Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng mặc dù rất đau nhưng trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn một bộ dáng hào phóng: “Được, không phải là chín mươi lượng ư, ta hiện tại trả cho huynh”. Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đứng dậy đi xuống hỏi trưởng quầy Thiên Hương lâu này xem hiện tại vốn lưu động có bao nhiêu, không đủ sẽ đi ngân hàng lấy thêm.

“Không vội, dù sao không tiện mang theo, đợi đại hội võ lâm kết thúc muội hãy trả cho ta đi”, Mạnh Dịch Vân vốn định trêu chọc Hàn Nguyệt Nguyệt, khoản tiền kia sao có thể đòi lại. Thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt gấp gáp, không còn cách nào khác là lập tức tìm một cái cớ.

“Vậy cũng tốt, đợi sau khi đại hội võ lâm kết thúc ta trả lại huynh”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, tiếp tục ngốn hết thức ăn ngon trên bàn, vẫn là thức ăn nhà mình ăn ngon hơn.

“Cái này là sườn xào chua ngọt nhưng mùi vị chưa phải chính tông, còn đậu hủ này chưa chín, mùi vị cá viên chiên cũng kém một chút, khi nào có thời gian, ta sẽ tự mình xuống bếp làm cho huynh nếm thử cái gì gọi là chính tông”, Hàn Nguyệt Nguyệt ăn no, bỏ đũa xuống, chỉ vào món ăn trên bàn, dạy bọn thế nào cũng làm không ra được đúng mùi vị.

“Được, có thể ăn thức ăn chủ nhân Thiên Hương lâu tự mình làm, thật là vinh hạnh của ta”, Mạnh Dịch Vân vẫn giữ vững tư thế cao quý chính mình từ từ thưởng thức thức ăn trên bàn.

“Tiểu thư, phía trước có người té xỉu”, vốn đang đi dạo phố, chủ tớ mấy người đột nhiên thấy phía trước một nhóm người vây quanh, Hàn Nguyệt Nguyệt gọi Tiểu Tinh đi xem thử là chuyện gì.

“Chuyện gì xảy ra? Té xỉu không ai đưa đi y quán sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thả ra cây trâm trong tay ra, quay đầu nhìn về phía một nhóm người vây ở phía trước. Quá vô đạo đức, không đưa đi thì thôi, lại vây quanh xem náo nhiệt, không sợ hại chết người a.

“Người nọ tướng mạo rất đáng sợ, không ai dám tiến lên”, Hàn Nguyệt Nguyệt bước nhanh đi tới, làm một người thầy thuốc, nàng không thể làm như không thấy. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, mấy nha đầu lập tức cùng theo.

Hàn Nguyệt Nguyệt chen vào trong đám người, chỉ thấy một nam tử gầy chỉ còn da bọc xương nằm trên mặt đất, kinh mạch dưới làn da cũng đã nổi lên hơn nữa còn là màu đen, rất kinh khủng. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tiến lên, lập tức có người nhắc nhở: “Cô nương không cần đến, tránh dính thứ không sạch sẽ”, “Đúng vậy a, cô nương, đã có người đi mời đại phu”, những người bên cạnh phụ họa, người ta cũng là một lòng hảo tâm. Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người: “Cảm ơn mọi người quan tâm, không dối gạt mọi người, ta là đại phu, ta xem người này nếu là cứu trễ chỉ sợ sẽ nguy hiểm tánh mạng, ta trước xem cho hắn một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới những người đó, đi tới bên cạnh người nằm trên đất ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt sắc mặt hoảng sợ, Tiểu Tinh lập tức tiến lên gọi: “Tiểu thư”. “Đừng tới, lập tức đi nha môn mời Tri phủ đại nhân tới đây”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngăn cản mấy nha đầu nhích tới gần, các nàng đã từng chứng kiến y thuật của Hàn Nguyệt Nguyệt, hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt hoảng sợ như vậy, khẳng định vấn đề rất nghiêm trọng, Tiểu Tinh ở lại coi chừng dùm Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Họa Như Tuyết chia ra đi Tri Phủ và khách điếm.

Tiểu Tinh biết Tri Phủ nhất định sẽ không tín nhiệm lời nói của Hàn Nguyệt Nguyệt cho nên nói Như Tuyết đi khách điếm gọi Mạnh Dịch Vân tới đây, có Vương gia ở, chuyện hẳn là dễ làm một chút.

Hàn Nguyệt Nguyệt đem người nằm trên mặt đất kiểm tra trên thân người và những chỗ khác, lấy ra ngân châm châm vào đường hô hấp, tạm thời phong tỏa hơi thở người nọ. Người chung quanh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt báo cho Tri phủ đại nhân, chuyện kia khẳng định rất nghiêm trọng, có chút sợ rước họa vào thân liền lập tức rời đi, còn có một ít người muốn xem náo nhiệt vẫn vây quanh lại ở kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK