• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụt…” Đoạn Như Bích cười đến là vui vẻ, chân chân chính chính là run rẩy hết cả người.

Ôn Nhung bĩu môi, làm tổ trên sô pha, chờ cô nàng cười xong.

Đoạn Như Bích chùi nước mắt ở khóe mắt: “Bà nói vậy với lão ấy thật?”

Ôn Nhung hất cằm lên, nặng nề gật đầu.

Đoạn Như Bích bật ngón tay cái lên, không chút keo kiệt nào nói: “Nhung Nhung, bà ngày càng được lòng tôi, bà thật là đỉnh, thật là kiêu ngạo!”

“Trọng điểm không phải chuyện này được không?” Ôn Nhung thở dài, “Tôi làm sao mà thoát khỏi anh ta bây giờ?”

“Không phải chứ, tôi đột nhiên cảm thấy ông chú này không tệ đâu, da mặt có hơi dày một tí thật, nhưng mà nói dễ nghe thì cái này gọi là kiên trì không ngừng, nếu mà nghĩ theo hướng tích cực, lão ấy thực sự coi trọng bà, bà gả vào nhà họ Lâm, vậy đương nhiên hãnh diện, cười vào mặt nhà họ Ôn, nôn chết mặt than với não tàn…”

“Dừng dừng, càng nói càng kỳ quái.” Ôn Nhung nhào tới túm chặt cái cổ mảnh mai của Đoạn Như Bích, “Bà không nghe người ta nói Lâm Tuyển làm bao nhiêu chuyện đáng sợ sao, còn muốn tôi gả cho anh ta, tôi có mấy cái mạng cũng không đủ chơi với anh ta.”

“Nhưng mà,” Đoạn Như Bích nheo mắt lại, nâng cái cằm nhỏ nhắn của Ôn Nhung lên, vẻ sói già tiêu chuẩn, “Bà xấc xược với Lâm Tuyển như vậy, lão ấy còn không phản kích? Lão ấy chẳng phải là bao dung với tình yêu đấy hay sao, chẳng lẽ thật muốn nuốt nhà bà? Mà nhà bà chẳng qua cũng chỉ đủ cho lão ấy dắt răng, muốn kiếm bữa ăn ngon, không đến nỗi phải nhẫn nhịn đến cái trình độ như vậy… Lần trước là tôi suy tính phiến diện, cho nên, tôi chợt thay đổi suy nghĩ, nói không chừng lão ta lại vừa thấy đã yêu với bà thật, chúng ta đã đánh giá thấp năng lực của bà, đánh giá cao trình độ thưởng thức của đám đàn ông. Hơn nữa mấy ông chú kiểu lão ấy bình thường đều là ngoài mặt thì giả B*, trong lòng thì rối loạn, ngượng ngùng không dám trực tiếp mở miệng thú nhận cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

*ra vẻ đạo mạo.

Ôn Nhung ngẩn người,, khởi động bộ não không giỏi về suy nghĩ cho lắm của cô một chút, một lát sau, đầu tiên là chợt hiểu ra, sau lại rối rắm vạn phần, sau đó nữa lại lắc đầu: “Bà nói có thể có lý, bất kể tôi có dùng từ ngữ như thế nào công kích anh ta, vẻ mặt anh ta cũng luôn vui vẻ chịu đựng, nhìn mà tôi thấy thật bất lực, anh ta thực sự có thể xem trọng tôi?… Tôi vẫn cảm thấy không thực tế.”

Đoạn Như Bích cũng không dám bảo đảm, sợ quấy rối đến một buồng xuân tâm của Ôn Tiểu Nhung: “Hôm nào bà để tôi ngó lão một cái, chúng ta tiếp tục phán đoán.”

“Ừm” Ôn Tiểu Nhung gật đầu một cái, hồi phục lại mới kinh ngạc thấy hai người đã lạc đề, cái này sang cái kia, “Không đúng, tôi đang muốn nói với bà chuyện của Lâm Tử Hào cơ mà, sao lại chạy đến cha thằng nhóc. Nói trở lại, chuyện này đúng là tôi thất trách, cho nên….”

Đoạn Như Bích liếc mắt, cô cũng biết nha đầu này quá thành thực: “Bà đần quá đi mất, còn tự mình đi nhận lỗi? Danh sách giáo viên hướng dẫn du xuân làm gì có tên bà, bà thuộc về trường hợp tự nguyện, giúp đỡ hỗ trợ, phải nói cũng là cái cô Đinh gì đó không trông nom học sinh của mình cẩn thận ấy, tôi cho bà biết, bà đừng có mà lấy thân mình đi đỡ đạn.”

Ôn Nhung rối rắm: Nếu như mình chủ động gánh chịu trách nhiệm, sẽ trúng phải mưu kế của Lâm Tuyển… Nhưng mà, mình lại không thể để cho một mình Đinh Đinh gánh chịu sai lầm nghiêm trọng như vậy được.

Ôn Tiểu Nhung bây giờ quá lo lắng, cô cho rằng đây là quyết định của cô, cùng chung một chiến tuyến với Đinh cô nương, trúng đạn, hay là lui về doanh trại phòng thủ của quân ta,, bảo toàn bản thân. Trên thực tế, đây không phải là một đề bài trắc nghiệm, đây chính là một đề bài nhất định phải giải đáp, lại còn đã có đáp án rõ ràng, bạn có đáp phải cũng thế, mà không phải cũng thế, nhất định thất bại.

Lúc hiệu trưởng tìm Ôn Tiểu Nhung, chỉ bỏ xuống một câu: “Cô giáo Ôn, cô bị sa thải.”

Ôn Nhung lúc đó đang muốn đi ăn cơm, trên đường đi bị người kéo đến phòng hiệu trưởng, cô đứng tại chỗ, nửa ngày không kịp phản ứng lại: “Hiệu trưởng, ngài nói sao?”

Người đứng đầu trường tiểu học Tân Thái sắc mặt khó coi: “Cha của Dương Tiểu Vũ đã đến trường, nói nếu như không phải giáo viên tự ý rời bỏ vị trí công tác, Dương Tiểu Vũ và Lâm Tử Hào sẽ không tranh chấp, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta yêu cầu nhà trường nhất định phải xử lý rõ ràng. Tôi cùng với phó hiệu trưởng đã thảo luận qua, cho rằng cô cần phải gánh vác trách nhiệm này. Chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng xấu đến danh dự của trường học, chúng tôi không thể để cho tình hình tiếp tục phát triển.”

Ôn Nhung lúc này muốn giải thích, lại có người gõ cửa phòng hiệu trưởng, cha của Dương Tiểu Vũ vẻ mặt tức giận đi vào, thấy Ôn Nhung ở bên trong, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó, nhướn mày, hai mắt trừng từng, hồng hộc vọt tới trước mặt Ôn Nhung: “Cô làm giáo viên cái kiểu gì vậy, ngay cả trẻ con cũng không trông được, chuyện quan trọng như đi du xuân, cô lại dám tự mình chạy đi mua đồ ăn, cô có đói chết thì cũng phải đứng đấy mà trông học sinh chứ, cô xứng đáng làm giáo viên sao?!” Anh ta lại quay đầu gào lên với hiệu trưởng, “Chúng tôi trả tiền học phí cao nhất toàn thành phố này, hiệu trưởng ông xem ông mời loại giáo viên kiểu gì đây, nếu như ông không xử lý cho rõ ràng cho tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu.”

Ôn Nhung trợn mắt há mồm, trong ấn tượng của cô, cha của Dương Tiểu Vũ là người cũng có chút tư cách văn hóa, lúc nào đã biến thành bệnh nhân tâm thần phát rồ rồi. Phải, cô chạy đi mua dồi nướng là cô không đúng, nhưng rõ ràng cô đã dặn tất cả học sinh trong lớp, không được tự tiện rời khỏi bãi cỏ nơi ăn cơm, chuyện này là tự Dương Tiểu Vũ náo loạn, phụ huynh của người bị hại như Lâm Tử Hào còn chưa ra mặt nói chuyện, anh ta đã kích động đến mức nhìn như hận không thể giết cô là sao?

Cổ quái hơn là hiệu trưởng không hề truy cứu sai lầm của Dương Tiểu Vũ, theo lý thuyết thì đây là lỗi nặng phải bị ghi vào học bạ.

Ôn Nhung đứng trong phòng làm việc của hiệu trưởng, bị buộc phải đón nhận một giờ hành hạ tinh thần, càng khến người ta kinh khủng chính là, chỉ truy cứu chuyện này thôi thì Ôn Nhung cũng cho qua, cô quả thực chưa làm tốt, nhưng cha của Dương Tiểu Vũ kia lại còn mở cái cặp môi dầy văng nước miếng tứ tung, bừa bãi nói ra một đống những chuyện thất trách vớ vẩn giả dối, chụp hết lên đầu Ôn Nhung.

Ôn Nhung sống hai mươi hai năm, chưa từng biết rằng thì ra cô chính là một đứa bại hoại của xã hội thối từ trong ra ngoài, tâm ngoan thủ lạt, vô đạo đức. Cha của Dương Tiểu Vũ vẫn còn ở kia mà dùng từ đặt câu, nếu như lúc đầu Ôn Nhung còn thấy tức giận, đại não sung máu, thì bây giờ cô đã hoàn toàn bại trận dưới cái miệng đổi trắng thay đen kia của cha Dương Tiểu Vũ. Cuối cùng hiệu trưởng cũng không nhịn được cắt đứt lời anh ta: “Chúng tôi cũng đã đuổi việc cô giáo Ôn rồi.”

Cha của Dương Tiểu Vũ sửng sốt, sau đó liên tiếp nói được, tốt!

Hiệu trưởng quay sang Ôn Nhung: “Cô còn gì muốn giải thích không?”

Những lời giải thích đã chuẩn bị tốt trong lòng Ôn Nhung đột nhiên khi đối diện với cái mặt thiết diện vô tư của hiệu trưởng, chợt biến mất tăm. Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do, cô có giải thích gì cũng phí công.

Hiểu trưởng thấy cô im lặng, giống như có chút không đành lòng, giả nhân giả nghĩa nói: “Cô trở về suy nghĩ lại, ba ngày sau chúng ta còn có thể triệu tập hội nghị quản trị của trường, cô còn có cơ hội biện bạch cho mình. Chuyện đó,” Hiệu trưởng gõ bàn một cái, giống như lơ đãng nói, “Phụ huynh của Lâm Tử Hào hình như cũng là thành viên của ban quản trị trường chúng ta, hơn nữa còn là ủy viên lớn..”

Ôn Nhung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng một chút, lại nhìn cha của Dương Tiểu Vũ, hai người này mời vừa rồi kẻ tung người hứng, bây giờ ánh mắt ai cũng úp úp mở mở, Ôn Tiểu Nhung hiểu ra, hoàn toàn hiểu ra!

Cô thực sự nghĩ là cha của Dương Tiểu Vũ thẹn quá thành giận, tính giết người cho hả giận, cô còn tưởng rằng cái thân già này của hiệu trưởng là vì muốn dàn xếp ổn thỏa nên mới làm đủ điệu bộ, dáng điệu kiểu muốn làm gì thì làm, mặc cho cha của Dương Tiểu Vũ dùng nước miếng khiến cô chết đuối.

Lâm Tuyển, anh rốt cuộc có cần vô sỉ như vậy không hả!!!

Ôn Nhung kìm nén mặt đầy tức giận bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Đinh cô nương đang chờ bên ngoài, thấy sắc mặt của cô nàng đã sợ hết hồn, thấy cô bước ra lập tức nhào tới bên người cô, chưa nói gì mắt đã đỏ lên: “Tiểu Nhung, thật xin lỗi, đều tại em không tốt, nếu như không phải chị giúp em cũng sẽ không…”

“Đừng nói vậy, chuyện không liên quan đến em.” Vẻ mặt của Ôn Nhung dịu dần xuống, “Chị đi ăn cơm trước, em đi rửa mặt, lát nữa bị học sinh nhìn thấy cái mặt mèo này của em, còn không bị cười chết.”

Ôn Nhung bị gọi vào phòng làm việc của hiệu trưởng hưởng thụ màn phun nước miếng một giờ, vì “Sự kiên du xuân” tự nhận lỗi từ chức OR bị hiệu trưởng tức giận đá ra khỏi cổng trường, các loại phiên bản truyền thuyết nhanh chóng lan ra trong trường. Trong phòng ăn, Ôn Nhung lấy tư thế gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần hùng hổ, không coi ai ra gì tiêu diệt cả bàn thức ăn, ăn cơm với cô mà nói chính là tích lũy sức lực chiến đấu, song, khi cô tìm đến bác gái căn tin muốn lấy bát cơm thứ tư, bác gái lời nói thành khẩn nói với cô: “Con gái thất tình cũng không cần hành hạ bản thân mình như vậy, ăn ít một chút vẫn tốt hơn.”

Ôn Nhung ngơ ngẩn: “Dạ?”

Bên trong đôi mắt nhỏ của bác gái tràn ngập sự đồng tình, nhìn về cái bàn cách đó không xa chép miệng, Ôn Nhung thuận thế quay lại nhìn, thì ra là Tần Khiêm và cô giáo Bạch Huyên Huyên đang ngồi chung một bàn.

Vậy nên, Ôn Tiểu Nhung sau khi bị thiệt hại nặng nề trên con đường sự nghiệp xong, chẳng hiểu làm sao lại bị dán thêm cái nhãn tình cảm sa sút.

Ôn Nhung chưa ăn được đến bát cơm thứ tư, cô có chút bất mãn bước ra khỏi phòng ăn, lại bị Tần Khiêm gọi lại.

Ôn Nhung quay đầu lại, không thấy Bạch Huyên Huyên.

“Chú nói với tôi, nếu như thấy cô gọi hơn 5 món mà ăn điên cuồng thì ngàn vạn không nên quấy rầy cô, nhất định là cô tâm trạng không tốt. Tôi chỉ đành ngồi ở cái bàn phía sau cô, bây giờ mới dám tìm cô nói chuyện.” Lời của Tần Khiêm nghe vào giống như đang giải thích gì đó.

Lão Đại nhà cô đúng là hiểu rõ cô nha, Ôn Nhung cười cười.

Tần Khiêm chợt nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Cô giáo Ôn, tình hình thế nào? Hiệu trưởng định xử lý chuyện này ra sao?”

Ôn Nhung nói qua tình huống trong phòng làm việc của hiệu trưởng với Tần Khiêm, Tần Khiêm nghe xong vẻ mặt ngưng trọng: “Sao lại qua loa tắc trách như vậy được, chẳng qua chỉ nghe lời nói từ một phía, đánh giá công tác của cô đều là hạng ưu, học kỳ trước hai học sinh trong đội nhảy cao chẳng phải cũng đều đạt giải cao trong trận đấu sao, cho dù thế nào cũng không thể trực tiếp khai trừ cô được. Không được, chuyện này chúng ta tìm chú tôi bàn lại đã.”

Bàn lại cái gì, BOSS khủng đứng phía sau thao túng, hắn muốn đem bạn ép thành miếng thịt, bạn cũng không thể trở mình.

Nhưng mà thấy thầy Tần không phải quen thân với cô mà còn thay cô lo lắng như vậy, thứ tình cảm chân thành đó toát ra từ trong đôi mắt, không nhiễm nửa phần giả dối, Ôn Nhung thực sự cảm động: “Thầy Tần, chuyện này tự tôi có thể đối phó, cám ơn ý tốt của anh, tôi có việc, đi trước nhé.”

Ôn Nhung quả thật có việc, cô muốn tìm cái tên cầm thú kia để tính sổ! Không nhận điện thoại đã là cái gì, gọi được thì bị chuyển máy đã là cái gì, tắt máy biến mất đã là cái gì!

Được, anh không nhận điện thoại chẳng lẽ tôi không biết tới cửa tìm anh sao! Ôn Nhung một đường đánh thẳng đến nhà Lâm Tuyển, đang muốn gõ cửa, không ngờ cửa lớn đột nhiên mở ra, cô đụng phải cô gái đang từ bên trong đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK