Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Ký ức tinh hải (1)

Khu vực hắc ám ở viễn phương dường như có một cỗ hô hoán, dẫn dắt Từ Huyền đi về phía trước.

Nếu như ở tình huống bình thường, lấy lực lượng của Từ Huyền, ý thức tuyệt đối không thể chủ động tiến nhập vào không gian thần bí không biết kia.

Thế nhưng bên trong khoáng thạch thần bí màu xanh nhạt ẩn chứa một loại lực lượng thần bí, thôi động hắn đi về phía trước.

Ở trong loại trạng thái mông lung này, hắn trầm mình vào trong hô hoán của tâm linh, đi nhanh về phía trước.

Mãi cho đến một lúc.

Bá!

Hắn chợt phát hiện chính mình đã đi qua giới hạn của con người, ý thức tiến nhập vào một phiến tinh không hắc ám.

Đây là một mảnh tinh không hôn ám, rộng lớn vô hạn, căn bản không nhìn thấy tận cùng.

Thôi động hắn là một cỗ ánh sáng màu xanh nhạt, sau khi tiến nhập vào trong tinh không hôn ám cũng bắt đầu rung động kịch liệt, tùy thời có thể tắt.

– Phiến địa phương này.

Từ Huyền hít sâu vào một hơi.

Trên phiến tinh không hắc ám vô biên này, thiếu niên kia không cảm thấy hoảng hốt mà cũng không cảm thấy sợ hãi.

Hắn có thể xác định hiện giờ chính mình hẳn đang trong giấc mộng.

Bởi vì từ nhỏ hắn đã có một giấc mộng, chính mình hóa thân thành một nam tử đỉnh thiên lập địa, sừng sững giữa tinh không, một mình một người giống như chiến thần vô địch, chống lại nước lũ cuồn cuộn không ngừng.

Rất nhiều thời gian, hắn biết rõ đây là trong mộng nhưng lại không thoát khỏi được, đay cũng chính là Thanh Minh Mộng trong miệng dược sư kia.

– Oanh…

Nước lũ thôn tính thiên địa và vô số hư ảnh không rõ, cuồn cuộn trùng kích mà đến.

Ngoài ra thanh thế có thể nói là thiên địa quỷ thần khiếp, mà từ lúc Từ Huyền hóa thân thành tuyệt thế cường giả ngạo thị thiên địa liền đứng lặng yên, mặc cho nước lũ trùng kích vẫn lù lù bất động, vững như bàn thạch.

Nếu như hiện giờ ta có thể có một phần vạn lực lượng trong mộng, vậy ở Dương Mẫu thôn còn có ai dám khi dễ nhà ta nữa?

Từ Huyền không khỏi tự giễu.

Hắn hóa thân thành tuyệt thế cường giả trong mộng, khí chấn bát hoang, bễ nghễ dưới vòm trời, quả thật cường đại giống như thần linh!

Phảng phất như thời gian trôi qua một thế kỷ, nước lũ mang theo khí thế thôn thiên diệt địa mới dần dần tiêu tán.

Mà Từ Huyền hóa thân thành vị tuyệt thế cường giả kia cũng tan thành vô số mảnh nhỏ.

– Cuối cùng cũng kết thúc…

Từ Huyền thở dài nói.

Nếu như ở dĩ vãng, giấc mộng này sẽ kết thúc.

Thế nhưng hôm nay hắn lại không biến mất, còn dừng lại ở giữa tinh không ảm đạm vô biên. Một tầng ánh sáng nhàn nhạt quanh quẩn bốn phía hắn. Cảnh tượng giống như trong mơ lại chân thật rõ ràng, chân thật đế nỗi khiến Từ Huyền cảm thấy sợ hãi.

Ông!

Bỗng dưng, đám ánh sáng xanh nhạt dẫn đường cho hắn chợt dung nhập vào hư không.

– Tới, rốt cục ngươi cũng tới …

Một tiếng thở dài truyền đến, thần bí xa xưa như thời không luân hồi.

Từ lúc thanh âm kia vang lên, nguyên bản khu vực có ánh sáng màu xanh biến mất chợt xuất hiện một ngôi sao.

Trong không gian vô biên rộng lớn, chỉ có một ngôi sao rực rỡ, còn lại hàng tỉ ngân hà đều là lờ mờ, tản mát ra khí tức bi thương, trống vắng.

– Ngươi là ai?

Từ Huyền không khỏi run lên trong lòng, nhìn chằm chằm vào ngôi sao tỏa ra quang mang duy nhất.

Trên ngôi sao mơ hồ có thể thấy được thân ảnh sứt mẻ của một nam tử.

Toàn bộ thân ảnh bị phá thành mảnh nhỏ, ngay cả đường viền cũng không thấy rõ.

Thế nhưng vào lúc này đối mặt với thân ảnh, Từ Huyền có một loại xúc động không hiểu trong lòng, cảm giác giống như đã từng quen biết từ lâu.

– Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Ngươi và ta tuy hai mà một/

Hư ảnh sứt mẻ mệt nhọc ngồi trên ngôi sao.

Từ Huyền thất kinh, hắn nhớ lại giấc mộng trước đây cũng không găp phải tràng cảnh này.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là địa phương nào? Không phải ta đang trong mộng sao?

Từ Huyền có chút nói năng lộn xộn.

Ở trong Tu giới, hắn chỉ là luyện thể phảm sĩ ở tầng chót, một thiếu niên bình thường sinh hoạt trong thâm sơn cùng cốc, sao lại quen thuộc địa phương như này được?

– Không, lúc này ngươi không đang ở trong mộng, nếu không có Hồn Mặc thạch hiếm thấy của Tu giới trợ giúp thì khó có thể thúc đẩy ta thức tỉnh.

– Ở đây chính là Ký Ức Tinh Hải ở tận sâu trong linh hồn ngươi.

Ánh sáng trên thân hư ảnh sứt mẻ chợt nhạt nhòa, thân hình hơi rõ ràng lên một chút.

– Ký Ức Tinh Hải?

Từ Huyền ngẩn ra, ánh mắt quét về tinh không vô bờ, run giọng nói:

– Ngươi nói, là nơi này sao…

– Đúng, nơi này chính là thế giới ký ức, mà ta là một đám ý chí tàn hồn của chủ nhân ngươi kiếp trước lưu lại.

Thân ảnh sứt mẻ chậm rãi đứng dậy.

Kiếp trước!

Từ Huyền chấn động tâm thần, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng phiến tinh không lờ mờ lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc, cảm giác thân thiết.

– Tất cả ở đây đều là ký ức của kiếp trước sao? Ngay cả ngươi cũng là…

Ánh mắt đảo qua Ký Ức Tinh Hải vô biên, Từ Huyền không khỏi khiếp sợ trong lòng.

Ký ức của một người dĩ nhiên có thể lấy hình thức tinh không hải dương để tái hiện, chuyện này quá kinh hãi thế tục.

– Ta kiếp trước muốn đạt được siêu việt luân hồi, chỉ là đại kiếp nạn chưa từng có giáng xuống cho nên chỉ miễn cưỡng kéo dài được ký ức.

Hư ảnh sứt mẻ nhẹ nhàng phiêu phù tới bên cạnh.

– Ta kiếp trước… có phải là rất mạnh?

Từ Huyền quên mất tình cảnh mình đang gặp phải mà hưng phấn hỏi.

Hiện giờ gặp tao ngộ ở quáng địa khiến hắn khát vọng về lực lượng so với trước đây nhiều gấp chục lần.

Thiếu niên như hắn không có thiên phú tu luyện, lại sinh ra trong gia cảnh bần hàn, ngày sau chỉ có số phận làm đê giai phàm sĩ.

Ở thế giới cá lớn ăn thịt cá nhỏ này, chỉ cần có đủ thực lực thì có thể thay đổi số phận!

– Ta chỉ là một đám tàn hồn, rất nhiều ký ức đều không rõ, kiếp trước mạnh như thế nào không thể phỏng đoán được.

Hư ảnh sứt mẻ có chút chần chừ.

Từ Huyền nghe vậy không khỏi đơ người.

– Thế nhưng ta mơ hồ cảm nhận được khí tức sinh mệnh chỗ ngươi đang sống, thật sự là… quá yếu… quá yếu!

Trên bộ mặt của hư ảnh sứt mẻ mơ hồ có thể thấy hắn nhếch miệng.

Quá yếu.. quá yếu?

Ngay cả Từ Đại Hổ cường đại, còn có cường giả ngũ trọng, lục trọng lánh đời trong thôn… bọn họ đều rất yếu?

Sắc mặt Từ Huyền cổ quái, thần sắc có chút kích động.

– Nếu như nơi này là Ký Ức Tinh Hải của kiếp trước, vậy trong trí nhớ kiếp trước có pháp quyết tu luyện cao đẳng hay không đây.

Từ Huyền chờ mong nhìn hư ảnh sứt mẻ.

Ở Tu giới, giá trị của một bộ pháp quyết cao cấp là ước mơ của vô số người.

=======

Chương 4: Ký ức tinh hải (2)

Cho dù luyện thể phàm sĩ thấp hèn nhất mà có thể có pháp quyết luyện thể cao đẳng, sau khi tu luyện cũng sẽ đạt được thành tựu nhất định.

Thế nhưng lấy hoàn cảnh quẫn bách của Từ Huyền, đừng nói cao đẳng pháp quyết, cho dù một ít pháp quyết đê giai nhập môn cũng không mua nổi.

– Ta chỉ nhớ mang mang, một đời trước lưu lại rất nhiều thứ, có thu vài đệ tử nhập môn, lưu lại mấy cái Động Thiên Phúc Địa, thậm chí truyền thừa động phủ… chỉ là đều không nhớ rõ nữa.

Hư ảnh sứt mẻ tư lẩm bẩm nói.

– Về phần pháp quyết cao đẳng…

Thanh âm hư ảnh sứt mẻ dừng lại, dường như hơi chút khó xử.

– Nếu như không có, vậy công pháp trung giai, đê giai cũng được.

Từ Huyền thấp thỏm hỏi.

Nếu có một bộ công pháp đê giai luyện thể thích hợp, cho dù không thể thay đổi số phận tầng chót của Tu giới thì tối thiểu cũng có thể cải thiện sinh hoạt, cải thiện gia cảnh.

Luyện thể phàm sĩ bình thường nếu có thể đột phá đến đệ tứ trọng, quả đấm sẽ sở hữu mấy trăm cân lực, da thịt toàn thân kiên cố như bàn thạch, thân thể khỏe mạnh, địa vị cao hơn thể tu bình thường một bậc.

Luyện thể phàm sĩ đạt đến trình độ này, trên cơ bản có thể không phải lo cơm áo suốt đời.

Tỷ như Từ Đại Hổ đã đạt đến cảnh giới này, luyện thể phàm sĩ đạt được trình độ này đều có thể đạp một bần hộ như Từ Huyền gia dưới chân.

Hư ảnh sứt mẻ than thở:

– Đại bộ phận Ký Ức Tinh Hải trải qua luân hồi kéo dài đều bị sứt mẻ không hoàn chỉnh, hoặc là phong ấn ngủ say, không có khả năng thông thiên triệt địa thì khó có thể chữa khỏi hoàn toàn.

– Phong ấn ngủ say?

Từ Huyền nhất thời bị dội một chậu nước lạnh lên người, trong lòng tràn ngập thất vọng.

– Chỉ là tuy Ký Ức Tinh Hải bị sứt mẻ và ngủ say nhưng vẫn còn một đoạn ký ức tương đối hoàn chỉnh.

Đột nhiên hư ảnh sứt mẻ đưa tay, chỉ vào ngôi sao ở dưới chân.

Ánh mắt Từ Huyền chợt sáng bừng, ngưng mắt nhìn về biển tinh không, trong hàng tỉ tinh thể kia, ngôi sao duy nhất tỏa sáng bừng bừng.

– Phương diện này có thể có pháp quyết hay không?

Từ Huyền thấp thỏm bất an trong lòng.

Dù sao ký ức toàn thân, suốt đời của một người vô cùng khổng lồ, ai có thể bảo chứng một mảnh ký ức nhỏ lẻ này nhất định có công pháp khẩu quyết?

– Mảnh ký ức nhỏ này được thức tỉnh, có thể nói được tầm quan trọng của nó!

Thanh âm hư ảnh sứt mẻ vô cùng ngưng trọng.

– Rất trọng yếu sao?

Từ Huyền càng thêm gấp gáp và chờ mong trong lòng.

– Ha ha, ngươi đi vào là biết.

Lời hư ảnh sứt mẻ vừa dứt, hắn liền dung nhập vào trong ngôi sao sáng chói nhất, biến mất không thấy đâu.

Từ Huyền ngẩn ra, tâm niệm khẽ động, thân hình liền dung nhập vào trong ngôi sao kia.

Bá!

Cảnh tượng trước mặt thoáng chốc biến đổi.

Đây là một phòng luyện công nho nhỏ sáng sủa, sương khói lượn lờ khắp nơi tản mát mùi thơm, mờ mịt như huyễn cảnh.

Trên bồ đoàn, một thiếu niên mi thanh mục tú đang ngồi, vẻ mặt lộ ra thần sắc kiên định.

Từ Huyền cảm giác tâm thần chính mình trong sát na dung nhập lên người thiếu niên này.

– Luyện thể thập trọng, ta quyết không buông tha! Dù cho mất đi cơ hội tấn chức Luyện Khí kỳ tốt nhất.

Từ Huyền hóa thân thành thiếu niên nói như đinh đóng cột.

– Đồ nhi, cho tới bây giờ luyện thể thập trọng chỉ là người ta truyền lại, không có khả năng thành công, cho dù ngươi là kỳ tài khó gặp suốt trăm năm của tông ta. Hạng người tu tiên như chúng ta chỉ cần thân thể khoảng thất trọng đã có thể dẫn khí nhập tể, ngươi có căn cơ cửu trọng vạn người khó có được, hà cớ phải theo đuổi thập trọng hư vô mờ mịt kia?

Một lão giả truyền đến tiếng thở dài nhưng không rõ dung mạo.

Ngoại trừ thiếu niên, toàn bộ sự vật khác trong gian phòng đều có vẻ không rõ.

– Đây là nguyện vọng trước khi phụ thân lâm chung, nhà ta truyền lại Long Xà Cửu Biến, có hi vọng đột phát luyện thể thập trọng, mở ra cánh cửa của Viễn Cổ thể tu.

– Luyện thể thập trọng thì thế nào, thể tu trên thế giới này là chức nghiệp vô dụng và gian khổ nhất.

– Quyết không buông bỏ!

Thanh âm của thiếu niên vô cùng quật cường.

– Ai, đáng tiếc cho thiên phú tuyệt hảo của ngươi…

Lão giả thở dài một tiếng, dường như hiểu rõ không có cách nào thay đổi suy nghĩ của đồ nhi.

Ánh mắt thiếu niên trong suốt, khuôn mặt kiên định, chậm rãi đứng dậy nhắm hai mắt lại, hô hấp bằng một tiết tấu kỳ lạ mà ngắn dài khác nhau.

Thân thể và tứ chi hắn lúc nghiêng ngả, lúc vặn vẹo thể hiện ra đủ các loại động tác và tư thế quái dị khó có thể tưởng tượng, trong đó một vài động tác vượt qua thừa nhận của xương cốt con người.

Động tác của thiếu niên ngày càng chậm, phảng phất trở thành trung tâm không gian, mỗi một cử động đều khiến không gian biến ảo, các vì sao trên trời như xoay quanh hắn.

– Đây là ta ở kiếp trước, không đến mười sáu tuổi đạt được luyện thể cửu trọng sao? Vậy cũng quá đáng sợ!

Từ Huyền kinh nghi bất định, trong mắt lộ vài phần hoảng sợ.

Cùng lúc đó, ký ức và cảm ngộ của thiếu niên kiếp trước kia như thủy triều dũng mãnh tiến nhập vào đầu hắn…

Luyện thể cửu trọng.

Đã là đỉnh phong của phàm sĩ luyện thể.

Đối với Từ Huyền mà nói, đây là cảnh giới mà hắn không cách nào theo đuổi kịp, cho dù Từ Đại Hổ hoành hành một phương trong thôn cũng chỉ có tu vi luyện thể tứ trọng mà thôi/

Phóng mắt nhìn khắp hai nghìn người của Dương Mẫu thôn. Từ Huyền cũng chưa từng nghe nói có ai đạt đến cấp bậc luyện thể cửu trọng.

Thế nhưng chính mình kiếp trước, lấy tuổi tác chưa đến mười sáu đã đạt được luyện thể cửu trọng. Thậm chí tùy thời còn có thể bước chân vào hàng ngũ tiên sĩ mà vô số phàm sĩ ngưỡng vọng.

Tất cả mọi người trên con đường tu hành đểu phải luyện thể vững chắc.

Vì vậy, phàm là sinh linh dừng lại tại cửu trọng đều gọi là phàm sĩ, tục gọi là phàm nhân.

Nếu có thiên phú, vượt qua cực hạn của luyện thể kỳ, bước vào Luyện Khí kỳ huyền diệu nhập thánh mới thành Luyện Khí tiên sĩ cao cao tại thượng.

Nghe đồn, Luyện Khí tiên sĩ nắm giữ thần thông vượt qua tưởng tượng của con người, sở hữu khả năng quỷ thần khó lường. Đạt dến bước đó, luyện thể phàm sĩ bình thường trước mặt bọn họ bị tiêu diệt giống như con kiến hôi.

Chỉ là người đạt được Luyện Khí tiên sĩ không một ai không phải thiên chi kiêu tử, ngàn năm có một.

Lúc này Từ Huyền đang tiếp thu ký ức kiếp trước của chính mình, trong lòng nhấc lên sóng lớn, so với kiếp trước, hắn đồng dạng mười sáu tuổi nhưng tu vi lại chỉ có luyện thể nhất trọng.

Quả thực là khác nhau một trời một vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK