nói cho chú ấy biết. Anh mà nói... chú ấy nhất định sẽ đánh anh.”

Lấy việc ban nãy làm ví dụ đi, chú nhỏ biết cô ở phòng bên cạnh, còn... như thế, chắc chắn chú ấy sẽ phát điên

Thật ra, lúc trước chuẩn bị tán tỉnh cháu gái người ta, anh đã chuẩn bị tốt. Nhiều năm như vậy, anh cũng hiểu rõ tính cách Tống Hoài Quân, cậu ấy một mực coi cháu gái là bảo bối nhỏ, sẽ không để cho người khác bắt nạt cô một điểm nào, trước đó không có nói cho cậu ấy biết, bởi vì khi biết rồi, cậu ấy sẽ không đồng ý cho bọn anh qua lại, hiện tại đã ở bên nhau, không có ý định giấu giếm, thế nhưng...

“Được, anh đợi em chuẩn bị sẵn sàng.” Anh cúi xuống cầm tay, cho cô một đáp án.

Anh có thể hiểu, cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được chuyện này, vẫn sợ hãi rằng bọn họ không thể lâu dài.

Thế nhưng không sao cả, chỉ cần cô chịu mở cửa trái tim, cuộc sống sau này còn dài.

“Em….” Cô muốn giải thích không phải cô không đồng ý công khai, mà do vẫn có chút sợ hãi. Lâm Sân lại ngăn cản cô, “Ngày mai lúc mặt trời mọc sẽ đến bờ biển, để anh gọi em nhé? Em luôn nói em rất tẻ nhạt, lo lắng anh sẽ mệt mỏi, thật ra anh cũng không phải người lãng mạn. Nhưng chúng ta có thể cùng nhau khiến cho tương lai mỗi ngày đều đáng mong chờ. Anh tin em, Tiểu Vãn.”

Mấy lời cô muốn nói đều không thể thốt ra, chỉ nhẹ đáp: “Vâng.”

“Còn nữa, em cũng đừng lo lắng. Chú nhỏ nhà em không đánh lại anh đâu.” Anh cười sâu nhìn cô.

Nghe được lời đáp trả, cô không nhịn được bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK