“Anh…anh…anh ngay cả anh cũng khi dễ tôi, ngay cả chuyện này cũng không đồng ý giúp. Cung Quý Dương anh là người xấu, anh cùng với tên đầu heo Hoàng Phủ Ngạn Tước kia cùng một loại đều muốn bắt nạt phụ nữ…huhu…” Liên Kiều dùng cánh tay mặt khóc, âm thanh cực kì ủy khuất.
Bởi vì mặt cô vùi xuống dưới lòng bàn tay cho nên Hoàng Phủ Ngạn Tước thực không biết Liên Kiều đích xác là đang cười.
Cười cũng khiến bả vai run rẩy y hệt như đang khóc vậy.
Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước đâu biết rằng vị hôn thê của mình lại gian manh quỷ quyệt đến thế. Nghe thất tiếng khóc của cô lòng anh cực áy náy, dù gì cũng chỉ là cô nhóc mới hai mươi tuổi cũng không cần lạnh giọng như vậy với cô.
Vì thế thầm thở dài một hơi~bàn tay to nhẹ nhàng bả vai cô nhẹ giọng nói: “Được, được…nha đầu cô đừng khóc tôi đồng ý là được chứ gì?”
“Thật sao?” Liên Kiều vẫn không ngẩng đầu, âm thanh rầu rĩ hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ: “Một khi tôi đã đáp ứng nhất định tuân thủ lời hứa.”
“Vậy ư?”
Liên Kiều đột nhiên ngẩng đầu rất cao hứng mà khoa chân múa tay, cô đứng lên lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt linh động vui vẻ khi “âm mưu” được thực hiện thành công.
“Cô!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước khiếp sợ không nói nên lời. Bản thân mình lại bị nha đầu này đùa giỡn, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời ban trưa thế kia đâu thấy giọt nước mắt nào?
Thì ra cái không thể tin tưởng nhất ở phụ nữ đó là nước mắt—- chính là nước mắt cá sấu.
“Tôi cái gì?”
Liên Kiều vẻ mặt kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay nhỏ bé của cô níu chạt lấy cánh tay anh: “Này, anh đã đáp ứng tôi cũng không thể đổi ý được, nếu không anh chính là Tiểu Cẩu.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước giận quá hóa cười, anh nhún vai bộ dáng nhận lệnh nhìn Liên Kiều:
“Tôi cũng không có nói sẽ dổi ý, chính là tôi muốn nói cô làm thế nào để xử lý quan hệ của hai chúng ta?”
Liên Kiều bị anh hỏi khó, chỉ thấy con ngươi mĩ lệ của cô sững sờ một phen nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn ngập hoang mang —— “Phải ah~ bước tiếp theo nên làm gì?”
Bộ dáng an tĩnh nhất thời của cô giống như nụ hoa lẳng lặng nở rộ, hai mày nhăn lại giống như mảnh mây trôi nổi cuối chân trời. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, tâm đột nhiên xúc động một phen, được gần gũi đôi mắt long lanh như nước kia.
Anh không có rút cánh tay ra, ngược lại tràn ngập hưởng thụ mềm mại bên dưới cánh tay truyền đến. Thực ra khi mới đến đây anh luôn coi cô như cô con gái nhỏ mà đối đãi, mà hiện tại cô yên lặng giống nụ hoa này khiến anh có cảm giác ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương mềm mại.
Nhìn bộ dáng không hiểu chút nào của Liên Kiều, ngược lại anh khẽ nhếch khóe môi một cái. Bàn tay khác đột nhiên đưa tới nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tất cả con người to lớn ấy áp sát lại chỗ cô:
“Không bằng…. để tôi dạy cô!!”
Âm thanh của anh trầm thấp giống như tiếng trời tao nhãcon ngươi đen thâm thúy lại thâm trầm tới mức nhìn không ra suy nghĩ trong lòng anh.
Chương 20: Bị cắn (3)
Liên Kiều khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nhìn người đàn ông đang áp sát lại mình, một luồng nhiệt nóng từ bàn tay anh xuyên thấu qua người cô, xuyên qua bộ đồng phục càng cảm nhận rõ hơn, nóng hơn nữa.
Nhìn vào đôi mắt anh Liên Kiều không khỏi thở dài, ah~ người đàn ông này thực đẹp giống như một thiên thần.
“Anh dạy tôi? Anh dạy tôi cái gì?” Cô kinh ngạc mà nhìn anh, trong lúc nhất thời không hiểu nổi hàm nghĩa trong lời anh nói.
Nụ cười nhạt dần lan tràn trên môi, ánh mắt sâu không lường được, môi mỏng khẽ động:
“Dạy cô —— làm thế nào để trở thành người đạt tiêu chuẩn!” Anh khẽ mở môi mỏng, trên mặt tràn ngập vẻ yêu mị của đàn ông thành đạt.
Đầu óc Liên Kiều càng mơ hồ, xoay như mòng mòng: “Còn cần phải học sao?”
Làm có cái gì khó không phải là xác định quan hệ là tốt rồi sao? Tuy rằng cô không có kinh nghiệm yêu đương cũng không có yêu qua người đàn ông nào. Nhưng cô chính là nghiên cứu sinh đó, cũng xem qua kinh nghiệm yêu đương của các đồng học là tốt rồi.
“Vậy cô nói thử xem, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy bộ dáng gần như là ngu ngốc của cô, không khỏi cười ra tiếng hai tay khoanh trước ngực.
“Ừhm”
Liên Kiều theo bản năng mà liếm liếm bờ môi lại không biết hành động vô tâm vô phế như vậy đã khiến ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước trở nên căng thẳng.
“Tôi biết!”
Cô một chút cũng không nhận ra sự khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước còn cả ánh mắt rực lửa kia, hưng phấn nói:
“Hiện tại tôi có thể quang minh chính đại mà mang anh ra ngoài, anh giúp tôi bắt nạt cây đu đủ cái kia được không? Cô ta luôn lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra để trêu tức tôi, mà cô ta cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là một dạng ngu ngốc như nhau, để xem cô ta có thể tới trình độ nào nữa.”
Một câu nói của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt chút nữa thì hộc máu, nhưng trên mặt lại có một tia hứng thú:
“Đây là lý do của cô?”
“Ách?”
Khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại trước mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh khiến Liên Kiều không khỏi hoảng hốt một phen, người đàn ông này~ ánh mắt quả thực quá sắc bén đi.
Bàn tay to chậm rãi ôm chặt lấy cô, khiến cả người cô gần anh hơn, tay còn lại rút ra véo véo hai má cô. Cảm giác mềm mịn như tơ này khiến anh không khống chế nổi muốn di chuyển ngón tay xuống dưới bờ môi anh đào hồng đỏ mê người, nhẹ nhàng giữ lấy.
Trải qua quá trình diuj dàng này bờ môi có chút ẩm ướt, mà cử chỉ vô tâm vô phế của cô khiến anh khắc sâu cảm giác này nếu hôn đi.
“Nha đầu ngốc, bước đầu tiên chính là hôn môi.”
Giọng nam trầm thấp mang theo khát vọng mà chính anh cũng không biết nhẹ nhàng phun ra từng chữ, khiến hai hàng long mày của cô khẽ lay động.
Đại Sát phong cảnh
“Ách? Hôn môi?”
Liên Kiều trừng mắt thật to, cô không nghĩ tới việc đầu tiên lại là hôn môi? Cùng với Cung Quý Dương đẹp trai này?
“Wow!! Là cảm giác gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô với vẻ kinh ngạc sau đó cười nói: “Nha đầu không phải cô chưa từng hôn qua chứ??”
Nhìn bộ dáng ngây ngô của cô chắc chắn không có kinh nghiệm hôn môi, nghĩ đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết vì cái gì có một cỗ vui sướng mãnh liệt tràn qua.
“Ách?? Ai, ai nói tôi không có hôn qua, này này, anh, anh không cần đến gần tôi quá như vậy.”
Liên Kiều không muốn người khác biết mình không có kinh nghiệm nào, có đánh chết cô cũng không có thừa nhận bản thân không có tý xíu kinh nghiệm hôn môi nào.
Chính mình thật sự là không có kinh nghiệm ở phương diện này.
Nhìn vẻ phóng đại khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Phủ trước mắt mình, không hiểu sao cô cảm thấy rất bối rối, trong lòng cũng toàn âm thanh thùng thùng hoảng loạn.
Tại sao có thể như vậy?
Không phải là hôn thôi sao?
Phải không?
Hoàng Phủ Ngạn Tước liếc mắt đã nhìn thấu tiểu xảo của cô, nhếch môi cười cười: “Tốt lắm, tôi thích những cô gái có kinh nghiệm bởi vì —— tôi không cần hao tâm tổn trí để dạy dỗ..”
Nói xong bàn tay anh nhanh chóng chế trụ đầu cô, cúi người nhằm thẳng bờ môi anh đào của cô mà hôn xuống.
Càng đến gần cô anh lại càng ngửi thấy mùi thơm mát nhẹ nhàng trên người cô, anh có chút rung động.
Liên Kiều càng thêm khẩn trương thân thể nhịn không được mà run rẩy, mà cô luôn có thói quen càng khẩn trương thì lại phần trăm phá hỏng tình huống lại càng cao.
Khi anh gần áp sát tới môi cô thì…
“—— Ah~~”
Liên Kiều đột nhiên hắt xì một cái, đem toàn bộ khung cảnh lãng mạn đánh cho tan tác không còn một mẩu nhỏ.
Liên Kiều khụt khịt mấy cái dường như thoải mái hơn nhiều.
Nhưng mà lại nhìn động tác cúi người xuống của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẫn chưa hề đụng tới mặt cô thì đã bị phun nước miếng một cách tao nhã lên mặt, nụ cười sớm ở trên môi.
Phụ nữ đáng chết này, anh thật hận khôgn thể đem cô bóp chết cô ngay lập tức.
Ngay tại thời điểm mấu chốt cô lại đi hắt xì, không lẽ anh một chút sức quyến rũ cũng không có hay sao?
Nghĩ đến đây ánh mắt nóng bỏng như lửa đốt nhìn Liên Kiều dường nhưu muốn thiêu cháy cả người cô.
Nửa ngày Liên Kiều mới ngẩng mặt nhìn đến Hoàng Phủ Ngạn Tước, xem cô cười đã muốn cứng ngắc miệng lại rồi bèn nhanh chóng che miệng —— lại muốn cười nữa.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi”——
Cô liều mạng ngưng ngay nụ cười rồi lấy ra một chiếc khăn tay lau hai bên má cho anh, “Cái người này chẳng lẽ không nhìn ra cô đang muốn hắt xì sao? Lại còn đến gần như vậy.”
Là loại phụ nữ nào chứ.
Liên Kiều một câu thiếu chút nữa làm Hoàng Phủ Ngạn Tước tức chết —— cái gì gọi là anh còn đến gần như vậy? Chẳng lẽ cô không biết chính mình vừa muốn hôn sao?
Có thể đem khung cảnh lãng mạn đem phá hỏng đi, rồi lại còn tỏ ra thái độ ngây thơ vô tội thì chỉ có người phụ nữ đáng ghét trước mặt anh này.
Thế nhưng điều khiến anh căm tức nhất chính là anh- Hoàng Phủ Ngạn Tước sao lại có thể mong chờ nụ hôn với cô kia chứ?
Hình tượng phụ nữ sạch sẽ nhẹ nhàng như Liên Kiều cũng không phải là tiêu chuẩn lựa chọn của anh. Mà lại nói với anh Liên Kiều căn bản đâu phải là phụ nữ cùng lắm chỉ là một con nhóc.
Với anh mà nói thì phụ nữ cần phải đẹp, ôn nhu, các đường nét cũng thuộc dạng hpong tình vạn chủng. Bình thường phụ nữ vây quanh anh chính là cái dạng này, thế mà nay không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại hứng thú với phụ nữ kiểu như Liên Kiều? Chẳng lẽ mình nên tống cổ cái người này đi?
Những phụ nữ kia cũng biết Tứ đại tài phiệt đại biểu cho tiền tài và quyền lực, bởi vậy chỉ cần bọn họ ngoắc tay thậm chí không cần nói tới một câu thì đủ loại phụ nữ tình nguyện điên cuồng bò lên giường của họ.
Như Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương cùng Lãnh Thiên Dục ba người bọn họ cho tới bây giờ cũng không thiếu phụ nữ vây quanh cùng tri kỷ. Nhất là Lãnh Thiên Dục với hai người kia thì hoàn toàn khác, phụ nữ trong mắt cậu ta thì chỉ là công cụ để phát tiết mà thôi. Cậu ta chưa bao giờ có khái niệm tôn trọng phụ nữ, mà phụ nữ quanh cậu ta chỉ có nghĩa vụ ấm giường.
Mà anh- Hoàng Phủ Ngạn Tước tự nhận mình trong sạch nhất trong Tứ đại tài phiệt, anh là một người cuồng công việc, anh căn bản không rảnh rỗi vì ngành nghề tài chính thương vụ rất phức tạp hơn nữa gia sản của nhà Hoàng Phủ rộng lớn không cho phép anh lơi lỏng, tuy phụ nữ vây quanh anh không thiếu nhưng không có ai có thể đứng cạnh anh cả..
Anh cùng Lãnh Thiên Dục gần giống nhau, nhưng anh không có lãnh khốc vô tình như vậy. Thời điểm anh cần phụ nữ chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lí, bạn giường mà thôi không có ràng buộc cũng không có tình cảm, tin đồn tình ái cũng không liên quan đây mới chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước!
Bởi vậy scandal hai chữ đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước dường như không có chút liên hệ nào.
“Nha đầu biết hiện tại tôi muốn làm cái gì nhất không?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa con ngươi như chim ưng nhìn chằm chằm Liên Kiều, chẳng qua cái nhìn này rất chi là vô tội.
Liên Kiều nghe vậy sau ngừng động tác, cực kỳ nghiêm túc mà suy nghĩ sau đó lại lập tức nở nụ cười.
“Hắc hắc, nhất định anh muốn cảm ơn tôi vì tôi lau mặt dùm anh, kỳ thật anh cũng không cần khách khí vậy đâu vừa lúc tôi mang theo khăn tay mà..”
“Liên Kiều!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể nhịn được nữa mà mang cả họ lẫn tên Liên Kiều hét lên!!! “Tôi hận hiện tại không thể bóp chết cô!”
“Đáng chết!”
Người quen biết với anh thường quen với hình ảnh tao nhã, cho tới bây giờ cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng đều bình tĩnh giải quyết chứ khôgn bao giờ bốc hỏa lên. Lại bị nha đầu này làm tức giận tới mức không phải là anh như bình thường nữa.
Lại bị lừa…
Quả nhiên Liên Kiều bị anh quát tức giận như vậy, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang tức giận trước mặt. Động tác la chùi cũng dừng sững lại trong không trung.
Cô nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước như nhìn một ác ma một lúc lâu, sau đó đột nhiên che mặt khóc Oa Oa…
“Cung Quý Dương anh bắt nạt người —— anh, anh ỷ mình là, là Cung Quý Dương bắt nạt người khác…”
Lại khóc
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay xoa xoa trán mình một cái.
“ Tiểu nha đầu, lại dùng cái chiêu này với tôi không có tác dụng đâu!” Anh tốt bụng nhắc nhở cô một câu!
Ai ngờ Liên Kiều nghe vậy càng khóc hung hăng hơn, toàn bộ thân mình đều run rẩy.
Thấy thế Hoàng Phủ Ngạn Tước ngẩn ra… Câ ấy đang khóc?
Cảm giác tội ác trong lòng đột nhiên lại dâng lên, tại sao mình lại hà khác với một cô bé như vậy? Dù sao cũng là chính mình muốn trêu chọc người ta mà, cô ấy không có bất kì kinh nghiệm nào khẩn trương cùng sợ hãi cũng là điều bình thường.
Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghĩ càng cảm thấy mình xấu xa, nghe tiếng khóc của cô bỗng nhiên lòng anh co lại.
“Nha đầu thực xin lỗi, là tôi không tốt. Đừng khóc, nghe lời đi!!”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai đang run rẩy của cô, lần đầu tiên anh phá lệ mà đối xử nhẹ nhàng với một người phụ nữ như vậy. không biết vì cái gì, chính là đơn thuần muốn như vậy.
“Anh, anh đều đáp ứng tôi, còn, còn quát người ta như vậy, còn khi dễ người ta ô ô Cung Quý Dương anh, anh không giữ lời Ô..Ô” —— Liên Kiều càng nói khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ủy khuất vùi trong lòng bàn lên án hành vi xấu xa của anh.
“Được, được Cung Quý Dương là người xấu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thuân thế nói.
Cung Quý Dương, cái lỗ tai cậu ngàn vạn lần không cần nóng. Tôi hảo hảo khuyên nhủ cô bé này rồi nói sau. Trong lòng anh thầm nghĩ.
“Anh, anh cùng cây đu đủ cái kia một dạng, luôn muốn khi dễ ta.” Liên Kiều khóc lóc.
“Nào có? Yên tâm về sau tôi không bắt nạt cô nữa, đừng khóc!”
Hoàng Phủ Ngạn tước nhẫn nại mà không gào thét lên nữa. Có trời mới biết anh ghét nhất phụ nữ thích ăn vạ như thế này, đổi lại là trước kia thì anh sớm đã quay đầu mà đi rồi.
Không nghĩ bản thân mình lại có nhẫn nại chịu đựng cái nha đầu này.
Liên Kiều vẫn không ngẩng đầu lên tiếp tục khóc: “Anh gạt người, kia, kia cây đu đủ cái lại khi dễ tôi, anh, anh có thay tôi trút giận sao?”
“Đương nhiên tôi không phải cô. Về sau ai dám ại bắt nạt cô tôi liền thay cô ra mặt!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước một lòng muốn gào thét thật to, cũng không có phát hiện chính mình đang từng bước rơi vào bẫy của cô.
“Thực sao? Anh không gạt tôi?”
“Thực!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước dùng lời thề son sắt mà nói, cuối cùng nói thêm một câu: “Giống như cô nói một dạng, nếu tôi lừa cô tôi chính là Tiểu Cẩu…”