• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hà Tự một mình lôi mảnh vải bụi trong phòng của Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng đến giỏ quần áo bẩn trong phòng giặt ở tầng dưới, cậu không định đi tắm, cậu thực sự rất mệt.

Hà Tự rửa tay, hai ba bước đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, đồ đạc bên trong vẫn như cũ, một chút bụi cũng không có.

Chăn bông trên giường được gấp gọn gàng, lúc Hà Tự đi chăn bông kia vẫn còn lung tung rối loạn, chỉ cần cậu ngủ ở đây một ngày, ngẫu nhiên chăn bông vĩnh viễn nằm liệt trên giường.

Hà Tự tắt đèn, mò mẫm trong bóng tối cởi quần áo, khi cởi quần ra, cậu mới nhớ ra một chiếc airpod của Từ Kiến Trừng vẫn ở chỗ mình, cậu lấy airpod ra, trực tiếp ném quần xuống đất, sải bước lên giường.

Nhà bọn họ tầng lầu thấp, đèn đường bên ngoài vẫn luôn sáng rực, Hà Tự quẫn bách, lăn qua lăn lại, cả người buồn ngủ tột độ nhưng không sao ngủ được.

Đèn đường chiếu vào trên tủ đầu giường, Hà Tự thấy chiếc airpod kia của Từ Kiến Trừng nằm đó lẻ loi một mình trong bóng tối.

Hà Tự như bị ma xui quỷ khiến cầm nó lên, đeo vào tai.

Phòng của cậu và Từ Kiến Trừng chỉ cách một bức tường, vẫn có thể kết nối bluetooth.

O seu balanado é mais que um poema,
a coisa mais linda que eu já vi passar,
Ah, por que estou to sózinho
Ah, por que tudo é to triste
Từ Kiến Trừng vẫn chưa ngủ.

Hà Tự không tháo tai nghe, cậu lặng lẽ nghe bài hát " the girl from ipanema".

Giống như lời thủ thỉ giữa những người yêu nhau.

"Ngủ ngon."
Từ Kiến Trừng nói.

Siri trả lời một câu: "Chúc bạn ngủ ngon."
Sau đó tiếng nhạc ngưng lại, mọi âm thanh đều im lặng, chỉ còn lại ngọn đèn đường ngoài cửa sổ.

Chờ một lúc Hà Tự bỗng nhiên đứng dậy, mở cửa lao xuống lầu, sờ soạng trong bóng tối tìm hộp sạc airpod chính mình đặt trên bàn trà,sau đó chạy về phòng trên lầu, rút một cái airpod của mình ra ném lên tủ đầu giường, đem cái của Từ Kiến Trừng nhét vào, sau đó nằm xuống.

Ngày hôm sau sáng sớm Hà Tự là tự nhiên tỉnh, bầu trời bên ngoài có chút mây.

Cậu nằm trên giường một lát rồi mới bò dậy.

Cậu duỗi tay chạm vào điện thoại trên tủ đầu giường.

3: 00p.m.

Hà Tự nguyên bản mắt vẫn chưa mở hoàn toàn.

Cậu lại nhìn kỹ vào màn hình.


Đã ba giờ chiều.

Ngày thường thì cậu có thể ngủ từ tối đến tối, nhưng bây giờ thì khác, nhà cậu bây giờ còn có Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng.

Mẹ kiếp, tối qua mệt quá nên quên mất đặt đồng hồ báo thức thế nhưng Thẩm Hoan cũng không lên gọi mình.

Hà Tự bước xuống giường lôi trong tủ ra một bộ đồ ngủ của Stitch, cả người có vẻ trẻ ra mười phần.

Nhưng không có cách nào, ai biểu chính mình thích Stitch.

Hà Tự bước nhanh xuống cầu thang, Thẩm Hoan đang ngồi đọc sách trên sofa.

Bên cạnh ghế sofa là khung cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, để bảo vệ sự riêng tư cho cư dân, phía trước chủ đầu tư đã trồng một rừng trúc rậm rạp.

"Mẹ, sao người không gọi con một tiếng, lại để con tự tỉnh."
Thẩm Hoan cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ta kêu, con căn bản không nghe thấy.

Hơn nữa thấy con mệt như vậy, ngủ thêm một giấc đi"
Hà Tự a một tiếng.

"Kia Từ Kiến Trừng và Ngô Ưu bọn họ đâu?" Hà Tự đi đến bàn ăn uống nước, nói một cách mơ hồ.

"Buổi sáng ta dẫn bọn họ đi chơi một vòng, mười hai giờ mới trở về.

Bọn họ còn đang nghỉ ngơi trong phòng.

Buổi chiều các con muốn đi đâu? Buổi tối ta cùng dì con phải đi dạo bờ biển.

Chúng ta đã hẹn trước." "
Thẩm Hoan trả lời
Q thị Lâm Hải, nhà Hà Tự bọn họ sống ở vị trí đặc địa, gần thành phố còn sát bờ biển, chỉ mất 10 phút đi bộ ra biển.

"Kia được a, chúng ta cũng đi công viên bờ biển.

Chúng ta ngày mai đi phía đông tắm biển đi."
"Được rồi.

Nhưng......!Lần này trở về con không đi gặp Giang Hoán Khinh sao?"
Hà Tự im lặng.

"Không phải trước kia các con đã cùng nhau đốt pháo hoa vào đêm Giao thừa trong Tết Nguyên đán, còn năm nay thì sao?"
Thẩm Hoan lại hỏi.

"Mẹ, mấy thứ này ở đâu ra, hiện tại mới tháng 10."
Hà Tự hàm hồ trả lời vấn đề này.

"Được rồi", Thẩm Hoan thấy Hà Tự không muốn nhắc tới cái tên Giang Hoán Khinh này, liền đổi chủ đề: "Con không đói bụng sao? Muốn mẹ nấu cơm cho không."

Thẩm Hoan khép sách lại, đặt ở trên đùi.

"Không đói bụng, con gần như đã ngủ cả một ngày, buổi tối ăn cái gì?"
Hà Từ từ lan can cầu thang trực tiếp chạy đến ngồi trên sofa.

Thẩm Hoan nhìn Hà Tự nói: "Lẩu? Hay là làm cá.

Con các các bạn một chút xem họ muốn ăn cái gì, cậu con tặng một hộp cá hải sâm mà công ty họ đánh bắt từ Bắc Băng Dương, ăn thử không?"
"Ăn thử ăn thử, ăn cả hai cái đi, con quyết định thay bọn họ, không cần hỏi bọn họ."
"Miệng con bị làm sao vậy?"
Đêm qua trời tối, Thẩm Hoan thực sự không nhìn thấy, hôm nay nhìn kỹ lại, mới thấy trên miệng con trai mình có một vết sẹo nhạt nhạt.

"Không có gì, chỉ là không cẩn thận một chút."
"Rốt cuộc tại sao lại bị như vậy?"
"Chính là......!Chính là con không cẩn thận một chút."
Hà Tự ánh mắt trốn tránh nói.

Thẩm Hoan nuốt nước bọt: "Người này cũng quá độc để lại một lỗ hở rộng như vậy."
Hà Tự quyết định xong bữa tối một lần nữa bước lên lầu, cậu không gõ cửa, mà gửi một tin nhắn cho Từ Kiến Trừng.

"Sao đâu?"
"Mới vừa ngủ dậy."
"Ăn gà không?"
"Ăn"
Hà Tự gọi cho Ngô Ưu, sau đó mới gõ cửa phòng Từ Kiến Trừng.

"Thế nào? Ở đây có thoải mái không?"
Từ Kiến Trừng gật đầu: "Không khí so với thành phố B tốt hơn nhiều."
"Đó là, thành phố B có khói mù mỗi ngày, 365 ngày trong năm ở đây cũng có thể có khói mù vào một hoặc hai ngày trong mùa đông.

Liên Hiệp Quốc không phải là thành phố thích hợp nhất cho con người sinh sống theo những đánh giá vô ích.

Nhiều người ở thành phố B đến đây mua nhà để nghỉ hưu."
Hà Tự biết được mình vừa hỏi vớ vẩn, người ta trả lời không khéo thì làm sao biết được, nhưng cậu rất vui khi nghe ai đó khen quê mình.

Hà Tự gục đầu xuống giường, lấy điện thoại ra.

Ngô Ưu hỏi: "Bốn hàng hay là ba hàng?"
"Xong hết rồi, nhìn các cậu xem.

Lần này không phải cập nhật sao? Đã ra mắt chế độ cực lạnh mới, chơi cái này đi."
Hà Tự nói, cậu nóng lòng muốn ăn gà hôm nay chủ yếu vì có chế độ mới đặc biệt muốn chơi.

"Tôi hỏi một chút Yến Huyền." Ngô Ưu nói
Yến Huyền? Hà Tự cúi đầu, không nói gì.


"Không có trả lời? Có thể là do máy bay phản lực trễ."
Ngô Ưu lẩm bẩm.

Từ Kiến Trừng trả lời: "Vậy ba hàng đi."
Lần này, chế độ cực lạnh mới có thêm cài đặt bão tuyết.

Người chơi phải hái một số cành cây nhất định trong thời gian quy định để sống sót qua đợt lạnh giá, hoặc chỉ có thể bị chết cóng trong hộp, đồng thời có thể đánh bắt hươu, gà và nướng thịt để ngăn ngừa nhiệt độ cơ thể giảm xuống.

Ngô Ưu vừa bắn ngay khi vừa đi lên, không thể ngăn cản, điên cuồng đưa họ lên đầu, ăn gà liên tiếp ba lần.

"Hà Tự, con đang ở đâu? Cùng mẹ đi chợ được không."
Hà Tự nghe thấy Thẩm Hoan ở trên hành lang kêu mình, lập tức xuống giường, "Ở đây! Xuống liền! Chờ con đánh xong trận này!"
Hà Tự bọn họ sắp ăn gà lần thứ tư, cậu cũng nhặt được một bộ đồ tuyết tốt lành từ airdrop, trời cũng giúp tôi a!
"Hà Tự, con đi có thể đi cùng mẹ."
Thẩm Hoan lễ phép đứng ở cạnh cửa.

"Cháu cũng đi"
Từ Kiến Trừng nói.

Bây giờ còn lại bảy người, trừ ba người còn lại bốn người, ước tính bốn người này được chia thành hai đội hoặc cả một đội.

Hà Tự muốn rời đi, nhưng cậu bây giờ rời đi không phải bỏ đồng đội sao.

"Đi thôi."
Từ Kiến Trừng dẫn đầu quay lại sảnh trò chơi, đem điện thoại bỏ vào túi, đứng dậy.

ID của Từ Kiến Trừng chuyển sang màu xám.

"Ay ay, huynh đệ, sao cậu lại thoát?!"
Ngô Ưu hét lên.

Hà Tự ngơ ngẩn nhìn Từ Kiến Trừng.

"Đi."
Từ Kiến Trừng nói với Hà Tự.

"Đi" Hà Tự dừng một chút cũng thoát trò chơi, bước xuống giường.

"Chúng tôi đi cùng a dì ra ngoài mua đồ ăn"
Từ Kiến Trừng mặc lại quần áo nói với Ngô Ưu, người vẫn đang hăng hái chiến đấu một mình.

Ngô Ưu giở trò đồi bại, ừm ừm vài tiếng, dựa vào chỗ Từ Kiến Trừng vừa ngồi, rồi ngã xuống đất.

"Cậu cũng đi a."
Hà Tự cảm thấy có chút ngượng ngùng, Từ Kiến Trừng ngày thường đều mang vẻ mặt lạnh lùng, cậu không thể tưởng tượng ra bộ dạng của Từ Kiến Trừng khi đi dạo siêu thị mua đồ ăn.

"Đi thôi."
Từ Kiến Trừng khoát tay lên vai Hà Tự.

"Cậu trước kia đã từng đi chợ bao giờ chưa...........Uh đã từng mua rau chưa?"
Hà Tự đi xuống cầu thang đeo giày hỏi.

"Đương nhiên."
Từ Kiến Trừng có điểm dở khóc dở cười: "Cậu nghĩ như thế nào."
Trước kia, Từ Kiến Trừng và cha mẹ hắn cũng đã đến *Puerto Vallarta khi họ đi nghỉ ở **Cancun.


Có một khu chợ nhỏ ở trung tâm Puerto Vallarta, người dân địa phương sử dụng tấm lợp đó làm lán nhỏ, tương tự như gian hàng, nó có mọi thứ, còn rất thú vị.

*Puerto Vallarta là một thành phố biển để nghỉ mát ở Mexico.

**Cancun là một thành phố ở phía đông nam Mexico trên bờ biển phía đông bắc của bán đảo Yucatan ở bang Quintana Roo của Mexico.

Đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Mexico.

Chợ ở đây chỉ hoạt động vào lúc bốn hoặc năm giờ chiều và đóng cửa lúc bảy hoặc tám giờ, đôi khi các quầy hàng riêng lẻ được dựng lên vào đêm muộn.

Vì hầu hết các quầy hàng ở Lâm Hải đều bán hải sản, sau đó là rau củ quả linh tinh.

Thẩm Hoan tay trái kéo Từ Kiến Trừng, tay phải kéo Hà Tự, cười tủm tỉm nói: "Nếu cả hai đều là con trai của ta thì thật tốt."
Những lời này với Hà Tự khá quen tai, hình như đã có phụ huynh nào đã nói như vậy với cậu
Là ai đâý?
Hà Tự suy nghĩ nát óc.

Cậu nhớ ra rồi, là mẹ của Giang Hoán Khinh.

Trước đây, Hà Tự đến nhà của Giang Hoán Khinh để ở, mẹ của Giang Hoán Khinh cũng đã nói điều này, Hà Tự lúc ấy trả lời: "Chuyện này sao có thể được, a dì, cháu cũng không giống cậu ấy, sau này cháu sẽ kiếm tiền hiếu kính người.

"
Nhưng cuối cùng hai người vẫn là đường ai nấy đi, dần dần xa cách.

Hà Tự liếc nhìn Từ Kiến Thành bên cạnh, có chút mất mác, sau đó nói: "Mẹ, người cũng quá tham lam a, một mình con không đủ sao, người con muốn hai."
"Nào có a, cháu nghĩ thế nào, Kiến Trừng?"
Hà Tự nhìn về phía Từ Kiến Trừng, Từ Kiến Trừng trả lời nói: " Được ạ, a dì."
Mặc dù chỉ có bốn chữ ngắn ngủi, nhưng có thể là do khí chất hoặc giọng nói, ngữ điệu, lời nói từ miệng Từ Kiến Thành thì luôn có sức thuyết phục đặc biệt.

Thẩm Hoan mỉm cười vỗ vai Từ Kiến Trừng.

"Mẹ, con muốn ăn cái này!"
Hà Tự ở thành phố B liền ăn qua một lần quán ăn lề đường, Từ Kiến Trừng đã giúp cậu học lại tiếng Anh của mình vào đêm hôm đó, lần sau một lần cũng chưa ăn lại, không có thời gian cũng không có cơ hội
Hà Tự thèm muốn chết.

Thẩm Hoan trả lời: "Con mỗi ngày đều không ăn cơm nghiêm túc, thế nào cũng phải đi ăn quán ven đường."
"Ai nha, mẹ, con thật sự rất muốn ăn." Hà Tự ngày thường bộ dáng rất bướng bỉnh, lúc ở nhà trước mặt mẹ luôn là trong lúc lơ đãng làm nũng.

"Mẹ không biết, lớp chúng con đi ra ngoài liên hoan, ăn thịt nướng, con mực nướng chỉ có như vậy."
Hà Tự còn sở trường khoa tay múa chân một chút, đáng thương vô cùng: "Hơn nữa Từ Kiến Trừng và Ngô Ưu hai người bọn họ cũng chưa ăn qua con mực lớn như vậy, cho nên mới tới."
Từ Kiến Trừng ở bên cạnh ngồi không cũng trúng đạn, tại đây đồng thời Ngô Ưu đang nằm trên giường bị hắt hơi mấy cái, kết quả không thấy rõ đường, lái xe ba gác đâm vào gốc cây, mất máu.

"Phải không?" Thẩm Hoan bán tín bán nghi: "Ngày mai ta đưa các con ra bờ biển ăn."
"Được được a."
Hôm nay buổi tối ăn lẩu, Hà Tự vẫn còn bị thương thế nên thịt bò, thịt cừu trong nhà không thể ăn, thế nhưng cũng muốn ăn như ở ngoài mấy tiệm lẩu cắt thịt mỏng ra xong cuộn lại.

Thẩm Hoan ở bên ngoài đi dạo một vòng cũng không tìm thấy loại dao cắt tốt, đành phải đi siêu thị mua.

Hà Tự cùng Từ Kiến Trừng trong tay đều cầm đồ ăn, đứng ở bên ngoài siêu thị chờ Thẩm Hoan.

"Cho cậu."
- Hoàn chương 24 -
Edit by motcaitendangiu????????.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK