Hà Tự đặc biệt am hiểu việc vượt ở các khúc cua, dẫn đầu lao thẳng vào trong khúc cua, lao tới đám người phía trước, áp đảo các học sinh ban thể dục phía sau.
"Ay ay, đang chạy dẫn đầu có phải Hà Tự không?" Nhóm nam sinh đánh bài của ban một vừa chơi vừa nói.
"Hình như là cậu ấy."
"Hà Tự trâu bò như vậy sao?"
"Hà Tự đây là *thâm tàn bất lộ."
*Thâm tàn bất lộ là che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người.
Nam sinh ban một đem bài trong tay bỏ xuống, tất cả chạy ra bên cạnh đường bằng xem Hà Tự.
Lúc này Hà Tự còn không biết mọi người đều tới xem cậu
Ước chừng cách đó khoảng 400m, học sinh ban thể dục phía sau Hà tự bắt đầu phát lực, vượt qua Hà Tự.
Không chọn cách vượt qua Hà Tự, mà là gắt gao bám chặt phía sau cậu.
"Tôi nói các anh em" Ngô Ưu nói, "Lát nữa lúc Hà Tự chạy tới, tôi hô 321, mọi người lên cùng nhau hô Hà Tự cố lên."
Chờ đến lúc Hà Tự chạy đến cầu thang, tiếng "Hà Tự cố lên" đã vang lên che lấp đất trời, lớp khoa học tự nhiên vốn dĩ rất nhiều nam sinh nên tiếng la hét càng dồn dập hơn.
Hà Tự không ngờ lại có nhiều người đến cổ vũ cho mình như vậy.
Bởi vì trước khi thi đấu, cậu ngồi trên khán đài chơi bài, chưa bao giờ nghe thấy lớp nào hét lớn như vậy.
Hà Tự trong lòng thực sự xúc động trước một tiếng hét như vậy.
Học sinh ban thể dục phía trước nghe thấy tiếng Hà Tự cố lên, như bị kích thích, bọn họ lại bắt đầu tăng tốc.
Lúc đầu, Hà Tự còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp, sau khi chạy được 200m nữa thì bắp chân bắt đầu mềm nhũn, cổ họng có mùi tanh như ho ra máu, quãng cách càng ngày càng lớn, đây là hậu quả của việc lâu ngày không tập thể dục, cậy vào chút thiên phú mà đánh lừa..
Cuối cùng bước chân của Hà Tự thật sự vô ích, chết tiệt hơn là dây giày bên trái bị tuột ra, ngày thường thì dây giày không bị tuột, nhưng đến lúc quan trọng thì dây giày lại bị tuột ra, ngoài ra dây giày còn buộc thành một nút, thế là xong còn có thể làm gì?! Hà Tự cứ như bị thọc vào tim vậy, chiếc giày ở chân trái cứ bám chặt vào chân cậu không thể rơi ra.
Ước tính dù cậu có di chuyển bao nhiêu thì chiếc giày cũng phải bay ra ngoài.
Thật xấu hổ khi chạy vội mà còn bị rớt giày, bất quá ai trước khi xuất phát đều buộc lại dây giày một lần, chỉ có cậulà chủ quan không buộc.
Hà Tự đang phân vân giữa việc buộc giày hay không buộc giày.
Khoảng cách giữa cậu và người dẫn đầu ngày càng lớn, vị trí thứ ba cũng đang dần đuổi kịp cậu.
Một nhóm nữ giáo viên Địa Lý, Lịch Sử, Hóa Học, Ngữ Văn đều đến cổ vũ cậu, Ngô Ưu gân cổ hét lên: "Hà Tự hướng vịt hướng vịt xông lên đi!" Mặt sau nhóm nam sinh cũng theo Ngô Ưu kêu lên: "Hà Tự hướng vịt hướng vịt xông lên!" Quẩy như đàn vịt đực qua sông.
Những nam sinh này đều đang trong thời kỳ vỡ giọng, cứ hét lên như vậy không sợ vỡ cổ họng sao.
Hà Tự thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào giày cũng không thể rơi xuống, lại chật vật lao lên, ném xa vị trí thứ ba, thu hẹp khoảng cách với đệ nhất ban thể dục, đồng thời vứt luôn vị trí thứ hai hướng chạy về vạch đích.
"Hà Tự thật tuyệt vời!" Không biết nam sinh nào trước mặt hô lên một tiếng.
Ngay sau đó, các nam sinh cùng nữ sinh đều lần lượt hét lên.
Do quán tính, Hà Tự chạy hai ba bước nữa mới dừng.
Hạ Liên vuốt lưng Hà Tự nói: "Con trai vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi", đưa cho cậu một chai nước Evian và một bịch *Snickers, Hà Tự ghét ăn Snickers, nhưng vẫn mỉm cười với cô.
*Snickers là một loại bánh chocolate mà bé thụ không thích ăn chocolate.
Hà Tự đi đến bên kia cầu thang, Từ Kiến Trừng đứng trên bậc cầu thang đưa bình giữ nhiệt cho Hà Tự.
"Ba ba chạy có giỏi không?"
Hà Tự một bên cầm bình giữ nhiệt một bên hỏi.
"Giỏi giỏi, thứ ba trên thế giới."
Đúng vậy, là do anh em tâng bốc không dễ nghe hay là Coca ướp lạnh uống không ngon, tại sao lại muốn tìm bạn gái.
Hà Tự nghĩ rằng người hiểu lòng mình chỉ có Từ Kiến Thành, kết quả cậu vặn nắp chai và nhấp một ngụm, đây không phải là Coca-Cola ướp lạnh của cậu a.
Hà Tự cau mày lại nhấp một ngụm, hơi giống nước wolfberry, cậu lắc lắc bình, nhìn đáy bình thì thấy đúng là nước wolfberry, vẫn còn ấm.
Không đúng a, Hà Tự nhớ rõ mình đã tự tay đổ coca ướp lạnh vừa mua ở cănteen trường vào bình giữ nhiệt, cậu lại cẩn thận nhìn xuống bình nước, phát hiện đáy bình không có bị vỡ, đây không phải bình nước của cậu.
Nghĩ đến đây, Hà Tự hận không thể ôm cổ họng, phun ra thứ nước vừa uống.
"Cái bình nước này của ai?!"
Từ Kiến Trừng làm bộ vừa nhận ra: "Xin lỗi, tôi lấy nhầm."
Từ Kiến Trừng ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại không chút hối lỗi:, "Đây là bình nước của tôi.
Hai bình khá giống nhau, dù sao cũng gần giống nhau, cậu cứ uống đi."
"Ồ, của cậu a", Hà Tự lại nhấp một ngụm wolfberry, thứ mà hầu như không có vị như coca: "Đều giống nhau."
Hà Tự "A" một tiếng.
Từ Kiến Trừng nhìn về phía cậu.
"Cậu nói uống nước." Hà Tự hướng hắn nói
"Tôi nói uống nước?" Từ Kiến Trừng vẻ mặt không hiểu gì.
"Cậu xem, chúng ta đều nói uống nước, cậu tại sao nói chính là he....!he nước"
Hà Tự không thể học theo cách phát âm của Từ Kiến Trừng, giống như là lúc đánh răng xong uống ngửa đầu, thở ra rung cổ họng phát ra âm thanh này.
"Đó là âm lưỡi kiểu Pháp." Ngô Ưu đứng ở phía sau Hà Tự nói tiếp: "Điều đó sẽ xảy ra nếu nói tiếng Pháp trong một thời gian dài, và sẽ vô thức bị run khi nói tiếng Trung Quốc".
Hà Tự giống như phát hiện ra thế giới mới, nhưng nghĩ lại trăm lần cũng không ra.
Hạng mục cuối cùng của nội dung điền kinh là chạy tiếp sức nam 4x100, nội dung thi đấu chung kết.
