"Làm sao ngươi có thể động thủ được chứ hả? Dù sao hắn cũng là vợ của Tiểu Ngư, Tiểu Ngư tỉnh lại nhìn thấy vợ mình bị ngươi đánh cho thổ huyết, nhất định sẽ lật đổ cung điện của chúng ta!" Không biết có phải nhờ năng lực "quân sự" hay không mà mấy ngày nay Hải Dữ cao lớn không ít, tiên cá nhỏ Alpha trước kia chỉ biết ngưỡng mộ cháu trai, cuối cùng đã vượt qua giới hạn chiều cao 1,8 mét gần như ngang tầm mắt với Hải Mộc Nhĩ.
"Ừ." Hải Mộc Nhĩ tùy ý nghe, cúi đầu kiểm tra thương thế của Lục Úc Niên, đột nhiên ánh mắt tối sầm, giơ tay gọi thuộc hạ vào, ghé vào tai hắn nói vài câu: "Gửi tin tức về việc Lục Úc Niên bị thương trở lại doanh trại, nhất định phải cho Bùi Tú Nhiên biết. "
Thấy Hải Mộc Nhĩ cực kỳ qua loa cho có lệ, Hải Dữ còn muốn hét thêm vài câu nhưng khi nghe thấy từ "Bùi Tú Nhiên", mắt cậu ta sáng lên, hai tay ôm ngực phòng thủ nói: "Ngươi muốn lừa bác sĩ Bùi nữa! Anh ấy từng nói cả đời này không muốn gặp lại ngươi, sao ngươi lại mặt dày như vậy."
Hải Mộc Nhĩ cho rằng cậu ta ồn ào, liền lạnh lùng trừng mắt, tiểu Alpha im lặng, Hải Dữ cầm một viên ngọc trai lớn che gần hết khuôn mặt, vẫn lẩm bẩm: "Người ta cũng không thích ngươi..."
Hải Mộc Nhĩ vốn đã xoay người bước lên bậc thang, nhưng khi nghe thấy Hải Dữ nói như vậy, hắn ta liền lùi lại, quay đầu lại nói với cậu ta: "Y cũng không thích ngươi, ngươi có được thiên phú thì sao, ngươi vẫn là một gà yếu."
Hải Dữ chạy một mạch đến phòng ngủ nơi Côn đang nghỉ ngơi, lao vào nằm xuống cạnh giường anh trai và khóc: "Anh ơi, đừng đi ngủ. Em trai ngươi bị bắt nạt rồi, vợ ngươi cũng sẽ bị đánh cho tơi tả đến chết mất.....Nếu ngươi không đứng dậy một lần nữa, sẽ có rong biển nổi trên mộ của Lục Úc Niên và ta đó!"
Cậu ta ngồi xổm bên giường Côn, lảm nhảm khóc suốt nửa buổi chiều, kể từng chi tiết mà Hải Mộc Nhĩ đã bắt nạt chú nhỏ của mình từ khi hắn ta còn nhỏ như thế nào. Sau đó, mô tả tình huống bi thảm của Lục Úc Niên một cách sinh động và sống động, đồng thời bịa ra nhiều tội ác không có thật.
"Hắn cùng Lục Úc Niên đánh nhiều trận như vậy, bây giờ Lục Úc Niên nằm trong tay hắn thì có cái gì tốt chứ? Bây giờ anh ta vừa mới nôn ra một thùng máu, ngươi nếu không cứu anh ta, ngày mai máu của anh ta sẽ bị hút sạch luôn rồi."
"Hắn ta bỏ thuốc độc mãn tính vào thức ăn của Lục Úc Niên, liều lượng rất nhẹ, nhưng nếu ăn đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, kể cả là thần cũng không thể cứu được anh ta nữa."
"Anh ta còn sỉ nhục Lục Úc Niên bằng lời nói, nói rằng anh ta là được nhận làm con nuôi, anh ta trở thành một ngôi sao chiến đấu của đế quốc cũng chỉ nhờ vào năng lực mà chồng mình ban cho thôi, thực tế, anh ta chẳng có năng lực gì cả, sau khi bị tước đi thần lực, anh ta chỉ là một Omega vô dụng."
"Anh ta..." Hải Dữ càng nói càng hùng hồn, nhưng đột nhiên nhìn thấy Côn ngồi dậy trên giường, trong mắt có một tia sáng nhàn nhạt khiến cậu ta bị đẩy ra sau, kinh hãi ngã xuống đất.
Lục Úc Niên mơ hồ tỉnh lại, thể chất yếu ớt khiến anh có chút bất lực, việc thần lực bị lấy đi đối với anh tổn thương về mặt tâm lý không bằng tổn thương về sức thể lực. Ban đầu nó vốn dĩ thuộc về Cố Trạch Ngư, cậu có thể đưa nó cho bất cứ ai cậu muốn, chỉ là món nợ này đã được ghi nhớ rồi, sau khi dỗ dành được Cố Trạch Ngư, anh sẽ phải vỗ mông cậu vài cái để xả giận.
Anh xoay người muốn đi tới đầu giường lấy nước được đựng trong vỏ ốc xà cừ, nhưng anh không muốn ảnh hưởng đến ngực vết thương, lại có một tia máu tươi chảy ra. Điều mà Côn nhìn thấy khi bước vào là Lục Úc Niên đang ho ra máu bên cạnh giường, vết máu rơi ra từ khóe miệng anh khiến hắn kinh ngạc.
"Không có năng lực tự bảo vệ mình ngươi còn phải mạnh mẽ à? Dùng danh nghĩa của ta, người khác còn dám động ngươi sao?" Có một chút tức giận trong giọng nói của Côn, đôi mắt hắn nheo lại, hắn đi đến bên giường nhét chiếc ốc biển vào tay Lu Yunian. "Ngươi làm thế sao có thể nuôi một đứa trẻ khi ngươi bị thương, Omega ngu ngốc."
"Ha ha... ngươi là một vị thần thượng cổ, trước kia trốn ở trong quân đội của ta, hiện tại lại trốn ở hải tộc, ta dùng tên cho ngươi có ích lợi gì sao?" Lục Úc Niên nhấp một ngụm nước, cổ họng khô khốc của anh cuối cùng cũng được làm ướt, anh từ từ chống người ngồi dậy, đối mặt với luồng khí mạnh mẽ của Côn mà không hề sợ hãi.
"Đó là bởi vì ý thức của ta đã bị tổn hại, lực lượng còn chưa khôi phục..." Kun mới nói được vài câu, liền phát hiện Lục Úc Niên đang dùng ánh mắt hừng hực lửa nhìn mình, lúc này hắn mới phát hiện Omega gian xảo này xoay vòng vòng rồi, hừ lạnh một tiếng, không tranh cãi với anh nữa.
"Ngươi ở lại với ta cũng không sao, ta có thể bảo vệ ngươi và Cố Lỗ Lỗ, ta bắt buộc phải đến Hải tộc... Hải Mộc Nhĩ đó là kẻ thù không đội trời chung của ta, ngươi không sợ một ngày nào đó hắn sẽ nhân lúc ngươi không chú ý mà ra tay giết ta?" Lục Úc Niên vẫn nhìn biểu cảm của Côn, anh hoàn toàn không nói những lời này với vị thần cổ đại này, nhưng anh muốn Cố Trạch Ngư nghe thấy chúng.
Ngươi không cần dùng những thủ đoạn này trước mặt ta, con người các ngươi luôn luôn tự cho mình là đúng." Mặc dù lời nói rất khó nghe, nhưng Côn vẫn đi đến trước mặt Lục Úc Niên, hai tay của hắn đặt vào các tuyến sau gáy của mình để liên tục phát ra pheromone Alpha. Vết thương trên ngực Lục Úc Niên từ từ lành lại trong ánh sáng xanh dịu, khi Côn rút tay phải ra, trên trán hắn có một chút mệt mỏi.
"Ta sẽ nói cho người của Hải tộc không được chạm vào ngươi, ngươi cũng nên thành thật hơn một chút, có chút cảm giác bị giam cầm đi." Sau khi Côn lạnh lùng nói xong, Lục Úc Niên cúi đầu suy nghĩ điều gì đó không trả lời, pheromone Omega hương rượu Rum bị kích thích đã tỏa ra trong không khí.
Anh không muốn dây dưa với Lục Úc Niên ở đây nữa, đứng dậy đi vài bước, đột nhiên bị Lục Úc Niên từ phía sau ôm chặt lấy, đôi môi rực lửa dán vào miếng dán hạn chế mùi trên tuyến thể trên cổ Alpha, miếng dán hạn chế bị xé ra ngay khi anh cắn răng xuống.
Căn phòng tràn ngập hương thơm ngào ngạt, Lu Yunian thấy suy đoán của mình đã thành sự thật, ôm eo Gu Zeyu, kéo cậu lại ngồi trên đùi mình, cắn nhẹ vào tai Gu Zeyu và nói: "Giả vờ giống như một đứa trẻ và một người thông minh không giống nhau, vẫn sẽ lừa được người đó."
Sau khi Cố Trạch Ngư bị bại lộ, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì hoảng sợ, cậu vặn eo muốn nhảy khỏi người Lục Úc Niên, nhưng cậu không ngờ rằng Lục Úc Niên vừa được thần lực của cậu chữa trị, sức mạnh của anh đã hồi phục 70% hoặc 80%, anh đang ôm chặt lấy Cố Trạch Ngư, thắt lưng không chịu buông ra, ngược lại sự cọ xát giữa hai người đã đốt cháy ngọn lửa tình yêu.
"Đừng nhúc nhích, đã cọ đến cứng rồi." Lục Úc Niên buông một tay ra, vỗ mạnh vào mông Gu Zeyu, cuối cùng cũng khiến alpha trong lòng anh bình tĩnh lại. Anh tựa cằm lên vai Cố Trạch Ngư, chóp mũi áp sát tuyến thể lộ ra ngoài của cậu, hít một hơi thật sâu nói: "Mùi này thơm hơn nhiều so vói mùi nước biển hết hạn sử dụng."
"Anh...... Anh làm sao mà biết đó là.... là em..." (T đổi xưng hô luôn đây) Cố Trạch Ngư rõ ràng là giả vờ rất giống, giọng điệu và thái độ cũng rất giống, vừa rồi cậu đi khiển trách Hải Mộc Nhĩ cũng không tiết lộ bí mật của mình, nhưng cậu làm sao mà biết Lục Úc Niên vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu hết rồi.
"Chắc là trực giác, từ khi em bước vào anh đã biết đó là em." Lục Úc Niên đột nhiên ngẩng đầu lên, xoay Cố Trạch Ngư lại để nhìn vào mắt anh ta, nói một cách hung dữ: "Cố Trạch Ngư, nếu như đã tự ném mình vào bẫy vậy thì chúng ta cẩn thận tính sổ với nhau đi."
"Hôn nhân của chúng ta là hôn nhân thương mại, mười hai người anh trai của em ép anh gả cho em, có đúng không?" Thấy cậu muốn trốn, Lục Úc Niên véo cằm Cố Trạch Ngư lại buộc cậu phải nhìn mình.
"Ừm." Hốc mắt Cố Trạch Ngư bắt đầu ẩm ướt, trên mặt lại hiện lên vẻ ủy khuất.
"Em thật ngu ngốc, trong doanh trại mỗi ngày đều gây rắc rối cho anh, trên bàn của anh có hàng trăm lá thư phàn nàn về em, việc này không sai đi."
"Ồ...." Khóe miệng Cố Trạch Ngư rũ xuống, nước mắt trong mắt bắt đầu lăn dài.
"Lần đầu tiên của chúng ta là bán cưỡng bức, Côn còn nói rằng anh không xứng đáng với đánh dấu của hắn. Chúng ta chỉ có đánh dấu tạm thời cho đến nay, đó cũng là sự thật phải không?"
"Ừm... nhưng..." Cố Trạch Ngư muốn biện hộ cho mình, nhưng lại bị ánh mắt của Lục Úc Niên làm cho sửng sốt, nuốt lại lời nói vào trong.
"Cố Lỗ Lỗ do anh mang thai 10 tháng mới sinh ra, em không thèm đếm xỉa đến tâm tình của anh mà mang nó đi khỏi nhà, việc này đúng không?" Lục Úc Niên cảm thấy hơi đau khổ, nhưng anh không thể hiện nó trên khuôn mặt, chuyện giữa anh và Cố Trạch Ngư cần phải được giải thích rõ ràng.
"Em..... " Cố Trạch Ngư lại muốn trốn, thậm chí bắt đầu hối hận chính mình không nên mất bình tĩnh đến gặp Lục Úc Niên, cậu làm sao có thể là đối thủ của Lục Úc Niên.
"Được rồi, nợ của em tính toán xong rồi, giờ đến của anh." Rốt cuộc, Lục Úc Niên không thể chịu đựng được nữa nên đã ôm cậu, hôn lên trán Cố Trạch Ngư, tiếp tục nói: "Anh từ nhỏ đã là một Omega vô cùng yếu đuối, sau đó càng ngày càng mạnh mẽ... Anh luôn cho rằng mình chỉ yêu kẻ mạnh, cho nên lúc đầu khi cưới em, anh thực sự chưa từng nghĩ đến việc để em trở thành Alpha của mình."
"Nhưng bây giờ thì khác rồi..." Lục Úc Niên trìu mến nói, nhìn chằm chằm Cố Trạch Ngư, thấy trong mắt cậu thoáng qua một tia hoảng sợ.
"Đó là bởi vì em đã trở nên mạnh mẽ hơn......tài....." Trái tim của Cố Trạch Ngư đập nhanh trong cơn hoảng loạn, những lời của Bùi Tú Nhiên vang lên bên tai anh, đến cuối cùng thì người Lục Úc Niên thích là cậu hay vị thần cổ đại kia.
"Tiểu Ngư, để cho người tên Côn kia tiếp tục ngủ đi. Anh muốn người là Cố Trạch Ngư, không phải cổ thần gì cả. Em không cần lớn lên, không cần trở nên mạnh hơn, anh cũng không cần làm tướng quân nữa. Bây giờ, gia đình hãy sống một cuộc sống bình thường....." Lục Úc Niên cúi đầu giữ lấy môi Cố Trạch Ngư, nụ hôn dịu dàng khiến sự bất bình của Cố Trạch Ngư biến mất.
"Cố Trạch Ngư, bây giờ anh ra lệnh cho em đánh dấu anh, đánh dấu anh vĩnh viễn. Anh, Lục Úc Niên, cho phép em trở thành Alpha của anh."