Đôi mắt Cố Trạch Ngư sáng lên vì phấn khích, cậu kéo tay anh chín hỏi: "Anh có thể làm vải phát quang á, loại vải này sẽ phát sáng khi anh tắt đèn vào ban đêm. Hải Ngư cũng có một chiếc áo choàng như vậy đó, thật tuyệt vời. Em có thể cho Lục Úc Niên xem vào ban đêm, em sẽ trở thành ngọn đèn đường khi ngồi xổm trên mặt đất."
Anh chín chán ghét rút tay về, gõ gõ cái đầu nhỏ của Cố Trạch Ngọc, không bảo đảm nói: "Quần áo của em bé đã chuyển đến rồi, chúng được đựng trong một chiếc hộp các tông có nơ mà hôm nay anh mang đến đấy. Chất liệu vải được sử dụng đều là loại cotton chất lượng hàng đầu, phụ tá của Lục Úc Niên sắp xếp để giặt chúng bằng tay rồi. Nhớ tránh xa chỗ quần áo kia, không được làm hỏng những thứ tốt đẹp đó."
Lục Úc Niên thấy anh ấy đã đánh rất mạnh, nước mắt trong mắt Cố Trạch Ngư lập tức trào ra, anh kéo người lại vào lòng, nói thẳng thừng: "Các người nên đi đi."
Sau khi mọi người rời đi, Cố Trạch Ngư nhận ra rằng Lục Úc Niên đang tức giận, cậu nhón chân hôn lên cằm Omega, dùng hai ngón tay đẩy khóe miệng của anh thành một nụ cười nói: "Tại sao anh lại tức giận?"
Lục Úc Niên hừ lạnh một tiếng, quay lưng rời đi, chỉ để lại một câu: "Cậu đã kết hôn rồi, chỉ có tôi mới có thể đánh cậu."
Rốt cuộc thì Cố Trạch Ngư cũng không dám xông lên phản bác, người kết hôn với cậu là Lục Úc Niên, của hồi môn là do anh hai đưa cho, việc này đã lấy sạch thu nhập trong một năm của nhà họ Cố. Hôm nay anh hai cũng có nói sau khi Lục Úc Niên sinh con, nhà họ Cố sẽ tặng thêm 400 triệu quân quỹ làm quà cho cháu trai, nhưng Lục Úc Niên đã từ chối.
Cố Trạch Ngư khó có thể suy nghĩ nghiêm túc về một việc quá lâu, khi nghĩ đến từ "quà gặp mặt", tâm trí cậu liền bay đến chiếc hộp thắt nơ mà anh chín đã nói, vì vậy cậu vui vẻ lao vào nhà kho để mở gói mấy món quà.
Một đêm hai tháng sau, Lục Úc Niên vỡ nước ối. Mùi pheromone rượu Rum nồng nặc tràn ngập không khí, Alpha trẻ tuổi sợ hãi đến rơi nước mắt. Cậu liên tục nắm tay Lục Úc Niên thả pheromone xoa dịu cho anh, thậm chí còn cắn các tuyến thể của omega, truyền pheromone Alpha vào cơ thể anh qua răng nanh.
Nhưng pheromone của Cố Trạch Ngư quá yếu, hoàn toàn không thể giải tỏa lo lắng do cơn đau chuyển dạ gây ra, Lục Úc Niên không muốn dỗ dành Cố Trạch Ngư vào lúc này, dùng giọng điệu đè nén khó chịu nói: "Đừng cắn nữa, có công dụng không?"
Tần suất co bóp tử cung bây giờ không quá nhanh, nhưng bởi vì Lục Úc Niên không phải đến ngày dự sinh trước mà nước ối vỡ trước, cho nên chỉ có thể nằm ngửa đưa đến bệnh viện. Cố Trạch Ngư cứ nắm chặt tay anh chạy dọc theo chiếc cáng, tiếng nức nở hu hu hu khiến Lục Úc Niên choáng váng.
Tần suất của các cơn co thắt vẫn còn chưa đủ, Lục Úc Niên được được vào khu vực cao nhất, anh là một người cực kỳ biết chịu đựng cơn đau, thậm chí không cau mày đối với cơn đau chuyển dạ cấp một và cấp hai. Sau đó, ở cấp năm và tầng sáu, Lục Úc Viên hai tay nắm lấy tay vịn phát ra âm thanh bị bóp nghẹt, vẻ mặt đau đớn khiến Cố Trạch Ngư càng lúc càng khóc to hơn.
Lục Úc Niên mồ hôi đầm đìa, Cố Trạch Ngư lấy một tờ giấy lau cho anh, anh nhắm mắt lại thở dốc vì đau, từ kẽ răng nặn ra một câu đứt quãng: "Đừng... Đừng đừng khóc nữa...là lão tử sinh...không phải cậu sinh..."
"Tôi sau này không cần, hu hu hu... sinh cái này...hu hu... Tôi không muốn anh đau..." Nước mắt trong suốt của Alpha rơi xuống trong lòng Lục Úc Niên, dập tắt tia cáu kỉnh của anh.
"Trách ai, mẹ kiếp... bắn... bắn vào trong *** tôi." Nhìn thấy cậu khóc lóc thảm thiết như vậy, Lục Úc Niên không thở nổi, anh cố gắng nói nhưng cậu không chịu nghe, chỉ có thể đen mặt dữ tợn quát về phía cậu: "Ồn ào quá...cậu lại khóc nữa...tôi sẽ tìm người kéo cậu ra ngoài..."
"Lục Úc Niên......." Cố Trạch Ngư đột nhiên cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó với chính mình, nhưng Lục Úc Niên không thể nghe rõ, vì vậy anh yêu cầu cậu lặp lại lần nữa: "Tôi.....thật vô ích......phải không......tôi không thể giúp được........tôi chỉ có thể......làm phiền anh mà thôi."
Cậu ngoan ngoãn không dám khóc nữa, nước mắt còn chảy nhiều hơn trước, đôi mắt mờ mịt không nhìn thấy bộ dạng áy náy của Lục Úc Niên lúc đó, nhưng anh nhanh chóng bị cơn đau do co thắt gây ra đè nén lại. Giọng điệu của Lục Úc Niên vẫn còn tệ, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng bắt lấy tay Cố Trạch Ngư, nghiến răng nói: "Tôi biết...đừng khóc...đừng gây rắc rối khi cậu sắp có con......đi ra ngoài chờ đợi đi."
Khi Cố Trạch Ngư đang ngồi ở cửa, Bùi Tú Nhiên, người đã biến mất gần hai tháng lại xuất hiện, cậu nắm lấy ống tay áo của Bùi Tú Nhiên như nắm lấy sợi dây cứu mạng, cầu xin anh ta mau vào cứu Omega đang đau khổ trong kia.
"Tiểu Ngư, mặc dù tôi rất muốn giúp đỡ, nhưng cậu phải hiểu tôi không phải là bác sĩ sản khoa. Vả lại tôi vẫn là một Alpha. Nếu pheromone của tôi ảnh hưởng đến Lục Úc Niên vào lúc này, cả em bé và người lớn đều sẽ gặp nguy hiểm." Bùi Tú Nhiên kiên nhẫn an ủi Cố Trạch Ngư đang kích động, nhưng lại nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu sắp làm cha rồi, thật sự không nên khóc nữa."
Cố Trạch Ngư khóc đến mệt mỏi ngồi phịch xuống băng ghế, sau khi nghe Bùi Tú Nhiên nói, cậu trầm giọng nói: "Tôi sắp làm cha rồi, nhưng tôi vẫn còn là một đứa trẻ."
Đèn trong phòng sinh vụt tắt, y tá ôm một bánh bao nhỏ đi ra, nói: "Người nhà của Lục Úc Niên, Omega và em bé đều bình an vô sự, mau đến xem một chút đi, vẫn cần quan sát bên trong nửa giờ."
Cố Trạch Ngư và Bùi Tú Nhiên đi tới, Cố Trạch Ngư nhìn đứa bé với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt, cái miệng tròn tròn mở ra va vào nhau phát ra mấy tiếng ư ư a a, hai tay nắm chặt thành quyền run rẩy không ngừng. Cậu không dám chạm vào một đứa trẻ nhỏ như vậy, giống như y tá đang bế một vật mỏng manh dễ vỡ, Cố Trạch Ngư lo lắng hỏi: "Sinh xong rồi......còn.....còn đau không?"
Cô y tá nhìn bộ dạng trẻ con của cậu, hỏi mấy câu ngớ ngẩn, quay đầu về phía Bùi Tu Nhiên cao lớn nói: "Cha của đứa bé đi cùng tôi làm giấy khai sinh trước."
Cố Trạch Ngư rụt rè thò đầu ra, cố gắng mở đôi mắt sưng húp vì khóc, lắp bắp nói: "Tôi, tôi là cha của đứa bé."
Y tá nhìn cậu từ trên xuống dưới, phảng phất nghe được chuyện hoang đường nào đó, sau đó quay đầu lại nghĩ đến Omega vạm vỡ trên giường bệnh, mở mười ngón ra cũng không kêu đau: "Hai người thật thú vị, người vừa nãy gào khóc trong phòng dự sinh là anh phải không. Tôi nói này vợ của anh trong phòng dự sinh khóc lớn như vậy nhưng vào phòng sinh thì một mực giữ im lặng."
Sau khi y tá bưng bánh bao nhỏ trong tay đi vào, Cố Trạch Ngư ngơ ngác đứng ở hành lang bệnh viện, Bùi Tú Nhiên lại nhẹ nhàng kéo cậu sang một bên, nhìn cậu thất thần, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Trạch Ngư hơi nghiêng đầu, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cậu sắp xếp lại lời nói của mình nói: "Có phải mọi người đều không tin tôi là Alpha của Lục Úc Niên đúng không, hay mọi người cho rằng tôi không xứng làm Alpha của Lục Úc Niên?"
Bùi Tú Nhiên khẽ thở dài, trấn an nói: "Đừng nghĩ như cậy, chỉ cần lão Lục không nghĩ như vậy là được."
Trong mắt Cố Trạch Ngư hiện lên một tia sáng xanh nhàn nhạt, ánh mắt nóng như lửa đốt nhìn cánh cửa phòng sinh đang đóng chặt, trầm giọng nói: "Thật sao? Lục Úc Niên không nghĩ như vậy sao?"