• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Đây chỉ là dạo đầu


“Cũng khá ổn rồi, ta đã sai người hầu chân tay nhanh nhẹn chút. Dùng lầu hai mở rộng, bày ra, đặt thêm thảm nữa là có thể dùng được rồi”


“Được, dì Lãnh đi tìm cho ba vị cô nương biết hát, ba ngày sau bắt đầu huấn luyện các cô ấy”


“Được được được” Lãnh Tiêu Tương cười toét, “Ngươi dặn gì, ta sẽ làm hết, ngươi đừng lo lắng gì nhé”


Ăn xong cơm trưa, Diệp Dũ dựa vào đầu giường ngẩn người.


Linh hồn lưu lạc tới đây, vậy ở thế kỷ hai mốt kia thì sao? Đã chết rồi ư? Có phải Hạ Phong đã biết nàng chết rồi không? Ảnh có thể thương tâm khổ sở hay không đây? Chắc là rất đau đớn đi, ảnh chắc đã tìm được người yêu thương, chắc đã đính hôn với người mình yêu rồi, trong mắt chỉ có cô gái đó, chắc sống chẳng khó khăn gì đâu.


Lúc hồn tỉnh lại, người đàn ông cùng nàng lên đỉnh vu sơn kia là ai đây?


Nàng có hỏi qua mẫu thân, công chúa An Dương vu cho nàng tư thông cùng người hầu, mẫu thân nói đó là đồ tể lão Vương.


Vị nam tử thần bí có thân thể rắn chắc cường tráng, sao có thể là lão Vương gầy trơ xương kia chứ?


Tuy đã mất đi lần đầu tiên, thậm chí còn không biết người đàn ông kia là ai, nhưng nàng cũng chẳng để tâm cho lắm.


Quan trọng trước mắt là kiếm thật nhiều tiền rồi rời đi nơi xấu xa này.


Có người đẩy cửa tiến vào, Diệp Vũ mở mắt ra, thấy mẫu thân đi vào, thì ngồi thẳng người lại.


“Mẫu thân, có chuyện gì vậy?”


“Ta nghe Tiêu Tương nói về chuyện của con” Thiến Hề ngồi xuống mép giường, mặt thoa chút phấn có chút tái nhợt, “Kiếm nhiều tiền dĩ nhiên là chuyện rất tốt, nhưng mà nếu lúc đó mà thành bại, vậy không phải là…”


“Mẹ à, yên tâm đi, chuyện làm không được, con cũng không nói khoa trươgn lên đâu” Diệp Vũ trấn an, “Lầu Tiêu Tương chỉ là nơi ở tạm thôi, chúng ta sẽ không ở đây lâu đâu”


Nhìn con gái mỉm cười tự tin, ánh mắt kiên định, Thiến Hề cảm thấy con gái mình đã thay đổi.


Con gái của chính mình có tính tình thế nào, bà không phải rõ nhất hay sao? Nhát gan, yếu đuối, nhẫn nhục, chịu đựng, rất ít biện giải, cho dù là cãi lại một câu thì cũng nói không hết, chỉ biết rưng rưng hai mắt, ấm ức, mảnh mai, đáng thương….Chính vì yếu đuối như thế, mới bị bắt nạt những mười mấy năm nay.


Đã rời đi phủ tướng quân nhiều ngày rồi, tính tình con gái lại thay đổi lớn, trở nên kiên cường, mạnh mẽ, nhanh mồm, nhanh miệng, thần thái bay lên, làm việc rất có chừng mực. Bà suy nghĩ kỹ lại, tại sao tính con gái lại thay đổi lớn như thế chứ?


Diệp Vũ cười nói, “Mẫu thân, con có việc phải làm, nói sau nhé”


Thiến Hề nhìn chân nàng bước nhanh, càng không hiểu gì.


Lăng Vô Hương cùng mười mấy nam nữ đã ở trên lầu hai đợi, Diệp Vũ liếc mắt nhìn một lượt, mắt thấy toàn bộ những ánh mắt khinh thường, vì thế quyết định màn dạo đầu, khích lệ họ.


“Xin chào mọi người, ta họ Diệp, tên Vũ Sắc, mọi người có thể gọi ta là Diệp cô nương” Nàng cất cao giọng nói, “Ta biết mọi người đều có bản lĩnh múa rất vững chắc, chỉ có một số người đang nghi ngờ ta có bản lãnh gì mà dạy dỗ mọi người.Ta có thể nói cho mọi người biết, ta dạy cho nhóm mọi người cùng những người cũ điệu vũ mà không giống như cũ, thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, toàn bộ thành Kim Lăng, thậm chí toàn bộ nước Sở, sẽ chỉ có duy nhất một mình ta có bản lãnh này, không có ai khác.. Đương nhiên, nhận sự dạy múa của ta, có lẽ còn cần cả một quá trình; quá trình luyện vũ cũng rất vất vả, các người phải chịu khó khổ luyện, cần tăng cường luyện tập, thậm chí không ngủ không nghỉ cũng cần phải nhảy múa cho được”


“Đây là yêu cầu mà ta đối với nhóm các người, còn các người sẽ hồi báo cái gì đây?” Nàng tiếp tục nói, biểu hiện của những người này nói cho nàng biết, đối với lời của nàng, họ cần cả một quá trình để tiêu hoá, “Chỉ cần các người dựa theo yêu cầu của ta mà làm, đạt được yêu cầu của ta, là các người đã được báo đáp lại rồi, không chỉ có thể sống tốt hơn những ngày trước, mà còn có thể trở nên nổi tiếng, có tiền đồ tốt đẹp”





Chương 10: Nữ tử thần bí nhất


Trong phòng rộng lớn bỗng lặng ngắt như tờ, họ nghe hiểu được lời của nàng, mấy người khinh thường thì cố gượng gạo chống đỡ.


Diệp Vũ lại lần nữa tăng thêm thuốc mạnh, “Ta nói như thế, tin ta thì ở lại; nghi ngờ ta thì hiện giờ có thể đi”


Họ nhìn lẫn nhau, nhưng không ai đi.


Đợi một lát nàng nói trịnh trọng, “Nếu các vị đã lựa chọn ở lại. sau này phải nghe theo sắp xếp và mệnh lệnh của ta, không được kháng nghị, càng không được kêu mệt, kêu vất vả. Đã nhớ kỹ cả chưa?”


Mười bảy người cùng đồng thanh đáp: Nhớ kỹ.


Tiếp đó nàng thể hiện động tác múa cơ bản, làm cho họ học, hiểu rõ, xem năng lực lĩnh ngộ của họ ứng biến thế nào.


Sau đó nàng chọn năm nam trong mười nam, cùng nhảy bài “Thanh Hoa từ” với Lăng Vô Hương, những người còn lại thì nhảy một điệu múa khác.


Thú vị ở chỗ là, sau khi họ nhìn động tác nàng múa xong không phải mở trừng mắt giật mình mà là không thể tin nổi, bộ dáng nghi hoặc hoặc quái dị nhìn nàng.


Như thế, họ tin những lời nàng đã nói trước: ta dạy cho nhóm các người điệu vũ khác với điệu cũ, thậm chí còn quá sức tưởng tượng của các người, toàn bộ thgành Kim Lăng này, thậm chí toàn bộ nước Sở, chỉ có một mình ta có bản lãnh này, không còn ai khác.


***


Chỉ trong vòng nửa tháng, nếu muốn nổi tiếng một lần thì phải lấy tay ra, bởi vậy, Diệp Vũ yêu cầu họ đặc biệt nghiêm khắc, muốn họ trong vòng mười ngày học được điệu nhảy này.


Lăng Vô Hương cùng năm nam tử ngày nào cũng luyện vũ khắc khổ, ngoài chuyện ăn, ngủ, nghỉ ra thì đều luyện tập cả.


Hai ngày sau họ học xong những động tác cơ bản, bắt đầu thử nhảy.


Ngày thứ ba Diệp Vũ dạy Lăng Vô Hương hát bài “Thanh Hoa từ”, muốn nàng trong thời gian ngắn phải hát thuộc bài này, đến lúc đó mới vừa đàn vừa hát.


Ngày thứ sáu, Diệp Vũ và Lâm Trí Viễn cùng hợp tác, ghi lại khúc phổ và lời ca.


Nàng quyết định đem bài “Tiêu Tương Vũ” của Hồ Ngạn Bân ra, tạo thành khúc chủ đề của lầu Tiêu Tương, bởi lời và ca Khúc đều rất phù hợp, giống như sáng tác ra vì lầu Tiêu Tương vậy.


Tiếp đó, nàng biên đạo một điệu múa từ bài “Tiêu Tương Vũ”, chọn bốn vũ kỹ và năm nam, vẫn để Lăng Vô Hương múa dẫn đầu.


Ngày thứ bảy, mọi đạo cụ đã chuẩn bị xong, chỉ còn mỗi trang phục múa, dùng tơ lụa đang khẩn trương may.


Ngày thứ tám, nàng dùng tài nghệ vẽ của Diệp đại tiểu thư vẽ một cô gái nhẹ nhàng như mây khói, qua vài nét bút đã hiện lên trước mặt mọi người một cô gái xinh đẹp trẻ trung quyến rũ tuyệt trần, tóc đen mượt bay bay theo gió, trông thần bí mà lạnh nhạt. Tiếp đó, nàng lại viết vài câu tuyên truyền khá lớn: Màn ca múa cực rung động! Cô gái thần bí nhất! Hưởng yến tuyệt vời nhất! Thể nghiệm phấn khích nhất!


Sau đó nàng bảo người ta đem bức tranh dán lên trên một khối vải đỏ lớn, trên đó lại viết một câu: ngày hai mươi sáu tháng ba, lầu Tiêu Tương xin hân hạnh được đón tiếp.


Cuối cùng đem khối vải đỏ đóng lên bức tường ngoài lầu Tiêu Tương, lấy cái này làm tuyên truyền.


Ngày thứ chín, Lãnh Tiêu Tương xem qua họ luyện tập sự lo lắng trong lòng cũng đã bình ổn lại, hy vọng một ngày nào đó mau mau đến, bởi vì chuyện dựng vũ đài mà lầu Tiêu Tương đã đóng cửa mất vài ngày rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK