Landon có thể làm Faith sợ, nhưng Ty không dễ bị uy hiếp như thế. Anh đã chống lại những tên đàn ông to con và xấu xa hơn Landon Duffy, và anh vẫn chưa hề thua trận nào. Anh cũng sẽ không thua trận này. Đây là trận chiến quan trọng nhất của đời anh, và anh đã nghĩ rất lâu rất kỹ về tất cả những lựa chọn của mình. Trừ việc giết Landon, anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Chỉ một. Anh phải thắng cúp Stanley. Và anh phải làm việc đó mà không bước vào giờ đấu thêm. Pittsburgh đã thắng ba trận vừa qua lúc đấu thêm giờ.
Ty trượt hai lần qua vòng tròn trung tâm và rồi di chuyển vào trong. Lần thứ bảy trong hai tuần, anh đối đầu Sidney Crosby. “Sid Nhóc” hai mươi hai tuổi và có bộ râu của một đứa nhóc mười ba. Nhưng tuổi và việc thiếu vắng vài thứ làm râu của Kid không dính dáng gì tới khả năng chiến đấu. Anh ta tấn công mạnh, trượt nhanh, và đã là một trong năm cầu thủ hàng đầu ở NHL.
“Sẵn sàng thua chưa, Cindy?” Ty hỏi.
“Tôi sắp cho anh thảm bại đây, ông già.” Ty cười lớn. “Bi của tôi còn có nhiều lông hơn toàn bộ mặt cậu đấy, Nhóc.” Anh vào vị trí và chờ quả bóng đầu tiên trong đêm rơi xuống. Faith ở đâu đó ngoài kia trong sân vận động, nhưng anh sẽ không nghĩ về điều đó. Nếu anh muốn mọi chuyện diễn ra theo cách anh đã định, anh sẽ phải tập trung vào trận đấu. Từng thứ một thôi. Bóng rơi. Trận đấu bắt đầu. Cả hai đội đều đến để chiến thắng. Cả hai đều quyết tâm giành giải thưởng cuối cùng, và Ty biết trận đấu này sẽ không dễ dàng.
Trong hiệp đầu, Daniel ghi điểm với lợi thế hơn người cho Chinooks, nhưng Sid Nhóc cân bằng tỉ số trong những giây cuối cùng của hiệp một, xác nhận điều Ty lo sợ. Một trận đấu bạo lực theo sau là khoảng thời gian đấu thêm mệt lử.
Trong hiệp hai, hàng tấn công Chinooks rê bóng dọc viền sân, và trong vài giây đầu của hiệp hai, Ty thấy một khe hở trên băng và quất bóng vào gôn Penguins. Nó bị chệch hướng khá rộng. Daniel theo bóng, chuyền cho Blake, người đập nó vào lỗ năm. Khi tiếng còi rống lên và “Rock and Roll part 2” vang lên từ hệ thống âm thanh, các cầu thủ vây quanh Blake và vỗ lưng cậu ta.
Ty trượt tới băng ghế và bóp nước vào miệng. Các trọng tài trò chuyện ở giữa sân khi bàn thắng được chiếu lại trên màn hình lớn.
Faith ở đâu đó ngoài kia. Ty nuốt nước bọt và nghĩ về địa ngục mà cô đã đưa anh qua. Sự thật về Landon và các bức hình khá là nhẹ nhõm so với những điều anh đã phải tự mình ước đoán. Trí tưởng tượng của anh đã đi từ một căn bệnh bí ẩn rồi đến cảnh cô đã chán anh rồi tiếp tục tới cảnh cô có quan hệ với một người đàn ông khác. Không có một người phụ nữ nào trên trái đất từng khiến anh cảm nhận nhiều thứ như Faith. Người khiến anh cảm thấy cuộc đời mình sẽ tốt đẹp hơn khi có cô trong đó. Người khiến anh tìm kiếm cô trong một căn phòng đông đúc. Người khiến anh cảm thấy muốn mỉm cười chỉ vì cô mỉm cười.
Không có một người phụ nữ nào trên trái đất từng khiến anh xoắn cả người lại như Faith. Trong hai ngày, anh không hề gọi điện cho cô. Anh tự bảo mình hãy quên cô đi. Rằng anh sẽ sống tốt hơn khi không có một phụ nữ làm phân tâm. Rồi, trước khi anh biết, anh đã ở trong tiền sảnh nhà cô đe dọa cô bằng một quả bom và viễn cảnh sơ tán.
Có lẽ cha anh nói đúng về anh. Có lẽ anh giống mẹ hơn là giống cha. Không phải phần ủy mị đa cảm, mặc dù tuần vừa qua đã khiến anh hơi phát điên. Có lẽ mẹ anh đã cảm thấy với Pavel những gì anh cảm thấy với Faith. Một khao khát thấm đến tận xương tủy đơn giản là không có cách nào bỏ qua.
Brookes trượt tới vòng tròn trung tâm và Ty quệt mồ hôi khỏi mặt. Ánh mắt mãnh liệt của anh nhìn bóng rơi xuống và Crosby quất nó qua mặt băng. “Nhanh lên, các cậu,” anh giục các đồng đội của mình. Cúp Stanley đang ở trong tòa nhà, chờ được mang ra và trao tặng cho đội chiến thắng. Ty đã lao động cật lực trọn đời để tới được thời điểm này. Anh đã tới gần như thế này một hai lần gì đó, nhưng đời anh chưa bao giờ phụ thuộc nhiều vào kết quả trận đấu như thế này. Còn hơn cả việc để cho tên anh trở nên bất tử. Tối nay còn hơn cả việc làm điều mà cha anh chưa từng có khả năng làm được nữa. Sau một phút rưỡi, Ty nhảy qua thành sân và đổi người. Logan chuyền bóng cho anh và anh đẩy nó đi. Chỉ còn một phút rưỡi nữa là hết hiệp hai và Ty trượt ngang mặt băng và tông mạnh một cầu thủ Penguin vào biên. Anh bị đẩy từ đằng sau và bị đấm vào lưng, và anh quay người rồi nhằm vào bọn mũ đen. Cú đấm của anh hạ xuống và cầu thủ tấn công đội Penguins ngã xuống mặt băng. Còi vang lên và màn đấm đá dừng lại. Trừ Sam, người vẫn tiếp tục tham dự vào một hoạt động ngoại khóa ở trong góc cùng một hậu vệ Pittsburgh. Cả bốn cầu thủ cùng bị phạt ba phút và ngồi trong khu chịu phạt vào những phút cuối cùng của hiệp hai. “Đừng nhận những án phạt ngu ngốc nữa,” Ty nói khi ngồi xuống trong khu vực được rào nhựa, “và chúng ta có thể thắng trận này.”
“Cậu cũng ở đây đấy,” Sam nhắc nhở anh khi anh ta nhổ nước bọt giữa hai giày trượt của mình.
“Trọng tài thổi nhầm.”
“Phải rồi. Tôi cũng bị thế.”
Đội Chinooks đưa ra những cầu thủ tấn công xuất sắc nhất, nhưng không đội nào có thể chiếm thế thượng phong khi ba đối ba.
Trong hiệp ba, đội Penguins san bằng tỉ số và điểm số giữ nguyên tình trạng hòa khi đồng hồ đếm ngược. Ty kiệt sức. Chân anh rã rời vì những cú di chuyển dài và anh thừa nhận thực tế khi hít thở. Chúa ơi, điều cuối cùng anh muốn là phải đấu thêm giờ một lần nữa.
Lúc đổi người anh ngồi xuống ghế băng và lau khô mặt. Anh nghĩ về Faith và việc cô từ bỏ đội tuyển để cứu thân anh. Hôm qua anh đã phát điên vì việc đó. Tối nay, anh phải thừa nhận anh hơi sợ hãi. Từ bỏ một đội tuyển khúc cầu và hàng triệu đô la phải là một tình yêu vô cùng lớn.
Anh ngước nhìn đồng hồ và hai phút còn lại trước khi anh vào mặt băng.
Pittsburgh đẩy bóng, và đội Chinooks đánh nhau ngay trước khung thành của chính mình. Chỉ còn nửa giây còn lại, Blake chuyền cho Vlad và Vlad quất bóng ngang mặt băng cho Ty. Khi đồng hồ đếm ngược từng giây, Ty vụt thật nhanh vào khung thành của Pittsburgh. Bóng lao vút qua găng tay của thủ môn và đập mạnh vào lưới. Tiếng còi vang lên và cả sân vận động trở nên cuồng nhiệt. Băng ghế Seattle trống không và các cầu thủ nhảy xổ lên mặt băng và lên người nhau. Tiếng kèn vang lên trong sân vận đông, tai Ty rung lên và tim anh nện thình thịch. Anh hít mạnh một hơi khi khuỵu gối xuống dưới một chồng cầu thủ và cố không òa khóc như con gái.
Faith đi hết đường hầm trong áo thi đấu Chinooks của cô, một chiếc váy tha thướt màu trắng, và đôi giày trượt màu hồng mà Ty tặng cô. Cô tránh sang bên khi các cầu thủ Penguins Pittsburgh lao qua cô trên đường về phòng thay đồ. Cô mất đến mười lăm phút mới lách được qua đám đông và lực lượng an ninh. Đến lúc cô dừng lại ở cửa đường hầm, đội Chinooks đã mở chai champagne đầu tiên và đang văng rượu tung tóe khắp người nhau. Cả đội đã thay mũ bảo hiểm của họ bằng mũ mềm dành cho đội chiến thắng. Mắt cô tìm kiếm và thấy đội trưởng. Ty giơ cao một chai rượu lớn, hớp một ngụm đầy miệng, rồi lắc và vẩy nó lên người Sam và Blake. Hình ảnh anh cười làm tim cô nhẹ bẫng và châm xè mống mắt cô. Cô không biết anh đã lên kế hoạch gì, trừ việc cô đứng trong đường hầm sau trận đấu. Cô đã nói chuyện với anh tối qua và sáng nay, nhưng anh không kể gì cho cô, và cả hai lần cuộc trò chuyện đều biến thành cô mặc gì và màu quần lót của cô.
Nước mắt trào khỏi mắt cô khi cô nhìn thảm đỏ được trải ra mặt băng. Cúp Stanley cao chín mươi centimet, bóng loáng và được khắc tên những người anh hùng và những chiến binh, được mang trên thảm bởi giám đốc Nhà Kỷ Niệm Khúc Côn Cầu Philip Pritchard và Craig Campell, họ mặc áo vét xanh và đeo găng trắng. Cô vô cùng tự hào về Ty và đội tuyển của cô.
Hai vị giám đốc trao cúp cho Ty, và anh giơ cao phần thưởng cao quý nhất của khúc côn cầu khi các đồng đội của anh bắn champagne vào mắt anh. Anh bật cười khi hạ chiếc cúp nặng mười sáu cân và ép môi vào lớp bạc mát lạnh trước khi một lần nữa giơ nó lên.
Người hâm mộ phát cuồng khi anh dời chân, trượt băng khắp mặt sân với cúp giơ cao trên đầu. Trong vài giây đáng sợ, cô tự hỏi có phải anh đã quên rằng cô đang chờ anh trong đường hầm như anh đã nói hay không, nhưng khi anh trượt qua, mắt anh gặp mắt cô và nụ cười của anh càng lớn hơn. Anh nháy mắt với cô, rồi đưa cúp cho Daniel. Một chiếc micro bị dí vào mặt Ty và anh quệt champagne khỏi mắt.
“Cảm giác thế nào thì chiến thắng tối nay?” một phóng viên từ đài ESPN hỏi. “Tuyệt vời,” anh nói và chỉnh lại mũ trên đầu. “Tất cả chúng tôi đã tập luyện vất vả cho điều này và chúng tôi xứng đáng có nó. Đội tuyển đã phải trải qua vài điều bất lợi. Nó khiến tất cả chúng tôi mạnh mẽ hơn, và tôi biết tất cả chúng tôi đều ước Bressler ở đây để tận hưởng khoảnh khắc này.”
“Điều gì đã cho các anh lợi thế trong tối nay?”
“Pittsburgh là một đội bóng tuyệt vời. Họ không bỏ cuộc hay cho chúng tôi bất kỳ thứ gì. Tôi chỉ nghĩ chúng tôi ở sân nhà và không đời nào có chuyện chúng tôi sẽ thua trước người hâm mộ của mình.”
Sam tiến đến gần Faith từ sau, mang theo một chai champagne lớn khác với một điếu xì gà chưa châm ở khóe miệng. “Cô có thể tin là chúng ta đã thắng không, cô Duffy? Chuyện này chó chết phi thường.” Anh ta với lấy điếu xì gà và cố gắng nhưng không thể làm ra vẻ hối hận cho được. “Xin lỗi về đoạn C nhé. Tôi bị phấn khích quá.”
Cô bật cười. “Dễ hiểu thôi.”
Anh ta nghiêng đầu về hướng sân vận động và chiếc cúp đang được truyền tay từ cầu thủ này sang cầu thủ khác. Lần lượt mỗi cầu thủ giơ nó lên và hôn giải thưởng quý giá khi anh ta bị phun đầy champagne. “Ra ngoài không?”
Cô ngó qua vai Sam nhìn Ty, người vẫn đang nói chuyện với các phóng viên. “Chưa.” Khi Sam ra khỏi đường hầm, cô nhìn ra sân vận động và những người hâm mộ vẫn đang ngồi đầy các hàng ghế. Rồi cô nâng mắt lên nhìn khu quan sát trống không và nuốt xuống cục nghẹn bất chợt trong họng. Cô ngờ rằng không có chuyện Landon vừa đi về nhà đâu.
Cô đúng. “Cô đang làm gì ở đây, Layla?” Anh ta hỏi từ ngay đằng sau cô.
Cô liếc qua vai. “Trông giống đang làm gì, Chồi? Tôi đang xem đội bóng của tôi truyền tay cúp chiến thắng.”
“Đó không phải đội bóng của cô.”
Cô nhìn vào đôi mắt băng giá của anh ta và cảm thấy sự căng thẳng tan dần khỏi ngực cô. Anh ta đã gây ra những điều tồi tệ nhất với cô và cô vẫn sống sót. Cuối ngày hôm nay, cô có thể không có Chinooks, nhưng cô vẫn có người đàn ông mà cô thực lòng yêu thương. “Anh nhàm chán thật.” Cô thở dài. “Anh và cả cái gia đình cao quý của anh.”
“Khỉ gió!” Blake nói khi anh ta và Vlad bước vào đường hầm để lấy thêm champagne và xì gà. “Tôi không thể tin được cậu ấy vừa làm thế.” Anh ta nhìn Faith.
“Gì thế?”
Anh ta chỉ tay vào Ty và đám phóng viên bao quanh anh. “Thánh vừa nói anh ấy sắp nghỉ hưu. Đây là trận đấu cuối cùng của anh ấy.”
Miệng Faith há hốc và lông mày cô nhướn lên tận trán. Khi anh nói anh sẽ lo liệu tất cả mọi chuyện và giành lại đội tuyển cho cô, cô chưa từng một giây nghĩ rằng anh sẽ từ bỏ sự nghiệp của mình. “Tốt hơn là anh ấy không nên làm thế,” cô nói.
“Điều đó chẳng thay đổi được gì hết,” Landon nói. “Nếu cô cố rút ra một lần nữa, tôi sẽ gửi các bức ảnh cho mọi tờ báo trong thành phố.”
Ty tách mình khỏi các phóng viên và đi dọc thảm đỏ về phía cô.
“Em sẽ không cho anh nghỉ hưu đâu,” cô nói khi anh lại gần.
“Gì cơ?” Anh cười lớn và đội một chiếc mũ mềm lên đầu cô. “Anh không nghe thấy em nói gì cả.” Nụ cười của anh dừng lại khi anh nhìn Landon. “Em đã nói với anh ta sau cùng thì em sẽ không bán đội bóng chưa?”
Cô lắc đầu.
“Cô ta sẽ bán,” Landon bảo đảm với Ty. “Cô ta đã ký một ý định thư.”
“Phải, và trước đây cô ấy cũng từng ký một cái rồi. Anh là doanh nhân, anh Duffy, anh biết rằng các vụ mua bán rất thường đổ bể. Nếu anh muốn một đội khúc côn cầu, tôi nghe nói đội Wild có thể được rao bán đấy. Tất nhiên, đó chỉ là tin đồn mà thôi. Cũng như chuyện Faith sẽ bán đội Chinooks cho anh vậy.”