Những người có thể tham gia vào hạng mục này là những người thiên phú, cơ bắp dày đặc, sức mạnh bền bỉ.
Vốn dĩ năm nào cũng có Trịnh Đán tham gia hạng mục này, nhưng năm nay không biết có phải do kỳ thi hàng tháng không, tất cả các hạng mục đều không tham gia, rất ít hạng mục.
Ban hai ban đầu dựa vào Trịnh Đán, khi còn là học sinh năm nhất trung học, Trịnh Đán đã một hơi báo danh mười mấy hạng mục, thế là trên sân thể dục đủ nổi bật, trở nên nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết, danh tiếng còn truyền đến các trường khác.
Không ít nữ sinh thầm mến, viết thư tình nhét đầy cả một ngăn bàn, nhưng họ không ngờ rằng Trịnh Đán cũng là một kẻ si tình, vẫn như cũ thâm tình mà theo đuổi Sở Định Nghi.
Thời học sinh, ngoài điểm số mang đến niềm vui còn có đối phương mang đến niềm vui, xác thật giống như cả thanh xuân.
Chính vì lẽ đó Trịnh Đan cần phải có dáng người, chiều cao vừa vặn, chiều cao như vậy có thể bỏ qua, Trịnh Đan ngoại hình cũng không tệ lắm, muốn thành tích có thành tích, tuy rằng không phải ban thực nghiện đứng đầu, nhưng kia cũng là ban thực nghiệm, so với ban một thì cũng là một cái nhất một cái nhì mà thôi, Sở Định Nghi lòng này lạnh như băng, Trịnh Đán cũng vậy.
Ngay cả khi đụng phải bức tường phía nam, hắn ta chết vẫn không nhìn lại.
Điều này tốt, người ta tức giận đối với tâm tình, Trịnh Đán cũng là tức giận, nhưng phương thức không đúng, phạm sai lầm, còn thái độ có chết cũng không hối cãi.
Từ Kiến Trừng được xếp cuối cùng, chịu trách nhiệm về phần chạy nước rút.
Người chạy đầu tiên là ủy viên ban thể dục của bọn họ, anh phản ứng rất nhanh, rất giỏi ôm cua, để anh ở vị trí đầu tiên có thể chạy cùng lúc với âm thanh súng phát ra, trong chuyên nghiệp con gọi là áp súng chạy, kéo dài khoảng cách.
Cuộc thi còn chưa bắt đầu, tất cả học sinh và giáo viên đều đã tập trung phía sau dây chắn để xem.
Từ Kiến Trừng đưa đồng phục của mình cho Hà Tự, nhờ cậu cầm giúp.
Trong đại hội thể thao, những học sinh giúp vận động viên lấy nước và quần áo có thể đứng trên bãi cỏ cạnh đường đua thay vì chen chúc sau dây chắn.
Tiếng súng bắt đầu vang lên, toàn bộ sân thể dục sôi sục, ồn ào náo động hét chói tai, hét cố lên.
Ủy viên thể dục ban một dẫn đầu xông lên, bỏ những người còn lại ở phía sau.
"Ai, cậu nói nhóm người này bình thường, học giỏi không cần nói, thể thao cũng giỏi, còn không nhường một chút nào cho người khác sống"
"Vậy thì không có cách nào khiến ai đó trở nên ưu tú a.
Thực tế, một số người trong ban một không phải là đặc biệt thông minh, giống như Lý Tư Bội, người đã bị ném ra khỏi lớp dạy thêm ngoại khóa, tiền đã tiêu hết..."
"A, cậu nói Lý Tư Bội cùng Quý Ảnh rốt cuộc sao lại thế này a?"
"Còn có thể làm sao nữa, vẫn như cũ.
Một người rình rập theo đuổi không bỏ, một người lại tránh như rắn rết, vì sợ mà trốn không kịp."
"Cậu nói thử xem Lý Tư Bội này có thể hay không có chút cảm thấy xấu hổ, nếu là tôi, tôi béo như cô ta đã sớm vùi đầu vào đất."
Hà Tự liếc hai người kia một cái, hai người kia lập tức im lặng.
Gậy được truyền tới lượt cuối cùng, Từ Kiến Trừng trở tay cầm gậy lập tức chạy, vị trí thứ hai bị bỏ xa một đoạn, ổn định dẫn đầu.
Thiếu niên mỉm cười chạy về phía Hà Tự như đối mặt với gió, gió thổi ngọn tóc hắn, làm phồng quần áo hắn.
Hà Tự chưa bao giờ cảm thấy đôi mắt của người này sáng đến thế, như là ánh sáng của ngân hà, muốn bình minh.
Từ Kiến Trừng dang tay băng qua vạch đích.
Giáo viên thể dục đứng xem bên canh Hà Tự, kích động mà hô lên: "Phá ký lục!"
Những học sinh xung quanh còn có giáo viên của nhiều môn học khác nhau, cậu biết, cậu không biết, tất cả đều đang nói chuyện sôi nổi với Từ Kiến Trừng.
Từ Kiến Trừng đi ra khỏi đám người, đi thẳng về phía Hà Tự.
Hà Tự cảm thấy miệng lưỡi mình khô cả lên, chính mình cũng nên giống những người khác, nói chút gì đó, cho dù đó chúc mừng hay lời chúc mừng đều được.
Hà Tự cảm thấy mình bị mắc kẹt như một cỗ máy gỉ sét đã lâu không hoạt động, chỉ nhìn Từ Kiến Thành đang đi về phía mình.
Mặt trời khuất sau lưng hắn, toàn thân hắn được phủ một lớp ánh sáng vàng như thể đang tỏa sáng.
Hà Tự chợt nhớ đến chén canh mận chua cậu uống dưới gốc cây cào cào ở chợ đêm mấy năm trước, mỗi khi nghĩ lại, cái vị chua chua ngọt ngọt ấy là cả một mùa hè của cậu, giờ có lẽ phải thay đổi.
Người thanh niên đi về phía cậu ngược với ánh sáng, trên võng mạc hiện ra một tia sáng và bóng tối.
Đám đông ồn ào ở phía xa, nhưng giống như một bộ phim câm với nút tắt tiếng được nhấn, trở thành nền im lặng, đâu mới là mùa hè của cậu.
*
Buổi chiều chính là một ít hạng mục thú vị cùng giáo viên thi đấu.
Nhóm người của ban một oanh oanh liệt liệt xông vào nhà hàng BBQ, quét bừa bãi các loại xiên que khác nhau, rất có xu hướng chủ nghĩa tư bản phân chia thế giới.
"Tới tới tới, trước tiên mời các anh hùng a."
Ngô Ưu cầm lấy bình Yến Kinh, cọ lấy cạnh bàn mở ra.
"Muốn thổi bình sao Ngô Ưu?"
"Buổi chiều hai người hạng ba đừng say đổ ha ha ha."
Hà Tự gắp xiên mực nướng trên bếp nướng nhỏ, nhỏ giọng hỏi Từ Kiến Trừng bên cạnh: "Đây là mực xiên?"
Trên xiên mực này chỉ có một cái râu mực nhỏ, Hà Tự thực sự là kinh ngạc, người bán hàng cũng quá gian xảo đi, cái râu mực nhỏ này dài không bằng một phần sáu chiếc đũa, có thể so sánh với đầu đũa.
Đặc biệt yếu đuối và đáng thương.
Ủy viên ban thể thao là người chạy tiếp sức đầu tiên trả lời: "Không có cách nào.
Ông chủ cũng phải kiếm tiền, cậu nhìn xem đây được mấy mét đất, với giá đất bây giờ phải trả rất nhiều tiền thuê.
- Hoàn chương 19 -
Edit by motcaitendangiu????????.
Danh Sách Chương: