• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Bạc Vũ suốt ngày mang khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng đó, mặc dù anh thường lạnh lùng nhưng hôm nay áp suất không khí quanh người anh cực kỳ thấp, ai đi ngang qua anh cũng có thể cảm nhận được rằng anh đang cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận của mình.

Giang Nguyệt im lặng như một con chim cút, cô ấy không nói trừ khi cần thiết, Alpha cao lớn một mét chin thẹn lông mày đạp mắt đứng ở một bên, hận không thể đào mọt cái động đem chính mình giấu đi.

Trong lớp học giải phẫu, họ đã cùng nhau dùng xà beng cạy vỏ sau của giáp xác trùng, đào bới lớp biểu bì dưới da.

Vỏ của giáp xác trùng khá cứng, to cỡ một chiếc xe tăng, toàn thân màu đen, trên đầu có một chiếc sừng dài, nhọn.

Chiếc sừng này chịu được nhiệt độ cao và cực kỳ sắc bén, Tương Tuy đã dùng dao nóng chảy cắt nó xuống, chỉ để lại một vết trắng trên đó.

Bởi vì sự cố bọ cạp mắt xanh gặp quá nhiều rắc rối, giáo viên giải phẫu ban đầu đã bị trừng phạt nghiêm khắc và thay thế bằng một nữ giáo viên giải phẫu Alpha.

Nữ giáo viên giải phẫu Alpha trên bục giảng giải thích: "Sức mạnh của giáp xác trùng tương tự như xe tăng của Thủy quân lục chiến. Cặp sừng dài trên đầu của nó rất cứng, có thể không tốn chút sức nào nó vẫn có thể cắt đôi bạn, chẳng khác gì cắt một khúc pho mát. "

"Giáp xác trùng luôn xuất hiện theo bầy đàn, đòn đánh sức mạnh bình thường không hiệu quả với giáp xác trùng, phải áp chế bằng hỏa lực hạng nặng, khó chịu nhất là thứ này có thể bay, chúng thích bay trên cơ giáp, dùng sừng dài đem cơ giáp hủy đi thất linh bát lạc.”

Các lớp học giải phẫu của họ bây giờ rất hoang dã, với các học sinh xắn tay áo lên cắt và đục để mổ bụng giáp xác trùng.

Giang Nguyệt dùng kiếm cưa cắt đứt sừng dài của giáp xác trùng, sau khi chặt đứt góc dài nửa mét, mọi người xúm lại quan sát.

Giang Nguyệt sờ sờ mồ hôi trên trán, cùng cái sừng dài tách ra một khối giáp xác.

"Thứ này thật là sắc bén!"

Sáu người vừa nói chuyện phiếm vừa mổ xẻ vỏ bọc, Giang Sâm có rất nhiều tin tức thì thào nói: "Giáo viên giải phẫu lúc đầu không phải xử lý đơn giản như vậy, đằng sau còn có rất nhiều liên quan."

Giang Nguyệt vểnh tai nghe chuyện phiếm.

Bạch Vương nói: "Tôi cũng đã nghe về chuyện này, anh ta đã bán lại trứng của bọ cạp mắt xanh, và anh ta chọn những sinh viên có hoàn cảnh xấu để giúp anh ta buôn lậu chúng. Thảm kịch ở đây, những sinh viên này đang cần gấp tiền và chịu trách nhiệm mua hộp lạnh, Tống Dương đã mua một lô hộp lạnh kém chất lượng và kiếm lời từ số tiền chênh lệch. "

Bạch Vương: "Thảm kịch cứ như vậy phát sinh, hộp lạnh bị vỡ, trứng nở, thừa dịp bọn hắn không chú ý chui vào bên trong thân thể bọn họ."

Trên chân của bọ cạp mắt xanh có độc tố thần kinh, tương đương với thuốc mê dạng bôi, không khiến người ta cảm thấy đau đớn.

Giang Nguyệt lưng cứng đờ, cô thì thào nói: "Nếu xảy ra chuyện lớn như vậy, giáo viên giải phẫu kia phải ngồi tù đúng không?"

Tây Bạc Vũ nói: "Hơn thế nữa, nó nên là án tử hình. Vấn đề này không đơn giản như vậy."

-

Xuất thân của Tây Bạc Vũ là một bí ẩn, nhưng không ai nghi ngờ kênh tin tức của anh.

Nếu anh nói rằng vấn đề này không dễ dàng, thì vấn đề này chắc chắn sẽ không đơn giản.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn Tây Bạc Vũ, Tây Bạc Vũ liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Các cậu sẽ có quyền biết khi nào tinh thần lực của mình hiện thân."

Giang Nguyệt chỉ vào chính mình: "Vậy tôi có thể hình dung, tôi có tư cách biết?"

Tây Bạc Vũ liếc xéo cô một cái: "Vậy thì đi hỏi người hướng dẫn đi."

Giang Nguyệt trợn tròn mắt, không phải anh ta cho rằng pheromone của anh ta có mùi vị quá mạnh sao, đối với việc cho cô một con dao cắt mắt như thế này!

Sau giờ học, họ cởi bỏ quần áo bảo hộ và đến căng tin để ăn cùng nhau.

Mấy người bạn cùng phòng có xuất thân dị thường đều đến căn tin đắt tiền số 1, nơi này có cách âm thoải mái, nước uống đá miễn phí, chỉ cần có tiền là học sinh có thể ăn bất cứ món nào ở căn tin số 1..

Tương Tuy đã đóng hết một năm trời và là thành viên Golden Crown siêu VIP của phòng ăn số 1.

Khi Tương Tuy ăn, nhất định phải có thịt nướng.

Buổi chiều không có lớp học, mọi người ngồi trên ghế sô pha vui vẻ, ngay cả Tây Bạc Vũ, người luôn dè dặt và lạnh lùng, cũng từ bỏ quản lý hình ảnh.

Giang Nguyệt miệng đầy dầu, một tay nướng xiên và một tay cầm bia, ăn một lát cảm thấy xiên nhỏ ăn không đủ, nên đơn giản gắp một miếng đùi cừu nướng ngấu nghiến.

Tây Bạc Vũ nhấp một ngụm bia và ngồi xa hơn không chút dấu vết.

Tương Tuy cười to, Alpha phương bắc không kiềm chế được này thoạt nhìn có chút hèn mọn, nháy mắt với người khác: "Giang Nguyệt nên ăn nhiều hơn, một giọt tinh hoa mười giọt huyết, tối hôm qua cô ấy chạy vào nhà vệ sinh mấy lần."

Các Alpha trong nhóm phá lên cười, và trong nhóm tràn ngập không khí vui vẻ.

Chân cừu trong tay Giang Nguyệt sắp rơi, cô lắp bắp: "Tối hôm qua cậu không ngủ?"

Giang Sâm: "Đều tỉnh."

Bach Vương: "Thang của cậu hơi lỏng lẻo và ọp ẹp. Một ngày nào đó, cậu cần phải vặn vít."

Khố Lý: "Hahahahahahahahahahahahahaha."

Tương Tuy: "Chúng tôi đều hiểu rằng đã đến lúc vạn vật sinh sôi rồi hahahaha."

Tây Bạc Vũ: "..."

Giang Nguyệt:...

Tương Tuy vỗ vỗ Giang Nguyệt bả vai: "Kỳ thật không phải chạy nhiều lần như vậy, chỉ cần ở trên giường giải quyết. Mọi người đều là Alpha, chúng ta đều hiểu rõ."

Sau khi Tây Bạc Vũ hít một hơi thật sâu, nghiến răng mắng mỏ: "Câm miệng, để tôi vào nhà vệ sinh giải quyết, đứa nào dám đem phòng ngủ đầy mùi thạch thảo, tôi liền để hắn đoạt tuyệt tử tôn, nói được thì làm được! "

Những Alpha kia hít vào khí lạnh, vẻ mặt nghiêm túc, không chút lưu tình chuyển chủ đề.

Giang Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không thích mùi hoa thạch nam, thật sự là sặc đến nghẹt mũi.

Vì buổi chiều không có lớp học nên mọi người vô tình uống quá nhiều, trong sáu người chỉ có Tây Bạc Vũ là có thể tỉnh táo tuyệt đối.

Giang Nguyệt lảo đảo trở về ký túc xá ngã ở trên giường, không gian xung quanh nàng gợn sóng hình tròn, trong gợn sóng đột nhiên xuất hiện một con đại bàng vàng trong suốt, giương đôi cánh bay tới choáng váng.

Vừa xuất hiện, nhiệt độ trong phòng ngủ lập tức giảm xuống, những người khác rùng mình một cái, Bạch Vương lập tức tắt điều hòa.

Lần này tách ra thể xác tinh thần cũng không có làm cho Giang Nguyệt mất đi ý thức, Giang Nguyệt lăn ở trên giường lớn tiếng than thở, "Ai bật điều hòa thấp như vậy, chúng ta chính là phương bắc, có phải hay không uổng phí tài nguyên!"

Tương Tuy trùm chăn lên người và hét: "Giang Nguyệt, tỉnh táo lại, lấy lại con chim ngớ ngẩn của cậu, đừng để nó bay lung tung."

Giang Nguyệt tỉnh lại một chút vươn tay về phía đại bàng vàng, đại bàng vàng đang bay lượn rất nghe lời mà bay vào vòng tay của cô.

Nhiệt độ trong phòng ngủ cuối cùng cũng trở lại bình thường, mọi người đều ngủ say, Tây Bạc Vũ chỉ nhấp vài ngụm cho nên phi phường tỉnh táo nằm ở trên giường chơi trò chơi trên thiết bị đầu cuối.

Khi anh đang chơi mê mẩn, nữ Alpha đang ngủ bất ngờ đạp lên như một con cá chép, nhấc chiếc chăn bông lên như một cái xác và ngồi dậy.

Tây Bạc Vũ giật mình, anh cũng ngồi dậy, nhìn nữ Alpha dán vào tường như một con nhện hình người, hai tai áp vào tường, lông mày nhíu chặt.

Những Alpha say xỉn thật đáng ghét, thô lỗ lại tâm thần phân liệt, vượt ra ngoài lý trí.

Nữ Alpha không tự chủ được bẻ cong ngón tay gõ tường, nhìn Tây Bạc Vũ: "Có nghe thấy tiếng động lạ không?"

Tây Bạc Vũ hỏi, "Âm thanh là gì?"

"Có chút giống như tiếng vải vụn, thanh âm rất nhẹ, theo trong vách tường truyền đến."

Thính giác của Giang Nguyệt rất nhạy bén, cô nhất định sẽ đeo nút tai khi ngủ, người ở phòng ngủ bên cạnh thường thức giấc vào ban đêm, tại buổi tối an tĩnh, thanh âm hắn xuống giường như sấm rền lọt vào tai Giang Nguyệt, tai của cô quá nhạy cảm và cử động của cô rất nhẹ khi cô ngủ.

Tây Bạc Vũ cũng áp tai vào tường, và tiếng kéo chiếc ghế đẩu trong phòng ngủ bên cạnh truyền đến tai cậu.

Giang Nguyệt trầm giọng hỏi hắn, "Cậu có nghe thấy không?"

Tây Bạc Vũ nhìn cô: "Phòng ngủ bên cạnh lại kéo ghế đẩu."

Giang Nguyệt: "A, không phải thanh âm đó."

Cô xoay người đá vào người Tương Tuy, Tương Tuy ngồi dậy trách mắng: "Tìm cha ngươi có việc gì?"

Giang Nguyệt chỉ vào tường: "Trên tường dường như có cái gì, tôi không rõ, âm thanh rất nhẹ, khi có khi không."

Tương Tuy áp tai vào tường với vẻ mặt cáu kỉnh, tiếng cười ầm ĩ từ phòng ngủ bên cạnh lọt vào tai.

Giang Nguyệt mong đợi hỏi hắn: "Thế nào? Có nghe thấy không?"

Tương Tuy nói: "Tôi nghe thấy, phòng ngủ bên cạnh đang thảo luận một cái Omega ngực lớn eo gầy."

Giang Nguyệt: "..."

Có thể đó là một ảo giác đi, những người bạn cùng phòng khác cũng có thính giác rất nhạy bén, vì vậy không có lý do gì cô có thể nghe thấy còn những người khác thì không thể.

Khi cô đi ngủ vào buổi tối, Giang Nguyệt bị đánh thức bởi tiếng lật người của Tương Tuy.

Cô sờ vào tai trái của mình thì thấy cái nút tai bị bung ra, và cô không biết nó rơi ở đâu.

Các bạn cùng phòng đều đang ngủ, cũng không thể bật đèn lên tìm, Giang Nguyệt đành phải yên lặng nằm xuống.

Ban đêm là yên tĩnh nhất, có thể nghe thấy nhiều âm thanh mà ban ngày không thể nghe được.

Và Giang Nguyệt lại nghe thấy tiếng cọ xát nơi góc quần áo.

Sa, sa, sa.

Giang Nguyệt ngoáy tai, nghi ngờ có cái gì không ổn trong tai.

Một số người bị ù tai tần số thấp, được cho là âm thanh sột soạt trong tai.

Giang Nguyệt đưa tay che lỗ tai, âm thanh sột soạt liền biến mất.

Xem ra không phải tai mình có vấn đề.

Hơn nữa, âm thanh rất ba động, không đến từ một điểm nào, Giang Nguyệt hoàn toàn không xác định được nguồn phát ra âm thanh, cô cảm giác được âm thanh này ở khắp mọi nơi.

Âm thanh nhỏ không đứt quãng này đáng sợ nhất là trong đêm khuya yên tĩnh, có thể khiến người ta căng thẳng, lạnh gáy, nghi hoặc.

Ngày hôm sau Giang Nguyệt đến phòng y tế để lấy lại ống nghe bệnh.

Bởi vì ban ngày quá ồn ào và có quá nhiều phiền nhiễu, Giang Nhạc lấy ống nghe ra sau khi đèn đã tắt.

Mọi người cũng bị Giang Nguyệt làm cho nghi thần nghi quỷ, ngay cả Bạch Vương cũng không ngủ nữa, mọi người xếp thành vòng tròn xem Giang Nguyệt có nghe thấy âm thanh gì không.

Khi tòa nhà ký túc xá trở nên rất yên tĩnh, Giang Nguyệt đặt ống nghe lên tường.

Lúc đeo ống nghe, thanh âm sột soạt trở nên rõ ràng.

-

Giang Nguyệt rùng mình một cái, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Cô rùng mình đưa ống nghe cho Tây Bạc Vũ, Tây Bạc Vũ nghe một lúc thì sắc mặt trở nên khá khó coi.

Ống nghe được truyền đi xung quanh, trong sự im lặng ngột ngạt, khuôn mặt của mọi người đều khó coi như nhau.

Môi Giang Sâm run lên, anh lấy ống nghe thử ở mặt khác bức tường, rồi Giang Sâm rùng mình.

Tương Tuy hoảng sợ: "Mẹ kiếp, đây là loại âm thanh gì vậy?"

Giang Nguyệt ôm cánh tay, răng trên răng dưới run lên: "Đều là loại âm thanh này, bốn phương tám hướng đều là nó."

Tây Bạc Vũ cầm ống nghe đi ra ngoài hành lang, nghe một hồi, vẻ mặt càng tệ hơn, nói với bạn cùng phòng phía sau: "Ở hành lang cũng là âm thanh đó."

Bạch Vương có chút kinh hãi, vừa rồi bị Tương Tuy nhiễm giọng bắc nên đặc biệt u sầu nói: "Chuyện này sao vậy!"

Khố Lý gãi đầu nói: "Các cậu nghĩ âm thanh này chỉ có ở ký túc xá của chúng ta, hay ở ký túc xá khác, hay là trong toàn bộ tòa nhà?"

Vừa dứt lời, mọi người dựng tóc gáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK