Lê Kỷ Chung khao khát một cô con gái giống vợ, nên sau khi có hai người con trai giỏi giang vẫn năn nỉ gạ vợ đẻ thêm. Lê Mẫn Tiên chính là cục cưng của cả nhà.
Sự thể hiện vẻ ngoài tùy hứng và có phần dễ tính của mẹ Mẫn Tiên rất dễ đánh lừa những người mới tiếp xúc. Chính Mẫn Tiên cũng thấy mẹ mình hoa hòe hoa hẹ, thi thoảng còn hay lố, quanh năm ngày tháng đều thấy dính lấy bố cô đi du lịch, còn hay giận dỗi chồng và con trai. Nhưng tuyệt nhiên cực kỳ chiều chuộng con gái út và được ba người đàn ông trong nhà chiều chuộng. Đặc biệt bà ấy còn được ông nội Lê ưu ái dù chỉ là con dâu thứ.
Lê Mẫn Tiên là cô gái cá tính mạnh, Phạm Ánh Nguyệt hiểu rõ hơn ai hết bởi gen này chắc chắn là của bà truyền cho con.
Khi cô đủ 18 tuổi, bà ấy đã dẫn cô tới hai nơi.
Nơi đầu tiên là hộp đêm lớn nhất thành phố và nhắc nhở.
- Con gái à, chỉ dựa vào gương mặt thôi thì không đáng giá đến chừng nào? Con đừng nghĩ mình là con nhà giàu, xinh đẹp ngọt ngào thì sẽ lấy được chồng tốt. Nói cho con biết, xét về mặt tài nguyên nhan sắc trong xã hội này thì xinh đẹp không hề thiếu, dù bố mẹ giàu có quyền lực thì cũng chẳng thể mãi bên con chở che, chưa kể nhỡ không may sa cơ thất thế. Phải có trí tuệ mới được. Con nghĩ xem, những người giàu có nắm trong tay tài sản khổng lồ, người ta sẽ tìm đối tượng thế nào. Là người có nội hàm, có bằng cấp, được giáo dục chất lượng cao.
Nơi thứ hai Phạm Ánh Nguyệt đưa Mẫn Tiên tới chính là khoa sản bệnh viện.
- Con gái, mẹ muốn cho con biết, khoảng cách tình yêu đến trách nhiệm lớn đến chừng nào. Không phải mẹ khuyên con đừng tin vào đàn ông hay đừng yêu đương gì cả. Mẹ hi vọng rằng con có thể hiểu rõ được, không gì đáng tin bằng bản thân tỉnh táo và độc lập. Phụ nữ phải hiểu mình, tự tin thì mới nắm bắt được đàn ông.
Khi đó Lê Mẫn Tiên mới phần nào hiểu, người mẹ có vẻ đơn giản của mình rốt cuộc rất sâu sắc. Bố cô lo giữ vợ chứ còn đâu tâm trí mà mơ tưởng người khác. Cô từ nhỏ đã chứng kiến bố yêu chiều mẹ, dù giờ họ đã lớn tuổi thì hai người ấy vẫn rất nhí nhảnh và đáng yêu. Hóa ra mẹ cô có bí quyết.
***
Mẫn Tiên về tới nhà, tay ôm một bó hoa xinh yêu, Phạm Ánh Nguyệt nhìn qua rồi cười.
- Wow, xem ra chuyện tình của hai đứa rất tốt.
Cô đặt hoa lên bàn, ngồi ngả người vào ghế uể oải.
- Vâng, Thần còn mua bánh ngọt cho con nữa.
Phạm Ánh Nguyệt cầm ly trà thảo mộc đặt trước mặt Mẫn Tiên, rồi cũng cầm một ly của riêng mình thổi cho bớt nóng.
- Thằng bé rất hay tặng quà con nhỉ. Có vẻ chiều chuộng và chăm sóc con khá tốt.
- Con không thiếu gì cả, thực ra cái gì con cũng có thể mua được, nhưng nếu là anh ấy tặng thì vui hơn.
- Ừm, biết đón nhận cũng là một dạng năng lực để cuộc sống tốt hơn. Phụ nữ không nên đòi hỏi tiền của đàn ông, mà nên lựa chọn ở bên người đàn ông có tư duy tự nguyện. Đó là người mà chinh phục là bản năng, hào phóng là tính cách, chăm lo là đam mê. Những người như vậy không hiếm, nhưng không phải đàn ông nào cũng sẵn sàng chu cấp. Bên cạnh đó, phụ nữ hãy học cách đón nhận. Nếu Thần Vũ muốn chăm sóc con, hãy để bản thân được chăm sóc. Thằng bé muốn mua quà làm con vui, con cứ vui vẻ nhận quà, và cảm ơn bởi người ta đã mất công mất tiền mua tặng. Cũng như làm từ thiện, trao đi là cách người ta tạo ra giá trị. Với đàn ông, chăm lo cho người phụ nữ của mình là cách họ tạo ra giá trị trong tình yêu. Từ chối ý tốt của họ đồng nghĩa là đang phủ nhận giá trị của họ. Khi con không thỏa mãn bản năng chu cấp cả về vật chất lẫn tinh thần, thì Thần Vũ sẽ dành nó cho người khác thôi. Và khi con không yêu sẽ có người khác yêu. Gặp nhau thì dễ, bên nhau mới khó. Trong mối quan hệ nam nữ, phụ nữ mạnh mẽ đến đâu thì cũng cần sự khéo léo mềm mỏng đúng lúc.
Mẫn Tiên bật cười, ngồi thẳng lên nghe mẹ chia sẻ bí quyết.
- Mẹ à, nhà họ Lý giàu mà, anh ấy làm những việc đó cũng là dễ hiểu.
Phạm Ánh Nguyệt uống một ngụm trà rồi nhăn nhó lắc đầu.
- Không cưng ơi, con lại chưa hiểu rồi. Đâu phải giàu mới làm thế. Nếu Thần Vũ không giàu, thay vì tặng bó hoa thì nó có thể tặng con bông hoa, thay vì tặng con đồ đắt đỏ thì nó sẽ cố gắng tặng con một món đồ tốt nhất trong tầm với. Không phải cứ giàu thì sẽ tự nguyện. Ở bên tỷ phú mà con chẳng được quan tâm thì có ích gì. Có thể Thần Vũ không hoàn hảo theo ý con, nhưng nếu nó biết thể hiện bằng hành động thì vẫn là tốt, và những người như thế cần cơ hội thể hiện bản thân bằng hành động. Con chính là hãy tạo cơ hội cho thằng bé thể hiện bản lĩnh, đừng quá khắt khe kén chọn. Và con gái à, con nên biết đàn ông thích được khích lệ, động viên và trân trọng. Con đừng tưởng dễ mà được đàn ông đặt trong lòng. Họ sẽ hết lòng với người phụ nữ biết đón nhận sự chu cấp ngay từ đầu. Nhắc lại nè, biết đón nhận ngay từ đầu. Có ai đi làm từ thiện cho người giàu không? Không. Vậy nên đàn ông sẽ cho cô gái những điều mà cô gái ấy thiếu, không thiếu thì họ sẽ làm cho tốt hơn. Cuối cùng, đừng quá kỳ vọng ai chung thủy mãi mãi. Đàn ông có thể đội con lên đầu, không có nghĩa là không dám ném con xuống đất. Vẫn là tự mình quyết định cuộc đời mình. Mẹ khuyên con nên đón nhận sự chu cấp, chứ không khuyến khích con sống dựa dẫm lệ thuộc vào ai. Đừng sợ mang ơn đối phương, Thần Vũ chăm lo cho con, đổi lại con cũng phải đối đáp đàng hoàng.
Lê Mẫn Tiên gật gù, liếc qua thấy bố đang ở trên lầu đi xuống và nói khẽ trêu đùa.
- Mẹ nên là nhà tâm lý học tình yêu mới phải. Vì thế mà bố con mới son sắt mặn nồng với mẹ phải không?
Phạm Ánh Nguyệt nháy mắt, rồi đặt ly trà xuống bàn. Mẫn Tiên cười tủm tỉm khi thấy mẹ cô nhõng nhẽo. Bà ấy dang tay hướng tới chồng rồi gọi.
- Mình ơi, lại đây ôm cái nào!
Lê Kỷ Chung chẳng ngại có con gái ở đây, tới ôm vợ vào lòng.
- Ôm mình thế này được chưa? Mình thoải mái chưa nào?
Mẫn Tiên nhìn hai người thân mật trước mắt, tự nhiên mong muốn, sau này già cũng sẽ được như họ. Cảm giác ở bên bố cô, mẹ cô như một phiên bản khác, đằm thắm dịu dàng khác hẳn sự vô tư và đồng bóng thường thấy.