Chương 19: Tấm cốt thối thể
Hắn chạy về nhà ngay lập tức, nếu không sẽ khó bảo chứng phải qua đêm ở bên ngoài.
Thế nhưng trong lòng Từ Huyền vẫn không thể bình tĩnh được, cảnh thiếu chủ Trương gia ngự vật phù không kia cùng với đám nhân sĩ tầng chót bao quanh phía dưới khiến hắn không thể quên.
– … nếu có thể sở hữu thần thông như vậy thì mới nổi bật được.
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, hai mắt sáng ngời, chí hướng trong lòng phát sinh chuyển biến lớn lao, con đường đi tựa hồ cũng xác minh.
– Hừ, chỉ là tiên tu luyện khí ngũ, lục trọng, mượn vào pháp khí mới miễn cưỡng ngự vật phù không, ngay cả ngự vật phi hành cũng không làm được, đây cũng tính là thần thông sao?
Trong lòng Từ Huyền chấn động, trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
– Đây cũng không tính là thần thông chân chính sao?
Từ Huyền ngạc nhiên vô cùng.
– Thân ở tầng chót Tu giới, ngươi sẽ không rõ, tiên sĩ Luyện Khí kỳ chỉ là thoát ly khỏi phạm trù phàm nhân, vừa mới bước vào cánh cửa lớn của tu hành. Giả như ngươi gặp phải cường giả Tu giới chân chính sẽ hiểu được thế giới này cường đại đến mức nào?
Thanh âm trong đầu khinh thường nói.
– Rốt cục thế giới này lớn tới mức nào?
Từ Huyền cảm thấy vô cùng nhỏ bé, thân ở trong Tu giới sản sinh ra lòng hiếu kỳ cường liệt.
Hắn sinh ra ở trong Dương Mẫu thôn, một thiếu niên nghèo khó đi xa nhất cũng chỉ tới Bình Hoa trấn, ngay cả Hoàng Long thành ở xa nghìn dặm cũng chỉ là nghe nói đến.
Về phần Tu giới rốt cuộc lớn bao nhiêu, hắn hoàn toàn không biết, thân nhân cũng không biết rõ ràng.
– Thế giới này lớn tới mức nào?
Thanh âm của tàn hồn kiếp trước đột nhiên có vẻ tối nghĩa, mê man nói:
– Ta chỉ là ý chí của chủ nhân kiếp trước lưu lại, rất nhiều tin tức, ký ức đẳng cấp cao không được rõ.
– Nói chung, hiện giờ ngươi mới tiến vào thế giới, mới chỉ nhìn được một góc nhỏ của thế giới này, trên đường tu hành phải cẩn thận kiên định, không kiêu ngạo luôn phải tỉnh táo.
Tàn hồn kiếp trước nói xong câu đó, thanh âm càng lúc càng suy yếu.
– Ta đã biết.
Từ Huyền gật đầu, đột nhiên nghi hoặc nói:
– Được rồi, vì sao ngươi có thể xuất hiện trong đầu ta, còn có thể cảm nhận thế giới bên ngoài nữa?
– Ta nguyên là một tâm ấn linh hồn, đồng thể vơi ngươi, tự nhiên ta có thể thông qua ngươi biết được tình hình bên ngoài thông qua ngươi. Nhưng ta chỉ có thể xuất hiện trong thời gian rất ngắn, hai lần ngày hôm nay linh khí bên ngoài cường liệt dị thường mới kinh động đến ta.
– … ta được gửi trong linh hồn của ngươi, tất cả lực lượng đều từ ngươi, lực lượng của ngươi càng mạnh thì lũ ý chí tàn hồn như ta mới có thể khôi phục được nhiều ký ức thêm.
Nói xong lời cuối, thanh âm của tàn hồn kiếp trước suy yếu tới cực điểm, lại rơi vào ngủ say…
Từ Huyền hít sâu một hơi, mua một vài thứ trên trấn, sau đó vội vã chạy tới Dương Mẫu thôn.
Trên đường trở về, hắn cũng vận hành bí quyết thổ nạp tầng ba, tâm linh đang trăn trở chợt trỏ nen thanh minh rõ ràng.
Tu hành bí quyết thổ nạp dung hợp vào từng chi tiết trong cuộc sống, đó mới chân chính là thuần thục.
Rốt cục khi mặt trời xuống núi, Từ Huyền chạy về đến nhà, thấy được vẻ mặt lo âu của mẫu thân và muội muội.
– Mẫu thân, Huệ Lan, các người xem ta mang về gì này?
Từ Huyền mỉm cười buông tay nải sau lưng.
Mở tay nải ra, bên trong dĩ nhiên có một túi linh lương, còn có một bọc nhỏ linh thái.
Từ mẫu và Huệ Lan đều sợ ngây người.
Linh lương và linh thái đều là hy vọng xa vời mà người thường không dám hưởng thụ.
Túi linh lương và một bọc nhỏ linh thái này ít nhất có giá trị trên trăm Linh nguyên tệ, tương đương với thu nhập cả tháng của Từ gia.
– Trời ạ, hài tử, ngươi sao có thể mua mấy thứ này? Không phải…
Từ mẫu hoảng hốt lo sợ, rất sợ nhi tử ăn trộm ở bên ngoài.
– Mẫu thân, muội muội, các ngươi yên tâm! Mấy thứu này đều bằng vào trí tuệ cá nhân của ta mà đoạt được.
Từ Huyền tự tin bình tĩnh, kéo mẫu thân và muội muội vào trong phòng.
Rầm!
Mở túi ra, Linh nguyên tệ bên trong đổ ào ào xuống bàn.
Trên đống Linh nguyên tệ này còn có ba khối thứ phẩm linh thạch tỏa ánh sáng thần bí nhàn nhạt.
– Linh… linh thạch!
Muội muội Huệ Lan sợ ngây người.
Trước đây nàng học luyện trận ở trên trấn đã nhìn thấy qua thứ phẩm linh thạch. Dù sao có rất nhiều vật phẩm linh luyện có hạch tâm luyện trận, yêu cầu phải có linh thạch khu động.
– Huyền nhi, những thứ này đến từ đâu vậy?
Từ mẫu thấy nhiều tiền như vậy không khỏi hết hồn.
Số lượng tiền này tương đương với mấy tháng thu nhập của Từ gia.
Từ Huyền cười ha hả, giả vờ thần bí nói:
– Không phải ngày hôm qua con đã nói gặp được quái lão đầu trên núi sao?
– Quái lão đầu? Có phải là thế ngoại cao nhân truyền thụ cho ca bí quyết luyện thể cổ quái kia không?
Từ Huệ Lan lộ vẻ hưng phấn trên mặt.
– Đúng, trước đó hắn truyền thụ công pháp cho ta, còn dạy ta tri thức phân biệt thiên địa linh tài. Ngày hôm qua lên núi, ta thuận tiện hái mấy dược tài về sau đó đi đến Linh tài phô trên trấn. Không nghĩ tới những tài liệu của tiên sĩ dùng lại đáng giá như vậy.
Từ Huyền nói xong lời cuối cũng có chút hưng phấn.
Mặc kệ như thế nào đây cũng là đồng tiền hắn kiếm ra được từ khi chào đời đến giờ.
Nghe xong Từ Huyền giải thích, Từ mẫu không khỏi thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ vui mừng, Huệ Lan cũng vô cùng tự hào.
Vào ban đêm, mọt nhà ba người cùng nhau ăn linh lương linh thái, miệng đầy hương thơm, linh khí nhỏ bé nhẹ nhàng lưu động trong cơ thể.
Nếu có thể ăn linh lương và linh thái mỗi ngày như vậy, cho dù không tu luyện thì sau khi thành niên cũng sẽ sở hữu thế chất tốt hơn so với người luyện thể tam trọng.
– Đáng tiếc phụ thân còn đang ở Đại Dương gia, hôm nào bảo về mới được.
Từ Huyền có chút tiếc nuối nói.
– Lần trước Huyền nhi thụ thương, mua thuốc xem bệnh tổng cộng mượn Đại Từ gia sáu trăm Linh nguyên tệ. Mặc dù hôm nay ngươi mang về hơn ba trăm nhưng vẫ còn một nữa, mà kỳ hạn trả nợ chỉ còn có chục ngày…
Từ mẫu có chút ưu sầu trên mặt.
– Xin mẫu thân yên tâm, mười ngày hoàn toàn đủ, bình thường ta đi hái chút thảo dược cũng đủ dư dả để trả nợ.
Từ Huyền đóng gói lại nói.
Lúc này Từ mẫu và Huệ Lan đều không hề nghi ngờ lời nói của hắn chút nào. Dù sao Từ Huyền chỉ mất một ngày một đêm đã mang về nhiều Linh nguyên tệ như vậy.
Buổi tối, Từ Huyền ngồi xếp bằng trên giường, tâm thần dung nhập vào trong ngôi sao sáng sủa kia.
Bốn phía ngôi sao sáng sủa này còn có một mảnh vụn vặt xung quanh, đây đều là ký ức trước mười sáu tuổi.
=======
Chương 20: Tấm cốt thối thể (2)
Cùng lúc Từ Huyền tu luyện bí quyết thổ nạp tầng ba, hắn cũng bắt đầu tiêu hóa rất nhiều học thức.
Những học thức này không chỉ hạn chế ở Linh Phương phổ mà còn rất nhiều tin tức tu luyện của Tu giới.
Mặc dù tin tức của ký ức này chỉ hạn chế trước mười sáu tuổi nhưng cũng đủ để Từ Huyền mở rộng tầm mắt, lý giải đối với Tu giới càng thêm sâu sắc hơn.
Trong bất tri bất giác, Từ Huyền đã luyện bí quyết thổ nạp tầng ba đến cảnh giới đại viên mãn.
Trong mấy ngày có thể luyện thành bí quyết thổ nạp đến ba tầng, thành tựu này có thể nói là kinh người.
Nếu đổi lại người bình thường, ít nhất phải mất một năm rưỡi.
Ngay cả hắn kiếp trước cũng phải dùng hơn nửa tháng.
Sở dĩ có thể thuận lợi như vậy là bởi vì hắn dung nhập cảm ngộ và cảnh giới của kiếp trước, tương đương với trùng tu hai lần.
– Đã học xong bí quyết thổ nạp tầng ba, ngày mai ta sẽ lên núi luyện tập đệ tam biến, bí quyết chữ Phiêu.
Từ Huyền không khỏi chờ mong trong lòng.
…
Trong trời đêm vắng vẻ, vài ngôi sao thưa thớt cùng mặt trăng chiếu rọi mờ nhạt xuống Dương Mẫu thôn.
Tiểu viện của nhà Từ Huyền vô cùng khó coi.
Cách rời Từ Huyền gia mấy trăm mét, trong một tòa đại viện.
Thiếu niên lưng hùm vai gấu đang trần truồng ngâm mình trong một cái vại lớn đựng dịch thể màu lam, trong mắt lóe lên quang mang hung ác:
– Từ Huyền a Từ Huyền, lần sau ngươi mà rơi vào tay ta…
Thiếu niên này chính là Từ Tiểu Hổ bị Từ Huyền đánh ngã ngày hôm qua.
– Câm miệng! Khổ tâm ta bồi dưỡng ngươi mấy năm nay, ngay cả một tiểu tử tép riu cũng không đánh lại, mặt mũi Từ Đại Hổ ta đều bị ngươi làm mất hết rồi.
Thân ảnh bưu hãn của Từ Đại Hổ đứng bên cạnh, lạnh lùng quát lớn.
Dưới thần quang bức nhân của phụ thân, Từ Tiểu Hổ nhất thời không dám hé răng.
Từ Đại Hổ dũng mãnh phi thường trên quáng địa nhìn qua có vẻ tương đối suy yếu, trên người còn bắng bó một ít vải.
Thương thế ngày ấy khiến Từ Đại Hổ bị thương nặng, cho dù hắn có tu vi luyện thể tứ trộng thì đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn hảo.
So ngược lại, Từ Huyền không chỉ vui vẻ mà còn tấn chức luyện thể nhị trọng, đây thực sự là một kỳ tích.
– Phốc xuy…
Từ Đại Hổ cầm thuốc bột màu xám trong tay, đổ hết vào trong vại, một cỗ khói lạnh lẽo bốc lên.
Nhất thời, dịch thể trong vại, phóng xuất ra lam mang quỷ dị và mỹ lệ như đóa hoa.
– Đây là thuốc bột thượng đẳng Tẩm Cốt Túy Thể, giá trị xa xỉ tổn hao súc tích của vi phụ mấy năm nay. Bản thân ngươi có tu vi luyện thể nhị trọng đỉnh phong, chỉ cần ngâm liên tục hai ngày sẽ thuận lợi tiến vào luyện thể tam trọng.
Từ Đại Hổ trầm giọng nói, trong mắt tràn ngập chờ mong với nhi tử.
– Nửa tháng sau, Trấn Học phủ sẽ tới thôn ta để tuyển sinh, danh ngạch chỉ có sáu, chọn ưu tú mà lấy.
– Trấn Học phủ!
Trong ánh mắt Từ Tiểu Hổ tràn ngập chờ mong, thân thể hưng phấn run lên.
Trấn Học phủ, tên như nghĩa chính là học phủ do trấn xây dựng, quy mô viễn siêu học đường của thôn.
Một khi có thể đi vào Trấn Học phủ có ý nghĩa rằng hoàn cảnh tu luyện và tài nguyên sẽ tốt hơn rất nhiều, từ này về sau được trấn cung cấp.
Nói chung, nếu có thể đi vào Trấn Học phủ tương đương với tiến nhập vào cấp bậc cao hơn, khoảng cách trở nên nổi bật cũng không còn xa nữa.
– Chờ ngươi tấn chức luyện thể tam trọng, ngoại trừ công tử tiểu thư của ba nhà kia ra cùng với hai đối thủ cường lực cạnh tranh, danh ngạch cuối cùng thì ngươi là người có hy vọng nhất, đến lúc đó đừng để cho vi phụ thất vọng.
Từ Đại Hổ lạnh lùng nói.
– Vâng phụ thân! Ta nhất định sẽ không để người thất vọng, tiến nhập vào Trấn Học phủ, ta nhất định sẽ làm được!
Ánh mắt Từ Tiểu Hổ lấp lánh quang mang, cuối cùng hắn có thể nghe được âm thanh trầm thấp của mình:
– Từ Huyền, ngươi chuẩn bị tốt mà thừa nhận trả thù tàn khốc của ta…
Sáng sớm ngày hôm sau, một mảnh sương mù mông lung bao phủ rừng núi phụ cận Dương Mẫu thôn, phạm vị nhìn rõ chỉ hơn mười thước.
Trên núi rừng, cây cỏ ngưng kết giọt sương, không khí tươi mát khiến phế phủ cảm thấy thoải mái.
Suốt một ngày ở chỗ này.
Chỉ thấy thân ảnh một thiếu niên trống trải trên gò núi, từ từ quay cuồng trên bãi cỏ, động tác cuồn cuộn vô cùng tự nhiên.
Mỗi khi thiếu niên kia đánh ra một động tác, tứ chi, toàn thân đều có một loại tư thái giống như phi yến.
Khi hắn bay xuống ở giữa không trung giống như lá rụng, tốc độ chậm vô cùng, nhìn ó vẻ như một loại ảo giác. Cảm giác thân thể của hắn không có trọng lượng, so với người thường nhẹ hơn rất nhiều.
Vào một khắc, thiếu niên phi thân lên, hai chân đạp tà tà lên sườn núi, chợt mượn lực lăng khổ nhảy lên một gốc cây đại thụ gần đó.
Vèo!
Ngay sau đó, thân thể hắn giống như phi yên bay vụt nhanh hơn.
Bỗng nhiên, phảng phất hắn hóa thành một con phi điểu, lấy một tốc độ ưu nhã vượt qua một con sông chừng bảy tám thước.
Lúc này, thân hình thiếu niên đạt tới điểm tối cao, dựa theo lộ tuyến như cũ, hắn sẽ rơi vào giữa dòng sông.
Tại buổi sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo này, nước sông băng lãnh, nếu rơi vào trong đó, kết quả chắc chắn ướt sũng.
Vào thời khắc mấu chốt, thiếu niên hít sâu một hơi, khí huyết toàn thân ngưng tụ lại một điểm, ánh mắt của hắn sắc bén như mắt ưng.
– Lên!
Hai tay mạnh mẽ vỗ vào giữa không trung, hai chân mạnh mẽ duỗi ra, khí huyết hội tụ trong ngực bạo phát, tràn ngập quanh tứ chi.
Chỉ một thoáng, thân hình sắp sửa rơi xuống của thiếu niên mượn lực hư không, lấy phương thức huyền bí khó lường lộn lại phía sau, thoát khỏi cảnh rơi xuống dòng sông.
Khi thiếu niên hạ xuống đất thì nửa bước phía sau hắn chính là dòng sông băng lãnh kia.
Làm xong động tác này, thiếu niên thở dốc liên tục, trên khuôn mặt thanh tú ánh lên quang mang rực rỡ của đôi mắt, ẩn hàm vẻ lão luyện không hợp với tuổi tác của hắn.
Long Xà Cửu Biến đệ tam biến bí quyết chữ Phiêu, trên cơ bản ta đã nắm giữ được áo nghĩa của biến này. Mà ngay cả mấy chiêu thức khó nhất cuối cùng cũng luyện thành.
Ngực Từ Huyền phập phồng bất định, thở gấp, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác thành tựu và hưng phấn.
Từ ngày đi Bình Hoa trấn về, Từ Huyền lại bắt đầu luyện Long Xà Cửu Biến đệ tam biến trên núi.
Bí quyết đệ tam biến chữ Phiêu đối với tu luyện có yêu cầu hà khắc, ít nhất tu luyện trong nhà rất bó tay bó chân.
Vì vậy mỗi khi sắc trời còn chưa sáng, Từ Huyền đều đi lên núi tu luyện.
Đây đã là ngày thứ ba tu luyện bí quyết chữ Phiêu.