• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Posy Retting (con gái kế thứ hai của ngài Bá tước vùng Penwood đời trước) không phải là một chủ đề thường được đề cập đến trong tờ báo này (hoặc, Bổn tác giả buồn khi phải nói, một chủ đề thường được đề cập đến trong các hoạt động xã hội) nhưng cũng không thể nào không chú ý đến việc cô ấy hành động rất kỳ lạ trong buổi hòa nhạc tại bữa tiệc của mẹ cô ấy tối Thứ Ba vừa rồi. Cô ấy khăng khăng đòi ngồi cạnh cửa sổ, và cô ấy dành hầu hết thời gian của buổi diễn để nhìn ra ngoài đường, như thể đang tìm gì đó ... hoặc có lẽ là ... ai đó ?

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,

Ngày 11 tháng 6 năm 1817.

Bốn mươi lăm phút sau, Benedict lừ đừ ngồi trên ghế của chàng, mắt chàng đờ đẫn. Chàng ngồi đó và thỉnh thoảng phải kiểm tra xem miệng mình có đang há hốc không.

Cuộc nói chuyện với mẹ chàng chán đến thế đấy.

Quí cô trẻ tuổi mà mẹ chàng muốn thảo luận với chàng hóa ra lại là bảy quí cô trẻ tuổi liền, mỗi một cô mẹ chàng lại bảo đảm với chàng rằng còn tuyệt hơn cô trước.

Benedict nghĩ chàng sắp lên cơn điên rồi. Ngay tại đây, trong phòng chờ của mẹ chàng, chàng sắp hoàn toàn nổi điên. Chàng sẽ thình lình trượt ra khỏi ghế, ngã xuống sàn nhà, người giật giật, tay chân loăng quăng khùa khuạng, mồm sùi –

"Benedict, con có đang nghe mẹ nói không đấy hả ?"

Chàng nhìn lên, chớp mắt. Quỉ thật. Bây giờ chàng sẽ phải tập trung vào cái danh sách các cô dâu tiềm năng của mẹ chàng. Viễn cảnh mất trí chắc chắn là đang sắp đến gần.

"Ta đang cố nói với con về Mary Edgeware," Violet nói, trông có vẻ sắp tức cười hơn là thất vọng.

Benedict ngay lập tức nghi nghi. Khi liên quan đến việc các con bà lôi chân đến đứng trước bệ thờ, mẹ chàng không bao giờ tỏ ra tức cười cả, hoàn toàn nghiêm túc đấy. "Mary gì ?"

"Edge – Ôi, thôi bỏ đi. Mẹ có thể thấy là mẹ hoàn toàn chẳng thể đấu lại với thứ đang làm phiền con lúc này."

"Mẹ à," Benedict đột nhiên nói.

Bà hơi nghiêng đầu sang bên, mắt bà đầy tò mò và có lẽ có chút ngạc nhiên. "Sao con ?"

"Khi mẹ gặp Cha – "

"Điều đó xảy ra chỉ trong chốc lát," bà nhẹ nhàng nói, bằng cách nào đó đã biết chàng định hỏi gì.

"Vậy mẹ đã biết ngay rằng cha là người đó ?"

Bà mỉm cười, mắt bà xa xăm. "Ồ, ta sẽ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó," bà nói. "Ít nhất là không phải ngay lập tức. Ta cho rằng bản thân là dạng người khá thực tế. Ta luôn luôn lườm vào mấy cái chuyện yêu ngay cái nhìn đầu tiên." Bà dừng lại trong một chốc, và Benedict biết mẹ chàng không còn ở trong phòng này cùng chàng nữa, mà là ở trong một vũ hội thủa xa xăm, nơi bà gặp cha chàng lần đầu tiên. Cuối cùng, ngay khi chàng nghĩ bà hoàn toàn quên mất cuộc nói chuyện, bà nhìn lại lên và nói, "Nhưng ta biết."

"Ngay từ giây phút đầu tiên mẹ nhìn thấy cha ?"

"Thì, từ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, ít nhất thế." Bà nhận lấy chiếc khăn tay của chàng và chấm lên mắt, cười bẽn lẽn, như thể hơi xấu hổ bởi nước mắt của bà.

Benedict cảm thấy một cục nghẹn đang dần hình thành trong cổ, và chàng quay đi, không muốn bà nhìn thấy nước mắt đang dần định hình trong chính mắt chàng. Liệu sẽ có ai đó khóc vì chàng sau hơn một thập kỷ chàng chết đi không ? Đó là một điều khiêm tốn đại diện cho tình yêu đích thực, và Benedict đột nhiên thấy thật ghen tỵ - với chính cha mẹ chàng.

Họ đã tìm thấy tình yêu và có đủ khôn ngoan để nhận ra và nâng niu nó. Chỉ vài người có được may mắn ấy.

"Có gì đó trong giọng ông ấy rất thật, rất ấm áp," Violet tiếp tục nói. "Khi ông ấy cất tiếng, con sẽ cảm thấy như thể con là người duy nhất trong căn phòng vây."

"Con có nhớ," Benedict nói với một nụ cười trìu mến, luyến tiếc. "Đó thật sự là một kỳ công, khi có thể thực hiện điều đó với tám đứa trẻ."

Mẹ chàng nuốt xuống, rồi nói, giọng bà vui lên, "Đúng thế, ừm, ông ấy chưa bao giờ được biết Hyacinth, vì vậy ta cho lả chỉ có bẩy đứa thôi."

"Dẫu vậy..."

Bà gật. "Dẫu vậy."

Benedict vươn ra và vỗ lên bàn tay bà. Chàng chẳng biết tại sao, chàng cũng không định thế. Nhưng bằng cách nào đó, điều đó dường như là một điều đúng để làm.

"Được rồi," bà nói, siết nhẹ lấy tay con trai bà trước khi lại đặt tay xuống đùi. "Có bất kỳ lý do đặc biệt nào khi con hỏi về cha con không ?"

"Không," chàng dối. "Ít nhất không ... thì ..."

Bà chờ kiên nhẫn, với biểu lộ trông đợi dịu dàng khiến cho người khác khó có thể không thổ lộ tâm tình.

"Chuyện gì xảy ra," chàng hỏi, ngạc nhiên như chính mẹ chàng khi những từ ngữ tuột khỏi miệng, "khi người ta phải lòng một người không phù hợp ?"

"Một người không phù hợp," bà lặp lại.

Benedict gật, ngay lập tức hối hận muốn thu lại những lời vừa thốt. Đáng ra chàng nên không bao giờ nói một lời nào về chuyện này cho mẹ chàng nghe, vậy mà ...

Chàng thở dài. Mẹ chàng luôn luôn là một người nghe tuyệt vời. Và thực sự, dù cái cách bà tìm đường mai mối thật sự là rất khó chịu, bà vẫn luôn là người trao tặng những lời khuyên về chuyện trái tim tốt hơn bất kỳ ai chàng biết.

Khi bà nói, rõ ràng là bà đã chọn lựa từ ngữ thật cẩn thận. "Con có ý gì khi nói không phù hợp ?"

"Một người..." Chàng ngừng nói, ngập ngừng. "Một người... một người con có lẽ không nên lấy."

"Người mà có lẽ không thuộc tầng lớp xã hội của chúng ta ?"

Chàng liếc lên một bức tranh trên tường. "Một người như vậy đấy ạ."

"Ta hiểu rồi. Chuyện này ..." Đôi mày của Violet co lại một ít, rồi bà nói, "Ta cho rằng điều đó sẽ phụ thuộc vào việc tầng lớp xã hội của hai người đó cách xa nhau đến thế nào."

"Xa ạ."

"Hơi xa hay khá xa ?"

Benedict tin rằng chẳng có người đàn ông nào ở lứa tuổi và danh tiếng của chàng lại đi có một cuộc nói chuyện thế này với mẹ của mình, nhưng dẫu vậy chàng vẫn trả lời. "Khá xa."

"Ta hiểu rồi. Ừ thì, ta có thể nói..." Và day day môi dưới trong một thoáng trước khi tiếp tục nói. "Ta sẽ nói," bà cất tiếng, lần này hơi mạnh hơn (dù cho, nếu tìm đúng từ thì, từ mạnh chưa phải là từ đúng).

"Ta sẽ nói," bà nói lần thứ ba, "rằng ta yêu con rất nhiều và sẽ ủng hộ con trong tất cả mọi điều." Bà hắng giọng. "Nếu thực sự chúng ta đang nói về con."

Dường như là vô dụng nếu cố phủ nhận, vì vậy Benedict chỉ gât.

"Nhưng," Violet thêm vào, "Ta cảnh báo con nên cân nhắc kỹ điều mình đang làm. Tình yêu, tất nhiên, là nhân tố quan trọng nhất trong bất kỳ sự kết hợp nào, nhưng những ảnh hưởng bên ngoài có thể đặt một trạng thái căng thẳng vào trong một cuộc hôn nhân. Và nếu con kết hôn với một người, ừm" – bà hắng giọng – "thuộc tầng lớp tôi tớ, vậy thì con sẽ thấy bản thân trở thành chủ đề chính của những câu chuyện ngồi lê đôi mách và một số lượng tẩy chay không nhỏ đâu. Và điều đó sẽ là khó khăn cho một người như con."

"Một người như con ?" chàng hỏi, xù lông trước cách chọn từ của bà.

"Con phải biết rằng ta không hề có ý lăng mạ. Nhưng con và các anh em của con có sống một cuộc sống dễ chịu. Con đẹp trai, thông minh, đầy cá tính. Mọi người đều thích con. Con không thể nói được rằng điều đó khiến mẹ hạnh phúc đến thế nào đâu." Bà cười, nhưng đó là một nụ cười xa xăm, vương chút buồn. "Sẽ không dễ dàng khi là một wallflower đâu."

Và thình lình Benedict hiểu tại sao mẹ chàng lại luôn buộc chàng phải nhảy với những cô gái như Penelope Featherington. Những cô gái phải đứng ở rìa ngoài phòng khiêu vũ, nhưng cô gái luôn làm ra vẻ họ không thực sự muốn khiêu vũ.

Tự bản thân mẹ chàng đã từng là một wallflower.

Điều đó thật khó để mà tưởng tượng. Giờ đây mẹ chàng cực kỳ nổi tiếng, với nụ cười dễ dãi và vô số bạn bè. Và nếu những câu chuyện Benedict được nghe là đúng, thì cha chàng đã được coi là một đám lớn trong mùa lễ hội.

"Chỉ có con mới có thể ra quyết định," Violet tiếp tục, đem những suy nghĩ của Benedict về với thực tại, "và ta sợ rằng đó không phải là một quyết định dễ dàng đâu."

Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ.

"Nhưng," bà thêm vào, "nếu con quyết định gắn kết cuộc đời mình với một ai đó không cùng tầng lớp với chúng ta, ta vẫn sẽ ủng hộ con từ mọi phía."

Benedict nhìn giật phắt lên. Chỉ có vài phụ nữ trong giới thượng lưu chấp nhận nói điều tương tự với con trai họ.

"Con là con trai ta," bà đơn giản nói. "Vì con ta có thể trao cả tính mạng này."

Chàng mở miệng để nói nhưng sửng sốt bởi chàng không thể phát ra một tiếng nào.

"Ta chắc chắn rằng sẽ không cấm cửa con chỉ vì con cưới một người không phù hợp đâu."

"Cảm ơn mẹ," chàng nói. Đó là tất cả những gì chàng có thể nói.

Violet thở dài, đủ to để thu hút toàn bộ sự chú ý của chàng. Bà trông thật mệt mỏi và nuối tiếc. "Ta ước gì cha con có ở đây," bà nói.

"Mẹ không nói điều đó thường xuyên," chàng lẵng lẽ nói.

"Ta luôn luôn ước rằng cha con có ở đây." Bà nhắm mắt trong một khoảnh khắc ngưng đọng. "Luôn luôn."

Và rồi bằng cách nào đó mọi thứ trở nên thật rõ ràng. Khi chàng ngắm khuôn mặt của mẹ chàng, và chàng nhận ra – không, cuối cùng chàng cũng hiểu - sự sâu sắc trong tình yêu giữa cha mẹ chàng, tất cả đều thật rõ ràng.

Yêu. Chàng yêu Sophie. Và đó là tất cả những gì quan trọng.

Chàng nghĩ chàng đã yêu người con gái trong buổi dạ vũ. Chàng đã nghĩ chàng muốn cưới nàng ấy. Nhưng giờ đây chàng đã hiểu, đó chẳng là gì ngoài một giấc mơ, một ảo tưởng phù du của một người con gái chàng chỉ gặp trong thoáng chốc.

Nhưng Sophie là ...

Sophie là Sophie. Và đó là tất cả những gì chàng cần.

* * *

Sophie là không phải là một người cực kỳ tin tưởng vào những điều như số phận hay định mệnh, nhưng sau khi trải qua một giờ với Nicholas, Elizabeth, John, và Alice Wentworth, những cậu bé cô bé họ hàng với gia tộc Bridgerton, nàng bắt đầu nghĩ rằng có lẽ có một lý do nào đó khiến nàng không bao giờ tìm được một vị trí làm gia sư.

Nàng kiệt sức.

Không, không, nàng nghĩ, với hơn một cái chạm của sự tuyệt vọng. Kiệt sức không thực sự là một miêu tả tương xứng với tình trạng hiện tại của nàng. Kiệt sức chẳng xứng được đến một góc của sự điên đầu mà bộ tứ này đem đến cho trí não nàng.

"Không, không, không, đó là búp bê của chị," Elizabeth nói với Alice.

"Là của em," Alice đáp trả.

"Không phải !"

"Có đấy !"

"Để anh giải quyết cho," Nicholas mười tuổi nói, thái độ nghênh ngang với hai tay chống hông.

Sophie rên. Nàng có một cảm giác rằng đó chẳng phải là một ý tưởng hay ho kinh khủng gì khi để một cuộc tranh cãi được giải quyết bởi một cậu bé mười tuổi đầu, người vô tình đang nghĩ mình là một cướp biển.

"Không đứa nào còn muốn con búp bê này," cậu nói, với một tia ranh ma ánh trong mắt cậu, "nếu anh đơn giản là chặt – "

Sophie nhảy vào can thiệp. "Cháu sẽ không chặt đầu con búp bê ra, Nicholas Wentworth."

"Nhưng làm thế chúng sẽ ngừng – "

"Không," Sophie nhấn mạnh.

Cậu chàng nhìn vào nàng, rõ ràng là đang ước lượng sự nghiêm túc của nàng vào trong hành động đặc biệt ấy, rồi làu nhàu và bỏ đi.

"Em nghĩ chúng ta cần một trò chơi mới," Hyacinth nói thầm với Sophie.

"Chị biết chúng ta cần một trò chơi mới," Sophie lầm bầm.

"Bỏ quân của em ra !" John rít thất thanh. "Bỏ ra bỏ ra bỏ ra !"

"Em sẽ không bao giờ có con," Hyacinth tuyên bố. "Thực tế, em sẽ không bao giờ cưới chồng."

Sophie rất muốn chỉ ra cho Hyacinth rằng khi cô bé kết hôn và có con, cô bé chắc chắn sẽ có cả một đội hầu nữ và vú em để trợ giúp trong công cuộc giữ và chăm sóc trẻ.

Hyacinth nhăn mặt khi John giật tóc Alice, rồi nuốt xuống không mấy dễ chịu khi Alice cho John một phát vào bụng. "Tình huống càng ngày càng tuyệt vọng hơn," cô bé thì thầm với Sophie

"Bịt mắt bắt dê !" Sophie đột nhiên nói tướng lên. "Thấy thế nào mọi người ? Cùng chơi bịt mắt bắt dê nhé ?"

Alice và John hăng hái gật đầu, và Elizabeth ra chiều cân nhắc, "Được rồi," sau khi cẩn trọng cân nhắc vấn đề.

"Còn cháu thì sao, Nicholas ?" Sophie hỏi, đặt vấn đề với đấu thủ cuối cùng.

"Cũng hay đấy," cậu bé chậm rãi nói, làm Sophie khiếp vía bởi tia quỷ quái ánh lên trong mắt cậu.

"Tuyệt vời," nàng nói, cố gắng giấu đi sự lo ngại khỏi giọng nàng.

"Nhưng cô phải làm người bị bịt mắt cơ," cậu bé đế thêm vào.

Sophie mở miệng để cãi, nhưng ngay lúc đó, cả ba đứa tiểu quỉ còn lại nhảy rầm rập và tướng toáng lên phấn khởi. Rồi số phận nàng bị đóng dấu khi Hyacinth quay sang nàng với nụ cười ranh mãnh và nói, "Ồ, chị phải đấy."

Và Sophie biết rằng có cãi đến đâu cũng là vô dụng, vì vậy nàng thả ra một cái thở dài chịu đựng – hơi quá thổi phòng, chỉ nhằm làm lũ trẻ sung sướng hơn – và quay ra sau để Hyacinth có thể bịt một cái khăn lên mắt nàng.

"Cô nhìn thấy gì không ?" Nicholas vênh váo hỏi.

"Không," Sophie dối.

Cậu bé quay sang Hyacinth với một cái mặt nhăn nhó. "Cô ấy vẫn thấy."

Làm sao thằng bé biết được ?

"Bịt thêm một cái khăn nữa," cậu chàng ra lệnh. "Cái này quá mỏng."

"Ra vẻ thật," Sophie làu bàu, nhưng thế nào thì thế, nàng vẫn nhẹ cúi xuống để Hyacinth có thể buộc một cái khăn nữa quanh mắt nàng.

"Giờ cô ấy mù rồi !" John thét.

Sophie trao cho mấy đứa nhóc một nụ cười ngọt ngào khốn khổ.

"Được rồi," Nicholas nói, rõ ràng là lên nắm quyền. "Cô phải chờ mười giây để bọn cháu có thể tìm chỗ trốn."

Sophie gật, rồi cố để không méo mặt khi nàng nghe thấy những tiếng vật lộn, những tiếng chân chạy huỳnh huỵch khắp phòng. "Cố đừng làm vỡ thứ gì nhé !" nàng hét, cứ như là tiếng hét của nàng có thể khiến một đứa trẻ sáu - tuổi - đầu hăng hái quá mức nghe theo ấy.

"Sẵn sàng chưa ?" nàng hỏi.

Không phản ứng. Điều đó có nghĩa là rồi.

"Bịt mắt !" nàng gào tướng.

"Bắt dê !" cả năm chất giọng cùng hưởng ứng.

Sophie nhíu mày tập trung. Một trong những cô bé chắc chắn là trốn đằng sau ghế sô pha. Nàng bước thêm vài bước tin hin về bên phải.

"Bịt mắt !"

"Bắt dê !" Kèm theo đó, tất nhiên, là vài tiếng khúc khích.

"Bịt m – Au !"

Thêm nhiều tiếng thét và tiếng cười khằng khặc. Sophie làu bàu khi nàng day day cái cẳng chân bị vấp của mình.

"Bịt mắt !" nàng gọi, rõ ràng là thiếu nhiệt tình hơn.

"Bắt dê !"

"Bắt dê !"

"BẮT DÊ !"

"BẮT DÊ !"

"Cháu chết đến nơi rồi, Alice," nàng lầm bầm dưới hơi thở, quyết định tiến tới đứa nhỏ nhất và có thể là yếu nhất trong đám quái thú. "Chết đến nơi rồi."

Benedict gần như đã thoát được, gần như. Sau khi mẹ chàng rời khỏi phòng chờ, chàng nuốt xuống cả một cốc brandy rồi mới chui ra hướng về phía cửa, và gặp phải Eloise đang đứng sẵn ở đó, người thông báo với chàng rằng chàng tuyệt đối không thể đi được, rằng mẹ chàng đã phải cố gắng rất nhiều để tụ họp tất cả những đứa con của bà lại bởi Daphne có một thông báo vô cùng quan trọng.

"Lại có bầu ư ?" Benedict hỏi.

"Làm ra vẻ ngạc nhiên đi. Anh phải ra vẻ không biết."

"Anh chẳng ra vẻ làm cái gì cả. Anh đang bỏ đi."

Con bé vội bước tới và không hiểu sao xoay xở để nắm được lấy cái ống tay áo của chàng.

"Anh không thể."

Benedict thả ra một hơi dài và cố cạy những ngón tay con bé ra khỏi tay chàng, nhưng con bé đã móc chặt vào vải áo, có chết cũng không buông. "Anh sẽ nhấc một chân lên," chàng nói với giọng điệu vừa thấp vừa buồn tẻ, "và bước một bước nữa. Rồi anh lại nhấc chân kia lên – "

"Anh đã hứa với Hyacinth rằng anh sẽ giúp con bé với môn Số học," Eloise thốt lên. "Con bé chẳng hề nhìn thấy đến một sợi tóc của anh trong suốt hai tuần rồi."

"Con bé có phải đến trường và sợ bị điểm kém đâu." Benedict càu nhàu.

"Benedict, anh không thể nói thế !" Eloise thét lên.

"Anh biết," chàng rên lên, hy vọng không phải nghe một bài thuyết giảng nào.

"Chỉ bởi phái nữ chúng em không được cho phép đến học ở những nơi như Eton và Cambridge không có nghĩa là những gì chúng em học kém hơn bọn anh," Eloise lải nhải, hoàn toàn lờ đi câu "Anh biết" yếu ớt của anh trai cô.

"Hơn thế nữa – " cô mải mê nói.

Benedict gục hẳn vào tường.

" – Em có ý kiến rằng lý do mà chúng em không được phép vào những nơi đó học là vì nếu chúng em vào học, nữ giới sẽ hạ gục tất cả đàn ông các anh trong tất cả các môn học !"

"Anh chắc là em đúng," chàng thở dài.

"Đừng có tỏ vẻ kể cả với em."

"Tin anh đi, Eloise, điều cuối cùng anh mơ được làm đó là tỏ vẻ kể cả với em."

Cô nhìn anh nghi hoặc trước khi khoanh tay lại và nói, "Được rồi, đừng có làm Hyacinth thất vọng đấy."

"Anh sẽ không đâu," chàng kiệt sức nói.

"Em tin rằng con bé đang ở trong phòng trẻ."

Benedict trao cho cô một cái gật rối trí, rồi quay người về phía cầu thang.

Nhưng khi chàng chậm chạp lê bước, chàng đã không nhìn thấy Eloise quay về phía mẹ chàng, người đang nhòm qua cửa phòng nhạc, và trao cho bà một cái nháy mắt to tướng cùng với một nụ cười ngạo nghễ nở trên môi.

* * *

Phòng trẻ được đặt trên tầng ba. Benedict không lường xuyên lên đây lắm ; hầu hết anh em của chàng có phòng ngủ dưới tầng hai. Chỉ có mỗi Gregory và Hyacinth còn có phòng ngay sát phòng trẻ, với việc Gregory học ở Eton gần suốt năm và Hyacinth làm bá chủ và thường xuyên dọa một ai đó chết khiếp ở những khu vực khác của ngôi nhà, Benedict đơn giản chẳng có nhiều lý do để đến thăm tầng này.

Và chàng cũng không quên rằng bên cạnh phòng trẻ, tầng ba còn là nơi đặt phòng ngủ của những người hầu riêng. Trong đó có cả tỳ nữ của các tiểu thư.

Sophie.

Nàng chắc là đang ngồi một góc nào đó với những thứ đồ mạng của nàng - chắc chắn là không phải trong phòng trẻ, nơi là khu vực chính của các vú em và bảo mẫu. Một người hầu riêng của tiểu thư trong nhà sẽ chẳng có lý do nào để -

"Heeheeheehahaha !"

Benedict nhướng mày. Đó chắc chắn là tiếng cười của trẻ con, không phải từ miệng của một Hyacinth đã mười bốn tuổi.

Ồ, đúng rồi. Những người em họ nhà Wentworth của chàng đến thăm hôm này. Mẹ chàng đã từng nhắc gì đó đến cuộc viếng thăm này. Tốt thôi, coi như là khoản thưởng. Cũng phải khoảng vài tháng rồi chàng chưa gặp mấy đứa trẻ, và chúng cũng rất đáng yêu, phải tội hơi nghịch quá.

Khi chàng bước gần đến cửa phòng trẻ, tiếng cười đùa càng rõ hơn, tất nhiên kèm theo nó là vài tiếng thét the thé. Những âm thanh ấy khiến Benedict mỉm cười, và chàng quay đầu khi chàng bước đến trước ngưỡng cửa đang mở, để rồi -

Chàng nhìn thấy nàng ấy.

Nàng ấy.

Không phải Sophie.

Nàng ấy.

Ấy vậy mà đó cũng là Sophie.

Nàng đang bị bịt mắt, mỉm cười khi nàng hua hua hai bàn tay về phía những đứa trẻ đang cười rúc rích. Chàng chỉ nhìn thấy được nửa dưới mặt nàng, và đó là lúc chàng biết.

Chỉ có duy nhất một người con gái khác trên đời này, người mà chàng mới chỉ nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt.

Nụ cười ấy vẫn thế. Cái cách cằm nàng hơi nghếch lên vẫn như thế. Tất cả vẫn như thế.

Nàng là người con gái trong bộ váy bạc, người con gái trong buổi vũ hội hóa trang hôm nào.

Đột nhiên tất cả mọi thứ đều rõ ràng. Chỉ duy nhất hai lần trong đời chàng cảm thấy được sự cuốn hút không thể lý giải, gần như là kỳ bí ấy. Chàng nghĩ điều ấy thật đáng ngạc nhiên, khi có đến hai người con gái khiến chàng bị cuốn hút đến vậy, trong khi trái tim chàng luôn tin rằng chỉ có một người con gái hoàn hảo duy nhất ở ngoài kia dành cho chàng.

Và trái tim chàng đã đúng. Chỉ có một người.

Hàng tháng trời, chàng đi tìm nàng. Chàng ròng rã nhớ mong nàng còn lâu hơn nữa. Và nàng ở đây, ngay dưới mũi chàng.

Và nàng không hề nói cho chàng biết.

Nàng có hiểu được nàng đã khiến chàng phải chịu đựng những gì không ? Đã biết bao giờ chàng nằm đó trằn trọc, cảm thấy như chàng đã phải bội người con gái trong bộ đồ bạc ấy - người con gái chàng mơ được cưới - tất cả bởi vì chàng đã yêu một cô hầu ?

Chúa trên trời cao, điều ngớ ngẩn hơn nữa là, cuối cùng khi chàng quyết định để người con gái trong bộ đồ bạc ấy ra khỏi tâm trí, khi chàng đang định hỏi cưới Sophie. Cứ để những cái phép tắc xã hội ấy đi chết đi.

Thì họ lại là cùng một người.

Một tiếng rống trào lên trong đầu chàng, như thể có ai đánh trống ngay bên tai chàng ; và đột nhiên không khí có mùi cay sè còn mọi thứ trông đỏ quạnh, và –

Benedict không thể lôi mắt khỏi nàng.

"Có chuyện gì sao ?" Sophie hỏi. Lũ trẻ đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm vào Benedict với cái miệng há hốc và những đôi mắt mở lớn thật lớn.

"Hyacinth," chàng gằn từng tiếng, "liệu em có thể di tản căn phòng không ?"

"Nhưng – "

"Ngay bây giờ !" chàng gầm lên.

"Nicholas, Elizabeth, John, Alice, đi theo chị nào," Hyacinth vội vàng nói, giọng cô bé như sắp bật khóc. "Có nhiều bánh quy trong bếp lắm, và chị biệt..."

Nhưng Benedict không hề nghe phần còn lại. Hyacinth đã xoay xở để dọn dẹp căn phòng trong thời gian kỷ lục và giọng con bé nhỏ dần khi con bé thúc lũ trẻ đi xuống dọc hành lang.

"Benedict ?" Sophie cất tiếng, dò dẫm tháo cái nút buộc sau đầu nàng. "Benedict ?"

Chàng đập cửa đóng lại. Tiếng cửa vang lên quá to đến nỗi nàng giật bắn. "Có chuyện gì sao ?" nàng thì thầm.

Chàng chẳng nói gì, chỉ nhìn nàng cố kéo cái khăn bịt mắt ra. Chàng thích thế khi nàng không làm gì được. Trong lúc này chàng chẳng thấy mình tốt bụng hay độ lượng chút nào cả.

"Nàng có gì cần phải nói với ta không ?" chàng hỏi. Giọng chàng thật tự chủ, nhưng tay chàng thì run lên bần bật.

Nàng đứng chết lặng, quá lặng đến nỗi chàng có thể thề rằng chàng thấy được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể nàng. Rồi nàng hắng giọng - một âm thanh lúng túng, không mấy dễ chịu – và quay lại làm việc với cái nút buộc. Những chuyển động của nàng khiến chiếc váy nàng đang mặc thít lại quanh ngực nàng, nhưng Benedict chẳng thấy đến một đốm ham muốn nào nổi lên.

Đó là, chàng mỉa mai nghĩ, lần đầu tiên chàng không cảm thấy ham muốn người con gái đang đứng trước mặt chàng đây.

"Chàng có thể giúp em cởi cái này ra không ?" nàng hỏi. Nàng giọng nàng lưỡng lự.

Benedict chẳng hề cử động.

"Benedict ?"

"Thật là thú vị khi nhìn thấy nàng với một cái khăn cột quanh đầu, Sophie," chàng nhẹ nhàng nói.

Hai bàn tay nàng dần buông thõng xuống.

"Nó gần giống một cái mặt nạ nửa mặt, nàng có thấy thế không ?"

Môi nàng tách ra, và tiếng không khí đột ngột rít qua hai cánh môi ấy là tiếng động duy nhất nổi lên trong phòng.

Chàng bước về phía nàng, từ tốn, vững chắc, những bước chân chàng đủ to để nàng biết chàng đang tiến về phía nàng. "Đã vài năm rồi ta chẳng hề tham dự một buổi vũ hội hóa trang nào," chàng nói.

Nàng biết. Chàng có thể nhìn thấy điều đó trên mặt nàng, cái cách nàng mím môi, khóe miếng kẹp chặt lại, ấy vậy mà nó vẫn hơi tách ra. Nàng biết rằng chàng biết.

Chàng hy vọng rằng nàng đang sợ chết khiếp.

Chàng bước thêm hai bước nữa, rồi đột ngột quay sang phải, cánh tay chàng lướt qua tay áo nàng. "Có phải nàng định không bao giờ nói cho ta biết rằng chúng ta đã từng gặp trước đây ?"

Miệng nàng mấp máy, nhưng nàng không phát ra tiếng.

"Có phải không ?" chàng hỏi, giọng chàng thấp và đầy kiểm soát.

"Vâng," nàng nói, giọng nàng run rẩy.

"Thật sao ?"

Nàng không hề phát tiếng.

"Có lý do nào đặc biệt không ?"

"Nó – nó dường như không thích đáng."

Chàng xoay người lại. "Nó dường như không thích đáng !" chàng quát. "Hai năm trước, ta đã yêu nàng, và nó dường như không thích đáng ?"

"Liệu em có thể cởi cái khăn ra được không ?" nàng thì thào.

"Nàng có thể tiếp tục mù."

"Benedict, em – "

"Như ta đã mù suốt tháng qua," chàng điên cuồng nói tiếp. "Để xem nàng có thích thế không ?"

"Hai năm trước chàng không hề phải lòng em," nàng nói, cố giật hai lớp khăn ra.

"Làm sao nàng biết được ? Nàng biến mất."

"Em phải biến mất," nàng khóc thét. "Em không có sự lựa chọn nào cả."

"Chúng ta luôn luôn có những lựa chọn," chàng nói dịu xuống. "Chúng ta gọi nó là tự do ý chí."

"Chàng nói thì dễ lắm đấy," nàng quát, kéo dần xuống cái dải khăn bịt mắt. "Chàng, người có tất cả mọi thứ ! Em thì phải – Oh !" Với một cái giật mạnh, băng cách nào đó nàng đã lôi được những cái khăn xuống, lỏng lẻo nơi cổ nàng.

Sophie chớp mắt trước ánh sáng chói lòa. Rồi nàng nhìn thấy khuôn mặt của Benedict và lảo đảo lùi lại một bước.

Mắt chàng rực cháy, thiêu đốt với cơn giận cuồng điên, và một nỗi đau được giấu kín. "Thật tốt khi được nhìn thấy nàng đấy, Sophie," chàng nói trong chất giọng thấp nguy hiểm. "Đó là trong trường hợp Sophie là tên thật của nàng."

Nàng gật.

"Ta chợt nảy ra rằng," chàng nói, hơi quá thất thường, "nếu nàng có mặt tại vũ hội, vậy nàng không chính xác là thuộc tầng lớp người hầu, phải không ?"

"Em không có giấy mời," nàng hấp tấp nói. "Em là một kẻ lừa gạt. Một kẻ giả mạo. Em không được phép có mặt ở đó."

"Nàng nói dối ta. Tất cả mọi thứ, nàng nói dối ta."

"Em phải thế," nàng thì thào.

"Thôi, làm ơn đi. Có gì kinh khủng đến mức nàng phải giấu kín nhân thân của nàng với ta chứ ?"

Sophie nuốt khan. Ở đây trong phòng trẻ nhà Bridgerton, với chàng đang gườm gườm xuống nàng, nàng không thể nhớ được tại sao nàng lại quyết định không nói với chàng rằng nàng là người con gái trong đêm dạ vũ đó.

Có lẽ nàng sợ rằng chàng sẽ muốn nàng trở thành tình nhân của chàng.

Điều đã xảy ra bất kể thế.

Hoặc có lẽ nàng không hề nói gì bởi đến khi nàng nhận ra rằng chàng không định để Sophie – cô - hầu – gái bước ra khỏi cuộc đời chàng thì mọi chuyện đã quá muộn rồi. Nàng đã ở bên cạnh chàng quá lâu mà không hề để cho chàng hay biết, và nàng sợ hãi cơn thịnh nộ của chàng.

Điều chính xác đang xảy ra.

Để chứng minh cho luận điểm của nàng. Tất nhiên, đó cũng là một chút an ủi lạnh lùng khi nàng đứng đây trước mặt chàng, nhìn mắt chàng thiêu đốt bởi giận giữ và băng giá bởi khinh bỉ - tất cả cùng diễn ra ngay lúc này.

Có lẽ sự thật là – dù có không đáng tự hào đến đâu – do lòng tự tôn của nàng bị châm chích. Nàng đã thấy thất vọng vì chàng đã không tự mình nhận ra nàng. Nếu đêm hội hóa trang ấy cũng thần kỳ với chàng như với nàng, vậy thì đáng ra chàng nên nhận ra nàng ngay lập tức chứ ?

Hai năm ròng ra nàng đã mơ tưởng về chàng. Hai năm trời nàng mường tượng ra khuôn mặt chàng trong tâm tưởng mỗi đêm. Ấy vậy mà khi chàng nhìn thấy nàng, chàng lại nhìn thấy một con bé lạ mặt.

Hoặc có thể, chỉ là có thể thôi, tất cả những điều trên chẳng phải lý do. Có thể sự thật đơn giản hơn thế. Có thể nàng chỉ là muốn bảo vệ trái tim nàng. Nàng không biết tại sao, nhưng nàng cảm thấy an toàn hơn một chút, cảm thấy ít bị bóc trần hơn một chút khi là một người hầu dọn dẹp giấu tên. Nếu Benedict biết được nàng là ai - hoặc ít nhất biết được nàng là cô tiểu thư trong đêm dạ vũ ấy - vậy thì chàng sẽ theo đuổi nàng. Không ngừng nghỉ.

Ồ, tất nhiên là chàng đã theo đuổi nàng khi chàng nghĩ nàng chỉ là một cô hầu. Nhưng mọi thứ sẽ khác biệt hơn nếu chàng biết sự thật. Sophie chắc chắn như thế. Chàng sẽ không thấy sự cách biệt giai cấp giữa họ là quá lớn, và Sophie sẽ mất đi một chướng ngại vật quan trọng ngăn tách họ. Vị trí xã hội của nàng, hoặc sự thiếu mất thứ đó, đã là một bức tường bảo vệ quanh trái tim nàng. Nàng không thể đến quá gần bởi, khá là thành thật rằng, nàng không thể đến quá gần. Một người đàn ông như Benedict – họ hàng trực hệ với Tử tước - sẽ không bao giờ cưới một người hầu.

Nhưng một đứa con hoang của bá tước - giờ đây đó lại là một tình huống rắc rối hơn. Không như một người hầu, một đứa con hoang của quý tộc có thể mơ tưởng.

Nhưng cũng giống như những người hầu, mộng tưởng ấy khó có thể thành sự thật. Điều ấy khiến cho những giấc mơ ấy càng đau đớn hơn. Và nàng đã biết - mỗi lần sự thật trào lên nơi đầu lưỡi - rằng kể cho chàng nghe sự thật sẽ dẫn thẳng đến việc trái tim nàng vỡ tan.

Điều đó gần như khiến Sophie muốn bật cười. Trái tim nàng có thể trở nên đau đớn hơn lúc này không ?

"Ta đã tìm kiếm nàng," chàng nói, chất giọng trầm, thấp, khắc nghiệt ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Mắt nàng mở to, ươn ướt. "Chàng đã tìm kiếm em ?" nàng thì thào.

"Trong sáu tháng đáng nguyền rủa," chàng chửi. "Như thể nàng đã rơi thẳng khỏi mặt đất vậy."

"Em không có nơi nào để đi," nàng nói, không chắc tại sao nàng lại nói với chàng điều đó.

"Nàng có ta."

Từng từ từng từ đọng lại trong không khí, nặng nề và tối tăm. Cuối cùng, Sophie, được thúc đẩy bởi cảm giác ngang bướng nào đó của sự thành thật muộn màng, đã nói, "Em không biết chàng đã tìm kiếm em. Nhưng – nhưng – " Nàng gần như bật khóc, hai mắt nàng nhắm nghiền lại trước nỗi đau trào dâng.

"Nhưng cái gì ?"

Nàng nuốt xuống yếu ớt, và khi nàng mở mắt ra, nàng không dám nhìn vào mặt chàng. "Ngay cả nếu em biết chàng đang tìm kiếm em," nàng nói, hai tay ôm chặt cơ thể, "em cũng sẽ không để chàng tìm thấy em."

"Đối với nàng ta đáng kinh tởm đến vậy sao ?"

"Không !" nàng thét, mắt nàng bay đến với khuôn mặt chàng. Có nỗi đau ẩn dấu trong nó. Chàng đã giấu nó đủ tốt, nhưng nàng hiểu chàng hơn thế. Sâu thẳm trong ánh mắt chàng là sự tổn thương.

"Không," nàng nói, cố khiến giọng nàng bình tĩnh và đều đều. "Không phải thế. Mãi mãi không phải vậy."

"Vậy thì là cái gì ?"

"Chúng ta đến từ những thế giới khác nhau, Benedict. Ngay từ hồi đó em đã biết sẽ không thể có một tương lai cho cả hai chúng ta. Và đó sẽ là sự tra tấn dã man nhất, khi trêu đùa bản thân em với một giấc mơ không bao giờ thành sự thật được. Em không thể làm thế."

"Nàng là ai ?" thình lình chàng hỏi.

Sophie đứng đó nhìn chàng, đông cứng lại như một bức tượng.

"Nói cho ta biết," chàng bật ra từng từ. "Nói cho ra biết nàng là ai. Bởi vì nàng không phải là một người hầu, đó là chắc chắn."

"Em chính xác là người em đã nói em là," nàng thốt, rồi dưới cái lườm chết chóc của chàng, lưỡng lự nàng thêm vào, "gần như thế."

Chàng tiến tới. "Nàng là ai ?"

Nàng lùi lại một bước nữa. "Sophie Beckett."

"Nàng là ai ?"

"Em đã là một người hầu từ khi em mười bốn tuổi."

"Và trước đó nàng là ai ?"

Giọng nàng hạ xuống thì thầm. "Một đứa con hoang."

"Con hoang của ai ?"

"Chuyện đó có quan trọng không ?"

Chàng đứng như sắp sửa bước vào một trận chiến. "Đối với ta điều đó quan trọng."

Sophie cảm thấy bản thân nàng dần xẹp xuống. Nàng không trông mong chàng lờ đi những nghĩa vụ chàng đã có từ khi sinh ra và thực sự kết hôn với ai đó như nàng, nhưng nàng có hy vọng rằng chàng sẽ không quan tâm đến mức này.

"Cha mẹ nàng là ai ?" Benedict khăng khăng.

"Chàng không biết họ đâu."

"Cha mẹ nàng là ai ?" chàng gầm lên.

"Bá tước vùng Penwood," nàng thét.

Chàng đứng bất động, không một bắp cơ chuyển động. Thậm chí chàng còn không hề chớp mắt.

"Em là một đứa con hoang của một nhà quý tộc," giọng nàng khản đặc, nỗi tức giận và oán hận hàng năm trời trào ra. "Cha em là Bá tước vùng Penwood và mẹ em là một hầu nữ. Đúng vậy đấy," nàng nói mà như khóc thét khi nàng nhìn thấy khuôn mặt chàng dần tái đi, "mẹ em là một người hầu. Cũng như em là một người hầu."

Một khoảng lặng nặng nề lấp đầy không gian, và rồi Sophie nói khẽ khàng, "Em sẽ không trở nên giống như mẹ em."

"Ấy vậy mà, nếu bà ấy hành xử khác đi," chàng nói, "nàng sẽ không ở đây để kể với ta chuyện này."

"Đó không phải vấn đề."

Hai bàn tay Benedict, vốn nắm thành những nắm đấm trên hông chàng, nay bắt đầu giật giật. "Nàng nói dối ta," chàng nói giọng khàn đục.

"Chàng vốn không cần phải biết sự thật."

"Nàng là ai mà quyết định điều đó chứ ?" chàng bùng nổ. "Benedict đáng thương tội nghiệp, anh ta không thể chịu được sự thật. Anh ta không thể tự ra quyết định. Anh ta – "

Chàng nghẹn lại, tự kinh tởm bởi tiếng lải nhải vang trong giọng chàng. Nàng đang biến chàng thành một người mà chàng không hề biết, một người chàng không hề thích.

Chàng phải rời khỏi đây. Chàng phải –

"Benedict ?" Nàng đang nhìn vào chàng một cách kỳ lạ. Mắt nàng ánh lên vẻ lo lắng.

"Ta phải đi," chàng bật ra. "Ngay lúc này ta không thể nhìn vào nàng."

"Tại sao ?" nàng hỏi, và chàng có thể nhìn thấy từ mặt nàng rằng ngay lập tức nàng đã hối hận vì thốt ra câu hỏi ấy.

"Ngay bây giờ ta đang quá giận giữ," chàng nói, từng từ được thốt ra, "ta không biết được bản thân ta – " Chàng nhìn xuống tay chàng. Chúng đang run rẩy. Chàng muốn làm đau nàng, chàng nhận ra điều ấy. Không, chàng không muốn làm đau nàng. Chàng không bao giờ muốn làm đau nàng. Vậy mà...

Vậy mà...

Lần đầu tiên trong đời chàng mất tự chủ đến vậy. Điều đó làm chàng sợ hãi.

"Ta phải đi," lần nữa chàng thốt ra, và chàng thô bạo va phải nàng khi chàng gần như chạy về phía cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK