Khóa cửa đột nhiên chuyển động, Trung Dật liền theo bản năng co người quay đầu lại, chỉ thấy Thiệu Diệp thân cao tám thước tựa như một vị thần giữ cửa đang đứng ở bên kia, vẻ mặt Trung Dật dần dần bình tĩnh lại, từ hoang mang bất lực nhanh chóng biến thành lãnh đạm, mà hết thảy những yếu đuối lúc trước cũng không hề lộ ra chút nào.
Thiệu Diệp bình tĩnh nhìn hắn một cái, ánh mắt đỏ như lửa nhưng không phải là phẫn nộ, cũng không phải dục vọng, mà đó vốn là thống khổ. Thân thể cường kiện đột nhiên tiến vào trong bếp, trên tay cầm theo một con dao sáng chói dài ba thước bước ra, sau đó liền nhét vào tay Trung Dật.
“Như lời ta đã hứa, hận ta thì cứ chém vào đây đi.” Thiệu Diệp vừa nói vừa chỉ nơi trái tim mình: “Dù cơ thể này có mạnh hơn thì một dao cũng đủ rồi, sau này Ân Kiện Nam sẽ giúp ngươi thu xếp, đây vốn là chuyện ngoài ý muốn nên ngươi sẽ không phải chịu bất cứ gánh nặng gì về mặt luật pháp, cứ việc giết chết ta đi, ngươi hận ta từ trước tới nay cũng đủ lâu rồi.”
Sáu năm qua thời gian giày vò nhau cũng đã quá dài, hai hàng nước mắt từ gương mặt Thiệu Diệp chảy xuống, cứ tuôn mãi không thôi, cho dù muốn dừng lại cũng không được, sáu năm, không đổi lại được ba chữ mà chỉ có sự lạnh lùng cùng khinh rẻ, bức cho bản thân mình càng ngày càng mất đi lý trí.
Cho dù thân thể chịu bao nhiêu khuất phục nhưng trái tim hắn vẫn vĩnh viễn sáng rực như trăng sao trên bầu trời, cao đến mức không thể nào với tới được, mà trái tim ấy so với sắt đá đều lạnh lùng và cứng rắn như nhau, người thiếu niên từng như ánh mặt trời kia hoàn toàn đã chết, từ thân thể đến tinh thần đều chết trong tay mình, cho dù có sống lại cũng chỉ là một cái xác vô hồn, một kẻ cho dù bị người khác thao túng như con rối gỗ nhưng thực chất đã chết trong tay mình từ lâu.
Sáu năm qua, chẳng lẽ là vì muốn nhận được kết quả như thế này sao: “Nhanh giết chết ta đi!” Không có cách nào khắc chế được thương tổn trong lòng, cũng không có cách nào cam đoan sẽ thôi không hy vọng, chẳng còn cách gì khác là để cho chính mình rời khỏi hắn: “Ha ha ha ha….Ta không thể buông tha cho ngươi, trừ phi ta chết!” Thiệu Diệp nói chắc như đinh đóng cột.
Lưỡi dao lạnh như băng truyền đến tay Trung Dật không hề có chút hơi ấm, hắn hận người trước mặt, không sai! Hắn đáng chết! Chết ngàn vạn lần cũng không chuộc hết tội, con dao trong tay khiến cho ánh mắt Trung Dật nhanh chóng trở nên đỏ thẫm, dâng lên một loại dục vọng – dục vọng muốn giết người, hắn gắt gao cầm lấy chuôi dao, một nhát hướng đến cổ Thiệu Diệp, nhưng nháy mắt trong óc Trung Dật lại hiện lên hình ảnh một vũng máu điên cuồng bắn ra tung tóe…Vốn là máu của Hoàng Tông Ngô trước khi chết phun ra: “Ta chết rồi, ngươi sẽ hối hận…. ha ha ha ha…..” Đó là lời oán trách mà Hàn Tuyền nói với hắn trước khi chết: “Như vậy… ngươi đời này vĩnh viễn cũng không quên được ta… ha ha ha….” Bàn tay buông lỏng làm lưỡi dao rơi xuống sàn nhà, vẻ mặt Trung Dật bỗng nhiên chuyển xám.
Linh hồn đã gánh lấy quá nhiều tử nghiệt này không thể lại gánh thêm bất cứ một tử nghiệt nào đi chăng nữa…
Thiệu Diệp ngơ ngác nhìn hắn, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn đối với mình có… có một chút… một chút… Thiệu Diệp miệng lưỡi khô rát, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì, ánh mắt u ám bỗng lóe lên một tia tinh quang. (đang trong tình trạng ngu ngơ + tưởng bở ~=)))
“Mới vừa rồi ta đã dùng một dao mà giết chết tình yêu của ngươi, sau này ngươi vĩnh viễn cũng không có tư cách yêu ta.” Trung Dật bình tĩnh thốt ra từng chữ một. (và anh Dật là người đạp phát cho tỉnh mộng luôn ~=)))
Thiệu Diệp vừa nghe xong, hai tròng mắt dữ tợn liền nhìn thẳng về phía hắn, miệng đột nhiên mở rộng, không đóng lại nổi, một hồi lâu sau vẫn chẳng thể nói nên một lời nào, chỉ có yết hầu phát ra thanh âm run rẩy… Chữ kia, không phải là còn chưa nói sao? Không phải hay sao? Sao ta còn chưa nói xong… thì đã bị từ chối rồi…
Thiệu Diệp khóc, đôi vai liên tục run lên, một tiếng rồi lại một tiếng gầm khóc mang theo tâm trạng bi ai sâu sắc, thà rằng hắn đem ta thiên đao vạn quả cũng không thể khiến ta không thương yêu hắn… Thiệu Diệp khóc lớn thế nhưng hai tay lại không dám đem người trước mắt nhào nặn vào trong thân thể, chỉ có thể ôm lấy ngực mình… Nhưng chỉ cảm thấy từng cơn lạnh lẽo truyền tới… so với bị chém một đao còn lạnh hơn… đầu ngón tay tròn tròn cơ hồ muốn đâm vào da thịt… dù vậy vẫn không thể kiềm chế bản thân mà run rẩy… (vỡ mộng và tự kỉ…..)
Ánh mắt Trung Dật chuyển sang ôn nhu nhưng hắn lại hạ mi mắt che dấu, rồi lạnh lùng đi về phía Ân Kiện Nam đứng ở bên kia không biết từ lúc nào.
Ân Kiện Nam thấy Trung Dật đi tới cũng không lùi lại mà vòng một tay ôm lấy, một tay kia thô lỗ nâng cằm hắn lên, nào ngờ ngoài ý muốn chứng kiến con ngươi đen thăm thẳm kia chợt phát ra một tia sáng, Ân Kiện Nam liền kề sát miệng mình vào, đem tinh quang ấy cắn nuốt đến một chút cũng không thừa.
“A a a… A a…” Một tiếng hét vang lên làm người ta sợ hãi chỉ muốn thoát ra khỏi ngôi nhà này, Thiệu Diệp hai mắt đỏ ngầu như dã thú, căn hận nhìn đôi nam nhân đang hôn nhau trước mắt, bỗng nhiên vô thức mà vớ lấy con dao do Trung Dật làm rơi trên mặt đất, bổ một nhát từ phía sau nhưng khi tới gần hai tròng mắt an tĩnh, ấm áp kia thì đột nhiên dừng lại, anh hùng khí đoản, con dao lại một lần nữa rơi xuống mặt đất, qua một trận thở dốc, Thiệu Diệp đã lấy lại tinh thần, luồng sát khí vừa dâng lên cũng đã biến mất như làn khói không hề để lại chút dấu vết nào.
Ngày hôm ấy Thiệu Diệp rời khỏi nơi này: “Tình cảm của ta bị ngươi giết rồi… nhưng ta không có buông tha…” Trước khi đi, hắn đã nói với Trung Dật như vậy.
Ân Kiện Nam dù bận nhưng vẫn ung dung đem Trung Dật ôm ở trong lòng, lấy tư thái thắng lợi xem trò khôi hài trước mắt, cho đến tận khi Thiệu Diệp bỏ đi, hắn liền thân mật nói vào bên tai Trung Dật: “Ta thật ghen tị, tiểu tử này vĩnh viễn cũng không biết hắn có bao nhiêu hạnh phúc, bất quá ta cũng sẽ không nói cho hắn biết đâu.” Dứt lời liền mở miệng ngậm lấy vành tai Trung Dật, chậm rãi thưởng thức.
Ghen tị? Thật sự sao? Có lẽ bản thân cũng từng cùng Thiệu Diệp đến gần cái gọi là tình yêu, chỉ là đã từ rất lâu rồi… Mí mắt Trung Dật có chút thấp xuống, cảm nhận lỗ tai đang bị ngậm trong miệng Ân Kiện Nam có chút khó chịu cùng run rẩy… Khi đó, hắn học năm thứ hai trường trung học Nhã Cách, mà bản thân bởi vì… có chút nguyên do… nên phải thời tạm nghỉ học, Trung Dật rất nhớ trường học cùng với những bạn bè cũ.
Cho đến một lần, Thiệu Diệp quên mang sách giáo khoa, mà lớp học đó thầy giáo vốn rất nghiêm khắc, Trung Dật khẳng định như vậy nên hắn đã đem sách đến trường giúp thiếu gia… Lúc ấy trong lòng Trung Dật rất phấn khởi bởi vì lí do này vốn rất thích hợp… Hắn muốn đi, cho dù đằng sau lưng có bao người chỉ trỏ hắn, Trung Dật cũng đều không bỏ vào mắt, sắc mặt hắn rất bình thường mang theo tâm tình vui vẻ như điên mà tiêu sái tiến vào vườn trường, đi đến phòng học, đặc biệt vì Thiệu Diệp mà đem sách đến.
“Sau này ngươi không nên đến trường học tìm ta nữa.” Thiệu Diệp nói.
“Vì… cái gì?” Nụ cười Trung Dật vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt.
“Xem kìa… tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi.” Thiệu Diệp nói khiến Trung Dật nhìn lại, chỉ thấy đã có một đám bạn đang nhìn hắn chằm chằm, Trung Dật hướng bọn họ nở một nụ cười, bởi vì đã lâu rồi không cùng bạn bè chơi bóng rổ, không biết cuộc sống vừa qua của mọi người có tốt không? Sau đó bọn họ đi về phía Trung Dật bắt đầu trò chuyện, hắn vẫn được hoan nghênh như hồi trước không khác tý nào, đột nhiên tay bị nắm chặt, Thiệu Diệp không thèm phân minh đã kéo hắn lại, ra lệnh: “Mau trở về! Đừng để ta nhìn thấy ngươi ở đây.”
“Thiếu gia… ta…” Trung Dật đang định cầu xin, nhưng lại phát hiện Thiệu Diệp đã tiến đến đánh nhau với đám người kia, vì sợ lại sinh sự them, Trung Dật đành cắn răng rời khỏi trường… Vậy là, hắn từ nay về sau không được bước vào trường nữa rồi…
Từ một câu như vậy của Thiệu Diệp: “Sau này ngươi không nên đến trường học tìm ta.” Sau đó, cảm tình của hai người cũng bắt đầu thay đổi… và rồi đã xảy ra chuyện đáng lẽ không nên xảy ra… Bản thân ta cũng không muốn… Trung Dật đau khổ nghĩ, thế nhưng nếu như không giải thích mà còn bị mang tiếng xấu, cái đó tuyệt đối không chịu được.
“Thế nào, không nỡ sao?” Ân Kiện Nam cắn Trung Dật một chút, làm cho hắn bừng tỉnh.
“Nếu như đối với loại này ta còn không nỡ thì ta vẫn không đến mức xấu xa.”
“Nói vậy cũng đúng, còn có ta đây?”
“Ngươi ở đâu lúc đó?”
“Ta với hắn không giống nhau, mặc kệ trái tim ngươi nghĩ gì, ta vẫn quấn theo ngươi, làm cho ngươi cả đời cũng không rời được khỏi ta.” Ân Kiện Nam đùa nghịch hạng quyển trên cổ Trung Dật.
“Ta đây có thể hay không… có thể không…?” Trung Dật thở gấp, bắt lấy bàn tay hắn.
Ân Kiện Nam nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Trung Dật hôn lên: “Đương nhiên không thể, quy định là quy định, một chút cũng không thể thay đổi….” Ánh mắt Trung Dật lập tức biến đổi, Ân Kiện Nam lại tiếp tục nói: “Bất quá sau này ta sẽ tận lực đưa ngươi ra ngoài, ngươi thích ăn gì sẽ có cái đó… thân thể này suy nhược quá rồi, cho nên ta thượng ngươi cũng không còn thú vị nữa!”
“Vậy thật đúng là nên cảm tạ!”
“Không cần khách khí… thương thế của ngươi cũng tốt lên nhiều rồi? Tự mình ngồi lên đây đi, một tháng qua chỉ có thể chơi đùa các kiểu bên ngoài, làm ta vô cùng nhung nhớ cái cảm giác ở bên trong ngươi, hơn nữa vài ngày trước chứng kiến Thiệu Diệp làm như vậy, ta đã sớm nóng lòng muốn thử rồi, hết lần này tới lần khác hậu đình của ngươi đều bị hắn chiếm, khiến ta cũng phải nhẫn nại…” Ân Kiện Nam mỉm cười nói, vật dưới quần sớm đã ngẩng lên trời, đỉnh đầu đỏ thẫm cũng tràn ra dịch, thể tích càng lộ vẻ uy mãnh vĩ đại, một tháng cấm dục e rằng đã tích trữ không ít.
“Ngươi…!” Trung Dật ngã xuống thở ra một hơi lạnh, nhưng lại nâng thân thể lên phối hợp.
“Đừng trừng ta, như vậy ta sẽ chịu không nổi.” Ân Kiện Nam rất nhanh cởi bỏ quần hắn, đem ngón tay duỗi vào bên trong đảo lộng một phen, đến khi phía sau đã thích ứng được, liền nhắm ngay âm hành như lửa của mình vào cúc huyệt Trung Dật, dùng hết sức đè vai hắn xuống.
“Ách…!” Yết hầu Trung Dật truyền tới một trận đau đớn kéo dài, cái cổ nho nhỏ trắng trẻo như ngọc trai lả lướt di chuyển lên xuống, tạo cảm giác đặc biệt mê người, cho dù bất luận kẻ nào cũng thua kém một phần.
Ân Kiện Nam vuốt ve khuôn mặt của Trung Dật, có rất nhiều hạt mồ hôi chảy ra, Trung Dật không kiềm chế được liền ngửa đầu lên, hé ra khuôn mặt trắng bệch, tứ chi không nhịn được phát run nhưng lại lập tức mất đi sức lực mà gục xuống, giống như con bướm bị kim găm lên giấy, không thể nhúc nhích.
Nhiệt độ cơ thể Trung Dật luôn thấp, làm cho dương khối đâm vào cúc huyệt cảm thấy độ mát lạnh dễ chịu, đó là một loại cảm giác vô cùng thoải mái: “Ta khác với tiểu tử Thiệu Diệp kia, ta không thích yêu mà chỉ thích nghi lễ của tình yêu.” Nói xong, Ân Kiện Nam mở miệng ngậm lấy chiếc cổ Trung Dật vẫn còn chảy xuống vài giọt mồ hôi, nhẹ nhàng cắn một chút.
Cont…
Danh Sách Chương: