Một người cưỡi ngựa đi giữa rừng cây tiến đến gần doanh trại Lãnh Bắc. Tốp binh lính tuần tra phát hiện có kẻ đến gần doanh trại liền tiến đến ngăn cản, lệnh của phó tướng quân là giết sạch những kẻ đi vào khu vực này. Không cần hỏi han gì cả nhóm đã tiến đến tấn công. Người kia nheo mắt, cũng không cần giải thích mà tuốt kiếm đánh trả quyết liệt như trong người đã mang sẵn cơn nóng giận từ trước. Người kia ra tay rất quyết đoán và mạnh bạo, đám binh lính cũng nao núng vì sự hung tợn của hắn. Hắn đảo người chém một tên lính đứt đôi, đúng lúc sợi dây đeo trên cổ bung ra khỏi ngực áo để lộ một huy hiệu hình tròn khắc nổi một bông hoa tuyết. Binh lính Lãnh Bắc nhìn thấy liền gọi nhau dừng tay lại vì chỉ có tướng quân của Lãnh Bắc mới có thứ đó trong người. Những người kia nghe thấy thì lùi lại không tấn công nữa. Người mới đến vẫn chưa hạ cơn nóng giận, lưỡi kiếm đang kề cổ một tên lính lúc này đã run rẩy đầu hàng.
- Tiếp đón tướng quân của các ngươi cũng long trọng quá rồi đó!
Người đó thẳng tay chém rơi đầu tên lính, phần thân ngã rạp xuống khiến đám lính còn lại kinh hãi liền quỳ phục xuống xin tha. Tướng quân mới đến của họ đưa tay quệt mồ hôi trên trán rồi chống hông thở mạnh, sau đó chỉ tay về phía họ ra lệnh:
- Đưa ta vào doanh trại!
Đám binh lính khúm núm đứng lên, chờ tướng quân đi trước rồi theo sau. Một tên chạy thật nhanh về trước để báo tin cho phó tướng quân và các thống lĩnh ra tiếp đón tướng quân Khách Phiêng Tố đã đến tiếp quản đoàn quân.
Đòong Nhữ Ô nghe tên lính báo lại chuyện xảy ra trong trong rừng thì có chút lo lắng, gấp rút ra tiếp đón Khách Phiêng Tố. Họ gặp mặt nhau ở Vương Đô không ít lần nhưng Khách Phiêng Tố chủ yếu làm những nhiệm vụ đặc biệt do vua A Man Khắc giao phó nên người này khá bí ẩn, ít ai tiếp cận được hay có thông tin gì nhiều về hắn chỉ biết hắn đã có vợ đồng thời là phụ tá đắc lực của hắn trong các nhiệm vụ ngầm. Lần này Khách Phiêng Tố nhận chỉ thị đến tiếp quản đoàn quân có lẽ do tính chất quan trọng của trận đánh. Việc hắn xuất hiện một mình không mang theo hộ vệ nào lại cho thấy sự nguy hiểm và thành thục của hắn.
- Kính chào tướng quân! Chuyện lúc nãy là do hiểu lầm xin tướng quân tha tội cho bọn chúng.
Đòong Nhữ Ô cúi chào Khách Phiêng Tố khi hắn đi đến cổng vào doanh trại. Khách Phiêng Tố xua tay nói:
- Không sao! Bố trí tuần tra và phản ứng rất tốt.
Khách Phiêng Tố khoan thai đi vào, có vẻ chuyện vì hiểu lầm mà hắn ra tay giết binh lính của mình không có gì to tát dù ngay từ đầu chỉ cần hắn đưa huy hiệu ra thì đã không có trận đánh đó. Đòong Nhữ Ô cười gượng gạo theo sau Khách Phiêng Tố, việc hắn cần làm lúc này là chuyển giao mọi hoạt động và thông tin của đoàn quân cho tướng quân mới đến tiếp quản.
Tướng quân mới đến nhưng có vẻ tình hình trong quân nắm rất rõ, không mất nhiều thời gian để hiểu hết cục diện hiện tại. Trước đó do A Man Vãng bị giết nên dù đã nhanh chóng ổn định lại tình hình nhưng cũng mất một ít thời gian chờ chỉ thị và đoàn quân bị chậm nhiều ngày. Khách Phiêng Tố đi lại quanh địa đồ quan sát nhận thấy trận đánh trước mắt sẽ là trực diện, hơn thua nhau về số lượng binh lính và cách tấn công. Quân lực Hoa Nam đang bị phân tán ở ba điểm trọng yếu nên để thắng trận này sẽ dồn lực lượng lẻ tẻ từ các nơi khác đến, nếu Hoa Nam thua trận thì quân Lãnh Bắc không còn trở ngại gì trên đường tiến đến Cấm Thành. Dù những kế hoạch phụ đều không mang lại chiến thắng nhanh chóng nhưng cũng đã khiến Hoa Nam lung lạc đi nhiều. Khách Phiêng Tố nhìn trên địa đồ thấy một khu rừng lớn phía trước thành Mãnh, bao quanh hai phía là những ngọn núi cao, ánh mắt của hắn có vẻ trầm ngâm.
- Khu rừng này nằm giữa hai dãy núi, nếu không cẩn thận rất dễ bị mai phục. Phải cử trinh sát đi kiểm tra thực địa khu vực này trước khi tiến quân vào. Nơi cuối cùng đóng quân phải cách khu rừng này ít nhất mười dặm để tránh bị tập kích, mùa này đang là mùa mưa nếu quân Hoa Nam lợi dụng lúc mưa to mà hành quân xuyên rừng phía ta sẽ khó phát hiện được. Hơn nữa, lộ trình đi không được dừng đêm trong rừng này nên sẽ lập tức tấn công ngay sau điểm dừng chân trước đó. Lần này vua cho phép toàn lực công phá thành và tiêu diệt hoàng tử Hoa Nam nên có nghiền nát tòa thành đó cũng không sao.
- Lần này hoàng tử Hoa Nam không biết sẽ lại trốn đi đâu nữa, trận ở thành Tây trước đó thật chóng vánh.
Đòong Nhữ Ô nhắc lại trận đánh trước đó khi mà hoàng tử Hoa Nam đánh nửa trận đã rút lui chạy về thành Mãnh. Khách Phiêng Tố khẽ cười rồi gõ gõ ngón tay lên vị trí thành Mãnh nói:
- Hắn sẽ không đi đâu được nữa, nơi này sẽ là điểm cuối, trận đánh này sẽ quyết định thắng thua. Vua của chúng ta sẽ tấn công vào cửa sông Tu Miêng ngay sau đó, Xơng Ngỵ sẽ không kịp đưa quân sang tiếp viện. Hai trận này dù thế nào hắn cũng sẽ bại ít nhất một trận, và bại trong trận nào Hoa Nam cũng sẽ thua.
*
Tin báo về quân Lãnh Bắc chỉ còn cách thành Mãnh hơn trăm dặm. Trong thành lúc này dân chúng cũng bắt đầu lo lắng, phố xá thưa dần, ai cũng tranh thủ về nhà nên những khu chợ không còn tấp nập như những ngày trước đó. Trên đường rầm rập tiếng bước chân của các đoàn quân ra vào thành. Tình hình trong quân doanh càng căng thẳng hơn, hoàng tử Xơng Ngỵ suốt ngày gần như bị nhốt trong phòng nghị sự nhận tin tức từ khắp nơi đưa về. Các đội tuần tra ngoài thành đã vài lần chạm trán với các nhóm trinh sát phía Lãnh Bắc, cho thấy tướng quân mới đến của họ không dễ đối phó.
- Thưa hoàng tử, có thư báo từ miền nam của tướng quân Phương Cô và bờ đông của tướng quân Bổi Tường vừa đưa đến.
Liu Thạc vào phòng nghị sự trình thư báo cho hoàng tử. Xơng Ngỵ liếc nhìn nhanh hai mẩu thư và đưa tay đón lấy, đã nhiều ngày qua đây là hai mẫu thư người đang chờ đợi nhất. Xơng Ngỵ đọc thư, vẻ mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc ra ngoài nhưng ánh mắt gợn lên từng đợt sóng ngầm.
- Thưa hoàng tử! Quận chúa Y La đã thắng nhưng Ngạn Tây đang bị khủng hoảng vì thiếu lương thực, trong hoàn cảnh này có lẽ quận chúa không thể giúp được gì.
Xơng Ngỵ nhoẻn miệng cười, khẽ lắc đầu nói:
- Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ cần Ngạn Tây trong cuộc chiến này. Chuyện quận chúa Y La còn sống không nằm trong kế hoạch tác chiến của ta mà là kế hoạch của kẻ khác. Giúp đỡ nàng ấy là vì tình bạn trước đó chứ không có mục đích gì khác, nếu có thì cũng chỉ vì cái này mà thôi.
Xơng Ngỵ cầm mẩu thư báo do Phương Cô gửi đến đưa lên. Liu Thạc nhìn mẩu giấy rồi chớp mắt mấy lần như thể làm như thế sẽ khiến hắn hiểu ra vấn đề nhưng cuối cùng vẫn không biết đó là gì.
- Vậy viện quân của chúng ta sẽ có từ đâu?
- Từ phía đông.
Liu Thạc có phần ngỡ ngàng vì thế giới ai cũng biết Ưng Đông không tham gia chiến tranh nếu không có lợi ích thực tế. Hắn e ngại hoàng tử của hắn vì muốn thắng mà âm thầm giao ước với Chúa đảo điều kiện gì đó, như vậy sẽ làm trái với ý chí của Hoa Nam. Liu Thạc khẽ lắc đầu xua đi ý nghĩ nghi ngờ hoàng tử, vì tin rằng Xơng Ngỵ sẽ không làm như vậy, chắc chắn hoàng tử của hắn có cách khiến cho Chúa đảo phải tham chiến. Xơng Ngỵ bật cười nhìn dáng vẻ Liu Thạc lúc này, đưa mẩu giấy lên ngọn lửa đốt đi rồi nói tiếp:
- Muốn biết trong đây là gì thì phải thắng trận này. Những ngày sắp tới sẽ rất căng thẳng. Ngươi hãy đi tập trung tất cả Hắc Liên lại, ta có nhiệm vụ quan trọng cho họ.
Liu Thạc cúi đầu nhận lệnh rồi chuẩn bị rời đi. Xơng Ngỵ nhìn vào vô định, ngập ngừng nói:
- Gọi cả Kha Lang và Mộc Ang... việc này ta cần họ giúp.
- Dạ!
Liu Thạc không thắc mắc gì nhiều chỉ nhận lệnh và đi ra ngoài. Hắn từ sau cuộc ám sát ở doanh trại quân Lãnh Bắc đã không còn nghi ngờ khả năng của hai người kia nữa mà còn có phần nể phục. Nếu có họ tham gia trong nhiệm vụ sắp tới cũng tốt, họ có thể giúp đỡ được rất nhiều, trong Hắc Liên Đội Liu Thạc chưa từng thấy ai ưu tú như họ.
Thang Bâng bước vào sau khi Liu Thạc vừa đi khỏi. Hắn cúi đầu chào hoàng tử, vẻ mặt căng thẳng báo:
- Thưa hoàng tử! Việc đã hoàn tất, chỉ cần để lại một đội khởi động còn lại có thể rút lui về thành tránh trinh sát phía Lãnh Bắc đang đến gần sẽ phát hiện.
- Ta cũng đang nghĩ đến vấn đề này. Ngươi hãy sắp xếp một đội năm trăm người ở lại để khởi động, còn lại rút về thành ngay trong đêm. Lúc này dân chúng ít ra ngoài, họ sẽ chỉ nghĩ ta đang tập trung quân lực từ các nơi về mà không nghĩ ngợi gì nhiều, như vậy thông tin sẽ không bị lộ ra ngoài. Tướng quân của Lãnh Bắc không phải đơn giản, người này nhìn ra rừng Lạt có nhiều nguy cơ vì vậy chúng ta phải hết sức cẩn thận. Hắn có thể cho rằng phía ta sẽ chọn mai phục trong rừng và sẽ cử trinh sát đi thăm dò. Những gì trinh sát của họ nên thấy thì cứ để họ thấy, những gì không được thấy phải giấu thật kín. Việc cảnh giới này ta sẽ đích thân sắp xếp. Ngươi cùng Ư Bàng phối hợp duyệt quân, cũng sắp phải ra thành tiếp chiến rồi.
- Dạ thần đã rõ!
Thang Bâng rời đi thì Liu Thạc lại chạy vào báo đã tập hợp lực lượng Hắc Liên Đội có cả Kha Lang và Mộc Ang. Xơng Ngỵ lệnh cho cả ba người vào trong nên Liu Thạc đi ra gọi hai người kia. Khi ba người vào thì Xơng Ngỵ đang đứng bên địa đồ, thấy họ vào hoàng tử khoác tay gọi họ đến gần. Khi bốn người cùng nhìn vào địa đồ thì Xơng Ngỵ chỉ tay vào hai dãy núi hai bên cánh rừng Lạt và ôn tồn nói:
- Ta cần hai đội tinh nhuệ canh gác ở hai vị trí lưng chừng của cả hai ngọn núi này. Trinh sát Lãnh Bắc sẽ sớm đến thăm dò những vị trí này. Nếu chúng chỉ đi lòng vòng từ độ cao này trở xuống thì không sao nhưng tuyệt đối không cho kẻ nào vượt qua độ cao này mà sống sót trở lại. Nhiệm vụ canh giữ này sẽ kéo dài đến ngày tiếp chiến trực diện và ta chỉ có thể giao cho các người.
Mộc Ang không quan tâm lắm đến mưu kế thâm sâu trong đó, nàng chỉ đơn giản sẽ làm nhiệm vụ do Xơng Ngỵ giao. Liu Thạc đã hiểu kế hoạch của hoàng tử nên không thắc mắc gì. Kha Lang trong lòng có vẻ nghi ngại vì lúc này hoàng tử không nhắc gì đến mấy con hổ dữ trên núi kia mà lại cử một tốp ít người lên đó trong khi xung quanh đã lập rất nhiều chốt chặn từ trước và lại canh giữ ở cả hai ngọn núi. Kha Lang đoán ngầm hoàng tử không thể lại bỏ qua nhiều chi tiết cơ bản như vậy nên cũng không nói gì vì muốn chờ xem thực tế là như thế nào.
Xơng Ngỵ hiểu rõ những thắc mắc mà Kha Lang và Mộc Ang có thể nghĩ đến. Người không vội giải thích vì ngay sau đó đã lệnh họ chuẩn bị lên đường ngay trong lúc giữa đêm này. Nếu lúc trước hoàng tử luôn muốn kéo dài thời gian thì lúc này mọi việc lại trở nên gấp rút vô cùng.
- Các người mau về chuẩn bị! Ta sẽ đợi các người ở ngoài cổng quân doanh để đến đó bố trí vị trí cho mỗi đội. Lần này Kha Lang và Mộc Ang sẽ chỉ huy một đội, Liu Thạc sẽ chỉ huy đội còn lại ở hai phía ngọn núi.
Cả ba người kia đều gật đầu không hỏi han gì thêm. Mộc Ang chưa hình dung ra việc chỉ huy một nhóm người sẽ như thế nào nhưng đã có Kha Lang giúp nàng làm việc đó rồi nên không phải lo lắng.
*
Lúc này đã là giữa đêm nhưng cổng thành vẫn còn mở và binh lính không biết từ đâu vẫn từng tốp đang di chuyển vào trong thành. Nhóm người của hoàng tử đi qua cổng và phi ngựa nhanh về phía khu rừng. Mộc Ang nghe thấy tiếng nhiều tốp người ở lưng chừng ngọn núi phía bên trái có vẻ họ đang đi xuống núi. Nàng không hiểu vì sao lại có nhiều binh lính xuất hiện và di chuyển từ trên núi xuống như vậy. Xơng Ngỵ ra hiệu cho đoàn người dừng lại. Theo kế hoạch từ điểm này họ sẽ chia thành hai đội và di chuyển lên trên núi đến các vị trí đã định sẵn và canh gác không cho phép một ai lên núi. Liu Thạc có vẻ hiểu rõ mọi chuyện nên nhanh chóng cùng đội của mình rẽ về phía ngọn núi bên phải. Xơng Ngỵ đi cùng Kha Lang và Mộc Ang lên ngọn núi phía bên trái. Đi đến chỗ con đường mòn uốn quanh sườn núi dẫn lên cao, binh lính từng tốp vẫn đang di chuyển xuống núi. Kha Lang ngạc nhiên khi nhìn thấy việc đang xảy ra trước mắt, nhìn sang Xơng Ngỵ tìm kiếm câu trả lời. Xơng Ngỵ nhìn Kha Lang, vừa định nói gì đó thì Thang Bâng xuất hiện chạy đến bên cạnh hoàng tử đang ngồi trên lưng ngựa hành lễ chào.
- Tình hình trên núi thế nào?
- Thưa hoàng tử! Các lối lên có thể dùng được đã bị phá huỷ chỉ còn lại con đường này có thể dùng để lên xuống núi. Các chốt canh cũng đã dở bỏ gần hết còn lại ba chốt canh men theo con đường này. Đêm mai sẽ có một chuyến tiếp tế lương thực sau cùng lên núi. Sau đó sẽ phong tỏa tất cả mọi việc lưu thông lên xuống núi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
- Tốt! Đội cảnh giới sẽ đến tiếp quản các chốt canh ngay bây giờ. Ta sẽ đưa họ lên đó.
- Hoàng tử có cần thần bố trí thêm người bảo vệ khi ngài xuống núi không?
- Không cần! Cử một nhóm chờ ta ở đây là được.
- Dạ!
Xơng Ngỵ khoác tay ra hiệu cho nhóm người bên cạnh đi tiếp lên trên núi. Kha Lang cho ngựa đi nhanh một chút đến ngang tầm với hoàng tử vì câu chuyện chưa được bắt đầu trước đó. Xơng Ngỵ hiểu ý nên cũng không vòng vo mà nói:
- Một lát ta sẽ các người xem thứ mà ta đã chuẩn bị. Cánh quân từ Cấm Thành theo ta đến đây đã dừng chân trên ngọn núi này. Bao đêm ta không thể yên giấc cũng là vì chuyện này.
- Trên ngọn núi này hẳn đang có một bí mật rất lớn ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch đánh bại Lãnh Bắc sắp tới.
Xơng Ngỵ gật đầu khi nghe Kha Lang nói. Chốt canh gác đầu tiên xuất hiện, binh lính vẫn còn di chuyển xuống núi rất đông. Kha Lang chia đội của mình thành ba nhóm tương ứng với ba chốt canh, mỗi nhóm tại mỗi chốt canh lại chia thành ba nhóm nhỏ, việc tuần tra sẽ luân phiên xen kẽ nhau đi dọc theo tuyến đường này vào những khung giờ nhất định, giờ tuần tra của mỗi chốt cũng xen kẽ nhau để tuyến đường lúc nào cũng được giám sát chặt chẽ. Khi họ đến chốt canh cuối cùng thì những tốp binh lính cuối cùng đang chuẩn bị rời đi. Lính canh trong mỗi chốt cũng được lệnh xuống núi tập trung trong quân doanh, đưa vị trí lại cho các đội cảnh giới mới được lập. Con đường mòn này trải dài theo triền dốc dẫn lên một khu rừng ở lưng chừng hai phần ba độ cao ngọn núi, một bên là vách núi, một bên là bờ dốc bao phủ bởi nhiều tầng cây cối. Các chốt canh cũng trải dài từ thấp lên cao, vị trí cao nhất là nơi con đường mòn thu hẹp hơn dẫn lối vào rừng. Kha Lang quan sát hoàn cảnh xung quanh trong khi Mộc Ang đứng tần ngần một chỗ, cả đêm nàng đều im lặng không nhiều lời như bận phải suy nghĩ về điều gì đó. Mộc Ang chỉ đang tập trung lắng nghe những âm thanh lạ từ phía khu rừng, ngọn núi này khắp nơi đều có người, số người ở trên đó còn đông hơn nhiều so với đội cảnh giới của họ lúc này. Xơng Ngỵ đứng gần đó nhìn về lối đi hẹp bị cây rừng che khuất chờ đợi. Mộc Ang đã nghe được tiếng bước chân từ đó vọng lại, không lâu sau thì Ư Bàng xuất hiện cùng một nhóm binh lính. Nhìn thấy hoàng tử và những người bên cạnh, Ư Bàng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên liền đến hành lễ chào hoàng tử.
- Các ngươi chờ ta một chút!
Xơng Ngỵ nói với Ư Bàng rồi đi đến gần chỗ Kha Lang. Lúc này Kha Lang đang ngồi trên một tảng đá trước cửa căn chòi được dựng lên làm chốt canh đồng thời là nơi ở của họ trong những ngày tới. Kha Lang đứng dậy khi thấy Xơng Ngỵ đi về phía mình.
- Ngày mai sẽ có một chuyến lương thực cuối cùng lên núi, hãy đưa nó lên trên kia an toàn. Bí mật của ta giờ giao lại cho hai người canh giữ. Lúc trước ta chỉ nói không tha cho những ai tìm cách lên núi nhưng còn một điều nữa là với những ai muốn xuống núi cũng không được tha. Khi nào trong thành nổi trống thì lập tức rời khỏi, các chốt canh này sẽ không còn an toàn nữa.
- Đưa lương thực lên trên kia sao?
Kha Lang ngoái đầu nhìn lên phía trên vách núi, không thấy gì ngoài màn đêm. Xơng Ngỵ ngước mắt nhìn theo rồi gật đầu.
- Khi ngươi lên đó sẽ hiểu vì sao đối với ta nơi này quan trọng như vậy.
- Ngọn núi bên kia cũng vậy à?
Xơng Ngỵ trên môi thoáng hiện một nụ cười quay sang nhìn Kha Lang rồi khẽ lắc đầu.
- Tất cả hãy cẩn thận!
- Hoàng tử cũng phải cẩn thận! Chúng ta sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Xơng Ngỵ đưa tay vỗ vỗ lên vai Kha Lang vẻ cảm kích. Mộc Ang đứng cạnh Kha Lang nhìn theo đoàn binh lính hộ tống hoàng tử xuống núi. Trời lại bắt đầu lất phất mưa. Xơng Ngỵ nhìn lên, xoè bàn tay ra hứng những giọt mưa đầu tiên, tiếng nói thật khẽ lướt qua môi và tan vào không gian như không có.
“Mưa thật tốt!”
Mộc Ang ngồi trong căn nhà nhỏ bên đống lửa khi ngoài trời mưa đã nặng hạt. Tuần canh của họ đã bắt đầu ngay từ lúc hoàng tử rời đi. Kha Lang đảm nhận lượt tuần tra đầu tiên cùng một vài người khác. Mộc Ang cùng những người còn lại chờ đến phiên tuần của mình. Những người kia tranh thủ nghỉ ngơi, họ ngồi tựa lưng vào vách gỗ hoặc chỗ cửa ra vào chỉ có Mộc Ang là trong lòng không yên nhưng không thể nói với ai về những âm thanh nàng nghe thấy từ phía khu rừng trên cao kia. Kha Lang đi tuần rất lâu mãi đến khi cơn mưa ngớt mới quay về. Hắn cố ý kéo dài thời gian đến khi tạnh mưa mới về đổi phiên cho Mộc Ang vì không muốn nàng vất vả. Hoàng tử đưa họ lên đây thật ra là để giảm nguy hiểm cho họ khi cuộc chiến đến. Trinh sát phía Lãnh Bắc dù lo sợ có mai phục thì ở độ cao này sẽ không ai bố trí quân lực vì đã không thể quan sát được phía dưới núi và di chuyển lên xuống rất không thuận lợi. Điều đáng quan tâm hơn là canh giữ bí mật lớn của hoàng tử trên núi này và đảm bảo khi thời khắc đến mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch. Bí mật của hoàng tử đang nằm ngay phía trên cao sau lưng họ, sớm muộn thì họ cũng sẽ biết. Kha Lang cũng khó tò mò muốn biết rốt cuộc Xơng Ngỵ đã dùng cánh quân của mình làm nên thứ gì nhưng phải chờ đến hôm sau khi lương thực được chuyển đến thì họ mới có thể lên trên kia.