Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người kia đã đánh ấy tên áo đen chỉ còn lại một đám, Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra thuốc bột, nhân lúc bọn họ không chú ý ném tới, gặp công kích của nàng, hai tên áo đen té xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt đang suy tư làm sao đối phó những người còn lại, bọn họ biết trên người nàng có thuốc độc, nhất định sẽ đề phòng, hiện tại cũng không dễ dàng như vừa rồi vậy.

“Ta đếm một hai ba, ngươi nhanh chạy trốn”, Hàn Nguyệt Nguyệt thật vất vả mới chen đến người bên cạnh kia nói, bọn họ nhiều người, võ công cao tới đâu cũng sẽ không thoát. “Một hai ba”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng lấy ra một viên thuốc hướng dưới đất ném xuống. Ầm một tiếng, toát ra rất nhiều khói trắng, đến lúc những tên áo đen kia kịp phản ứng thì phía trước hai người đã sớm không thấy dạng.

“Lúc này bọn họ hẳn là không đuổi kịp đâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại gấp thở, đánh nhau thật là một việc tốn sức. “Gọi ngươi chạy nhanh lên sao lại không chạy, bị bắt nhất định sẽ chết”, mới vừa rồi ném viên thuốc kia, lúc sương khói tỏa ra, vốn tưởng rằng người nọ trực tiếp chạy trốn, không ngờ lại kéo nàng cùng chạy.

Thấy phía sau không có thanh âm, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu: “Ngươi bị thương?”, chỉ thấy người nọ che cánh tay. Hàn Nguyệt Nguyệt tiến lên, “Cho ta xem”. Người nọ buông tay ra, mặc dù buổi tối không thấy rõ, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn mơ hồ thấy một vết rách rất lớn. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức móc ra một viên thuốc trên người: “Ngươi ăn viên thuốc này trước đi”. Buổi tối, không biết làm sao tìm được thảo dược, trước cầm máu rồi hãy nói.

“Ngươi nên đem mặt nạ lấy xuống để băng bó vết thương, nếu không máu không cầm được”, Hàn Nguyệt Nguyệt đối với người không nhúc nhích trước mắt nói. Mặc dù nàng cũng biết người ta có thể không muốn, nhưng mạng quan trọng hơn a, lộ mặt hẳn là không có sao chứ, nàng cũng sẽ không nói ra.

“Tại sao lại là huynh?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy người lấy khăn che mặt xuống chính là Mạnh Dịch Vân, mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng nàng vẫn nhận ra. “Chúng ta đi mau, nếu không bọn họ đuổi theo tới”, hiện tại không có thời gian giải thích, Mạnh Dịch Vân nhắc nhở, Hàn Nguyệt Nguyệt liền cầm mặt nạ băng đơn giản miệng vết thương. Hai người tiếp tục đi về phía trước, hiện đem bộ dạng này trở về Minh Nguyệt sơn trang chắc chắn sẽ bị phát hiện, cho nên không thể làm gì khác hơn là đến chân núi tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp.

Tìm được một sơn động, hai người tùy tiện nhặt nhánh cây rơi xung quanh trên mặt đất, lại đem cỏ dại bên cạnh cửa động che đi mới vào bên trong động, đốt đống lửa. “Để ta nhìn xem vết thương của huynh”, Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân ngồi xổm xuống, tháo tấm vải băng bó ở phía trên ra, chỗ miệng vết thương sớm bị máu làm ơ hồ, hẳn là rất đau.

Mạnh Dịch Vân thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng ấm áp, trước kia lúc ở ngoài chiến trận, bị thương cũng tự mình xử lý, hiện tại chợt phát hiện được quan tâm như vậy thấy rất vui.

Hàn Nguyệt Nguyệt đem ống tay áo bên cạnh vết thương xé ra, dùng cái khăn vừa rồi lau máu ở vết thương sạch sẽ. “Ta rắc một ít thuốc phấn lên, có thể hơi đau, huynh chịu đựng một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc cầm máu mang bên người rắc lên miệng vết thương, sau đó lại giật khăn che mặt của mình xuống băng bó cho Mạnh Dịch Vân.

Từ đầu tới đuôi, không nghe thấy Mạnh Dịch Vân hừ một tiếng.

“Không phải là ta bảo muội phải ở Minh Nguyệt sơn trang ư? Tại sao ngu ngốc chạy đến đây”, Mạnh Dịch Vân đen mặt nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, mới vừa rồi nguy hiểm như thế, may là gặp trúng mình.

“Hôm nay trăng sáng rất tròn, ta đi ra ngoài ngắm trăng”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt cười cứng ngắt nhìn Mạnh Dịch Vân. Ngắm trăng có thể ngắm ở trong sơn động sao? Mạnh Dịch Vân đối với cớ này của nàng cũng không nói gì.

Hiện tại rảnh rỗi, Hàn Nguyệt Nguyệt mới ý thức ra, nếu những người đó không nhận ra Mạnh Dịch Vân, vậy bọn họ không phải là cùng hội. May quá, nàng nghĩ Mạnh Dịch Vân không phải loại người như vậy, nhưng mới vừa rồi chính nàng lại không nghĩ như vậy.

“Mạnh đại ca, những người vừa rồi kia là ai a?” Hàn Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi, nếu Mạnh Dịch Vân đã tra ra được nơi này, khẳng định cũng biết lai lịch những người đó.

“Là nhị trang chủ Minh Nguyệt sơn trang Lục Phi Hổ”, hắn lần này tới đây chính là vì điều tra chuyện này, tối nay định đi vào tìm kiếm tin tức, ai ngờ đụng phải Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Đó không phải là đệ đệ của Lục Phi Thiên sao, huynh và Lục Phi Thiên quan hệ tốt như vậy, sao lại với đệ đệ của hắn quan hệ không tốt”, khiến cho nhóm người kia đuổi giết hắn.

“Lục Phi Hổ năm năm trước đã mất tích, có thể đang ẩn nấp ở trong cấm địa Minh Nguyệt sơn trang cho nên Lục Phi Thiên không biết chuyện”, Mạnh Dịch Vân chậm rãi mở miệng nói, “Lục Phi Hổ đột nhiên xuất hiện, lại tạo nhiều binh khí như vậy, khẳng định là có âm mưu”.

“Nguyên lai là như vậy a, vậy chuyện huynh tới làm chính là chuyện này?” Hàn Nguyệt Nguyệt hướng đống lửa thêm vào mấy cây củi. “Ừ”, hắn nhận được tin tức Tần Minh mới chạy tới.

Mạnh Dịch Vân dựa vào vách đá, nhắm mắt lại dưỡng thần. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dạng Mạnh Dịch Vân như vậy, không lên tiếng nói gì nữa, tối nay quả thật có chút mệt mỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt ngáp một cái. “Mệt mỏi thì nằm ngủ một lát đi, bọn họ sẽ không tìm được này đâu”, nghe được thanh âm Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên góc tựa vào vách đá nghỉ ngơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK