Chương 19: Bên tai dần nóng lên
Khi anh nói, nhiệt độ không ngừng tăng lên, Sơ Nịnh vô thức nghiêng đầu, cả lưng dựa vào khung cửa để chống để, cô gần như không thể đứng vững.
Cô hít sâu, nhìn anh, mặt không đổi giải thích: “Tôi không biết anh đang tắm.”
Cô vốn nghĩ anh ở trong phòng ngủ nên cô chỉ đi vào phòng tắm nhưng không ngờ anh ở trong đó.
Cô đã nói là rất bất tiện khi phụ nữ và đàn ông cùng sống dưới một mái nhà mà!
“Mà…” Sơ Nịnh suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói tiếp: “Lúc anh tắm rửa có gì mà hấp dẫn người khác chứ, dù sao cũng không phải của hiếm vật lạ gì.”
“…”
“Và…” Cô nuốt nước bọt, ngón trỏ chỉ vào ngực anh: “Trong hợp đồng có viết, trong thời gian ở đây, anh không được ăn mặc hở hang. Anh đang vi phạm hợp đồng đấy!”
Đang trên đà, Sơ Nịnh lại nhìn anh, “Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên vi phạm nên lần này quên đi, lần sau hãy chú ý.”
Nói xong, không thèm xem phản ứng của Tần Hi, cô đẩy người ra, lao vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Tần Hi sững sờ hai giây, sau đó liếc nhìn về phía phòng tắm, đáy mắt hiện lên một nụ cười nhẹ.
Khi Sơ Nịnh từ phòng tắm đi ra, cô thấy Tần Hi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, TV đang bật, là kênh khoa học giáo dục, đang chiếu một bộ phim tài liệu.
Vốn dĩ cô định trực tiếp lên lầu, nhưng đột nhiên nhớ ra máy tính của cô vẫn còn ở trên bàn trà.
Trong hai ngày Tần Hi đi công tác, Sơ Nịnh thích ngồi xếp bằng trên sàn nhà trước ghế sofa và làm việc như bình thường.
Tối hôm qua cô thức khuya viết bản thảo, sau đó cảm thấy buồn ngủ liền đi thẳng lên lầu ngủ mà không cần máy tính.
Bước tới cầu thang lại quay đầu lại, Tần Hi không ở đó, cô đi tới bàn trà, cúi người đóng quyển sổ, sắp xếp tài liệu bên cạnh bỏ vào quyển sổ, cầm lên.
Tần Hi dựa vào sô pha xem TV, đột nhiên nói: “Ăn cơm chưa?”
Sơ Nịnh nghe tiếng nhìn qua.
Tần Hi vẫn nhìn chằm chằm vào TV, một lúc lâu sau mới rời mắt khỏi màn hình.
Anh đặt điều khiển trong tay xuống, đứng dậy: “Tôi nấu bít tết. Nếu ăn thì đừng lên lầu. Tôi chút nữa không gọi em đâu, phiền phức.”
Anh không nhìn cô, nói xong đi thẳng vào bếp.
Sơ Nịnh vốn không nghĩ gì, anh vừa nói liền cảm thấy đói bụng.
Đầu lưỡi liếm môi dưới, cô đặt quyển sổ đang cầm trên tay xuống.
Vì anh đã vào bếp, cô tiếp tục viết trong phòng khách.
Mở cuốn sổ ra, cô kéo đệm đặt xuống đất, khoanh chân ngồi xuống, tựa lưng vào thành ghế sô pha, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Một nhược điểm của phòng bếp mở là dễ ngửi được mùi từ phòng bếp.
Không bao lâu sau khi Sơ Nịnh ổn định lại, mùi tỏi bay tới, kèm theo tiếng dầu nóng, nội tạng bắt đầu kêu ầm ĩ.
Không lâu sau, mùi thơm tươi mát của miếng bít tết bắt đầu thoảng qua.
Hít hà hai cái, cô nuốt nước bọt, nghiêng đầu lén lút liếc về hướng phòng bếp.
Tần Hi dáng người cao, lúc này đang bận trong bếp đeo tạp dề, trông có chút khác biệt so với lúc trước cô thường mặc vest, tự phụ, có vẻ có chút dễ gần hơn.
Nhưng đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Nét mặt của anh ấy luôn căng thẳng, rất thiếu biểu cảm ngay cả khi anh ấy nấu ăn.
Đột nhiên, anh quay đầu nhìn về phía cô.
Trái tim Sơ Nịnh nhảy dựng, cô nhanh chóng xoay người ngồi thẳng lưng, giả vờ tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng bếp, Tần Hi nhìn thấy Sơ Nịnh ở ngoài kia đang nghiêm túc viết bản thảo, liền thu hồi ánh mắt, yên lặng bấm vào video trên điện thoại, xem hướng dẫn trên đĩa rồi cũng làm theo.
Sau khi làm xong, anh chụp ảnh kiệt tác của mình bằng điện thoại di động.
Anh tự cảm thấy mình khá tài năng.
Anh bưng bít tết tới bàn ăn, cởi tạp dề, gọi Sơ Nịnh một tiếng.
Nhìn thấy cô ngồi dưới đất, anh vô thức cau mày không nói lời nào.
Sơ Nịnh rửa tay rồi đi tới, cầm đĩa quay đi.
Tần Hi nhìn theo bóng lưng của cô: “Bàn ăn của em để làm gì?”
Sơ Nịnh lại ngồi xuống đất, đem đĩa đặt ở trên bàn cà phê: “Để trang trí.”
Tần Hi: “…”
Nhìn miếng bít tết trên đĩa, Sơ Nịnh nóng lòng muốn cắt một miếng, vừa mềm vừa thơm.
Không khỏi thở dài: “Tại sao anh bận rộn như vậy mà vẫn tự nấu cơm?”
Tần Hi ngồi ở bàn ăn một mình sắc mặt trầm xuống: “Thiên phú.”
Chủ đề kết thúc ở đây, Sơ Nịnh không nói gì nữa.
—
Sau bữa ăn, Sơ Nịnh vẫn cầm máy tính xách tay đi lên lầu.
Không gian dành cho một người thoải mái hơn rất nhiều.
Vào buổi tối, cô nhận được lời thúc giục của Mộng Thanh Du và Thiệu Hâm Đồng, nói rằng họ đã đến nhà Khương Ngâm, và hỏi cô khi nào họ sẽ đến.
Sơ Nịnh xem qua thời gian, sau khi trả lời bọn họ, cô trang điểm thêm một cái mới đi xuống lầu, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tình cơ nhìn thấy Tần Hi đang đứng ở cửa, mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, cúi người đi giày vừa nói chuyện điện thoại, giọng điệu hờ hững: “Có việc gì mà vội, lát nữa tôi tới, hai người chơi trước đi.
Cúp điện thoại, anh nhìn thấy Sơ Nịnh xách túi đi tới, anh đi ra ngoài trước không nói một lời.
Lúc Sơ Nịnh đi ra để thay giày, Tần Hi vẫn đang đợi thang máy.
Đèn báo thang máy hướng xuống dưới, hiện tại đã lên tầng sáu, Sơ Nịnh sống ở tầng bảy, tức là thang máy mới từ tầng này xuống không lâu.
Sơ Nịnh tò mò, chủ động hỏi hắn: “Anh vừa nãy không kịp thang máy à?”
Tần Hi thản nhiên đáp lại, trên khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, toát ra khí chất không ai nên đến gần.
Sơ Nịnh không tìm đề tài nữa, lẳng lặng nhìn những con số hiển thị trên thang máy.
Từ thang máy đi ra, Sơ Nịnh đi tới ga ra, Tần Hi cùng hướng với cô, đi ngay bên cạnh.
Quan sát cô ấy bước đến xe của mình và mở cửa.
Tần Hi nhớ đến hình ảnh sáng nay ở sân bay, bắt gặp một thiếu niên ngồi trong xe cô cười nói vui vẻ.
Anh chạm vào chìa khóa xe trong túi, động tác rút ra dừng lại hai giây, sau đó đặt lại, hét vào mặt Sơ Nịnh, “Này!”
Sơ Nịnh nhìn lại hắn, có chút khó hiểu.
Tần Hi nói: “Em có thể cho anh đi nhờ xe được không?”
Sơ Nịnh chỉ vào Bugatti bóng bẩy bên cạnh: “Anh có xe mà?:
“Chìa khóa xe ở chỗ với Hàn Huân, bây giờ mới nhớ ra.”
“…”
Sơ Nịnh liếc nhìn thời gian, có chút bất đắc dĩ: “Anh đi đâu, tôi có việc gấp.”
“Không xa dâu, Lận Phương Đình.”
Lận Phương Đình là một khu biệt thự sang trọng nổi tiếng ở đây, nhà mới của Khương Ngâm ở đó, cô ấy đã từng đến.
Dù sao cũng tiện đường, Sơ Nịnh cảm thấy thoải mái: “Tôi tình cờ cũng tới đó, anh lên xe đi.”
Tần Hi chăm chú liếc nhìn cô một cái, không hỏi thêm, mở cửa ngồi vào xe.
Xe chạy ra khỏi Tinh Lan Loan, bây giờ là giờ cao điểm, đường bị tắc nghẽn.
Trên đường đi, điện thoại di động của Sơ Nịnh vang lên, cô không tiện trả lời, nói với Tần Hi đang ở trong tài xế: “Ấn nghe giúp tôi, cám ơn.”
Tần Hi cầm điện thoại di động lên, quét dòng chữ “Thiệu Hâm Đồng” trên đó, ấn kết nối rồi chuyển điện thoại sang cho cô.
Sơ Nịnh chưa kịp nói chuyện, giọng nói của Thiệu Hâm Huy đã vang lên từ đằng kia: “Chị ơi, chị đến rồi à? Chị gái bảo em hỏi chị một chút.”
Mí mắt Tần Hi khẽ giật, liếc nhìn ghi chú trên màn hình điện thoại, lại nhìn Sơ Nịnh.
“Đang trên đường, hơi tắc một chút.” Sơ Nịnh thuận tiện đáp, nhìn con đường phía trước.
“Vậy em có cần đón chị không?”
“Không đâu, mọi người chơi trước đi, lát nữa chị tới.”
“Không sao đâu, chị đi chậm một chút, chú ý an…”
Tần Hi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong tay cô, đặt ngón tay cái lên nút đỏ rồi cúp máy.
Anh ngẩng đầu nhìn Sơ Nịnh, ánh mắt nhìn cô: “Xin lỗi, anh trượt tay.”
Quay người, Sơ Nịnh chỉ nhìn đường, cũng không nhận ra Tần Hi đã cúp máy trước khi Thiệu Hâm Huy nói xong, nên cô cũng không nghiêm túc: “Không sao.”
Tần Hi đặt điện thoại lại chỗ cũ, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, thản nhiên hỏi: “Em có thêm một người em khi nàovậy?”
Sơ Nịnh giải thích: “Em trai của bạn cùng phòng thời đại học của tôi.”
Nói xong, cô nhớ tới thỏa thuận không can thiệp vào đời tư, không cần giải thích với anh.
Tần Hi không hỏi gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người lại im lặng.
Lái xe đến cửa Lận Phương Đình, Tần Hi mở cửa đi xuống.
Hàn Huân ở bên cạnh chờ đợi, nhìn thấy cảnh này, cười chào hỏi, chỉ nói: “Anh Hi, thật kinh ngạc, anh mới chuyển đi mấy ngày nay, phát triển nhanh như vậy, Sơ Nịnh còn lái xe chở anh đi nha.”
Tần Hi lười tiếp lời, liếc mắt nhìn lại, liền đi vào tiểu khu.
Xe của Sơ Nịnh không vào được tiểu khu nên gọi điện thoại cho Khương Ngâm nhờ cô đến đón, sau đó cô lái xe đi vào thuận lợi.
Căn biệt thự rộng rãi và sáng sủa đã được trang hoàng cẩn thận, tấm thảm in hoa văn màu xám khói được trải khắp sàn, trên đầu treo đèn chùm pha lê, phản chiếu nội thất sáng như ban ngày.
Nhưng phòng khách không có ai, vắng tanh.
Khưng Ngâm giải thích: “Tất cả đều ở sân sau. Vào buổi chiều, một vài người bạn của Doãn Toại đến và tổ chức tiệc nướng ở hía sau. Sau đó, tớ nghĩ ăn ở sau vườn cũng được, vừa rộng rãi vừa thoáng mát.”
Vừa nói, cô vừa khoác tay Sơ Nịnh, đi vào trong sân.
Trong sân quả nhiên không nhỏ, gần đó có một bể bơi lộ thiên, còn trồng nhiều loại cây cỏ hoa lá cô không biết rõ, dưới chân còn có bãi cỏ xanh mướt.
Trên bãi cỏ còn được trải thảm đỏ, được trang trí bằng các ngôi sao, đèn và hoa, một nhóm người vây quanh và có tiếng nhạc xung quanh, bầu không khí sôi động như một bữa tiệc lớn.
Khi Sơ Nịnh bị Khương Ngâm kéo lại gần, đập vào mắt cô là một bóng dáng dài thẳng tắp.
Người đàn ông lười biếng dựa vào cây cột của đình nhỏ, đôi chân dài hơi cong lên, trên tay là một ly sâm panh, những khớp xương rõ ràng, như ngôi sao bị mọi người vây xung quanh.
Tiếng cười của vài người lọt vào tai cô:
“Anh Doãn đã kết hôn, vậy chuyện tiếp theo chắc chắn là anh Tần nha.”
“Scandal giữa anh Tần và minh tinh Kiều Nhiễm lùm xùm lâu như vậy, dư luận vẫn còn đó. Vì tấm ảnh sân bay, nghe nói còn có cả fan CP, hay là anh Tần sẽ suy nghĩ về nó?”
“Hai nhà Tần và Kiều kết thông gia chỉ là chuyện sớm muộn. Kiều Kế Hằng vẫn đang đợi Tần Hi làm em rể của mình mà!”
Mọi người đang bàn tán xôn xao, Tần Hi tùy tiện nghịch chén rượu, trên mặt có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, đừng nói nhảm ở đây!”
Anh quét mắt, nhìn qua đây, vừa lúc đập vào tầm mắt của Sơ Nịnh.
Lúc Tần Hi nói anh cũng đến Lận Phương Đình, Sơ Nịnh thật sự không ngờ hai người lại trùng hợp như thế
Nhưng nghĩ đến thân phận của Doãn Toại, không có gì ngạc nhiên khi Tần Hi quen biết hắn.
Đang có chút bất ngờ, Thiệu Hâm Huy đột nhiên đi tới, tươi cười chào hỏi: “Chị ơi, chị đến rồi, vừa rồi chị gái kêu em gọi điện hỏi chị đến chưa. Sao chị lại cúp máy trước khi em nói xong?” “
Sơ Nịnh sững sờ, không khỏi nhìn về phía Tần Hi.
Chính là Tần Hi giúp trả lời cuộc gọi, anh cũng cúp máy.
Thiệu Hâm Huy bị cúp máy trước khi nói xong chưa? Cô lúc đấy đang lái xe nên cũng không để ý.
Tần Hi tình cờ cũng nhìn cô, hai mắt đan xen vào nhau, ngay sau đó anh nhìn sang chỗ khác, ngửa đầu uống rượu.
Sơ Nịnh cười đáp lại: “Có thể do tín hiệu.”
Thiệu Hâm Huy cũng nghĩ vậy nên không hỏi nữa, chỉ vào quầy bar ở phía sau: “Chị gái em và các chị khác đều đang ngồi kia, em đưa chị qua đó.”
Khương Ngâm cười nói: “Vậy cậu qua đó ngồi trước đi, chút xong việc, tớ qua tìm các cậu.”
Sơ Nịnh gật đầu, Thiệu Hâm Huy đưa đi tìm Mộng Thanh Du và Thiệu Hâm Đồng.
Nhìn thấy bóng lưng của Sơ Nịnh, sự chú ý của Tần Hi dần dần thu hồi.
Giả Khải Trạch do dự muốn nói gì đó, thật lâu sau mới cẩn thận hỏi: “Anh Hi, hình như vừa rồi là Sơ Nịnh đúng không?”
Giả Khải Trạch cũng học nhị trung, tuy không học cùng lớp với Sơ Nịnh và Tần Hi, nhưng mối quan hệ giữa hai người họ đã huyên náotrong trường, nhưng cuối cùng họ lại chia tay. Anh thật sự nhớ rõ.
——
Mộng Thanh Du và Thiệu Hâm Đồng lúc này đang nói chuyện phiếm trước quầy bar, khi nhìn thấy Sơ Nịnh, họ mỉm cười và kéo cô ngồi xuống cùng nhau.
Thiệu Hâm Đồng bát quái: “Tiểu Nịnh, cậu nhìn thấy chồng của Khương Khương chưa? Anh ấy thật sự rất đẹp trai!”
Sơ Nịnh lắc đầu nhìn xung quanh.
Cô ấy thực sự chưa nhìn thấy anh ta.
Mộng Thanh Du nói: “Vừa rồi anh ta ở đây, hiện tại có lẽ đang bận. Mặc dù không tổ chức hôn lễ, nhưng đêm nay bọn họ mời rất nhiều bạn bè. Nhưng Hâm Đồng cũng không nói quá đâu, chồng của Khương Khương thật sự rất đẹp trai!”
Thiệu Hâm Huy ngồi xuống, có chút khinh thường: “Em thấy anh ấy khá bình thường, không đẹp trai bằng em.”
Thiệu Hâm Đồng chọc vào trán em trai mình hai cái: “Em tự tin nhỉ?”
“Em không phải trẻ con!” Thiệu Tân Huy chỉnh lại tóc, hỏi Sơ Nịnh ở bên cạnh, “Chị ơi, chị thấy em đẹp trai không?”
Sơ Nịnh có chút không quan tâm về chủ đề mà Thiệu Hâm Đồng và Mộng Thanh Du đang nói, khi nghe Thiệu Hâm Huy đột nhiên hỏi mình, cô đờ đẫn hai giây, rồi gật đầu, “Đẹp.”
Thiệu Hâm Huy rất cao hứng: “Chị thực sự nghĩ em đẹp trai à?”
“…”
Sơ Nịnh còn chưa kịp trả lời, Thiệu Hâm Đồng đã đá anh một cái, “Bớt hỏi đi.”
Mộng Thanh Du nhìn xung quanh và đột nhiên nói, “Này, sao nãy giờ không nhìn thấy anh đẹp trai kia nhỉ? Chắc là mới đến?”
Thiệu Hâm Đồng nhìn theo ánh mắt của cô, hai mắt sáng lên: “Cậu nói xem, vì sao bọn họ đã giàu lại còn đẹp trai như vậy chứ?”
Thiệu Hâm Huy chế nhạo và nói: “Những người giàu có nhiều cơ hội lấy được vợ đẹp hơn người bình thường nên gene cứ thế mà tiếp tục thôi.”
“Nhóc con có vẻ am hiểu nhỉ?”
Thiệu Hâm Đồng cười, đẩy em trai một cái, thấy Mộng Thanh Du vẫn chống cằm nhìn người đàn ông kia, cô không khỏi vỗ vai, “Cậu làm gì vậy, cẩn thận bị chồng ghen đấy.”
Vừa nói xong, Lưu Dương từ trong phòng vệ sinh trở lại, đưa tay che mắt Mộng Thanh Du, hỏi: “Em đang nhìn ai vậy?”
“Đừng lộn xộn.” Mộng Thanh Du đỏ mặt kéo tay Lưu Dương đi, “Emchỉ nghĩ người đàn ông này có chút quen thuộc.”
Cô dường như nghĩ ra điều gì đó, cô vỗ đùi, “Đây không phải là người bị đồn thổi với Kiều Nhiễm trên mạng sao? Hình như là tổng tài tập đoàn Viễn Thương. Họ đều nói rằng anh ấy có hôn ước với nhà họ Kiều nhưng cũng không biết thực hư thế nào.”
Sơ Nịnh trước đó không có nhìn đến, nhưng khi nghe thấy lời này, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông mà họ đang thảo luận.
Tần Hi lúc này đổi vị trí ngồi xuống ghế trước bàn tròn, hai chân dài thẳng tắp gác lên ghế bên cạnh, đang thản nhiên nghe mọi người xung quanh nói chuyện, biểu cảm nhạt nhoà, khôgn tiếp lời, nhưng khi mọi người nói chuyện vẫn luôn nhìn sắc mặt anh, không biết đang nói về chủ đề gì.
Bầu trời hoàn toàn mờ đi, và những ngôi sao thưa thớt hiện lên trên bầu trời.
Những luồng ánh sáng lộng lẫy chiếu trên khuôn mặt tuấn tú, các đường nét uyển chuyển và sâu thẳm, đôi mắt đào hao đang nhắm nghiền, và đường viền môi phẳng không cười, như có một tia hào quang tự phụ.
Sơ Nịnh đang thất thần, Mộng Thanh Du kéo cô, khi cô định thần lại thì phát hiện Khương Ngâm và Doãn Toại đang cùng nhau đi qua.
Đây là lần đầu tiên Sơ Nịnh nhìn thấy chồng của Khương Ngâm, anh ấy mặc vest và đi giày da, tính tình điềm đạm và kiềm chế.
Khương Ngâm đã giới thiệu Mộng Thanh Du cùng Thiệu Hâm Đồng trước đó, nên bây giờ chỉ giới thiệu Sơ Nịnh và Doãn Toại: “Đây là Tiểu Nịnh, và cũng là bạn cùng phòng thời đại học của tôi.”
Doãn Toại chủ động duỗi tay phải ra, Sơ Nịnh lịch sự nắm lấy.
“Tôi nghe thấy Khương Ngâm nhắc tới cô, hôm nay chỉ là bữa cơm gia đình bình thường thôi, cám ơn cô đã tới.”
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng và lịch sự.
“Không có gì.”
Sơ Nịnh cười nói, đưa quà đã chuẩn bị cho Khương Ngâm, bên tai cô thì thầm.
Giọng nói rất thấp, chỉ có thể nghe thấy hai người, “Chồng đẹp trai như vậy, đừng chỉ kết hôn giả, thành thật luôn đi, hạnh phúc lâu dài!”
Khương Ngâm liếc cô một cái rồi nhận quà.
Mộng Thanh Du tò mò: “Hai người các cậu đang nói thầm gì vậy?”
Khương Ngâm mỉm cười: “Đã biết là thì thầm nhưng cậu vẫn muốn nghe sao?”
Hôm nay có rất nhiều người, Khương Ngâm và Doãn Toại vẫn còn nhiều khách khứa, nói vài câu liền rời đi.
Nhìn bóng dáng đi xa, Thiệu Hâm Đồng xúc động nói: “Khương Khương số hưởng, lấy được chồng đẹp trai như vậy, không lỗ chút nào.”
Sơ Nịnh chớp chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Thật là trùng hợp, vừa rồi tớ cũng nói như vậy.”
“Nhìn không ra nha.” Thiệu Hâm Hồngcười, bóp lấy da thịt mềm mại trên mặt Sơ Nịnh “Thì ra tiểu Nịnh cũng là nhan khống. Trước kia cậu một mực quyết tâm không nói chuyện yêu đương, kết hôn là do chưa gặp được người đủ đẹp trai à?”
Mộng Thanh Du nhướng mày về phía Tần Hi ở cách đó không xa: “Anh ấy cũng đẹp trai giống Doãn Toại đó, hay là cậu cân nhắc một chút?”
Sơ Nịnh: “…”
Thiệu Hâm Huy ở bên cạnh chen vào: “Hai người sao lại lộn xộn gì vậy? Chị ấy không phải người nông cạn như vậy. Dáng dấp dễ nhìn nhưng ai biết nhân phẩm như thế nào?
Thiệu Hâm Đồng liếc nhìn em trai, có chút bất lực.
Vẫn còn một lúc nữa trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, mọi người đang ngồi không, Mộng Thanh Du đề nghị: “Chúng ta có nên chơi trò gì không?”
Thiệu Hâm Huy đã chơi rất nhiều trò chơi, nhìn thấy hộp tăm trên quầy bar, anh ấy cầm lên và nói: “Vậy chúng ta hãy đoán xem cây tăm nào?”
Vừa nói, anh ta thấy có tổng cộng năm người có mặt, nên anh ta đếm sáu cây tăm và nói với mọi người luật chơi: “Tôi sẽ là người chia bài, và tôi sẽ cầm trên tay một vài cây tăm ngẫu nhiên. Phạm vi là số 1-6. Hãy đoán xem tay tôi có bao nhiêu gốc? Con số của mỗi người không được lặp lại, ai đoán đúng sẽ bị phạt, có thể chọn đoán hoặc thử thách. Nếu mọi người đều đoán sai, em sẽ bị phạt.”
Trò chơi này rất đơn giản, mọi người đều ủng hộ.
Vòng 1 không ai đoán đúng. Thiệu Hâm Huy bị phạt và chọn một cuộc phiêu lưu lớn, Shao Xintong đã yêu cầu chụp một bức ảnh xấu xí mà mọi người đều hài lòng và đăng lên vòng bạn bè.
Thiệu Hâm Huy có chơi có chịu, không hề dây dưa dài dòng.
Sau một vòng khởi động, mọi người tiến dần vào trạng thái, hào hứng xông lên.
Sơ Nịnh có chút không quan tâm, mỗi lần đều ngẫu nhiên đoán một con số, xem như chơi cho đủ người.
Tuy nhiên, thắng thua trong trò chơi này còn phụ thuộc vào may rủi, ai cũng có xác suất bị phạt như nhau, cô cũng không thể hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Ở lượt chơi thứ 4, cô vinh dự đoán được số que tăm.
Một số người chọn sự thật, một số người chọn thử thách.
Nhưng Sơ Nịnh, người có bí mật, liền lựa chọn thử thách.
Cô ấy không thích bị hỏi những câu hỏi mà cô không muốn trả lời.
“Tớ chọn thử thách.”
Mọi người trao đổi ánh mắt và nhanh chóng suy nghĩ về hình phạt.
Mộng Thanh Du đột nhiên nhướng mày mỉm cười, vỗ bàn: “Có rồi!”
Cô cầm một cái cốc bên cạnh lên, rót rượu đỏ, đưa cho Sơ Nịnh.
Thiệu Hâm Huy có chút bất mãn: “Chị để chị Tiểu Nịnh uống rượu, không thú vị gì cả!”
“Ai nói chị để chị ấy uống?” Mộng Thanh Du trợn tròn mắt, liếc nhìn nhóm người đang nói cười cách đó không xa, cằm khẽ nâng lên, “Chị kêu chị ấy qua bên kia mời rượu người đàn ông áo khoác đen lúc nãy chúng ta vừa thảo luận.”
—