Liên Kiều nghe vậy gãi gãi đầu, sau đó nhỏ giọng rầm rì một tiếng, sau đó âm thanh biến mất dần….
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Không có chuyện gì tự dưng lại chủ động đi hỏi cô chuyện thứ hai, anh thật không ngờ nha đầu này một chút kinh nghiệm bơi đều không có mà lại muốn thắng Judy?
Anh trầm mặc không nói gì.
Liên Kiều thấy anh không nói lời nào, vẻ mặt rầu rĩ mà đứng dậy đi đến trước mặt anh, giống như cô nhóc muốn đòi kẹo đường túm lấy tay áo anh đung đưa:
“Kính nhờ, tôi vừa thấy anh bơi tốt vậy dạy tôi đi. Những huấn luyện viên ở trường học tôi đều không tin tưởng được!!!”
Nhìn cô giống như con chó nhỏ đáng thương không ai muốn, trong ánh mắt đều là đau khổ động lòng người.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thoát ra khỏi trầm mặc, anh ngẩng đầu nhìn cô nhất thời có chút mê mẩn.
“Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ bị Judy kia chê cười khẳng định sẽ rất mất mặt nếu không đi, nếu tôi mà đi chắc chắn sẽ chết!!!”
“Được, tôi giúp cô! Hai việc này cô đều giao cho tôi đi!!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn bật ra mấy lời này.
“Thật?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều bỗng sáng lên.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhếch môi cười: “Tôi sẽ không lừa cô, hơn nữa nếu cô thua không phải tôi đây cũng sẽ bị mất mặt sao?”
Anh dùng lí do như vậy để tự nói với mình, không biết vì sao khi anh thấy bộ dáng ảm đạm thất thần của cô thì lòng lại không thoải mái.
Liên Kiều kích động vỗ tay sau ôm lấy gáy anh —— gần gương mặt anh tuấn của anh thêm một chút.
“Cung Quý Dương, tôi quả thực yêu chết anh rồi ha ha —— Như vậy đu đủ cái kia chết chắc, cô ta muốn tôi xấu mặt đến lúc đó chính là cô ta xấu mặt ha ha…” Cô hưng phấn mà kho chân mua tay vui sướng!!
Yêu chết anh? Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ, đây là ý nghĩa yêu mà cô nhóc này lí giải sao?
“Một khi đã như vậy liền bắt đầu từ hôm nay đi”
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, đôi đồng tử đen nhánh nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó bất mãn lắc đầu: “Xem ra hẳn là phải may cho cô bộ đồ bơi mới!!!”
“Không muốn, không muốn, tự tôi chọn mới tốt!” Liên Kiều quật cường nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai vậy thì tùy cô đi!!!
“Này, Cung Quý Dương anh vừa nói hai việc anh sẽ phụ trách, vậy kế hoạch luyến ai của tôi….”
“Trở thành phế thải! tất cả tôi sẽ sắp xếp!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghĩ đến những điều đầu tiên trong kế hoạch của cô, cô bé này có phải quá ngây thơ ngu ngốc không? Yêu đương không phải phương thức tiến hành theo bản kế hoạch như vậy.?
Liên Kiều chu miệng nhỏ bất mãn, lẩm bẩm: “Cái gì nói trở thành phế thải liền vứt bỏ, người ta chính là thức suốt đêm mới làm được, để xem kế hoạch của anh ra sao? Hừ”
Chương 30: Bói toán và giác quan thứ sáu (1)
Lợi dụng thế mạnh để nhõng nhẽo cùng thể hiện các loại nài nỉ, Liên Kiều rốt cục như nguyện kéo Hoàng Phủ Ngạn Tước mang vẻ mặt đau khổ cùng mình đi vào cửa hàng cao cấp bán đồ cho phụ nữ. Gọi là chuyên bán đồ dùng cùng trang phục cho nữ giới đương nhiên cũng bao gồm cả áo tắm.
Đừng nhìn Liên Kiều bình thường tùy tiện, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Vương thất vẫn có khí chất quý tộc, đẳng cấp hình thành từ trong sinh mệnh cô không thể thiếu được, bởi vậy cô có thương hiệu cố định để sử dụng.
Cửa hàng cao cấp này tọa lạc tại khu phố sầm uất nhất, vì sợ người khác chú ý nên Liên Kiều cố ý đeo một cái kính râm thật lớn trên mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tránh cho anh bị nhiều ánh mắt hoa si nhìn đến.
“Anh yêu!! Mau giúp em nhìn xem cái áo tắm này thế nào?”
Liên Kiều giống như con chim nhỏ năng động xem hết các loại áo tắm, gọi tới gọi lui khiến nhân viên bán hàng hai mắt hâm mộ thầm gọi to Hoàng phủ Ngạn Tước.
“Ách —— nhìn được!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước xấu hổ mà gật đầu, nhẹ giọng nói. Giờ phút này anh quả thực cảm thấy không được tự nhiên, anh lớn như vậy chưa từng chủ động đi tới những cửa hàng mua đồ. Đại đa số những thứ anh cần đều có nhà thiết kế làm riêng, càng không nói đến việc cùng với một cô gái đi dạo các cửa hàng thế này.
“Cắt!!”
Liên Kiều tay đang cầm áo tám buông xuống, vẻ mặt bất mãn vặn vặn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại: “Anh thật đáng ghét a~, lấy cái nào anh cũng nói được là sao?!”
Kính nhờ!! Đây chính là lần đầu tiên cô dốc lòng học tập bơi lội như vậy, cô rất quan tâm ah~.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn những ánh mắt hoa si xung quanh, đi lên phía trước nhẹ nhàng đem mấy cái áo tắm Liên Kiều xem giữ lấy nhỏ giọng nói: “Mà thôi, chất lượng mấy cái này đều tốt, chọn đại lấy một cái đi!!”
Anh gần như dùng giọng cầu khẩn.
Cái miệng nhỏ nhắn của Liên Kiều chu lên: “Không được!! Áo tắm nhất định phải là cái đẹp nhất em học bơi mới cảm thấy vui vẻ. Giống như trước mỗi kì thi phải tìm cái bút thật đẹp tâm tình mới tốt!!.”
“Quả thực là cái đạp lí vặn vẹo, thành tích cuộc thi với dùng cái bút xấu hay đẹp thì liên quan gì đến nhau, muốn thành tích tốt thì mỗi ngày đều phải cố gắng học tập.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn cười mà phản bác, anh không đồng ý quan điểm này của cô!!
**** Đoạn này xin được đổi cách xưng hô~ anh-em vì phải đóng giả người yêu!!!
Liên Kiều bưng miệng cười: “Hì hì, bình thường mỗi cuộc thi em đều dựa vào~ đoán! Cho nên, giác quan thứ sáu không có tâm tình tốt làm sao phát huy?”
“Phán đoán?” Cho dù bị che lấp bởi chiếc kính mát, nhưng khuôn mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi kinh ngạc.
“Điều này sao có thể? Ngàn vạn lần đừng nói đến những giải thưởng em đạt được cũng nhờ phán đoán, cái gọi là giác quan thứ sáu!” Tuy rằng anh cũng tin tưởng có giác quan thứ sáu, nhưng mà không cần phải phô trương như vậy chứ??.
Ai ngờ Liên Kiều nghe vậy nở nụ cười trả lời!: “Bổn tiểu thư giành được giải thưởng hoàn toàn nhờ vào giác quan thứ sáu, chẳng lẽ anh không biết em cũng là người xem bói nổi tiếng sao?”