• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Vô vàn vết hôn


Hắn hít sâu một hơi, hôn nóng ẩm ướt dừng bên má nàng, hơi thở nóng rực phả ra. Nàng vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng cắn chặt môi.


Chẳng nói lời nào, hắn ôm chặt nàng vào, liếm láp phiến thân thể cứng ngắc mềm mại này, trên cổ nàng, trên vai nàng để lại vô vàn dấu hôn.


“Xem ra hậu cung bệ hạ thiên kiều bá mị cũng chẳng làm cho bệ hạ tận hứng lắm, vì thế bệ hạ mới ra cũng tìm hoa mua vui” Diệp Vũ nói thong thả trêu chọc, “Bệ hạ định nạp phi mới ư?”


“Trẫm xác thực định nạp phi mới” Sở Minh Phong ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tán thưởng, “Đêm nay trẫm nạp ngươi luôn, sau đó cho người hồi cung theo trẫm”


“Bệ hạ cố tình như thế, tiểu nữ tử chỉ đành lấy cái chết bồi đáp”


“Nữ tử Sở quốc ai ai cũng vinh dự được thành phi tần của trẫm, ngươi thật ra chẳng giống người thường chút nào”


“Mỗi người một chí mà thôi”


“Giỏi cho câu ‘mỗi người một chí”! Hắn nâng cằm nàng lên, mắt sáng quắc đánh giá nàng, “Dung mạo như thế, chẳng kém gì phi tần của trẫm, tính tình như thế, bình tĩnh, lãnh ngạo, trí tuệ, thông minh, có can đảm, có cốt cách, thật chẳng giống người thường chút nào”


“Bệ hạ tán thưởng, tiểu nữ tử thật không dám nhận”


Sở Minh Phong híp mắt, “TRẫm cần ngươi làm một chuyện. Chỉ cần ngươi làm tốt, trẫm có thể cho ngươi và nương ngươi đường hoàng trở về phủ tướng quân”


Sở Hoàng dĩ nhiên muốn nàng làm việc!


Diệp Vũ uyển chuyển cự tuyệt, “tiểu nữ tử ngu dốt, chỉ sợ làm hỏng chuyện quan trọng của bệ hạ, kính xin bệ hạ chọn người khác giàu kinh nghiệm hơn đi ạ”


Hắn nhếch môi cười, uy hiếp, “Ngươi có thể cực tuyệt trẫm, trẫm cam đoan đệ đệ ngươi ở phủ tướng quân chẳng được yên, có thể chẳng may thiếu một cánh tay một cái chân đó”


Thật vô sỉ!


Nàng biết đệ đệ Diệp Tuấn là mẫu thân yêu quý nhất, đệ đệ bị tội, mẫu thân sẽ bi thương vô cùng.


Nàng chỉ đành chịu thua, hắn nói nhỏ hai câu bên tai nàng, rồi bảo, “Sau này làm thế nào, trẫm sẽ nói cho ngươi biết”


___


Một đêm này, lầu Tiêu Tương lại vớ được sáu ngàn lượng bạc trắng, Lăng vô hương bồi rượu được thưởng một vạn năm ngàn lượng còn chưa tính, Lãnh Tiêu Tương lại càng thêm hưng phấn kích động, kéo Thiến Hề nói mãi không thôi.


Diệp Vũ trở về phòng, với nàng mà nói, có thể uống rượu và tiếp thức ăn là hết khả năng, do phấn khích vì biểu diễn ca múa nên chẳng còn để ý gì.


Ngày tiếp theo, buổi biểu diễn ca múa sục sôi của lầu Tiêu Tương đã được truyền đi khắp nơi, ai ai cũng đều bàn luận về màn ca múa tuyệt luân đầy phấn khích của lầu Tiêu Tương cùng với cô gái thần bí kia. Có người nói nàng quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô cùng, cũng có người nói dung mạo nàng rất bình thường, nên mới đẹo mặt nạ con bướm TRân Châu, không dám ló mặt ra, có người còn npí nàng là cô nương xấu nhất thành Kim Lăng, chỉ có dáng người là được, có tài ca múa là giỏi thôi….Tóm lại có hàng trăm lời đồn, còn có người bàn luận vũ nam, vũ nữ là giả, khúc múa hai ca khúc cũng được lưu truyền.


Tóm lại Lầu Tiêu Tương chỉ một đêm mà bùng nổ.


Buổi chiều có rất nhiều người lục tục tới tìm hiểu tin tức, hỏi tối qua màn ca múa này là do ai tạo ra.


Người đến tìm hiểu đều được tiểu nhị mời ra ngoài.


Lãnh Tiêu Tương lo lắng lầu Thiên Hương, quán Ỷ hồng, Quần Phương các nghe được biên đạo múa là Diệp Vũ, ép mạnh mua được một toà nhà, tối nàng và Thiến Hề đi nhìn toà nhà, hơn nữa nói sau này các nàng dẽ ở đây, bảo đó là nhà mình, Lãnh Tiêu Tương còn nói, có yêu cầu gì, cứ việc đề xuất, nàng nhất định sẽ thoả mãn tất.


Thiến Hệ uyển chuyển cự tuyệt, còn Diệp Vũ thì lại thoải mái tiếp nhận.


Ở tại Yên Hoa Chi tóm lại không tốt, ít nhất chẳng đủ thanh tĩnh.





Chương 20: Bắt ta chờ đợi.


Lãnh Tiêu Tiêu lo Thiên Hương lâu, Ỷ Hồng quán, Quần Phương các sai người tới học trộm ca múa, cũng bắt chước mà tiến hành biểu diễn như thế, vậy khách tới Tiêu Tương laâ sẽ giảm. Nàng nói ra điểm này lo lắng mãi.


“Đừng lo, cho dù nhóm họ có lòng học, cũng chẳng học được tới nơi tới chốn đâu” Diệp Vũ cũng không lo, “ngày mai bắt đầu luyện màn múa mới, năm ngày sau, lại diễn”


“Được được được, hoá ra Vũ Nhi đã an bài ổn cả rồi, ta không lo nữa. Thiến HỀ, con gái bà là bảo bối đó” Lãnh Tiêu Tương cười tủm tỉm ca ngợi, “Nếu ta cũng có một cô con gái thông minh như vũ Nhi thì cả đời này không lo nữa rồi”


Thiến Hề cười nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn lại quá khứ chẳng giống con gái trước đây, mày cau lại.


Sáng hôm sau, Diệp Vũ đi tìm Lâm Trí Viễn.


Hắn đang đánh đàn, đó là khíc vũ Tiêu Tương. Lúc ngón tay hắn đang bay muúa, khúc ai oán sắc đẹp, làm người ta chấn động. hơn nữa tiếng đàn cùng tiếng hát cất lên, giọng nam trầm lắng hoà với tình cảm phong phú, như khóc như tố, khiến người ta thấy phiền muộn, sầu não.


Có lẽ, hắn nhớ tới người đã từng yêu, mới có thể đàn được khúc tự xướng thế này.


Một khúc xong, nàng vỗ tay, “Đàn hay, hát tuyệt lắm”


“Diệp cô nương chê cười rồi” Lâm Trí Viễn đứng lên, hơi mỉm cười xấu hổ, “Lời khúc này hay lắm, ta đã đàn rồi, cũng muốn hát nữa”


“Không ngờ Lâm công tử lại hát hay thế, nếu có một ngày, ta mời công tử lên đài hát một khúc, huynh có bằng lòng không?” Diệp Vũ cười hỏi.


“Điều này…. Ta là nhạc công, vẫn nên làm tốt bổn phận thôi” Hắn cười ngại ngùng, “ Đúng rồi, lời khúc này là do người viết sao?”


Biết đáp thế nào đây?


Nếu nói “đúng’ thì là vi phạm bản quyền, còn nếu nói “không đúng” thì nàng biết bảo là ai viết đây?


Ánh mắt hắn hơi trầm tư, làm cho người ta thấy hơi buồn, “Diệp cô nương tài nghệ trác tuyệt, không giống người thường, điều này không còn nghi ngờ gì”


Diệp Vũ không phủ nhận, cũng không thừa nhận, cứ để hắn nghĩ vậy đi.


Lâm Trí Viễn nói cảm xúc, “Trận mưa đó rơi trong lòng, đã nhiều năm vẫn chưa từng tan đi, chỉ gặp nhau một lần, mà đã định kiếp này kiếp sau. Trên tảng đá còn vết vó ngựa, ngày ước định khác trong tuổi thanh xuân cứ chậm rãi trôi, anh đa tình vô tâm rơi xuống, để em cứ mãi đợi chờ…. Lời ca thật đẹp, đẹp lắm. Nam tử tìm hoa vấn liễu này nghe xong ca khúc này có lẽ cảm thấy ca khúc này đang viết về tình cảm cô gái phong trần và người lãng khách, nhưng ta lại thấy không chỉ có vậy mà ca khúc này còn viết về tình yêu đôi lứa trên thế gian này”


“Nói vậy ca khúc này khiến cho Lâm công tử nhớ tới một đoạn tình trước đây sao?”


“Nàng lại giễu cợt ta rồi” Hắn lắc đầu bật cười, “đúng vậy, tìm ta có chuyện gì?”


“Chiều nay mới bố trí múa mới, lại làm phiền nhạc công đứng đầu Kim Lăng phổ nhạc, viết lời rồi”


“Xin ngàn lần đứng nói vậy. Đã hợp tác hai ca khúc với Diệp cô nương rồi, cầm nghệ của ta cũng đã tăng tiến không ít đó”


Nàng cười ha hả, “huynh cũng biết tới từ “hợp tác”


Hắn cười bảo, “Nghe thấy bắt chước thôi”


Sau đó, Diệp Vũ đàn tỳ bà, hắn phổ nhạc.


Sau khi nhớ hết toàn bộ khúc nhạc rồi, nàng lại viết lời, Lâm Trí Viễn khen, “Khúc này lấy đề tài Hồng nhan, mà lại viết anh hùng. Từ xưa đến nay, tình cảm anh hùng và hồng nhan cứ đươck người đời nói mãi không dứt, khúc này có chút khí phách hùng hồn, khiến người ta rung động mãi”


Nói xong hắn giơ ngón tay cái lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK