Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 2 tháng 5 năm 1817.
Điều đầu tiên Sophie làm trong buổi sáng tiếp theo là hét.
Nàng ngủ gục ngay trên chiếc ghế cạnh giường Benedict, ườn ra trong một tư thế thiếu tế nhị nhất, đầu nàng thì nghẹo sang một bên trong một vị trí khá là bất tiện. Lúc đầu nàng chỉ ngủ lơ mơ, tai nàng căng ra để lắng nghe bất kỳ tiếng rên khó chịu nào phát ra. Nhưng sau một hay hai giờ gì đấy, hoàn toàn chỉ có sự tĩnh lặng, và rồi cơn mỏi mệt chiếm hữu nàng và nàng ngủ, hoàn toàn ngủ ấy, kiểu giấc ngủ của một người cảm thấy bình yên và sẽ thức dậy với một nụ cười ấm áp trên môi ấy.
Đó có lẽ là lý do tại sao, khi nàng mở mắt và thấy hai con người lạ mặt đang lom lom nhìn nàng, nàng kinh hoàng đến nỗi tim nàng có lẽ phải ngừng đập đến gần năm phút ấy chứ.
"Hai người là ai ?" Những từ ngữ tuột ra khỏi miệng Sophie trước khi nàng kịp nhận ra họ chính xác phải là ai : Ông và Bà Crabtree, những người trông coi Nhà Tranh Của Ta.
"Thế cô là ai ?" người đàn ông yêu cầu, dù chẳng có chút dữ dội nào trong giọng ông cả.
"Sophie Beckett," nàng vừa nuốt vừa nói. "Tôi ..." Rồi nàng chỉ tuyệt vọng vào Benedict. "Ngài ấy ...."
"Nói thẳng ra đi, cô gái !"
"Đừng tra tấn cô ấy," đến từ cái tiếng khàn khàn như ễng ương phát ra từ giường.
Ba cái đầu xoay chéo chèo chẹo về phía Benedict.
"Ngài tỉnh rồi !" Sophie la lên.
"Và ước với Chúa rằng ta chưa tỉnh," chàng lầm bầm. "Họng ta như bị lửa nung vậy."
"Ngài có cần tôi lấy cho ngài thêm chút nước không ?" Sophie hỏi quan tâm.
Chàng lắc đầu, "Làm ơn trà đi."
Nàng bật đứng dậy. "Tôi sẽ lấy ngay đây."
"Tôi sẽ lấy," Bà Crabtree cứng rắn nói.
"Bác có cần giúp không ạ ?" Sophie bẽn lẽn nói. Có gì đó ở cặp đôi này khiến nàng cảm thấy mình như đứa trẻ mười tuổi vậy. Cả hai người họ đều mập và thấp, nhưng ở họ toát ra vẻ uy quyền.
Bà Crabtree lắc đầu. "Ta là loại quản gia gì mà lại không chuẩn bị một tách trà được chứ."
Sophie nuốt. Nàng không thể nói được rằng Bà Crabtree đang phật ý hay là đùa cợt nữa. "Tôi không bao giờ có ý –"
Bà Crabtree xua luôn đi lời xin lỗi của nàng. "Tôi cũng đem cho cô một tách chứ ?"
"Bác không cần phải đem bất kỳ cái gì cho tôi," Sophie nói. "Tôi là một ---"
"Đem cho cô ấy một tách đi," Benedict ra lệnh.
"Nhưng --"
Chàng chỉ thẳng một ngón tay về phía nàng, càu nhàu, "Im lặng," trước khi quay sang Bà Crabtree và dành cho bà ấy một nụ cười có thể làm tan chảy cả một núi băng ấy chứ. "Liệu bà có thể tốt bụng thêm một tách trà cho Cô Beckett đây vào khay không ?"
"Tất nhiên rồi, Ngài Bridgerton," bà ấy đáp, "nhưng liệu tôi có thể nói ---"
"Bà có thể nói bất kỳ điều gì bà thích khi bà quay trở lại với trà," chàng hứa.
Bà ném cho chàng một cái nhìn nghiêm nghị. "Tôi có nhiều thứ để nói lắm đấy."
"Ồ, cái đó thì tôi chẳng nghi ngờ."
Benedict, Sophie, và Ông Crabtree chờ trong im lặng trong khi Bà Crabtree rời khỏi căn phòng, và rồi, khi bà ấy an toàn ở ngoài tầm nghe, Ông Crabtree phá lên cười nắc nẻ giòn giã, nói, "Cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy, Ngài Bridgerton ạ !"
Benedict mỉm cười yếu ớt.
Ông Crabtree quay sang Sophie và giải thích, "Khi Bà Crabtree có nhiều thứ thể nói, thì có nghĩa là bà ấy có rất nhiều thứ để nói."
"Oh," Sophie đáp. Nàng cũng muốn nói cái gì đó rõ ràng hơn, nhưng "oh" thực sự là điều tốt nhất nàng có thể thốt ra.
"Và khi bà ấy có nhiều thứ để nói," Ông Crabtree tiếp tục, nụ cười của ông ấy càng ngày càng rộng và quỷ quyệt, "bà ấy thích nói với sự hăng hái mãnh liệt."
"May mắn thay," Benedict nói trong chất giọng khô khốc, "chúng ta sẽ có trà để mà bận rộn."
Dạ dày của Sophie rền lên to tướng.
"Và," Benedict tiếp tục, bắn cho nàng một cái lườm thích thú, "và một chút đồ ăn sáng nữa, nếu tôi không nhầm về Bà Crabtree."
Ông Crabtree gật. "Đã có sẵn rồi, Bridgerton. Chúng tôi thấy ngựa của cậu trong chuồng ngựa khi chúng tôi trở về từ nhà con gái chúng tôi buổi sáng nay, Bà Crabtree đã làm bữa sáng ngay lập tức. Bà ấy biết cậu thích trứng mà."
Benedict quay sang Sophie và cho nàng một nụ cười bí ẩn. "Ta có thích trứng."
Dạ dày nàng lại sôi lên lần nữa.
"Dù vậy, chúng tôi không biết là sẽ có hai người." Ông Crabtree nói.
Benedict khúc khích, rồi nhăn nhó vì đau. "Ta lại không thể tin được rằng Bà Crabtree lại không làm đủ thức ăn để nhồi nhét cho cả một binh đoàn nhỏ."
"Thì, bà ấy không có thời gian chuẩn bị một bữa sang đầy đủ với thịt bò và cá," Ông Crabtree nói, "nhưng tôi tin rằng bà ấy có thịt xông khói, thịt muối, trứng và bánh mì nướng."
Dạ dày Sophie gần như lại sôi nữa. Nàng ấn mạnh tay vào bụng nàng, chỉ vừa đủ để kiềm lại không rít lên, "Im đi nào !"
"Mà đáng ra cậu nên nói với chúng tôi là cậu sẽ đến," Ông Crabtree xỏ thêm vào, lại còn phẩy phẩy ngón tay vào Benedict nữa chứ. "Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ đi thăm con gái nếu chúng tôi biết cậu sẽ đến."
"Đó là một quyết định bất ngờ không tính trước." Benedict nói, tự bẻ cổ sang bên. "Đến một bữa tiệc chán và quyết định đi về thôi."
Ông giật đầu về phía Sophie. "Thế cô ấy là từ đâu ra ?"
"Cô ấy ở bữa tiệc,"
"Tôi không ở bữa tiệc," Sophie sửa lại. "Tôi chỉ là có mặt ở đó thôi."
Ông Crabtree liếc về phía nàng nghi nghi. "Thế thì khác gì nhau ?"
"Tôi không tham dự vào bữa tiệc. Tôi là người hầu trong nhà."
"Cô là một người hầu ?"
Sophie gật. "Tôi đang cố nói với bác điều đó mà."
"Cô trông không giống một người hầu." Ông Crabtree quay sang Benedict. "Trông cô gái này có giống một người hầu với cậu không ?"
Benedict nhún vai. "Ta chẳng biết cô ấy trông giống gì cả ?"
Sophie quắc mắt cau có vào chàng. Đó không phải là một lời lăng mạ, nhưng đó chắc chắn cũng chẳng phải một lời khen.
"Nếu cô ấy là người hầu của người khác," Ông Crabtree kiên trì, "thế cô ấy đang làm gì ở đây ?"
"Liệu ta có thể giữ lời giải thích cho đến khi Bà Crabtree quay lại không ?" Benedict hỏi. "Bởi ta chắc chắn rằng bà ấy sẽ lập lại tất cả những câu hỏi của ông ?"
Ông Crabtree nhìn chàng một chốc, rồi chớp mắt, và gật, rồi quay lại chỗ Sophie. "Tại sao cô lại ăn mặc như thế ?"
Sophie nhìn xuống và kinh hoàng nhận ra rằng nàng đã hoàn toàn quên mất việc mình đang mặc quần áo của đàn ông.
Và bộ quần áo đó to đến nỗi nàng chỉ vừa đủ giữ cho cái quần ống túm này khỏi rơi xuống khỏi chân nàng. "Quần áo của tôi bị ướt hết cả," nàng giải thích, "bởi cơn mưa."
Ông Crabtree gật đầu thông cảm. "Bão tối qua khá kinh. Đó là lý do tại sao chúng tôi lại quyết định ở lại qua đêm ở nhà con gái. Chúng tôi đã định về nhà rồi đấy chứ."
Benedict và Sophie gật.
"Con bé cũng chẳng xa đây lắm," Ông Crabtree tiếp. "Chỉ ở đầu kia của ngôi làng thôi." Ông liếc về phía Benedict, người gật ngay lập tức, lần nữa !.
"Mới thêm một đứa cháu nữa," ông bổ xung. "Một bé gái."
"Xin chúc mừng," Benedict nói, và Sophie có thể thấy từ mặt chàng rằng chàng không phải chỉ đang đơn thuần là tỏ ra lịch sự. Chàng thực sự có ý đó.
Một tiếng loạng xoạng phát ra từ cầu thang; chắc chắn đó là Bà Crabtree trở lại cùng bữa sáng. "Tôi nên ra giúp," Sophie nói, và lao ra ngoài cửa.
"Một lần là người hầu, mãi mãi là người hầu," Ông Crabtree nói có vẻ nghiêm trang.
Benedict không chắc lắm, nhưng chàng nghĩ chàng thấy Sophie nhăn mặt.
Một phút sau, Bà Crabtree bước vào, bưng theo một khay trà bằng bạc tuyệt đẹp.
"Sophie đâu ?" Benedict hỏi.
"Tôi để cô bé đó xuống lấy phần còn lại," Bà Crabtree đáp. "Sẽ lên ngay ấy mà. Cô bé ngoan," bà ấy thêm vào với chất giọng hơi - bị - nghiêm - túc, "nhưng cô bé đó sẽ cần một cái thắt lưng cho cái quần ống túm mà ngài cho mượn đấy."
Benedict thấy có gì đó siết chặt trong ngực chàng với ý nghĩ về Sophie - cô - hầu - - gái, với cái ống túm ngang mắt cá chân. Chàng liền nuốt vào một cách không thoải mái khi chàng nhận ra cái cảm giác chặt khít này rất có thể là dục vọng.
Rồi chàng rên lên và chộp vào họng chàng, bởi một cái nuốt vào không thoải mái này còn khó chịu hơn cả một đêm ho đến toác họng.
"Ngài cần một liều thuốc bổ của tôi," Bà Crabtree nói.
Benedict điên cuồng lắc đầu trong kinh hoàng. Chàng đã từng 'hưởng thụ' cái bài thuốc bổ của bà ấy trước đây, và nó khiến chàng nôn ọe ói mửa trong ba giờ đồng hồ liền.
"Tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời không đâu," bà ấy cảnh cáo.
"Bà ấy chẳng bao giờ làm thế cả," Ông Crabtree xỏ thêm một tý.
"Trà sẽ có hiệu quả kỳ diệu mà," Benedict vội vàng nói, "Ta chắc mà."
Nhưng sự chú ý của Bà Crabtree đã để sang chỗ khác rồi. "Cô bé đó đâu rồi không biết ?" bà ấy lẩm bẩm, bước lại về phía cửa và nhòm ra ngoài. "Sophie ! Sophie !"
"Nếu ông có thể giữ không thể bà ấy đem cho ta một cái 'liều bổ dưỡng' ấy," Benedict gấp rút thì thào hoảng loạn với Ông Crabtree, "thì coi như ông đã có đồng năm bảng trong túi."
Ông Crabtree cười rạng rỡ. "Cứ coi như việc đã hoàn tất !"
"A, đây rồi," Bà Crabtree bật ra. "Ôi, lạy Chúa."
"Có gì thế, bà xã ?" Ông Crabtree hỏi, thong thả bước về phía cửa.
"Cô bé tội nghiệp không thể vừa bưng cái khay và đồng thời còn giữ cho cái quần không bị tuột," bà ấy đáp, tặc lưỡi thương cảm.
"Thế không ai định giúp cô gái tội nghiệp đó sao ?" Benedict hỏi với ra từ giường.
"Ồ, vâng, tất nhiên rồi." Bà Crabtree vội đi ra.
"Tôi sẽ quay lại ngay," Ông Crabtree nói qua vai. "Không muốn bỏ lỡ cảnh hay ho."
"Có ai đó đem cho cô nàng một cái thắt lưng đi !" Benedict hét tướng gắt gỏng. Thật chẳng công bằng chút nào khi mọi người đều ra ngoài hành lang và xem show diễn trong khi chàng thì lại bị kẹt trên giường thế này.
Và rõ ràng là chàng bị kẹt ở đây rồi. Chỉ nghĩ đến việc đứng dậy đã đủ khiến chàng thấy mọi thứ xoay vòng vòng.
Chàng chắc phải ốm hơn chàng tưởng. Chàng không còn thấy những cơn ho kéo đến mọi giây nữa, nhưng cơ thể chàng thì rã rời cả ra. Những bắp thịt thì nhức mỏi, họng chàng thì đau như quỷ. Ngay cả răng chàng cũng có gì không ổn.
Chàng có lờ mờ nhớ lại ký ức về tối qua khi Sophie chăm sóc chàng. Cô gái ấy đã đắp những cái khăn lạnh lên trán chàng, trông nom chàng, thậm chí còn hát ru cho chàng nữa. Nhưng chàng vẫn chưa nhìn rõ được mặt cô ấy. Hầu hết thời gian chàng không có năng lượng để mà mở mắt, và ngay cả khi chàng làm được, thì căn phòng cũng rất tối, hình dáng cô ấy cứ luôn lưu lại trong bóng tối, làm chàng nhớ đến ---
Chàng đột nhiên nghẹt lại, tim chàng đập điên cuồng trong lồng ngực khi, mọi thứ đột nhiên rõ ràng, và chàng nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Chàng đã mơ về nàng.
Đó không phải là một giấc mơ mới mẻ gì, dù cũng phải đến vài tháng rồi kể từ lần cuối những giấc mơ ấy viếng thăm chàng. Nó không phải những hình ảnh trong sáng gì. Benedict thì không phải là thánh, và khi chàng mơ về người con gái trong buổi dạ vũ ấy, nàng không có mặc bộ váy bạc của nàng đâu.
Nàng, chàng nghĩ với một nụ cười xấu xa,chẳng hề mặc cái gì cả.
Nhưng cái làm chàng bối rối là tại sao giấc mơ ấy đến giờ lại trở lại, sau nhiều tháng ngủ yên. Có phải có gì đó ở Sophie đã kích hoạt nó ? Chàng đã nghĩ – chàng đã hy vọng - rằng sự biến mất của giấc mơ nói lên rằng chàng đã qua khỏi được hình bóng nàng.
Rõ ràng là không rồi.
Sophie chắc chắn là chẳng giống với người con gái chàng đã cùng khiêu vũ hai năm trước. Tóc của cô ấy không giống, và cô ấy thì gầy hơn hẳn nàng. Chàng vẫn còn nhớ cảm giác về cơ thể ấm áp, cong cong của người con gái giấu mặt trong vòng tay chàng; nếu so sánh thì, Sophie chỉ có thể được gọi là khẳng khiu. Chàng cho rằng giọng họ có chút giống giống, nhưng chàng cũng phải thừa nhận với bản thân rằng, với thời gian trôi qua, ký ức của chàng về tối đó càng ngày càng nhạt nhòa đi, và chàng không còn nhớ được giọng nói của người con gái bí ẩn ấy một cách rõ ràng hoàn hảo nữa rồi. Bên cạnh đó, cách nhấn âm của Sophie, có trau truốt tinh tế khác biệt so với một người hầu, nhưng cũng không mang dáng dấp của tầng lớp thượng lưu như nàng.
Benedict phát ra một cái khụt khịt thất vọng. Sao chàng ghét việc gọi nàng là nàng đến thế. Đó dường như là điều tàn nhẫn nhất trong những bí mật của nàng. Nàng thậm chí còn không cho chàng biết tên nàng. Một phần trong chàng ước rằng sao nàng không cứ nói dối chàng và cho chàng một cái tên giả. Ít nhất như thế chàng còn có gì đó để nghĩ về nàng trong tâm trí.
Có gì đó để chàng khẽ thầm thì trong đêm, khi chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi nàng đang ở cái chỗ chết tiệt nào.
Benedict được cứu khỏi những ý nghĩ khác bởi những tiếng bước chân loạng choạng lúng búng phát ra từ hành lang. Ông Crabtree là người đầu tiên quay lại, lảo đảo bước đi dưới sức nặng của cái khay đồ ăn sáng.
"Chuyện gì xảy ra với hai người kia thế ?" Benedict nghi ngờ hỏi, mắt chàng chăm chăm về phía cửa.
"Bà Crabtree đang tìm cho Sophie một vài thứ đồ thích hợp hơn để mặc," Ông Crabtree đáp, đặt cái khay xuống bàn của Benedict. "Thịt muối hay thịt xông khói ?"
"Cả hai đi. Ta sắp chết đói mất rồi. Và là thế quỉ nào khi bà ấy nói 'thứ đồ thích hợp' ?"
"Một cái váy, Bridgerton ạ. Đó là thứ phụ nữ mặc."
Benedict cực kỳ nghiêm túc cân nhắc việc tìm một cái chân nến để ném vào ông ta. "Ý ta là," chàng nói với thứ mà chàng coi là tính kiên nhẫn của thánh nhân, "bà ấy tìm ở đâu ra một cái váy ?"
Ông Crabtree bước đến với một đĩa đầy thức ăn được đặt trên một cái khay nhỏ có chân cho Benedict ăn trên giường. "Bà Crabtree có vài cái váy liền, và bà ấy rất vui vẻ được chia sẻ."
Benedict sặc luôn cái miếng trứng chàng vừa mới nhồi vào miệng chàng. "Bà Crabtree và Sophie còn lâu mới cùng kích cỡ."
"Cả cậu cũng thế," Ông Crabtree chỉ ra, "và cô ấy mặc quần áo của cậu cũng khá ổn mà."
"Ta tưởng ông vừa mới nói cái quần rơi xuống sàn nhà."
"Thì, chúng ta không phải lo lắng về điều đó với một cái váy, phải không ? Tôi khó mà nghĩ được rằng vai của cô ấy sẽ tuột qua cổ váy."
Benedict quyết định sẽ an toàn hơn cho sự minh mẫn của tâm trí chàng nếu chàng để ý chuyện của chàng thôi, và chàng chuyển toàn bộ sự chú ý của chàng sang bữa sáng. Chàng đang làm việc với cái đĩa thứ ba thì Bà Crabtree hối hả xộc vào.
"Cô bé đây này !" bà ấy tuyên bố.
Sophie len lén đi vào, gần như bị nuốt chửng trong bộ váy rộng thùng thình của Bà Crabtree. Ngoại trừ, tất nhiên rồi, mắt cá chân nàng. Bà Crabtree phải lùn hơn nàng khoảng năm inch ấy.
Bà Crabtree cười rạng rỡ. "Không phải cô bé trông rất tuyệt vời sao ?"
"Ồ, đúng vậy," Benedict đáp, mép chàng cứ giật giật.
Sophie ném cho chàng một cái lườm vừa dài vừa sâu.
"Cô sẽ có rất nhiều chỗ trống cho bữa sáng đấy," chàng giễu.
"Chỉ cho đến khi quần áo cô ấy được giặt và phơi phóng sạch sẽ thôi," Bà Crabtree giải thích. "Nhưng ít nhất cô ấy bây giờ trông có vẻ chỉnh tề." Rồi bà ấy lạch bạch bước qua chỗ Benedict. "Bữa sáng ngài thế nào, Ngài Bridgerton ?"
"Tuyệt ngon," chàng đáp. "Đã nhiều tháng rồi ta chưa được ăn ngon thế này."
Bà Crabtree nhướn người về phía trước và thì thào, "Tôi thích cô Sophie của ngài. Liệu chúng tôi có được giữ cô ấy không ?"
Benedict sặc. Vì cái gì, chàng không biết, nhưng dù sao đi nữa thì chàng vẫn cứ sặc. "Cái gì cơ ?"
"Ông Crabtree và tôi cũng không còn trẻ nữa rồi. Chúng tôi cũng nên cần sự giúp đỡ."
"Ta, à, thì ...." Chàng hắng giọng. "Ta sẽ cân nhắc."
"Tuyệt lắm." Bà Crabtree băng băng bước về đầu kia của căn phòng và chộp lấy tay của Sophie. "Cô bé, đi với bác. Dạ dày cháu đã sôi lên cả buổi sáng rồi. Lần cuối cháu ăn là lúc nào thế ?"
"E, lúc nào đó ngày hôm qua, cháu nghĩ thế."
"Lúc nào ngày hôm qua ?" Bà Crabtree kiên trì.
Benedict giấu một nụ cười quỷ quyệt dưới cái khăn ăn. Sophie trông hoàn toàn bị lấn át. Bà Crabtree thường hay khiến người khác cảm thấy thế.
"E, thì, thực ra thì – "
Bà Crabtree chống tay lên hông. Benedict nhăn nhở cười. Sophie gặp - rắc - rối - rồi.
"Có phải cháu định nói với ta rằng cháu không ăn tý nào vào ngày hôm qua ?" Bà bùng nổ.
Sophie bắn một cái nhìn tuyệt vọng về phía Benedict. Chàng đáp lại với một cái nhún vai đừng - nhìn - tôi - tìm - sự - giúp - đỡ. Bên cạnh đó, chàng khá là thích nhìn Bà Crabtree chăm bẵm Sophie. Chàng sẵn lòng đánh cá rằng cô gái tội nghiệp ấy không hề được chăm bẵm trong nhiều năm rồi.
"Ngày hôm qua cháu rất là bận rộn," Sophie rào đón.
Benedict nhíu mày. Cô ấy có lẽ đã bận rộn để chạy khỏi Phillip Cavender và bè lũ những kẻ ngốc nghếch mà hắn gọi là bạn.
Bà Crabtree đẩy Sophie ngồi vào một cái ghế bên cạnh bàn. "Ăn," bà ra lệnh.
Benedict ngồi nhìn khi Sophie ăn ngon lành. Hiển nhiên là cô ấy đang cố gắng cư xử cho phải phép nhất nhưng rõ ràng là cơn đói đã chiếm chọn lấy cô ấy, bởi chỉ sau một phút cô ấy gần như đã nhồi hết chỗ thức ăn trên đĩa vào miệng.
Chỉ đến khi Benedict chú ý thấy hàm răng chàng đang nghiến chặt vào nhau như cái mỏ cặp thì chàng mới nhận ra rằng chàng đang tuyệt đối điên người. Điên với ai thì chàng không biết. Nhưng chàng không thích thấy Sophie bị đói như thế.
Hai người họ có một mối liên kiết be bé kỳ lạ, chàng và cô người hầu ấy. Chàng cứu cô ấy và cô ấy cứu chàng. Ồ, chàng ngờ rằng cơn sốt tối qua của chàng có thể giết chàng ; nếu nó thực sự nghiêm trọng, thì bây giờ chàng đã vẫn phải chiến đấu với nó rồi. Nhưng cô ấy đã chăm sóc chàng và giữ chàng được thoải mái và có lẽ cũng đã đẩy nhanh con đường hồi phục của chàng.
"Liệu ngài có thể đảm bảo chắc chắn rằng cô bé này ngồi đây ăn ít nhất một đĩa đầy nữa không ?" Bà Crabtree hỏi Benedict. "Tôi sẽ đi dọn một phòng cho cô bé."
"Trong khu vực dành cho người hầu," Sophie vội nói.
"Đừng có ngốc thế. Cho đến khi chúng ta vẫn chưa thuê cháu vào làm, thì cháu còn chưa phải là một người hầu ở đây."
"Nhưng ---"
"Không thêm một lời nào nữa," Bà Crabtree cắt lời.
"Bà có cần tôi giúp gì không, bà xã ?" Ông Crabtree hỏi.
Bà Crabtree gật, và trong một chốc cặp đôi già mà không lẫn đó rời khỏi phòng.
Sophie ngừng cái công việc tiêu thụ thật nhiều thức ăn mà vẫn giữ được phẩm cách của một con người để nhìn chằm chằm ra phía cửa nơi mà cặp đôi đó vừa mới biến mất. Nàng cho rằng họ coi nàng như một người trong số họ, bởi nếu nàng là bất kỳ ai khác ngoại trừ một người hầu, thì họ sẽ chẳng bao giờ để nàng lại một mình với Benedict. Thanh danh của một tiểu thư có thể bị phá hỏng với những chuyện còn ít hơn thế này nhiều.
"Cô không hề ăn gì hôm qua, đúng không ?" Benedict lặng lẽ hỏi.
Sophie lắc đầu.
"Lần sau ta mà gặp Cavender," chàng gầm gừ, "Ta sẽ tẩn cho hắn một trận đến không còn ra hồn người thì thôi."
Nếu nàng là một người tốt hơn, nàng sẽ phải kinh hoàng lắm, nhưng Sophie lại kiểu như không thể ngăn mình nở một nụ cười trước ý nghĩ Benedict bảo vệ cho danh dự của nàng. Hoặc nhìn thấy Phillip Cavender với cái mũi bị đánh bật lên đến tận trán.
"Lấy thêm thức ăn đi," Benedict nói. "Điều đó sẽ vì sự an toàn của ta đấy. Ta bảo đảm với cô rằng Bà Crabtree đếm xem có bao nhiêu quả trứng hoặc miếng thịt có trên khay khi bà ấy rời khỏi phòng đấy, và bà ấy sẽ lấy đầu ta nếu số lượng không giảm đi quá nửa khi bà ấy quay lại."
"Bà ấy rất tốt bụng," Sophie nói, với tới những quả trứng. Đĩa thức ăn đầu tiên đã giảm một phần cơn đói của nàng, nàng không còn cảm thấy phải ăn vội vàng nữa.
"Bà ấy là tốt nhất đấy."
Sophie thành thạo nâng miếng thịt lợn muối giữa cái nĩa và thìa rồi chuyển nó sang đĩa của nàng. "Sáng nay ngài thấy thế nào, Ngài Bridgerton ?"
"Rất ổn, cảm ơn cô. Mà kể cả là không ổn lắm thì ít nhất cũng tốt hơn tối hôm qua rất nhiều."
"Tôi đã rất lo lắng cho ngài," nàng nói, xiên một góc của miếng thịt với dĩa và cắt miếng thịt ra với dao.
"Cô đã rất tốt bụng khi chăm sóc ta tối qua."
Nàng nhai, nuốt, rồi nói, "Không có gì đâu ạ, thật đấy. Bất kỳ ai cũng đều làm thế cả thôi."
"Có lẽ," chàng nói, "nhưng không phải với thái độ như của cô."
Cái dĩa của Sophie ngưng giữa lưng trừng không khí. "Cám ơn ngài," nàng nhẹ nói. "Đó là một lời khen rất đáng yêu."
"Ta đã không ... er ..." Chàng hắng giọng.
Sophie nhìn chàng tò mò, chờ chàng hoàn tất bất kể cái gì chàng muốn nói.
"Không có gì," chàng làu bàu.
Thất vọng, nàng cho miếng thịt vào miệng.
"Ta không làm cái gì khiến ta nên xin lỗi đấy chứ, phải không ?" chàng đột nhiên bật ra.
Sophie sặc phun phì phì miếng thịt ra cái khăn ăn của nàng.
"Ta coi như đó là có," chàng lầm bầm.
"Không !" nàng vội vàng nói. "Không đâu, thật đấy. Ngài chỉ đơn thuần là làm tôi giật mình thôi.
Mắt chàng nheo lại. "Cô sẽ không dối ta về việc này chứ, phải không ?"
Sophie lắc vội lắc vàng trong khi nàng nhớ về nụ hôn hoàn hảo mà nàng đặt lên môi chàng. Chàng thì chẳng có làm cái gì đòi hỏi một lời xin lỗi cả, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không làm.
"Cô đang đỏ mặt," chàng tố cáo.
"Không, tôi không có."
"Có," chàng nói, "cô có."
"Nếu tôi có đỏ mặt," nàng sỗ sàng đáp, "đó là vì tôi băn khoăn không hiểu tại sao ngài lại nghĩ nàng có bất kỳ lý do gì để xin lỗi."
"Cô có một cái miệng khá là lanh so với một người hầu đấy," chàng nói.
"Tôi xin lỗi," Sophie vội nói. Nàng phải nhớ vị trí của nàng. Nhưng thật khó để làm thế khi ở bên người đàn ông này, một thành viên của giới thượng lưu người đã đối xử với nàng – dù chỉ trong vài giờ - như một người ngang hàng.
"Ý ta là một lời khen," chàng nói. "Đừng kiềm chế bản thân vì có ta ở đây."
Nàng chẳng nói gì.
"Ta thấy cô khá là ..." Chàng ngừng nói, rõ ràng là đang tìm từ để nói. "Làm người khác dễ chịu."
"Ồ." Nàng đặt cái dĩa xuống. "Cám ơn ngài."
"Thế cô có kế hoạch làm gì cho hôm nay chưa ?" chàng hỏi.
Nàng nhìn xuống cái vỏ bọc to tướng của mình và nhăn nhó. "Tôi nghĩ tôi sẽ đợi cho váy áo của mình khô đi, và sau đó tôi cho rằng mình sẽ tìm xem xem có bất kỳ nhà nào gần đây cần hầu gái không."
Benedict quắc mắt giận giữ nhìn nàng. "Ta đã nói với cô là ta sẽ tìm cho cô một vị trí ở chỗ mẹ ta."
"Và tôi rất cảm kích về điều đó," nàng vội vàng. "Nhưng tôi vẫn thích được ở vùng nông thôn hơn."
Chàng nhún vai, kiểu nhún vai của người chưa bao giờ từng mắc sai lầm lớn trong đời ấy. "Vậy thì cô có thể làm việc ở Aubrey Hall cũng được. Nó ở Kent ấy."
Sophie cắn môi dưới. Nàng chính xác là không thể bước ra và nói nàng không muốn làm việc cho mẹ chàng vì như thế nàng sẽ phải gặp chàng.
Nàng không thể nghĩ ra một sự tra tấn nào đau đớn hơn thế cả.
"Ngài không nên coi tôi là trách nhiệm của ngài," cuối cùng nàng nói.
Chàng trao cho nàng một cái lườm hơi bị trịch thượng. "Ta đã nói với cô là ta sẽ tìm cho cô một vị trí mới."
"Nhưng –"
"Có còn gì khác để thảo luận về vấn đề này không ?"
"Không có gì," nàng lẩm bẩm. "Không có gì hết." Rõ ràng là, chẳng ích gì khi tranh cãi với chàng lúc này cả.
"Tốt." Chàng thỏa mãn tựa lại vào cái gối của chàng. "Ta mừng vì cô thấy được theo cách của ta."
Sophie đứng dậy. "Tôi nên đi thôi."
"Đi làm cái gì ?"
Nàng cảm thấy khá ngốc nghếch khi nàng nói, "Tôi không biết."
Chàng nhăn nhở. "Vậy thì cứ vui vẻ đi làm đi nhé."
Tay nàng siết lại quanh cái tay cầm của cái thìa.
"Đừng làm thế," chàng cảnh báo.
"Làm gì cơ ?"
"Ném cái thìa."
"Tôi không dám mơ đến việc làm thế đâu ạ," nàng nói hơi bị đay nghiến đấy nhé.
Chàng cười khằng khặc. "Ồ có chứ, cô có đấy. Cô đang mơ đến việc làm thế ngay lúc này đấy. Cô chỉ không làm thế thôi."
Bàn tay Sophie đang siết lấy cái thìa mạnh nên nỗi nó phải rung lên.
Benedict đang cười mạnh đến nỗi cái giường của chàng rung lên bần bật.
Sophie đứng đó, vẫn đang giữ cái thìa.
Benedict cười. "Cô định mang nó theo với cô sao ?"
Nhớ vị trí của mình, Sophie đang tự hét lên trong trí óc. Nên nhớ vị trí của mình.
"Cô đang đang nghĩ cái gì thế," Benedict ra vẻ đăm chiêu, "để khiến mặt cô trông đáng yêu tợn thế kia ? Mà thôi, đừng nói cho ta biết," chàng xỏ thêm. "Ta chắc rằng nó liên quan đến cái chết yểu cực kỳ đau đớn của ta, phải không ?"
Chầm chậm và cẩn thận, Sophie quay lưng lại và đặt cái thìa xuống bàn. Nàng không muốn liều bất kỳ chuyển động đột ngột nào. Một cử động sai và nàng biết nàng sẽ phóng thẳng nó vào đầu của cái kẻ đang ngồi chiễm chệ trên giường kia.
Benedict nhướng mày tỏ vẻ khen thưởng. "Cô rất chi là chín chắn đấy."
Sophie quay lại đối mặt với chàng một cách thật từ từ. "Ngài có sự quyến rũ này với tất cả mọi người hay chỉ với tôi thôi thế ?"
"Ồ, chỉ mình cô thôi." Chàng toe toét. "Ta sẽ phải làm cho chắc chắn rằng cô sẽ nhận lời đề nghị của ta và nhận lời làm công cho mẹ ta. Cô thực sự lôi ra những gì tốt nhất từ ta đấy, Cô Sophie Beckett ạ."
"Đây là những gì tốt nhất ?" nàng hỏi với sự nghi hoặc rõ ràng.
"E là như vậy."
Sophie chỉ còn cách lắc lắc cái đầu khi nàng bước về phía cửa. Đàm thoại với Benedict Bridgerton có thể khiến người khác chết vì mệt.
"À Sophie này !" Benedict gọi với ra.
Nàng quay lại.
Chàng cười ranh mãnh. "Ta biết cô sẽ không ném cái thìa."
Điều xảy ra tiếp theo chắc chắn không phải lỗi của Sophie. Nàng rõ ràng là, nàng bị thuyết phục rằng, bị chiếm hữu tạm thời và mau lẹ bởi một con quỉ. Bởi vì nàng chắc chắn không hề nhận ra cái bàn tay bắn về phía cái bàn ngay cạnh nàng và nhặt lên cái chân nến gần nhất. Thực sự đấy, cái bàn tay ấy xem ra là được nối liền khá chắc chắn với cánh tay nàng, nhưng nó nhìn chẳng quen thuộc tý nào khi nó co lại và ném cái chân nến xuyên ngang qua phòng.
Thẳng tiến về phía cái đầu của Benedict Bridgerton.
Sophie thậm chí còn chẳng thèm ngừng lại để xem nó có phải là tay nàng không.
Nhưng khi nàng xộc ra ngoài cửa, nàng nghe thấy Benedict như sắp nổ tung vì cười. Rồi nàng nghe thấy chàng gào tướng lên, "Làm tốt lắm, Cô Beckett !"
Và nàng nhận ra, lần đầu tiên trong nhiều năm trời, nụ cười của nàng thực sự đơn thuần và trọn vẹn với niềm vui.