• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày nào đó vài năm sau, Lâm Tuyển ôm vợ mình ngồi trên ban công ngắm sao, hắn trái lo phải nghĩ, quyết định thừa dịp hôm nay là sinh nhật hắn, không khí đang vui vẻ, cẩn thận hỏi một câu: “Nhung Nhung, khi đó em thực sự định tuyên bố người em hận nhất trước mặt mọi người sao?”

Ôn Tiểu Nhung vốn đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên giật mình một cái: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Anh muốn biết.”

Ôn Tiểu Nhung liếc anh xã già nhà mình một cái: “Anh muốn biết?”

“Muốn.”

Ôn Tiểu Nhung lại nói: “Lúc ấy anh căng thẳng lắm đúng không?”

Lâm Tuyển hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng, khi cô dời tầm mắt chuyển lên người hắn, trái tim của hắn cũng sắp ngừng đập, hắn lập tức ôm lấy vợ mình gật đầu.

Ôn Nhung hừ hừ: “Xem ra anh còn có chút tự biết thân biết phận.”

“…”

“Nếu mà em nói ra thật, anh định làm gì em?”

Lúc này, Lâm Tuyển không thể nói sai bất cứ lời nào, cặp mắt hoa đào nheo lại: “Khụ khụ, anh làm sao lại làm gì em được chứ.”

Ôn Tiểu Nhung liếc mắt: “Ông chú, anh đã sớm làm gì em rồi, còn giả bộ!”

Ôn Tiểu Nhung hung hăng chọc vào chỗ đau của anh già nhà cô, sắc mặt anh già thực khó coi.

“Nhưng mà em cứ không nói cho anh.” Ôn Tiểu Nhung lên mặt nhá lên mặt, cô muốn để hắn khó chịu cả đời.

Vậy nên, chuyện này thành một vụ án chưa có lời giải.

——————————————————————————-

Thời gian quay trở lại lúc đó.

Ôn Nhung dời tầm mắt chuyển đến người đứng gần cô nhất, trong vòng mấy giây im lặng kia của cô, cả thế giới cũng tĩnh lặng theo. lúc Lâm Tuyển cùng cô đối diện chợt cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, hô hấp không nổi, cho nên quên cả xông lên đưa cô xuống trước khi cô mở miệng.

Phảng phất đã biết được đáp án của cô, nhưng không thể nào hành động.

Vào thời khắc lòng người sôi trào khó nhịn này, thân hình Ôn Nhung chợt lung lay một cái, sắc mặt biến đổi, sau đó bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên trán xuống, vị cồn trong rượu thiêu đốt, Ôn Nhung gần như đứng không nổi, tối nay cô chưa ăn gì, bên trong dạ dày ngoài rượu ra cũng chỉ có rượu, lúc này hầu như phun ra hết tất cả những gì đã uống vào xuống đất.

“Tiểu Nhung!” Đoạn Như Bích hoảng hốt chạy lên du thuyền, thấy bộ dáng như quỷ này của Ôn Nhung thì thất sắc kinh hoàng: “Bà sao rồi? Tôi đưa bà đi bệnh viện.”

“Đau….”

Lời còn chưa nói hết, Ôn Nhung lại ói ra, đến gọi là trời đất điên đảo vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trong nháy mắt đã trắng bệch.

Có vài người nữa chạy tới, Ôn Nhung vịn lan can đang muốn bò dậy, dưới chân chợt nhẹ bẫng, bị người ta ôm ngang lấy.

“Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Giọng nói rát tai, Ôn Nhung mở hờ mắt, thấy cái cằm ăn đòn của Lâm Tuyển, trong dạ dày chua loét, cô không chút giãy dụa nào nghiêng đầu nôn như điên. Sau khi nôn xong, cô giương mắt, Lâm Tuyển đang cúi đầu nhìn cô, còn có… vết bẩn vô cùng thê thảm trên bộ lễ phục màu trắng thuần khiết vô cùng của anh ta, Ôn Nhung mặt không thay đổi rút chiếc khăn vuông làm trang trí trên ngực anh ta, lau miệng.

“Này, cái này..”

Hai ông bà nhà họ Ôn nhìn mà choáng váng, vẫn là Đoạn Như Bích phản ứng nhanh nhất, tìm một bình nước tới đưa cho Ôn Nhung súc miệng.

Lâm Tuyển không nói gì, để Lâm Giám Phi lại giải quyết hậu quả, ôm Ôn Nhung lên xe.

Như Bích cô nương phát cáu: “Này, tôi cũng muốn đi!”

“Hết chỗ rồi.” Hôm nay Lâm Tuyển lái một chiếc xe thể thao.

Như Bích cô nương căm phẫn, hôm nay cô đi nhờ xe người ta tới, TNND, đang sắp nổ tung, Bành Duệ lại chạy tới.

Như Bích cô nương trực tiếp bước lên giơ tay ra: “Chìa khóa xe!”

Bành Duệ sửng sốt: “Cái gì?” Anh ta hình như không quen với vị cô nương này lắm.

Đoạn Như Bích không có thời gian tán dóc với anh ta, giở thủ đoạn, lấy chìa khóa xe, rống anh ta: “Xe nào?”

Bành Duệ hoàn toàn bị áp đảo, giơ tay lên chỉ vào một chiếc Land Rover màu đen.

“Lâm Tuyển, mẹ nó chứ, anh chờ đấy cho tôi!”

“Này, đấy là xe tôi mà…”

Như Bích cô nương túm lấy cổ áo Bành Duệ, mắt ánh xanh lè, hung thần ác sát: “Vậy còn không mau lên!”

——————————————————————————-

Buổi tối trong phòng cấp cứu, một đôi mặc lễ phục gọn gàng cùng bộ dáng chật vật này rất là chói mắt, bác sĩ trực ban nhìn Ôn Nhung mặt mũi ảm đạm, lại nhìn Lâm Tuyển sắc mặt đầy vẻ bất thiện một chút.

“Vui quá hóa buồn chứ gì.” Bác sĩ già lúc này đã nhìn ra nguyên nhân, lắc đầu một cái, “Hôn lễ cũng không thể làm loạn, nói xem nào, uống mấy chén?”

Ôn Nhung nằm trên bàn, thực muốn hộc máu: “Không biết, chắc khoảng bốn bình, hay là năm nhỉ?”

Vẻ mặt người bác sĩ già khựng lại, thở không ra: “Cô gái, cô đây là định kết hôn, hay là định tự sát, hả?”

“… Không cẩn thận uống hơi nhiều.”

Bác sĩ già lập tức không cần nhìn mà trừng Lâm Tuyển: “Cậu làm chồng người ta kiểu gì vậy, không biết ngăn lại, nếu mà thủng dạ dày xuất huyết cậu đi mà chịu.”

Lâm Tuyển còn chưa đáp lời, vị bác sĩ già kia vừa kê đơn, vừa tiếp tục lải nhải: “Tuổi cùng đâu còn nhỏ, chút kiến thức thông thường này cũng không có.”

“Anh ta không xứng làm chồng người ta.”

Như Bích cô nương đánh tới, khí thế hung hăng càn quét, Bành Duệ ù ù cạc cạc đi theo phía sau.

Cô nàng vừa nhìn thấy Ôn Tiểu Nhung, lập tức mặt đầy vẻ đau lòng: “Thấy sao rồi?”

Ôn Nhung lắc đầu một cái: “Không sao, ói ra hết, chỉ hơi khó chịu chút thôi.”

Kiểm tra bước đầu xong, quả nhiên là chảy máu dạ dày, đây cũng không phải trò đùa, Ôn Nhung nói mình không sao, nhưng hai người bên cạnh lại trăm miệng một lời: “Nằm viện.”

Đoạn Như Bích lạnh nhạt nói: “Ai khiến anh lo.”

Lâm Tuyển mặt người dạ thú nói: “Cô Đoạn, bây giờ tôi là vị hôn phu của cô ấy.”

“Ai bảo vậy.”

Hai người đều sửng sốt, cộng thêm Bành Duệ lại càng ù ù cạc cạc hơn.

Ôn Nhung mặt vẫn trắng nhợt như cũ, nhưng hơi thở đã đều đặn, chịu đựng đau đớn nói với Lâm Tuyển: “Vở kịch của chúng ta đã diễn xong, Lâm Tuyển, có thể xuống sân khấu được rồi.”

Nét mặt của Lâm Tuyển rất vi diệu, nụ cười theo thói quen không kịp thu hồi, sắc lưu ly trong mắt đã ngưng kết bất động.

“Em cho rằng chuyện này em có thể chỉ nói là xong?”

Ôn Nhung bình tĩnh nói: “Tôi chỉ nói giúp anh hoàn thành lễ đính hôn, tiếp đó, tôi muốn làm gì thì làm.”

“Này này, hai người xảy ra chuyện gì vậy?” Bành Duệ nghe ra chút gì đó, khó mà tin nổi.

“Anh đừng có ầm ĩ.” Đoạn Như Bích kéo anh ta qua một bên.

Nụ cười của Lâm Tuyển phát lạnh, bá đạo nói: “Ôn Nhung, em cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho em?”

“Lâm Tuyển, chuyện đã đến nước này, anh còn muốn thế nào nữa?”

“Nói rõ ràng đi!”

Ôn Nhung hỏi ngược lại: “Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Câu sau cùng em nói với tôi trong phòng hóa trang là có ý gì, mới vừa nãy thích nhất cùng hận nhất là ý gì?”

Lâm Tuyển từng bước ép sát, Ôn Nhung không nhượng bộ chút nào.

Bành Duệ đứng một bên nhìn mà trợn mắt há mồm, Đoạn Như Bích gấp rút nhìn chòng chọc, tùy lúc chuẩn bị ra trận cứu người.

“Người em thích nhất, là cậu ta sao?”

“Phải thì sao, không phải thì sao, đối với anh quan trọng lắm sao, anh chỉ quan tâm, ai lừa anh, ai phản bội anh mà thôi.” Cồn xông lên não, cho cô dũng khí, Ôn Nhung chợt cảm thấy không nôn ra thì không thoải mái, “Anh thực sự muốn tôi nói rõ ràng, vậy anh nghe cho kỹ, Lâm Tuyển, bây giờ tôi cảm thấy anh rất đáng thương.”

Miệng Bành Duệ biến thành hình chữ O, Đoạn Như Bích nghe mà hả giận.

Lâm Tuyển đã từng bị người ta chỉ vào mặt mắng, bọn họ mắng hắn máu lạnh lòng dạ độc ác, nhưng chưa từng có ai nói hắn đáng thương.

Lâm Tuyển sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng nói: “… Em nói cái gì?”

“Tôi nói anh thực sự rất đáng thương, đáng thương lại hèn hạ, sống đến ngần này tuổi, mà chẳng khác nào một đứa trẻ, ngoài trừ ham muốn chiếm hữu ra cũng chỉ có ham muốn chiếm hữu! Anh cho rằng quá trình trưởng thành của anh đáng để thông cảm? Đừng có kiếm cớ cho bản thân nữa, anh chính là nhân cách bị thiếu sót, anh chỉ nghĩ muốn đoạt lấy rồi chiếm lấy, anh biến thái bao nhiêu chứ, biết rõ ràng quan hệ của tôi với Phó Tô, còn cản trở chúng tôi gặp mặt! Anh từ trước đến nay chưa từng để ý đến tâm trạng người khác, bởi vì thế giới của anh chỉ có mình anh, anh chính là một con quái vật ích kỷ, anh còn là một con quỷ nhỏ nhát gan, đừng nói là yêu, anh ngay cả tin tưởng cũng không học nổi.”

“Câm miệng!” Hắn gào lên với cô.

Hành lang bệnh viên tràn ngập mùi thuốc khử trùng kích thích, khiến từng dây thần kinh của người ta căng cứng.

Mỗi một chữ của cô như biến thành một mũi tên xuyên qua lồng ngực hắn, làm cho lồng ngực hắn chấn động đau đớn, cho tới giờ hắn không thích biểu hiện ra mặt, nhưng cô cứ lần lượt ép hắn phẫn nộ lan tràn, sắc mặt Lâm Tuyển dần dần trống trải, chân mày nhíu sâu.

Hắn muốn liệt kê chứng cứ phạm tội của cô: “Ôn Nhung, em nhìn lén di động của tôi, không nói với tôi về chỉ thị mà cha em giao cho em…”

Ôn Nhung ngắt lời hắn: “Vậy anh còn dùng GPS để định vị tôi, cũng không nói cho tôi biết anh đã sớm biết kế hoạch của Lâm Nham. Tự mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, đến con trai anh cũng biết câu thành ngữ này.”

Có ai dám can đảm nói chuyện như vậy với Lâm Tuyển, mà Lâm Tuyển cũng là lần đầu tiên không có lời nào để nói, hắn nhìn vào mắt cô, ánh mắt có chút hồng, quật cường, tức giận, nhưng mà, không hề nhìn thấy thương tâm, khổ sở.

Đứng trước mặt người có thể coi như là một cô gái này, lực khống chế cường đại của hắn đang tan rã từng chút một, hóa thành tro.

Ôn Nhung chủ động bước một bước đến gần anh ta: “Những chuyện khác anh cũng qua loa như vậy sao, anh cho là sai thì tức là sai sao? Nhưng mà làm sao bây giờ, tôi đối với anh không thẹn với lương tâm, lúc anh đang tính toán tôi, tôi lại rất đơn giản, anh lại không giữ lời hứa.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Tôi không làm gì cả, nhưng tôi lại phải chịu đối xử theo cách mà tôi không đáng phải chịu”

Lâm Tuyển nheo mắt lại, khóe mắt phát đau, cô đúng lý hợp tình như vậy, trong một cái chớp mắt, hắn lại không dám nhìn lại cô.

Một bên, Bành Duệ cũng hít lấy một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cô biết bọn họ xảy ra chuyện gì chứ?”

Mặt Đoạn Như Bích đen lại, cười đến là âm trầm: “Chính là một con cầm thú giở trò khốn kiếp.”

Bành Duệ: “….”

“Lâm Tuyển. Tôi không thích mùi thuốc lá, nhưng lúc anh hút thuốc, tôi nhịn, tôi cũng không thích váy, nhưng anh mua cho tôi, tôi vẫn mặc, tôi ghét đi ăn ở nhà hàng hạng sang, anh dẫn tôi đi, tôi ăn….”

Mỗi một câu Ôn Nhung nói, trái tim của hắn lại bị giáng một đòn nặng nề, hắn giống như chạm tới thứ gì đó, một thứ mà cho tới giờ vẫn không xác định nổi.

Sau đó, cô vươn tay, bắt lấy cổ tay phải của hắn, lòng bàn tay lạnh như băng, hắn cúi đầu, trái tim giống như bỏng rát.

“Tôi nói ghét anh, đó là giả, nhưng tôi nói tôi hận anh, đây là thật.”

Sau một khắc, Ôn Nhung gần như dùng tới toàn bộ cả vũ trụ nhỏ, Lâm Tuyển còn chưa phản ửng kịp, cánh tay đã bị cô xoay qua 180 độ.

Bành Duệ líu lưỡi hít sâu, vừa muốn xông lên, Vô Ảnh cước của Đoạn Như Bích đã tung ra, mạnh mẽ chặn lại.

Ôn Nhung dán vào bên tai Lâm Tuyển, giống như đêm đó hắn nói bên tai cô: đây là cái giá phải trả cho sự phản bội của em với tôi.

“Tôi nói anh hôn một lần đánh một lần là giả, nhưng bây giờ, là thật.”

Tiếng xương cốt gãy lìa vang lên rõ ràng làm cho da đầu hắn tê dại.

Trong nháy mắt đau đớn mãnh liệt ập về, trong đầu hắn thoáng qua hình ảnh lần đầu tiên hắn gặp cô.

Năm ấy, hắn 26 tuổi, cô 14 tuổi.

Lúc đó hắn vẫn còn đang rèn luyện ở một công ty xây dựng, đi theo ông chủ thị sát một khu nhà thể thao mới được xây dựng không lâu, quản đốc đơn vị thi công dẫn bọn họ vào, vừa vào trong, anh ta đã nhìn bóng người đằng trước kêu lên: “Này, con bé này sao lại tới nữa?”

Đó là một cô nữ sinh nhỏ nhắn, đang tập nhảy cao, nghe được tiếng vang nhanh chóng cầm lấy túi xách chạy đi.

“Đứng lại cho tôi!” Quản đốc túm cô lại, “Giỏi lắm, chạy vào đây bao nhiều lần rồi, sao không đến nhà thể chất của trường mình mà tập?”

Cô nữ sinh tóc ngắn, dáng người… khi đó còn chưa có dáng người, chẳng qua là tay chân thon dài, mặt ửng đỏ, tản ra độ ấm phấn chấn tinh thần, sau đó, cô lè lè lưỡi: “Nhà thể chất trong trường cũ quá… Cháu cũng chỉ vào đây âm thầm nhảy một cái lúc trời mưa thôi….”

Hắn chợt cười, những người khác đều nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn nói: “Càng tốt, có người giúp chúng ta kiểm tra thiết bị.”

“Đúng đúng đúng!” Cô vội gật đầu, còn cảm kích cười cười với hắn.

Lúc cô cười, để lộ ra chiếc răng hổ xinh xinh, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường thực sạch sẽ, mà cặp mắt kia, là cặp mắt thuần khiết nhất mà hắn từng thấy.

Hắn hỏi: “Tan học còn tới đây tập, nhóc thật chịu khó.”

Cô đơn giản cười cười: “Đây là chuyện duy nhất tôi làm tốt được.”

Một năm sau, hắn trở về trường cũ, vừa vặn lại đụng phải cô ở sân tập. Lúc này hắn đã về Lâm thị, tay nắm quyền lớn.

Cô cao hơn một năm trước, vẫn gầy như vậy, lúc luyện tập vẻ mặt chuyên chú vô cùng, nhưng đụng phải xà năm lần, có chút dao động, nhìn thấy đoàn người của bọn họ cũng không có phản ứng gì.

Cô không nhận ra hắn.

Hắn lại nhìn khu nhà thể chất cũ kỹ này, nhớ tới lời cô, nên nói với hiệu trưởng: “Không bằng như vậy, để cô bé này nhảy thêm ba lần nữa, chỉ cần nhảy qua một lần, tôi sẽ quyên cho trường một cung thể thao mới.”

Cô nghe xong vẻ mặt chấn kinh, giống như một con thỏ đáng yêu. Sau đó, ngoài dự đoán của mọi người, cô lại muốn ký hiệp nghị với hắn.

Lúc cô nhảy qua được, nụ cười rực rỡ sáng lạn như vậy quả thực khiến cho mắt hắn nhức nhối.

Bây giờ, cô đứng trước mặt hắn, khuôn mặt vẫn sạch sẽ như cũ, ánh mắt vẫn trong veo như cũ, đau đớn khiến cho tầm mắt hắn mơ hồ, lại khiến cho thính giác của hắn nhạy bén lạ thường.

Cô nói: “Đừng gọi tôi là Nhung Nhung, tôi không còn là Nhung Nhung của anh nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK