Ngày hôm sau, Sơ Nịnh tỉnh giấc với cơn váng đầu, mí mắt hơi sụp xuống. Cô vừa xoa đầu vừa ngồi dậy, chậm rãi nhớ lại việc uống rượu với Tần Hi khi tối.
Không biết Tần Hi lấy rượu ở đâu mà mùi vị chẳng tệ chút nào, chỉ có điều loại này bốc chậm quá.
Rượu bốc chậm thường dùng để chỉ những loại rượu uống ngon, lúc uống sẽ không cảm thấy say nhưng men rượu sẽ ngấm vào người và làm cho bạn say dần dần:))
Hôm nay còn phải đi làm nên cô chịu đựng cơn buồn ngủ để xuống giường, đi đến phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Đứng trước gương, cô nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ mình, bèn bỏ dây vào lại trong áo, rồi bóp một ít kem đánh răng ra bàn chải.
Đang đánh răng giữa chừng thì cô mơ hồ nhớ ra chuyện gì đó.
Tối hôm qua, sau khi Tần Hi đưa mình về phòng ngủ thì cô lại cảm thấy khát khô trong cơn say nên đã xuống dưới tìm nước uống.
Sau đó, cô đã làm cái quỷ gì ấy nhỉ?
Những kí ức chạy nhanh qua trong đầu cô rồi dừng lại ở cảnh cô đang quỳ gối trên đùi Tần Hi, ôm mặt anh rồi ra lệnh cho anh hôn mình.
Sơ Nịnh nhìn bản thân đang dính đầy bọt kem đánh răng trong gương, mồm vẫn còn đang há hốc, hai mắt trợn tròn, cả người gần như hóa đá.
Vừa nghĩ đến vấn đề này thì Sơ Nịnh lại cảm thấy khó chịu.
Sao cô có thể kìm lại việc đỏ mặt e thẹn, tim đập loạn xạ để làm những chuyện như vậy với Tần Hi cơ chứ?
Hai má cô dần ửng hồng, vành tai cũng bắt đầu nóng lên.
Cô nhanh chóng nhổ hết bọt ra, súc miệng, rồi dùng nước lạnh rửa mặt và tát nhẹ vài cái lên mặt mình.
Tuy vậy, não cô vẫn không chịu sự kiềm chế mà lại hiện lên những cảnh tượng ấy ngày một rõ ràng, trong đầu cô hiện giờ toàn lặp đi lặp lại những hình ảnh có đuổi thế nào cũng không dứt được.
Mãi cho đến khi Sơ Nịnh đã sửa soạn xong để xuống lầu, trái tim vẫn đập loạn xạ khiến cô không biết nên đối mặt với Tần Hi như thế nào cho phải.
Dựa theo những gì cô biết về anh thì với cái tính cách chó má ấy, anh sẽ giả vờ oan ức đến tột cùng rồi mặt dày mày dạn dùng những việc xảy ra khi tối để đòi một lời giải thích từ cô.
Nếu anh ấy làm vậy thật thì quyền chủ động đều do Tần Hi nắm giữ rồi, làm gì còn chỗ để cô phản đòn lại?
Sơ Nịnh lề mề xuống lầu, vắt óc suy nghĩ cách “tiếp chiêu” nếu chút nữa bị anh truy hỏi.
Trong lúc mải mê suy nghĩ, cô đã đi đến phòng khách, chung quanh lặng ngắt như tờ như không có ai.
Cô nhìn bốn phía, quả thật không thấy bóng dáng của Tần Hi ở đâu cả.
Trên bàn ăn vẫn có đồ ăn sáng như mọi khi, cô bước tới thì thấy được một tờ giấy ghi chú: Anh đi làm đây, em nhớ phải ăn sáng. Bên ngoài trời đang mưa, ra đường nhớ mang theo dù.
Giọng văn vẫn như thường ngày, như thể không có chuyện gì đặc biệt đã xảy ra.
Sơ Nịnh đặt tờ giấy về chỗ cũ rồi ngồi xuống bàn ăn, trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng một cách vô lí.
Đến tận khi đã ở công ty, cô vẫn cảm thấy mất mát nhè nhẹ.
mất mát – 失魂落魄, dịch sát nghĩa là hồn bay phách lạc, tuy nhiên, trong tiếng Việt, cụm này dùng để biểu thị sự mất hết tinh thần và sinh lực do sợ hãi. Trong trường hợp này, Sơ Nịnh quả thật có “mất tinh thần và sinh lực” nhưng không phải do sợ hãi, cùng lắm là đang ở trong trạng thái lơ là và hụt hẫng thôi nên Jiang đã thay lại bằng từ “mất mát”.
Cô chạm mặt Thiệu Lâm ở cửa thang máy, cô ấy vỗ nhẹ vào vai Sơ Nịnh khiến cô giật mình nhìn qua: “Cậu dọa tớ hết cả hồn.”
“Vậy thôi cũng dọa được cậu rồi à?” Thiệu Lâm vừa nói vừa đi vào thang máy với cô, “Cậu nghĩ gì mà mê mẩn thế? Ai không biết còn tưởng cậu đang nhớ trai đấy.”
“Cậu nói nhảm gì thế.” Sơ Nịnh dùng mái tóc dài che đi lỗ tai nóng hổi của mình rồi ấn chọn lầu.
Tuần trước bận rộn quay chương trình, cuối cùng Sơ Nịnh cũng có chút thời gian rỗi để làm việc khác.
Về cuộc phỏng vấn với Tần Hi, cô cần phải chỉnh sửa rất nhiều nội dung trong đó dựa trên cuộc nói chuyện lần trước của hai người.
Nhìn bản thảo phỏng vấn trên màn hình máy tính, Sơ Nịnh bất giác nhớ đến chuyện tối qua.
Cô cầm điện thoại lên, mở WeChat xem thử nhưng hiện tại vẫn chưa nhận được bất kì tin nhắn nào từ Tần Hi.
Anh cứ khư khư không nhắc đến chuyện tối hôm qua, lẽ nào đã bỏ qua dễ dàng như vậy sao?
Hoặc là, tối qua anh ấy uống say hơn cả cô nên hôm nay tỉnh rượu thì đã quên tất tần tật rồi?
Sơ Nịnh mơ hồ nhớ lúc cô xuống lầu thì thấy Tần Hi đang ngồi uống rượu trên sô pha, hình như đã uống khá nhiều.
Nếu nói anh cũng say thì không phải không có khả năng này.
Nếu đã vậy, cô cũng nên vờ như không biết à?
Bả vai bỗng bị người khác chọc vào khiến Sơ Nịnh hoàn hồn, nhìn sang Thiệu Lâm ở bàn bên cạnh.
Thiệu Lâm chống tay lên tay vịn của xe lăn, ánh mắt tỏ vẻ thăm dò: “Hôm nay cậu bị sao thế, cả ngày cứ lơ đễnh. Lúc sáng thì thấy cậu cứ thỉnh thoảng lại mở WeChat, yêu đương rồi à?”
Sơ Nịnh không trả lời mà nhấp chuột vào vài tệp tin khác nhau trên máy.
Thiệu Ninh đẩy xe lại gần: “Cậu hẹn hò thật á? Quen ai đấy? Đối phương đẹp trai không?”
đẩy xe – Jiang chưa đọc mấy chương trước nên không rõ về tình hình của Thiệu Lâm lắm; ở dòng trên thấy tác giả ghi là xe lăn, ở dưới lại ghi là ghế xoay (loại ghế trong văn phòng) nên thống nhất ghi là xe lăn, nếu có sai thì sửa giùm Jiang nha.
“Tớ đang làm việc mà.” Sơ Nịnh trốn tránh trả lời.
Thiệu Lâm nhìn vào máy tính của cô: “Đây là bản thảo để phỏng vấn Tần Hi à? Cậu làm nhanh thật đấy, trong tay tớ đang có một dự án với công ty khoa học kỹ thuật Tân Quý mới nổi, gần hai tháng trời rồi vẫn chưa chốt được. Tớ thật sự muốn biết cậu đã làm cách nào để đàm phán thành công với Tần Hi.”
Nói đoạn, Thiệu Lâm lại nhìn vào tệp tin trên máy, rồi lại nhìn xem Sơ Nịnh có đang lơ đãng hay không, nhỏ giọng lên tiếng: “Này, tớ muốn hóng chuyện một chút. Chẳng nhẽ vì vắt óc suy nghĩ cách “chốt đơn” với Tần Hi mà cậu đã rung động với anh ấy rồi?”
“Hả?” Sơ Nịnh sửng sốt quay đầu nhìn cô.
Thiệu Lâm nói: “Tớ thấy cậu cứ nhìn WeChat mãi nhưng không có ai đang nhắn tin với cậu, chẳng giống đang yêu đương, giống như yêu thầm hơn. Nói cách khác, cậu thật sự thích Tần Hi rồi à?”
Sơ Nịnh bối rối nhìn cô, bỗng dưng cảm thấy buồn cười: “Cho dù cậu cảm thấy tớ đang yêu thầm đi, sao lại đoán đối phương là Tần Hi vậy?”
Thiệu Lâm nhún vai: “Tớ đoán thử dựa theo điều kiện của cậu, hẳn là mắt nhìn người khá cao, người bình thường có lẽ sẽ không lọt vào mắt xanh của cậu. Gần đây, việc phỏng vấn Tần Hi do cậu đảm nhận. Chỉ với gương mặt của anh ấy, thêm cả địa vị cá nhân và cậu lại thi thoảng tiếp xúc với ảnh thì việc nảy sinh tình cảm cũng chẳng có gì lạ lùng. Nói không chừng biệt danh của cậu là Chanh nhỏ nên lúc nhìn thấy kẹo chanh của Vị Khả thì tim đang đập thình thịch cũng nên. Có điều, người ta có thân phận như nào chứ. Cậu vẫn nên tranh thủ buông tay đi, muộn thêm chút nữa thì quay đầu không kịp đâu.”
Sơ Nịnh cạn lời, thì thào một câu: “Cậu nói kiểu như tớ không xứng với anh ấy vậy.”
Thiệu Lâm nghiêm túc nói: “Từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại một câu nói rất đúng, chính là “Môn đăng hộ đối.” Đừng cứ mãi nhìn vào mấy thứ gọi là tự do yêu đương, tự do kết hôn ở hiện tại, những gia đình giàu có không giống vậy đâu. Bọn họ lấy vợ không chỉ xem mặt mà có đến mức nào thì bối cảnh gia đình của đối phương cũng phải tầm tầm đôi bên đấy. Việc liên hôn giữa hai gia đình Tần và Kiều chắc chắn không chỉ dừng lại ở mức tin đồn vu vơ. Người bình thường gả đi mà không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì nói chuyện hay làm việc đều không có “ô dù”, cậu nghĩ làm dâu của mấy nhà đấy dễ lắm à?”
Gương mặt Sơ Nịnh không thể hiện cảm xúc nào: “Cậu xem phim cẩu huyết nhiều quá rồi đó.”
Thiệu Lâm: “Những gì tớ nói với cậu đều là sự thật. Xe cậu dùng không phải xe xịn, ăn mặc thường ngày cũng không so sánh với họ được, nhãn hiệu bình dân, đoán chừng gia đình cậu cũng không phải quá có tiền. Nếu cậu thật sự thích Tần Hi với thân phận như hiện tại thì nên suy nghĩ thật kĩ vào, nếu không sau này sẽ thua thiệt. Hơn nữa, người ta vốn đã nổi tiếng là “hoa đã có chủ”, lần trước ăn cơm chung cũng nói là đã có bạn gái, vậy thì cậu lại càng không có cửa rồi.”
Sơ Nịnh: “…Ồ”
Thiệu Lâm nhìn thấy vẻ mặt của Sơ Nịnh: “Cậu thật sự thích Tần Hi á?”
“Không có, cậu đừng nói nhảm.” Sơ Nịnh đẩy cô, “Báo cáo nghiên cứu từ tuần trước của cậu hình như vẫn chưa hoàn thành đúng không? Lúc nãy chị Hồng có nhắc trong cuộc họp buổi sáng rồi đấy, cậu mau chóng làm xong đi.”
“ Ai da, cậu không nhắc thì tớ cũng quên mất.” Thiệu Lâm đau đầu, “Hôm nay còn có việc khác nữa, chắc phải tăng ca rồi, khổ quá đi mất!”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thiệu Lâm trở lại làm việc, Sơ Nịnh khó khăn thở hắt ra.
Nghĩ đến cách đánh trống lảng vừa nãy của mình, cô bất đắc dĩ cười một cái, lấy một viên kẹo chanh từ trong túi, khẽ bặm môi.
Cô và Tần Hi không thích hợp ư?
Bản thân cô lại cảm thấy khá phù hợp.
Cô bóc vỏ ra, cho kẹo vào miệng ngậm. Vị chua ngọt lan dần nơi đầu lưỡi như chảy vào lòng người, như đang rót mật.
______________________
Buổi tối, Sơ Nịnh tan làm sớm, lúc đến nhà thì Tần Hi vẫn chưa về.
Cả ngày hôm nay anh chẳng đả động gì đến chuyện của tối qua nên có lẽ những gì cô đoán là đúng, anh đã uống say rồi quên hết mọi thứ xảy ra.
Nghĩ vậy, Sơ Nịnh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.
Nếu bị anh gặng hỏi về chuyện xảy ra lúc tối thì sẽ xấu hổ chết mất.
Sơ Nịnh bắt đầu cảm thấy đói bụng, bèn mở tủ lạnh tìm đồ để ăn.
Không biết từ khi nào, bên trong tủ lạnh lại chứa đầy ắp thức ăn nhưng trước giờ cô chưa từng lo lắng về chuyện này vì hiển nhiên, Tần Hi là người mua đồ ăn về.
Cô ngẫm nghĩ, lần nào cũng để Tần Hi nấu ăn có lẽ không ổn lắm, hay hôm nay cứ để cô chuẩn bị bữa tối cũng được.
Bắt đầu với việc chọn lựa những thực phẩm được bảo quản tươi sống từ trong tủ lạnh, cái nào cái nấy đều tươi mới và sạch sẽ.
Tuy Sơ Nịnh không nấu ăn thường xuyên nhưng không có nghĩa cô không biết nấu, mà là vì lười biếng nên cô ít khi “lăn” vào bếp.
Trên thực tế, cô biết chế biến hầu hết những món ăn thường ngày.
Sau khi tốt nghiệp lớp 12, do sự cố trong gia đình mà cô đã phải sống ở Bạch Đầu cốc một thời gian.
Bạch Đầu cốc (白头谷) – Jiang không rõ chỗ này lắm, beta-er giúp Jiang sửa lại nhé.
Thời gian đầu, cô bị trầm cảm, tâm trạng vô cùng tồi tệ nên chẳng ăn uống được gì nhiều, ngày nào cũng chỉ biết ngẩn người.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nhờ có ông nội Lương thường xuyên dẫn cô đi leo núi và khuyên nhủ, cộng thêm việc Kiều Bang Quốc thỉnh thoảng có đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý nên đã dần hồi phục lại.
Cô thấy mình cứ ở mãi trong nhà họ Lương, có ông Lương và bà Lương đều đã đứng tuổi, mà không làm việc nhà thì không ổn chút nào, vậy nên cô đã nhờ bà Lương dạy mình nấu ăn.
Bà Lương nấu ăn rất tài tình, bất kì món đồ bình thường nào, chỉ cần qua tay bà là có thể trở thành một món ăn ngon tuyệt. Sau vài tháng “nhập môn” thì Sơ Nịnh đã học được không ít điều từ bà.
Nhưng sau này cô phải quay lại Trường Hoàn (Quản) để tiếp tục việc học, tốt nghiệp xong thì bắt đầu công việc tại đài truyền hình, những lúc bận rộn thì đặt đồ ăn ngoài vẫn tiện hơn.
Trường Hoàn (Quản) – 长莞, chữ 莞 có 2 phiên âm Hán-Việt, 1 là Hoàn, 2 là Quản. Với phiên âm Hán-Việt đầu thì nó mang ý nghĩa là một loại cây, với phiên âm 2 thì nó đi ghép với 1 từ ở phía trước nhằm chỉ tên một huyện ở tỉnh Quảng Đông. Jiang cho rằng chỗ đó (长莞) là tên của một tỉnh nhưng vì không biết mọi người dùng như thế nào ở các chương trước nên để cả 2 từ nhé.
Trước khi Tần Hi dọn đến, Sơ Nịnh đã sống trong căn hộ này được ba năm nhưng số lần nấu ăn ở nhà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cô sống một mình nên không cần phải “bật lửa” làm gì.
Hôm nay hiếm khi mới có chút hứng thú “lăn xả” nhưng vì đã lâu không xuống bếp nên tay nghề của cô cũng lụt đi phần nào, làm việc gì cũng chậm chạp chứ không còn nhanh nhẹn như hồi mới theo học bà Lương.
Hai tiếng sau, Tần Hi về đến nhà nhưng Sơ Nịnh vẫn chưa nấu xong những món ăn định làm.
Anh vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm phức từ phía phòng bếp, đập thẳng vào mắt là hình ảnh Sơ Nịnh đang loay hoay nấu thức ăn với chùm tóc đuôi ngựa và chiếc tạp dề trên người.
Tần Hi đặt chìa khóa xe xuống rồi cất bước đi vào nhà, tựa vào quầy bar như đang nhìn thấy mặt trời mọc từ đằng Tây: “Hôm nay tiên nữ hạ phàm rồi à?”
Sơ Nịnh gắp những viên thịt rán cuối cùng ra dĩa, không thèm ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là nhà em, em xuống bếp làm vài món khiến anh kinh ngạc lắm à?”
Tần Hi cười: “Lúc anh mới chuyển đến đây, thấy dụng cụ làm bếp ở nhà em còn mới làm anh cứ tưởng em không biết nấu ăn.”
Sơ Nịnh tắt bếp, đem hai cái bát đi đến bồn để rửa: “Em vốn thuộc kiểu người lười biếng nên làm mấy chuyện này rất phiền phức, chẳng thà gọi đồ ăn nhanh còn hơn.”
“Ăn đồ ăn nhanh trong thời gian dài sẽ gây ra những bất lợi cho cơ thể.” Tần Hi nhân cơ hội này hỏi cô về thắc mắc trong lòng mình, “Em có thể sinh sống ở vịnh Tinh Lan thì chắc hẳn cũng không thiếu tiền, nếu không thích nấu cơm sao em không thuê một người giúp việc về hồi còn sống một mình? Làm vậy còn có thể giúp em có thêm một người bầu bạn.”
Sơ Nịnh dừng lại, tắt vòi nước rồi dùng khăn lau khô chén: “Em không thích.”
“Vì sao?”
“Sợ chứ sao nữa.” Cô rũ mi xuống, lau đi lau lại chiếc bát trong tay, “Tự lập một chút cũng tốt, không trông chờ có người bên cạnh cũng không dựa dẫm vào bất kì ai, làm như vậy thì không cần sợ bị bỏ rơi hay tổn thương nữa.”
Nước trong chén đã khô từ lâu nhưng cô vẫn còn đứng đó.
Vẻ mặt của Tần Hi trở nên nghiêm trọng, anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau: “Hiện tại thì sao, em còn sợ không?”
Sơ Nịnh nhắm chặt mắt, bình thản nói: “Sợ.”
Tần Hi xoay người cô lại, kéo tay cô để lên mặt mình: “Vậy em hãy nhìn anh đi.”
Sơ Nịnh mở mắt ra thì bắt gặp ánh mắt lưu luyến của anh, bên tai vang lên giọng nói cuốn hút: “Sau này em có thể dựa vào anh, anh sẽ mãi ở đây, em không đuổi đi được nữa đâu.”
Chóp mũi Sơ Nịnh chua dần, cô đẩy anh ra: “Cơm nước đã xong xuôi, lâu lắm rồi em chưa xuống bếp, không biết có ngon không nữa.”
“Chỉ cần em làm, anh nhất định sẽ ăn hết.”
Thấy cô muốn đi, Tần Hi nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt lại va phải chiếc cổ mảnh mai của cô. Anh cúi đầu xuống nhìn kĩ hơn.
Sơ Nịnh vô thức che lại: “Anh nhìn cái gì?”
Tần Hi kéo tay cô, dùng ngón trỏ móc nhẹ sợi dây chuyền trong áo ra. Anh bật cười một cách vô lại, vui vẻ lên tiếng: “Đã đeo rồi còn giấu làm gì, em sợ anh nhìn thấy à?”
“Em đâu có giấu.” Sơ Nịnh quay lưng lại, “Em cũng không biết vì sao nó lại ở trong áo nữa, chắc nó tự chạy vào lúc em đang nấu ăn.”
“Nó tự mọc chân tự chạy vào quần áo em chắc?”
“Ừ đúng rồi.”
“…”
Nhìn bóng lưng của cô, Tần Hi bỗng ôm cô lên, xoay người lại rồi đặt trên đảo bếp.
Cảm giác dưới chân bỗng trống không khiến Sơ Nịnh vô thức nắm lấy cổ áo của anh rồi nhìn anh chậm rãi tiến lại gần.
Động tác của hai người xấu hổ khôn tả. Nhịp tim của Sơ Nịnh không ngừng tăng tốc, cô đẩy lồng ngực anh: “Anh muốn làm gì?”
Tần Hi nghiêng người, cong khóe môi: “Sơ Nịnh, em còn nhớ chuyện tối hôm qua em cưỡng hôn anh không?”
Sơ Nịnh: “…”
Vốn dĩ tưởng sáng nay anh không nhắc đến thì đã quên, không ngờ là giữ lại để buổi tối tính sổ với cô.
Nhưng Sơ Nịnh vẫn còn nhớ rất rõ, cô chỉ yêu cầu anh hôn mình chứ cô không hề cưỡng hôn anh.
Rõ ràng lúc sau do anh chủ động mà!
Sơ Nịnh trợn mắt: “Chuyện tối qua em vẫn còn nhớ, anh đừng hòng gạt em!”
Tần Hi thản nhiên cười: “Em vẫn nhớ à, vậy thì dễ nói chuyện rồi.”
Anh nhướng mày nhìn vào giữa hai mắt cô, “Nào, em giải thích đi, ý em như thế nào mà lại bảo anh hôn em?”
Gương mặt Sơ Nịnh phiếm hồng, cúi đầu xuống: “Do em uống say.”
Hai tay Tần Hi chống ở bên người cô, gương mặt ngày càng nhích lại gần hơn: “Uống say? Em đang muốn phủ sạch quan hệ à.”
Lúc anh nói chuyện có phả ra những làn khí nóng khiến Sơ Nịnh ngượng ngùng ngã người về phía sau: “Anh mau để em xuống đất.”
“Anh không thả.” Khuôn mặt Tần Hi bỗng sáp lại gần hơn, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô.
Thấy Sơ Nịnh đang muốn trốn tránh, anh nhanh chóng đặt bàn tay sau đầu cô khiến cô không thể cử động được.
Mi mắt của Sơ Nịnh khẽ run, hormone nam mạnh mẽ bao vây khiến cô bối rối trong lòng.
Đôi mắt ướt át của cô dò nhìn trên gương mặt của anh rồi dừng lại nơi bờ môi ngày càng gần ấy. Bàn tay đang bấu vào cổ áo dần thả lỏng, vô thức quàng qua cổ anh.
Môi anh lướt nhẹ qua môi cô rồi ghé vào tai cô, nỉ non: “Nịnh Nịnh, bây giờ tỉnh táo thì nói rõ cho anh biết, anh có thân phận gì đối với em được không?”
Hai người sát nhau đến mức Sơ Nịnh có thể nghe rõ từng nhịp đập từ ngực anh.
Cô mím môi, khẽ nói “Ừm”.
Tần Hi cắn vành tai cô, mút nhẹ, giọng nói lười biếng mang chút ý muốn tán tỉnh: “Vậy hiện tại anh là ai?”
Sơ Nịnh rùng mình một cái, siết chặt vòng tay đang ôm cổ anh, run rẩy nói: “Là bạn trai của em.”
____