Lê Thảo Tiên vẫn còn vi vu đi xem show chưa về nước, thành ra chỉ có mỗi Lê Mẫn Tiên lọt thỏm trong dàn cháu trai Lê gia.
Lê Minh Thành là em trai Lê Thảo Tiên, tuy thua tuổi nhưng khá thân em họ Lê Mẫn Tiên. Vì tuổi tác không chênh lệch nhiều nên hai người thường đứng xàm xí cùng nhau.
- Ê, bên đó là nhà họ Lý đó.
- Lý nào..? Hả, nhà họ Lý?
Giờ chỉ cần nghe thấy "Lý", đầu Mẫn Tiên lập tức nảy số tới Lý Thần Vũ và Lý Chính Vũ.
Y như rằng, vừa nghĩ Tào Tháo đã thấy người ngay. Từ xa cô đã tia được Lý Chính Vũ đi cạnh gia chủ Lý gia bước tới, mọi người thi nhau chào hỏi, chứng tỏ địa vị rất lớn.
Cô lấy chiếc kính râm treo trên cổ áo Lê Minh Thành đeo vào.
- Nắng quá, em mượn tí.
Lý Chính Vũ đã nghe nói nhà họ Lê có tham gia, vừa tới đã nhìn quanh tìm cô gái nọ. Dù dưới lớp kính râm, Lê Mẫn Tiên vẫn nhận ra có ánh mắt nhìn mình.
Cô né tránh nhìn sang một bên khác.
- Mẹ kiếp, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Lý Thần Vũ ở sau Madam Pang cũng đi tới, ngay lập tức đảo mắt ngó nghiêng.
Lê Minh Thành thấy em họ nói tục bèn bịt miệng cô cằn nhằn.
- Em họ, ở chùa không được hỗn. Bé mồm thôi, ông nội mà nghe thấy là toi đời đó.
Cảnh này bị Lý Thần Vũ nhìn thấy, anh nheo mắt lấy điện thoại nhắn tin, đầy sự không hài lòng.
" Cô không nghe máy, tin không rep, lại ở chùa thân thiết tên nhãi nào kia!".
Lê Mẫn Tiên thấy Lý Thần Vũ cầm điện thoại chỉ chỉ ra tín hiệu, cô nhăn nhó móc điện thoại ở túi quần ra xem, sau đó bĩu môi rồi đi ra chỗ khác.
****
Sau màn diễn thuyết dài, giới thiệu hết vị nọ ông kia thì mọi người mới tản ra, dần tiến tới khu vực ném cầu ước nguyện.
Phạm Ánh Nguyệt vừa đi du lịch về lúc sáng sớm, đã xông xáo tham gia sự kiện để lấy lòng bố chồng. Bà đưa cho con gái một quả cầu đỏ tươi.
- Mẫn Tiên, nhớ ném trúng nhé. Nghe nói ở đây rất thiêng, cầu được ước thấy đó.
Mẫn Tiên lắc đầu.
- Thôi, hiện con không thiếu gì cả, không cần ước. Mà mẹ đi du lịch vui không?
- Vui, mẹ còn mua quà cho con đó, toàn là mẫu mới ra ở tuần lễ thời trang Châu Âu. Mà từ từ, về mẹ sẽ kể cho nghe. Con mau ước đi đã.
- Vậy con ước nhà mình giàu... hơn....
Mẫn Tiên lười nghĩ ra một điều gì đó để ước quá, thôi cứ ước giàu đo thiết thực, lại bị mẹ đánh nhẹ vào tay.
- Nhà ta thiếu tiền đâu, con ước cho mình ấy. Ví dụ sức khỏe này, may mắn này. À, ước lấy được chồng tốt này. Đúng, mẹ thiếu một chàng rể tốt.
- Ủa, vậy là mẹ ước chứ phải con đâu.
- Thì cũng là chồng con còn gì.
Cô nhăn nhó nhìn mẹ, thôi thì cho bà ấy vui vẻ hoan hỉ vậy, bèn cầm một quả cầu đỏ lên, hai tay giữ trước ngực nhắm mắt kính cẩn.
- Con ước có chồng tốt ạ.
Quả cầu được Lê Mẫn Tiên ném lên cao, ánh mắt Phạm Ánh Nguyệt từ háo hức sang nhíu mày, bởi quả cầu đâu có hướng tới nơi cần trúng đâu.
Lý Chính Vũ cùng mẹ con Madam Pang cũng tò mò chỗ đông người xem có gì hay ho. Từ xa người anh đã nhìn thấy Lê Mẫn Tiên, bèn mỉm cười đi tới. Lý Thần Vũ nhìn theo, không thể để anh họ lấn lướt, bèn nhanh chân sải một bước dài.
Thế rồi quả cầu lẽ ra trúng Lý Chính Vũ, thì đúng khoảnh khắc Lý Thần Vũ chen lên đã trúng ngay đầu anh.
Thần Vũ cau mày nhìn vật thể vừa tác động vào đầu mình đang lăn dưới chân anh họ. Thấy Lý Chính Vũ có ý định cúi người nhặt, anh rối rít nhanh hơn giữ lấy quả cầu về tay.
Lê Mẫn Tiên hết hồn quay mặt đi và đứng nép sau người mẹ. Thấy thanh niên cao ráo đẹp trai đang cầm quả cầu của con gái tiến lại mỗi lúc một gần, lòng Phạm Ánh Nguyệt hân hoan hơn cả nhân vật chính.
- Con gái, tuy hơi lệch nhưng có thiêng thật nha.