Cằm Landon siết lại. “Tôi sẽ hủy hoại cả hai người.”
“Anh có thể thử.” Anh cầm tay Faith và kéo cô rời khỏi đường hầm và bước lên thảm đỏ. “Đúng là một tên khốn,” anh nói qua một tiếng cười.
Hai mắt cá chân Faith lảo đảo và tim cô nện thình thịch khi cô theo bên cạnh anh. “Em không thể tin là anh đang cười. Khi anh nói hãy tin anh, anh chẳng nói gì đến chuyện nghỉ hưu hết. Giờ hãy ra ngoài đó và bảo tất cả các phóng viên kia là anh vừa đùa đi.”
Anh trượt tay vào hõm lưng cô và đặt miệng kề tai cô. Thay vì làm như cô đòi hỏi, anh nói, “Anh yêu em, Faith.”
Anh có mùi mồ hôi và champagne, và hơi thở ấm áp cùng những từ ngữ nóng rực của anh lẻn vào tim cô. Bước chân cô chùn lại vì sốc và cố lấy thăng bằng trên đôi giày trượt. Cô ngước lên nhìn đôi mắt xanh của anh. “Em cũng yêu anh.”
Anh mỉm cười. “Anh biết.”
“Em quá yêu anh đến mức không thể để anh nghỉ hưu vì em.”
Anh rời mắt khỏi mắt cô khi Marty ngã uỵch xuống trên đống đệm bảo hộ dành cho thủ môn, giơ cao cúp trên đầu. “Anh đã chơi khúc côn cầu phần lớn cuộc đời mình chỉ để tới được khoảnh khắc này. Giờ khi anh đã ở đây, anh phát hiện ra rằng nó không đủ. Anh muốn nhiều hơn.” Anh quay lại nhìn mặt cô. “Anh muốn có em trong đời.”
Cô cũng muốn điều đó. Nhiều hơn cô từng muốn bất kỳ thứ gì. Nhiều hơn cả tiền bạc, sự an toàn, và những viên kim cương sáng bóng. “Phải có một cách khác chứ.”
Anh lắc đầu. “Không, điều này có cảm giác rất đúng. Anh muốn sự nghiệp của anh dừng lại ở đỉnh cao. Không phải sau vài năm theo đuổi ánh hào quang của ngày hôm nay. Cố giành lại nó, chỉ để rồi kết thúc thảm hại. Anh không muốn là một trong những người đó. Anh không muốn làm cha anh. Đến lúc rồi.”
“Anh chắc không?”
“Có.” Họ đi tới cuối thảm và anh nói, “Điều đó có nghĩa là anh cần một công việc.”
“Ừ?”
“Ừ, và vì anh không có kỹ năng nào ngoài chơi khúc côn cầu, anh có vẻ thất nghiệp.”
“Em đã thấy một biển tuyển người ở trạm xăng.”
Anh cười lớn. “Anh đã nghĩ có lẽ em có thể dùng đến một tay săn cầu thủ khác.” Họ dừng lại giữa mặt băng khi anh uốn cong người cô trên tay anh và nhìn xuống mặt cô. Cả đám đông trở nên phấn khích. “Anh đang làm gì thế?” cô thở dốc.
“Bảo đảm rằng những bức ảnh kia là tin cũ rích.” Miệng anh đi xuống miệng cô và anh đảo lưỡi với cô được phát trên tivi trên toàn quốc. Trước toàn bộ Chinooks và mười bốn nghìn người hâm mộ đang hò reo, nụ hôn nấn ná cho tới khi cô đờ đẫn và anh chắc chắn mọi người đều hiểu rõ chuyện.
Tất cả trừ Sam. “Đến lượt tôi.”
Ty lắc đầu khi kéo Faith lùi lại. “Đừng có mà nghĩ đến điều đó.”
Alexander Dumont nâng cao cúp trên đầu và hú kiểu Tarzan khi Logan lắc một chai Moet mới. Trong làn bọt champagne vàng ngọt ngào, Ty hạ miệng xuống bên tai cô. “Chỉ có một thứ duy nhất sẽ làm đêm nay tuyệt vời hơn nữa.”
“Gì vậy?”
“Em và anh. Tắm táp nóng bỏng và cư xử cực kỳ thiếu đứng đắn.”