“Ân Kiện Nam ngươi đem Nhạc Nhạc đi đâu rồi, mau nói cho Trung Dật? Ngươi có phải hay không làm chuyện gì xấu không muốn người khác biết?” Thiệu Diệp nhìn Ân Kiện Nam rề rà không lên tiếng, nhất định là đã làm ra chuyện gì không tốt. Hẳn nhiên khẩu khí tiền trở nên tức giận.
Như thế nào? Bây giờ hai người họ liên hợp lại đối phó với ta hả, trong lòng Ân Kiện Nam bốc lên một trận nộ khí. Nhưng hắn bất động thanh sắc, thành bại ra sao bây giờ chính là lúc quyết định. Họ Ân ta không bao giờ do dự thiếu quyết đoán, nếu như các ngươi bức ta không thể giả trang nữa, như vậy làm ác nhân, cũng tất nhiên là không sao.
Nghe nói, ở Nhật Bản có một truyền thuyết: Làm thế nào để một con chim quyên hót? Hideyoshi nói: dụ; Nobunaga nói: sát; mà hầu hết mọi người đều nghe theo ý Tokugawa Ieyasu: chờ.
Nhưng những phương pháp này còn chưa đủ chu toàn, nếu như còn một người khác, so với ba vị tướng kia có cách làm cho chim quyên hót thì sao. Như vậy, “dụ” vốn là tự rước lấy nhục, “chờ” vốn là lãng phí thời gian, chỉ có “sát” mới có thể lập tức thấy hiệu quả.
Bây giờ chỉ có thể giết Thiệu Diệp, bắt Trung Dật lại, sau đó đến một nơi không ai biết. Về việc Nhạc Nhạc sống hay chết, nhân tiện xem lại vận may của mình, sống, làm cho Trung Dật an tâm, chết, cũng đỡ phiền toái. Nhưng mặc kệ hắn sống hay chết, cũng không được cùng Trung Dật gặp mặt.
“Vừa mới nãy Lý Lập Cảnh nói đã tìm được Nhạc Nhạc, đang đưa nó trở về. Ta cũng không biết sao vẫn còn chưa về tới, ta đi gọi điện thoại hỏi xem rồi sẽ nói lại tình hình.” Ân Kiện Nam cười, buông tha Trung Dật rồi dời đi, ánh mắt Trung Dật có chút do dự. Ân Kiện Nam vừa bước được vài bước, Trung Dật liền nắm lấy tay hắn: “Ngươi gọi luôn ở đây, cho ta nghe được không?”
Mặc dù Trung Dật đơn thuần không hiểu được như thế nào là sát ngôn quan sắc (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt), nhưng cùng Ân Kiện Nam ở chung đã lâu, cũng có thể thăm dò tính tình hắn để tính toán. Hơn nữa tình hình đối với mình càng lúc càng bất lợi, Trung Dật không thể không cảm thấy lo lắng. Lý Lập Cảnh cái tên này nghe rất quen tai, Ân Kiện Nam dùng đến hắn, chỉ có thể là khi có tình trạng khẩn cấp… Trung Dật có dự cảm, nếu lần này để Ân Kiện Nam đi, đừng nói Nhạc Nhạc, chính mình cùng Thiệu Diệp đều sẽ gặp nguy hiểm.
“Ta không nhớ số điện thoại của hắn, phải ra kiểm tra lại sổ điện thoại một chút.” Ân Kiện Nam tâm tình rất tốt, cảm thấy cánh tay trắng nhỏ kia có chút phát run.
Vừa nãy có phải chỉ là thuận miệng nói dối, cho nên không thể cho ta nghe được?
“Đừng nóng vội, chúng ta tái chờ thêm một lát nữa…” Tay Trung Dật thay đổi lực đạo.
“Ta nghĩ nên hỏi cho rõ ràng cẩn thận, ngươi mới có thể an tâm.” Ân Kiện Nam đẩy tay hắn ra.
Thiệu Diệp không rõ tại sao thái độ Trung Dật trước sau chuyển biến khác thường vậy.
Nên gọi Thiệu Diệp chế trụ hắn không? Nếu trở mặt với hắn, Nhạc Nhạc có thể hay không gặp nguy hiểm? Trung Dật lo lắng.
Không được, không thể trở mặt với hắn, như vậy quá mức mạo hiểm rồi, cũng không thể cho hắn rời đi… Tái chờ thêm một chút, Nhạc Nhạc hẳn là không có việc gì, lần đầu tiên hắn đi gọi điện thoại, trên mặt không có sát khí…
Mắt thấy Ân Kiện Nam muốn đi, Thiệu Diệp vẫn mơ hồ không hiểu sự tình. Trung Dật trong lòng vừa vội lại vừa hối hận, vừa mới rồi không nên hỏi hắn… Trung Dật trong lòng còn đang nháo hoảng, người bèn đem Ân Kiện Nam ôm chặt lấy…
Trước đây mơ hồ trong giấc ngủ, từ thái độ của bọn họ với mình, mới biết mình từng bị bệnh tâm thần phân liệt. Mặc dù không phải hoàn toàn xác định là bệnh tâm thần phân liệt, nhưng là….
“Ca ca, ngươi muốn đi đâu? Ta đi cùng có được hay không?” Trung Dật dùng hai tròng mắt mê mông nhìn Ân Kiện Nam.
Vở kịch của Trung Dật trước mặt Ân Kiện Nam đương nhiên là đổ bể, Ân Kiện Nam nhìn tâm trạng của hắn liền hiểu rõ. Trung Dật a, ngươi cảm thấy sợ hãi sao? Dùng loại phương pháp này giữ ta, là do ngươi tự muốn ….
Kỳ thật, muốn cản tẫn sát tuyệt (tiêu diệt sạch sẽ) hiện tại cũng không cần cấp bách, ngươi đã có hứng thú, ta cũng không ngại cùng ngươi hảo hảo chơi đùa trước mặt Thiệu Diệp.
Nói không chừng, ngay cả Nhạc Nhạc cũng kịp về xem…
Cont…