• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống 23 năm, lần đầu tiên Đô Ân Vũ trải nghiệm thế giới của người giàu.

Không phải là lần đầu tiên ở phòng bệnh cao cấp ăn cơm, nhưng giờ phút này Đô Ân Vũ chỉ dám nhìn chằm chằm một đĩa bách hợp xào cần tây trước mặt mình ngẩn người, đồ ăn đều là món mình biết, nhưng giữa bàn trà có một thứ vàng rực rỡ là cái gì?

“Nào, bác sĩ Tiểu Đô, đây là bánh ngọt lá vàng và socola lá vàng mà cô đặc biệt mua cho cháu.” Bà Giang nhu tình mật ý nhưng Đô Ân Vũ luôn cảm thấy nụ cười kia có chút giống mẹ kế Bạch Tuyết.

“Cái cửa hàng bánh ngọt kia, món đắt nhất dĩ nhiên là kem lá vàng, vốn không có bánh ngọt lá vàng, nhưng vị làm đồ ngọt đẹp trai kia tự sửa lại cho cô, thật khó cho người ta…”

“Bà Giang… Tấm lòng của ngài cháu nhận nhưng mà thật sự đây là quá quý trọng…” Ánh mắt Đô Ân Vũ né tránh, luôn cảm thấy bị một mảng ánh sáng vàng lấp lánh làm mù mắt.

“Ài nói cái gì đó, không quý trọng, điều kiện trong nhà cô rất tốt.”

Giang Dực ngẩng đầu nhìn cô hắn một cái, bình thường nói nhiều lại khách khí, sao đột nhiên nói những lời không thích hợp như thế, không đợi hắn nghĩ ra nguyên nhân thì bà Giang tiếp tục nói.

“Nhà cô là gia đình ba người bình thường, chồng cô là giám đốc tài chính của một doanh nghiệp nhà nước, còn cô thì ở công ty Tiểu Giang giúp đỡ, chú nó bình thường cũng kiếm được nhiều tiền, Tiểu Giang lại rất có năng lực, cho nên cô không cần quá bận rộn, thời gian rảnh rỗi thì làm việc nhà, cũng có thể mang con…”

Đô Ân Vũ không giải thích được, Giang Dực thầm nghĩ không ổn.

Cảnh tượng này người khác không quen thuộc nhưng Giang Dực quá quen thuộc, nếu nhân vật chính nói chuyện đổi thành bà Dịch thì Giang Dực sẽ cân nhắc ngồi xe lăn chạy trốn.

“Ân Vũ này, không biết cháu có anh chị em gì hay không?” Bà Giang nói.

“Khụ…” Giang Dực buồn bực ho khan, liều mạng nháy mắt với Đô Ân Vũ.

Bác sĩ Tiểu Đô! Nhìn tôi này! Nhìn tôi này! Câu hỏi này phải trả lời một cách thận trọng! Cậu nói anh cả hết ăn lại nằm, anh hai chơi bời lêu lổng, anh ba cờ bạc gái gú, cậu là đứa thứ tư không chỉ nuôi sống bản thân còn phải một kéo ba, ngàn vạn lần đừng nói nhà cậu chỉ có một mình cậu!

“Tôi là con một.”

Giang Dực:…

“Ôi! Trường hợp giống nhà cô.” Ánh mắt bà Giang thoáng cái sáng quắc, thừa thắng xông lên nói, “Vậy ba mẹ cháu làm gì?”

Bác sĩ Tiểu Đô! Nhìn tôi này! Nhìn tôi này! Vấn đề này là trọng tâm không được bị lỗi! Cậu cứ nói ba mẹ cậu vì bệnh tật không dậy nổi nằm liệt giường, ở nhà không có việc làm thất nghiệp mấy năm, nói cái gì cũng tuyệt đối đừng nói là bác sĩ giáo viên công chức!

“Ba cháu là bác sĩ, mẹ cháu là giáo viên đại học.”

Giang Dực:…

Bác sĩ Tiểu Đô! Cậu không phải là rất thông minh à! Không phải chúng ta vừa trao đổi sóng não sao? Trạm tín hiệu của cậu có nên xây lại không? Sao tiếp nhận thông tin lại không ổn định như vậy.

Nội tâm Giang Dực gào thét, Đô Ân Vũ cũng tỏ vẻ buồn bực, tên ngốc lớn này sao vậy, là vừa khâu lại nên đầu óc choáng váng hay chỉ lại nứt ra nữa…

“Cô cũng nói thẳng. Nhà cô có một cô con gái.”

Đến rồi đến rồi, mang con gái ra rồi!

“Tuổi tác không khác cháu mấy.”

Bác sĩ Tiểu Đô! Trốn đi! Còn không nghe ra sao? Chạy đi!

“Tính cách cũng không khác lắm.”

Xong rồi! Tuyệt đối bác sĩ Tiểu Đô không cứu được nữa, chắc không phải trạm tín hiệu có vấn đề mà là bác sĩ Tiểu Đô đã che chắn.

Khụ! Giang Dực cũng không giả vờ nữa, giả vờ ngày mai có thể là người một nhà đấy, vì phòng ngừa Đô Ân Vũ còn chưa phản ứng được, Giang Dực nói lớn một tiếng với không khí, “Cô à, không hợp đâu, Hoan Hoan ầm ĩ như vậy, Tiểu Đô làm y qua ngày. Thật sự không hợp.”

Nói đến đây rốt cuộc Đô Ân Vũ cũng hiểu được một luồng hơi thở quỷ dị vừa rồi xuất phát từ đâu, trách không được cảm giác bà Giang vẫn cười như giấu kiếm, quả thật không uổng có bánh ngọt vàng bạc ăn!

“Sao lại nói đến làm y qua ngày?” Bà Giang khoát tay về phía Giang Dực, ý bảo hắn đừng xen vào, “Ý của cô là cảm thấy tính cách hai người rất hợp, một người yên tĩnh, một người năng động, quen biết kết giao bạn bè cũng không tệ nha, con gái cô rất thích mẫu con trai như cháu.”

“Cô Giang”, Đô Ân Vũ không biết làm thế nào đã bị đối phương đưa đi chệch hướng, cũng thay đổi xưng hô, “Cảm ơn ngài thưởng thức cháu, nhưng thật xin lỗi cháu không thể chấp nhận nâng đỡ của ngài, bởi vì…”

Bởi vì tôi là gay, tôi thích trai đẹp, nhà cô có con trai có thể giới thiệu cho tôi, con gái thì tôi sẽ không làm chậm trễ người ta.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng không thể nói như thế, Đô Ân Vũ dừng lại vài giây, tiếp tục nói, “Bởi vì cháu có người yêu.”

Đô Ân Vũ thông minh, nhưng cũng không phải nói năng nhảm nhí sẽ không đỏ mặt, anh vừa buồn bực như thế nào kênh lại đột nhiên chuyển sang “Tín hiệu động tâm”, vừa cân nhắc làm sao không bị đối phương nhìn ra.

“Ồ… Đã có người yêu rồi…” Giọng điệu bà Giang có chút tiếc hận, nhưng rất nhanh khôi phục lại cảm xúc, “Ài, trách cô không hỏi rõ ràng, Ân Vũ là một cậu bé ưu tú như vậy, có người yêu mới là bình thường.”

Ồ… Đã có người yêu rồi… Trong lòng Giang Dực cũng lẩm bẩm một lần, trách không được vừa rồi bác sĩ Tiểu Đô không nhận được tín hiệu của mình, thì ra là căn bản không cần nhận…

Bác sĩ Tiểu Đô thích nữ sinh như thế nào? Hẳn là rất đẹp đi, dù sao bác sĩ Tiểu Đô dễ nhìn như vậy, giọng nói cũng phải mềm mại, kiểu như Hoan Hoan khẳng định không được, chắc chắn cũng là sinh viên tài năng, bác sĩ Tiểu Đô học tập tốt như thế.

Hiện tại Đô Ân Vũ cúi đầu làm đà điểu, Giang Dực nhìn thì là ngại khi nhắc tới nửa kia của mình, bác sĩ Tiểu Đô thật dịu dàng, cùng người như vậy yêu đương là cảm giác như nào nhỉ.

Nói không ra là cảm giác gì, bên cạnh Giang Dực cũng thường xuyên có giai nhân tài tử thành đôi, Giang Dực đã gặp qua, nhưng cũng không tò mò hâm mộ như bây giờ, thậm chí… Còn có chút mất mát.

Có thể là cảm thấy không ai xứng với bác sĩ Tiểu Đô, Giang Dực nghĩ thầm.

…..𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK