Không chỉ bị câu “Tôi đau lòng cho anh” cào gãi tâm can, Đô Ân Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, dùng đôi mắt đỏ bừng hàm chứa tình cảm không rõ ràng.
Tay hai người vẫn nắm chặt như trước, Giang Dực bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm đến xuất thần, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, hắn đưa tay xoa tóc Đô Ân Vũ, sợi tóc mềm mại sau một lát nổi lên tĩnh điện.
Đô Ân Vũ không trốn, thành thật ngồi ở cạnh giường, mặc kệ Giang Dực giày vò.
“Tôi nói không có việc gì thì chính là không có việc gì.” Giang Dực dịu dàng nhỏ giọng, nghe cũng không thiếu tin tưởng, “Nhưng nếu lần sau có tái xuất giang hồ thì trước tiên phải bảo vệ mình, hiện tại ngẫm lại tôi cũng rất sợ, lỡ như lúc ấy trên người đối phương có dao thì sao?”
Lúc đó Giang Dực nói anh ngốc thật ra là chân tâm thật ý, một mình tay không chạy về phía trước, loại tình huống này còn nghĩ nếu không đánh lại, vốn Giang Dực muốn về rồi dạy dỗ đứa trẻ ngốc một chút, nhưng hình như bộ dáng đáng thương này của đối phương còn nặng hơn mình tưởng nên Giang Dực không đành lòng, lời giảng dạy theo gió mà bay.
“Ừ.” Đô Ân Vũ ngoan ngoãn đáp ứng, gật đầu như gà mổ thóc.
Không nói nhiều là vẫn chưa vui.
“Ừ, nhớ kỹ là được.” Giang Dực nhìn anh vẫn ủ rũ, lại trêu đùa nói, “Kiên cường một chút, nam tử hán không khóc.”
“Tôi không khóc!” Một câu nói bắn trúng hồng tâm, Đô Ân Vũ cao giọng, vắng vẻ vừa rồi chợt tăng lên thành sốt ruột.
Giang Dực cười không trả lời, ánh mắt đóng đinh giữa mặt mũi Đô Ân Vũ, sưng chưa phai đỏ chưa tiêu, nhìn thế nào cũng giống che đậy.
Đô Ân Vũ bị hắn nhìn chột dạ, buông tay Giang Dực ra che mắt đối phương, lòng bàn tay vừa rơi xuống mí mắt thì bị lông mi của Giang Dực quét hai cái. Gần như là đồng thời, Giang Dực đột nhiên lớn tiếng kêu đau, nói là kéo đến vết thương.
Đô Ân Vũ nhanh chóng buông tay không dám đùa giỡn nữa, sốt ruột muốn vén quần áo Giang Dực lên, tay vừa mới bắt lấy góc áo đã bị đối phương bắt lấy cổ tay, một phen đè vào trong ngực ôm cười ha ha.
Một mặt là vừa rồi sốt ruột, một mặt là bị Giang Dực ôm, khuôn mặt Đô Ân Vũ đỏ bừng, trong lúc nhất thời lại hòa hợp với màu sắc đuôi mắt.
Biết bị hắn trêu chọc, áy náy với tự trách vừa rồi cũng dần dần tiêu tán, Đô Ân Vũ giãy ra từ trong ngực Giang Dực muốn mắng hắn chuyện gì cũng thích nói đùa, nhưng còn chưa mở miệng thì nhịn xuống, chỉ có một đôi mắt hạnh trừng tròn, không biết đang ấm ức với ai.
Nhìn như vậy hắn thoáng yên lòng, chọc giận người còn phải chủ động giảng hòa, Giang Dực mở loa chọn một khúc nhạc êm đềm như nước, là một bài hát cổ điển ấm áp.
“Cùng ăn táo không?” Giang Dực và Đô Ân Vũ trợn tròn mắt đến mệt, chủ động lấy lòng.
“Có phải anh muốn ăn không?” Đô Ân Vũ lạnh như băng hỏi.
“Ừ.” Giang Dực gật đầu, lại nói, “Cậu ăn cùng tôi.”
Từ trong đống đỏ au kia Đô Ân Vũ chọn một quả táo lớn nhất đẹp nhất, cầm một con dao nhỏ ngồi ở cạnh giường Giang Dực gọt.
Có thể làm bác sĩ lâm sàng phải khéo tay, hơn hai mươi năm qua anh gọt táo chưa từng bị đứt vỏ, anh cho rằng đây là chuyện thường tình của con người nhưng đối với Giang Dực mà nói tuyệt đối đáng để hô to gọi nhỏ.
“Oa, vỏ này không bị đứt hả?” Giang Dực rất hưng phấn nhìn động tác tinh xảo của Đô Ân Vũ, giống như đối phương đang diễn Khúc Uyển Tạp Đàn.
“Không muốn để nó đứt thì sẽ không đứt.” Quả táo tròn xoay quanh bàn tay anh, hai phần ba đã mở ra thịt trắng.
“Vậy một đoạn này có thể giữ nguyên à?” Giang Dực nhẹ nhàng kéo đầu kia của vỏ táo lên, cẩn thận bảo vệ.
“Ừ.” Đô Ân Vũ gọt xong vòng cuối cùng, để lại vỏ táo cho Giang Dực chơi. Cắt quả táo trong tay, loại bỏ hạt, cắt thành miếng nhỏ để trong đĩa sứ, trên đó lẻ tẻ cắm một vài cây tăm.
Hầu hạ đến mức này làm Giang Dực cũng ngại nằm, vừa chuẩn bị ngồi dậy uống trà chiều với Đô Ân Vũ thì anh lại không cho hắn động đậy, nói muốn nhìn vết thương trên eo.
Giang Dực vén quần áo, Đô Ân Vũ chèn gối dưới eo hắn, Giang Dực còn gồng mình căng cơ bụng, kết quả dùng sức quá mạnh khiến hắn nhíu mày.
“Đau?” Tâm tư của Đô Ân Vũ đều theo nhất cử nhất động của đối phương, một biểu cảm của Giang Dực cũng rơi vào đáy mắt.
Phản xạ có điều kiện là nói không, Giang Dực xoa xoa ngón tay, vừa rồi lau mặt cho đối phương cách khăn giấy là cảm xúc mềm mại, giờ phút này lại hiện rõ mồn một trong đầu.
“Có chút.” Giang Dực nói.
Đô Ân Vũ để hắn nằm xuống, giống như ảo thuật lấy ra một chai rượu thuốc từ trong áo blouse, hẳn là thừa dịp lúc Giang Dực kiểm tra lấy “Bây giờ tôi xoa cho anh đã, một ngày ba lần, trước khi đi ngủ nhờ cô Giang xoa cho một lần.”
“Tầm bao lâu có thể tốt lên?” Giang Dực nhai táo giòn tan, đề nghị này của bác sĩ Tiểu Đô khiến hắn vô cùng hài lòng.
Đô Ân Vũ khom lưng nhìn kỹ vết thương ở bụng Giang Dực, một mảng da thịt to bằng bàn tay tím tái đỏ lên, vị trí chạm phải còn có chút sưng, dưới da là từng vệt từng vệt thấm tơ máu, vài ngày nữa hoàn toàn tản ra có lẽ nhìn càng nghiêm trọng hơn.
“Không biết.” Đô Ân Vũ thở dài, “Va chạm rất mạnh, buổi tối ngủ thì ôm một cái túi nước ấm đi, sợ bị đau dữ dội.”
“Được.” Giang Dực đáp ứng, không chớp mắt nhìn từng động tác của Đô Ân Vũ.
Anh vặn rượu thuốc ra rồi đổ vào lòng bàn tay, làm nóng xoa đều mới dám phủ lên vết thương của Giang Dực. Động tác của anh rất nhẹ, giống như bông gòn, giống như lông vũ, giống như ngồi sưởi bên lò vào mùa đông, từng chút từng chút thấm vào xương Giang Dực.
Xoa bóp mềm mại có chút buồn ngủ, Giang Dực híp mắt, vừa thưởng thức thịt quả vừa nhàn nhã đùa bỡn đầu ngón tay Đô Ân Vũ, hắn để ngón tay đối phương làm phím đàn, ấn ấn từng cái từng cái.
Đô Ân Vũ mặc kệ hắn ấn, trong đôi mắt Giang Dực dần dần nhắm chặt thì cuối cùng dám lộ ra một chút tình yêu.
Mấy ngày trước anh biết mình có tâm tư nhưng không muốn nghĩ rõ, tính cách anh lý trí tỉnh táo nên sẽ không đặt mình ở tình cảnh chưa biết tương lai. Anh không nghĩ tới động tâm lại đuổi theo phía sau, anh tìm đường nhỏ tránh nhưng cuối cùng lại nghe thấy tiếng đau đớn khi Giang Dực ngăn nguy hiểm cho anh, anh không tránh được, yêu thích càng rõ hơn.
Anh thích Giang Dực, ảnh chụp trong điện thoại di động, muốn nhìn hắn cười xấu xa, vì hắn mà nói dối, ở lại ăn cơm với hắn, muốn trồng dưa Hami, không muốn né tránh hắn đeo khăn quàng cổ đều là chứng cứ anh thích Giang Dực.
Dám thừa nhận không phải vì anh có lòng tin vào tương lai mà là khoảnh khắc Giang Dực ôm lấy anh từ sau lưng, hơi thở rơi xuống hóa thành một lá bèo lục bình khiến anh tìm được điểm tựa nhỏ bé, cam tâm tình nguyện đáp xuống hồ.
Không nói về sau, bất luận là tương lai, chỉ cần Giang Dực cần anh thì anh sẽ bảo vệ tốt phần tình yêu đáng trân quý này.
…..𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊…..