Một hộ vệ hớt hải chạy vào báo tin. Xơng Lư nằm trên giường uể oải chờ tin tốt.
- Thưa trưởng hoàng tử, những người được phái đi đêm qua đã bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại vài người trốn thoát được.
- Nói cái gì? Chỉ còn vài người? Trong biệt phủ lúc đó còn bao nhiêu người có thể chiến đấu?
Xơng Lư ôm bụng ngồi dậy, trừng mắt nhìn tên hộ vệ đang quỳ.
- Dạ... bốn người... kể cả thứ hoàng tử.
Tên hộ vệ ấp úng.
- Ngươi định nói với ta là ba người bọn chúng đã tiêu diệt lực lượng của ta?
- Gần như là vậy thưa hoàng tử! Hộ vệ tiếp viện đã đến giải cứu sau đó khi lực lượng đã bị ba người kia hạ hơn một nửa.
- Vậy ta nên khen bọn chúng tài ba hay nên trách các ngươi vô dụng đây hả? Một đám người đấu với ba người suốt đêm mà vẫn thua. Nuôi các ngươi thật là phí của. Cút! Cút ra ngoài cho ta! Cút!
Xơng Lư dùng hết sức la hét rồi ngã vật ra giường, mồ hôi túa ra. Tên hộ vệ hoảng sợ bò ra ngoài.
“Tại sao chỉ có một người mà ta giết mãi vẫn không chết?”
Xơng Lư nằm trên giường như một cái xác. Mắt mở to nhìn lên trần vào một điểm cố định, đôi mày run run, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên trong đời người nảy sinh ý định giết chết em trai của mình. Tất cả những lần hạ lệnh ám sát, Xơng Lư đã không thể nhớ nổi nhưng chuyện năm đó chưa bao giờ phai nhạt trong ký ức của người.
*
Đó là buổi tiệc đón năm mới ở Hoa Nam mười năm trước. Xơng Lư lúc đó vừa tròn chín tuổi, Xơng Ngỵ sáu tuổi. Xơng Lư đã ý thức được tầm quan trọng của đế quyền nên lúc nào cũng cư xử rất chuẩn mực để tạo niềm tin cho vua Hoa Nam. Còn thứ hoàng tử dẫu chăm học nhưng lại ham chơi, hay chạy đến chỗ trưởng hoàng tử rủ người chơi cùng. Hôm đó trong cung tuỳ tùng tất bật chuẩn bị tiệc cho nhà vua tiếp đón triều thần. Ngoài hoa viên vắng vẻ nên trưởng hoàng tử ra đó đọc sách, cho tuỳ tùng canh chừng ở xa. Xơng Ngỵ xuất hiện mặt mày hí hửng không dẫn theo tuỳ tùng bên cạnh, đoán biết là lại lẻn ra ngoài. Thấy trưởng hoàng tử đang ở đó thì lại nằng nặc đòi chơi trốn tìm. Xơng Lư từ chối không đoái hoài đến đứa em trai nhỏ tuổi ham chơi bên cạnh mà chỉ chuyên tâm đọc sách.
- Anh đang đọc gì vậy? Sao lại không chịu chơi với em?
- Đọc về các vị vua của Hoa Nam.
- À, sách này em cũng có đọc qua. Anh nói xem sau này cha sẽ cho ai làm vua?
Xơng Lư dừng đọc sách, nhìn cậu bé sáu tuổi đang tròn xoe mắt nhìn mình, rồi như suy nghĩ về điều gì đó. Một lúc sau, Xơng Lư đồng ý chơi trốn tìm với Xơng Ngỵ. Thứ hoàng tử cười tít mắt reo mừng, rồi hai đứa trẻ người trốn người tìm trong hoa viên rộng lớn. Được vài lượt thì đến lượt Xơng Ngỵ đi trốn, lần này cậu bé quyết định trốn bên bờ hồ chỗ có một tảng đá nhô lên, chỉ cần ngồi khom lưng là người khác khó phát hiện ra. Đang ngồi chờ Xơng Lư tìm mình, Xơng Ngỵ nhìn thấy một đàn cá nhỏ đang nổi lên mặt nước gần bờ, cậu quay lại nhìn xuống hồ chăm chú rồi bất chợt lại bị té vào hồ nước.
Xơng Lư đứng trên bờ, mặt hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, chưa biết làm gì thì bờ bên kia có hộ vệ chạy đến nhảy xuống hồ cứu thứ hoàng tử lên. Lúc được đưa lên bờ, Xơng Ngỵ có vẻ đã bị sặc nước nhưng chưa ngất đi. Cậu nhìn Xơng Lư rồi nói:
- Em sẽ bảo vệ anh trai!
Xơng Lư vẫn chưa bình tỉnh lại. Tuỳ tùng chạy đến đưa người về cung trước nhưng Xơng Lư quyết chạy đến phòng của thứ hoàng tử.
“Ta đang chơi cùng với nó một mình, nếu nó nói gì không đúng sẽ bị cha trách phạt! Nó bảo sẽ bảo vệ ta, nó biết sẽ liên lụy ta sao? Ta phải đến đó xem sao.”
*
Lang y kéo đến phòng thứ hoàng tử. Tùy tùng ra vào liên tục, ai cũng mặt mày căng thẳng, lo sợ. Hoàng hậu ngồi cạnh giường trông coi tuỳ tùng chăm sóc và lang y xem xét tình trạng của Xơng Ngỵ. Xơng Lư đứng nép bên cửa phía ngoài điện nhìn vào, tâm trạng lo lắng không yên. Vừa lúc vua Hoa Nam đang đi nhanh đến đó, lúc ngang qua cửa thấy Xơng Lư thì nhìn xuống với một vẻ mặt lạnh lùng khiến Xơng Lư điếng người.
“Ngươi không được nói bậy bạ gì đó nhé!”
Bên trong phòng có vẻ Xơng Ngỵ đã tỉnh, ho vài tiếng rồi mở mắt ra nhìn xung quanh. Hoàng hậu vui mừng bật khóc, đến bên giường nắm tay, sờ trán thứ hoàng tử. Vua Hoa Nam đứng bên giường có vẻ muốn nói gì đó nên xua tay cho tuỳ tùng và lang y lui ra trước. Đám người lục tục kéo ra ngoài. Xơng Lư vẫn đứng nép bên cửa không rời đi vì sợ Xơng Ngỵ sẽ nói gì bất lợi cho mình.
- Lúc nãy con và anh trai đùa giỡn bên hồ, do bất cẩn nên con đã bị té xuống nước thưa cha!
Xơng Ngỵ nói trước khi vua Hoa Nam lên tiếng.
“Ngươi điên rồi! Lúc đó ngươi đang nấp ở đó một mình mà!”
Xơng Lư tức tối khi nghe Xơng Ngỵ nói.
- Lúc đó trưởng hoàng tử đang giỡn cùng con à?
Vua Hoa Nam hỏi một lần nữa.
- Dạ phải! Anh ấy đã ở bên cạnh con suốt thời gian đó.
Xơng Ngỵ quả quyết.
- Thôi được! Ta sẽ phạt trưởng hoàng tử vì tội ra ngoài mà không để tuỳ tùng ở gần, suýt nữa là không kịp cứu thứ hoàng tử.
Vua Hoa Nam trầm ngâm. Xơng Ngỵ không nói gì thêm, tỏ vẻ mệt và muốn nghỉ ngơi.
Xơng Lư ngồi sụp xuống bên ngoài điện, không tin được những gì vừa nghe thấy. Có tiếng bước chân ra ngoài cửa, Xơng Lư ngước lên thì thấy vẻ mặt sa sầm của vua Hoa Nam đang nhìn mình.
- Con bị oan! Lúc đó em ấy ngồi đó một mình. Con đi tìm em ấy, khi đến nơi thì em ấy đã ngã xuống nước rồi. Xin cha hãy tin con!
Xơng Lư khóc nức nở phân bua, quỳ thụp xuống, hai tay níu lấy vạt áo vua Hoa Nam.
- Trưởng hoàng tử về phòng đóng cửa lại tự ngẫm những việc đã làm. Chưa đủ một tháng chưa được ra ngoài!
Nói xong, vua Hoa Nam kéo vạt áo khỏi tay Xơng Lư rồi quay lưng đi thẳng, mặc cho cậu bé đang quỳ trên nền đá khóc tức tưởi.
Bữa tiệc mừng năm mới vẫn được tiến hành, trong ngoài cung trang trí đầy hoa tươi, đèn nến thắp sáng khắp các điện. Quan lại ra vào tấp nập, mang hoa, mang quà vào chúc tụng nhà vua cùng hoàng tộc. Tiếng đàn tiếng hát vọng ra từ Hoa Nam Chính Điện gần như suốt đêm, mọi người cười nói vui vẻ, chúc tụng nhau.
Cách đó không xa ở Bắc biệt điện, thứ hoàng tử đã ngủ say vì mệt sau trận đuối nước, tuỳ tùng đứng hầu bên cạnh, hộ vệ canh gác bên ngoài. Trưởng hoàng tử đang ngồi cuộn mình trong bóng tối ở phòng riêng, không còn khóc nữa nhưng nỗi uất ức vừa rồi đã biến thành nỗi căm ghét.
“Cách đây không lâu ngươi đã được sắc phong làm hoàng tử nối ngôi, bây giờ còn bốn tháng nữa là trở thành vua. Còn ta từ một trưởng hoàng tử đầy triển vọng đã bị cha không đối hoài tới nữa, không cho ta cơ hội được làm vua, càng không cho ta biết ta thua ngươi ở chỗ nào. Ngươi có mẹ hậu thuẫn, cộng với chuyện xảy ra năm đó, ngươi không cần làm gì cũng được cho cả giang sơn. Ta nhọc lòng, tốn bao tâm sức cũng bằng không. Thử hỏi nếu ngươi không chết đi thì làm sao ta hả dạ được? Làm sao ta có thể làm vua được? Vị trí đó đúng ra phải là của ta ngay từ đầu!”
*
Lang y theo lệnh vua Hoa Nam kéo đến đứng chờ bên ngoài biệt phủ đông đúc để xin vào xem bệnh tình cho thứ hoàng tử. Cửa chính biệt phủ vẫn đóng chặt, hộ vệ canh cửa không trả lời bất cứ điều gì với đám lang y đang nhăn nhó, lo lắng nếu không được vào chẩn bệnh cho hoàng tử sẽ bị nhà vua trách phạt. Họ rầu rĩ than thở với nhau rồi lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lắc đầu ngao ngán.
Sân trong đã được Hắc Liên Đội dọn sạch, hoa mới đang được đưa vào từ cổng hậu điện để trang trí lại khu vườn, công việc sắp hoàn thành theo lệnh của hoàng tử.
Xơng Ngỵ nằm nghỉ hơn nửa ngày vẫn còn cảm thấy rất mệt. Hy Niêng ra vào chăm sóc cho người. Kha Lang và Mộc Ang đã về phòng riêng nghỉ ngơi.
Hoàng tử đã lệnh khi nào mọi việc hoàn thành mới được mở cửa cho lang y vào nên họ gấp rút hoàn thành và rời khỏi biệt phủ. Xơng Ngỵ cố ngồi dậy rồi đi ra cửa xem xét khi một Hắc Liên đến cửa báo đã hoàn tất nhiệm vụ.
Hồ nước đã thay trong veo, đàn cá nhỏ đang lội gần mặt nước. Các khối đá trang trí xung quanh đã sạch máu, hoa mới được mang đến thay thế, cả khu vườn như chưa hề có sự thay đổi bất thường nào, chưa hề có một loạt những xác chết la liệt ở đây. Xơng Ngỵ gật đầu hài lòng rồi phát tay cho họ lui. Hắc Liên Đội cúi đầu hành lễ rồi nhóm người đến đêm qua ra sau hậu điện leo lên ngựa rời đi, nhóm còn lại vẫn vận y phục hộ vệ ở lại trong phủ.
Nam tuỳ tùng chạy ra cửa chính nói với hộ vệ phía trong có thể mở cửa cho lang y vào. Cửa vừa mở, nhóm người bên ngoài như được giải phóng khỏi nỗi lo, hớn hở kéo nhau đi vào theo sau nam tuỳ tùng. Họ đi qua sảnh chính vào sân trong nơi có một hồ nước trong veo và vườn hoa thơm ngát, ai cũng tấm tắc khen hoàng tử biết thưởng thức. Họ xếp hàng bên ngoài cửa gian phòng có hoàng tử đang nằm. Một lang y đại diện đi vào để xem bệnh tình cho hoàng tử.
Xơng Ngỵ nằm trên giường, khi thấy lang y đi vào thì giơ tay ra hiệu không cần chẩn bệnh. Lang y khựng lại, mặt nhăn nhó khó xử.
- Ta chỉ là uống quá chén một chút nên cảm thấy mệt. Ngươi chỉ cần cho ta vài thứ thuốc giã rượu và trị đau đầu là được. Như vậy là có thể ăn nói với cha rồi phải không?
- Thưa hoàng tử! Dù chỉ uống say nhưng cũng nên để thần xem như thế nào và kê đúng thuốc cho ngài mau khỏe lại.
Lang y nài nỉ.
- Không cần nghiêm trọng như vậy! Ta biết rõ bản thân thế nào mà. Ngươi yên tâm, ta sẽ khỏe nhanh thôi. Ngươi lui ra đi, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi nữa, mang đám người ồn ào kia của ngươi về cung nhanh đi.
Xơng Ngỵ tỏ vẻ khó chịu, xua tay đuổi người đi. Viên lang y thấy vậy cũng không dám nài thêm, nghĩ bụng hoàng tử chỉ là say rượu thì cũng không nên làm ầm ĩ lại không hay nên xin phép lui ra ngoài. Nhóm lang y mở những hộp gỗ mang theo lấy ra vài thang thuốc theo ý thứ hoàng tử rồi trao cho Hy Niêng. Họ đứng bên ngoài ghi ghi chép chép vài thứ văn tự sau đó hành lễ với hoàng tử rồi đi ra, dáng vẻ như vừa trút được một gánh nặng.
*
Công chúa Xơng Nhiêu vừa bước xuống xe ngựa đã chạy đến cửa biệt phủ đòi vào. Hộ vệ gấp gáp lại mở cửa cho nàng. Công chúa chạy vù vào trong tìm anh trai của mình, biệt phủ ít người trở nên náo động bởi tiếng gọi của công chúa.
- Anh trai! Anh trai!
- Thưa công chúa mới đến! Hoàng tử vừa dùng thuốc xong đang nghỉ ngơi trong phòng.
Hy Niêng cúi đầu hành lễ.
- Vậy ta vào thăm anh ấy!
Hy Niêng lại mở cửa, Xơng Nhiêu chạy nhanh vào đến giường nơi Xơng Ngỵ đang nằm. Hy Niêng khép cửa và rời đi.
- Anh trai! Anh đã thấy khoẻ lại chưa? Sao anh bất cẩn vậy? Uống say đến ngã bệnh. Mẹ rất là lo lắng, tới khi lang y đến trình báo là anh không sao thì mới yên lòng. Trước giờ anh đâu có uống nhiều như thế!
Xơng Nhiêu phụng phịu trách móc.
- Do lúc đó ta đang mệt mà lại uống rượu mạnh nên thế. Giờ thì ổn rồi, công chúa nói với mẹ không cần lo lắng.
Xơng Ngỵ ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, thần sắc đã hồng hào lại sau hai ngày nghỉ ngơi tại biệt phủ.
- Anh trai khoẻ lại nhanh vì lễ Thượng Trăng còn vài ngày nữa là tới rồi, anh còn phải đưa em đi chơi trong thành đó, nhớ không?
- Rốt cuộc là công chúa lo cho sức khoẻ của ta hay là lo không ai đưa công chúa ra ngoài chơi?
Xơng Ngỵ vỗ nhẹ lên đầu Xơng Nhiêu.
- Em là lo cho sức khoẻ của anh trước, còn chuyện đi chơi là vì niềm vui cho cả hai chúng ta mà. Hôm đó anh đưa Mộc Ang và Kha Lang cùng đi sẽ đông vui lắm đó.
Xơng Nhiêu hí hửng gợi ý.
- Mà hai người đó dạo này thế nào rồi? Họ vẫn khoẻ chứ?
- Họ đều khoẻ. Em không tự mình chạy đi tìm họ như lúc trước nữa sao?
- Tìm! Lát nữa sẽ tìm. Em còn ở lại dùng bữa tối cùng mọi người nữa mà!
- Vậy em cứ đi đi nhé, anh mệt rồi anh phải nghỉ ngơi đây.
Xơng Ngỵ nằm xuống, xua xua tay.
- Vậy em đi đây! Anh nghỉ ngơi cho mau khỏe nhé!
Nói xong, Xơng Nhiêu lại chạy tót ra ngoài mất hút. Xơng Nhiêu đi qua gian bếp, nghe có tiếng người bên trong có cả giọng nói của Mộc Ang nên đi vào. Nam tuỳ tùng đang phụ trách nấu ăn, Hy Niêng cắt thịt còn Mộc Ang phụ rửa các loại rau. Trong phủ đang có nhiều hộ vệ lưu lại, họ phải nấu ăn cho nhiều người nên khá bận rộn. Mộc Ang ngoài buổi sáng đi dạo ngoài phố khi về đôi lúc sẽ luyện kiếm với Kha Lang, lúc rảnh rỗi không làm gì thì sẽ tìm việc vặt để làm. Hy Niêng không cho nàng làm vì đang là khách trong phủ nhưng nàng nằng nặc muốn làm xem như giết thời gian, nên họ chỉ cho nàng rửa rau mà thôi, mà việc đó là nàng giỏi nhất.
Thấy công chúa đi vào thì hai tuỳ tùng cúi đầu hành lễ. Mộc Ang cũng chào công chúa, dù nàng không quen với cách chào này nhưng dù sao nàng cũng đang hoà mình giữa Nhân Tộc và họ là hoàng gia đứng đầu một đất nước.
- Mọi người đang nấu ăn sao?
- Thưa công chúa, trong bếp nóng nực, ám mùi thức ăn, người không nên ở lâu.
Hy Niêng nói.
- Ta đến tìm Mộc Ang. Tìm được người rồi, giờ ta đi đây. Mộc Ang! Đi chơi với ta nhé?
Xơng Nhiêu đi lại níu tay Mộc Ang.
- À... ờ... công chúa muốn chơi gì? Đã ghé thăm hoàng tử rồi à.
Mộc Ang có chút bối rối.
- Ta thăm rồi! Anh ấy đã nghỉ ngơi nên ta đi tìm nàng, trong phủ không có ai chơi với ta cả. Chơi gì cũng được, nàng dạy ta kiếm pháp, kể chuyện nàng và Kha Lang cho ta nghe.
- À... cũng được. Để ta về phòng lấy kiếm. Ở đây giao lại cho hai người đó.
Mộc Ang quay sang nói với Hy Niêng.
- Cô cứ đi với công chúa! Cám ơn cô đã giúp đỡ.
Hy Niêng nói. Xơng Nhiêu nắm tay Mộc Ang đi ra ngoài, hai người đi theo hành lang về phía phòng nghỉ của Mộc Ang, lấy kiếm xong thì đi tiếp ra phía hoa viên.
- Kha Lang ở phòng này à?
Xơng Nhiêu dừng lại khi đến trước cửa phòng của Kha Lang.
- Phải đó!
Mộc Ang trả lời, nàng cũng thắc mắc không biết lúc này Kha Lang đang làm gì, có vẻ không có người trong phòng.
- Kha Lang có đang ở trong đó không? Chúng ta rủ hắn cùng chơi.
Xơng Nhiêu lại gần cửa, đưa tay lên gõ gõ, không thấy động tĩnh gì.
- Có lẽ Kha Lang đang ở ngoài bờ hồ, chúng ta ra đó đi.
Xơng Nhiêu gật đầu rồi hai người họ đi tiếp. Mộc Ang đã nghe được tiếng kèn lá vọng ra từ phía thuỷ các từ ngoài hoa viên, nàng khẽ mỉm cười và tập trung vào âm thanh đang nghe được, vẫn như lần đầu khi nàng nghe thấy từ hang đá trong rừng trước đó. Mộc Ang không bao giờ hỏi Kha Lang về tâm trạng của hắn khi thổi lên những âm vực trầm bổng, lúc da diết, lúc thê lương ấy như để tôn trọng tâm tư riêng của hắn vì mỗi lần biết nàng đến gần Kha Lang luôn giấu đi ánh mắt ưu tư của hắn. Xơng Nhiêu chưa thể nghe thấy nên cứ đi tới không bận tâm cô gái đi bên cạnh đang tập trung vào thứ đang diễn ra ở phía xa kia.
Kha Lang đang ngồi trên lan can thủy các phía ngoài hồ, ánh mắt, nét mặt không khác gì lúc hắn ngồi bên hồ Y Hiệt, hay đúng hơn khi đặt chiếc lá lên môi là hình ảnh đó lại tái hiện dù hắn có đang ngồi ở bất cứ nơi nào. Kha Lang đang nghĩ gì? Không ai biết! Hắn không muốn ai biết cả!
- Hay quá!
Xơng Nhiêu vừa vỗ tay khen, vừa đi nhanh lại chỗ Kha Lang đang ngồi. Mộc Ang bước chầm chậm sau nàng ấy. Kha Lang giấu mất vẻ trầm tư vừa rồi, nhìn hai cô gái đang đi tới. Hắn đứng dậy cúi chào công chúa.
- Hai người ngồi xuống đi. Ta muốn trò chuyện với hai người thôi mà.
Kha Lang và Mộc Ang ngồi xuống hai phía bên cạnh công chúa. Họ không biết còn gì khác để kể cho công chúa nghe nữa hay không.
- Vài ngày nữa là ngày Thượng Trăng, Cấm Thành sẽ trở nên rất náo nhiệt. Anh trai ta sẽ đưa chúng ta đi chơi, ta đang mong ngày đó tới thật nhanh để cùng mọi người ra ngoài. Hai người có thích ở Hoa Nam không?
Xơng Nhiêu quay sang Kha Lang rồi lại quay sang Mộc Ang.
- Hoa Nam xinh đẹp, khí hậu ôn hoà dĩ nhiên ai cũng thích ở đây rồi.
Kha Lang trả lời.
- Vậy hai người có thể đi đâu cũng được nhưng sẽ quay về đây ở, xem nơi này là nhà được không?
Xơng Nhiêu nói với giọng có vẻ như đang rất nghiêm túc về chuyện đó khiến hai người ngồi cạnh phải suy nghĩ.
- Ta không phải người ở đây, đất trời còn rộng chưa thể biết được sẽ dừng chân nơi nào, không thể hứa suông với công chúa được. Công chúa thông cảm!
Kha Lang nói, hắn đang nghĩ về cuộc hành trình trước mắt khi mà hắn phải chia tay Mộc Ang tại đây.
- Ta cũng vậy, cuộc du ngoạn của ta chỉ vừa bắt đầu, không thể nói là sẽ ở đâu mãi được.
Mộc Ang đang nghĩ về việc tìm kiếm Đại Đế, nghĩ đến sẽ nhanh chóng được về Đại Vân Đình, nơi này mãi mãi không phải là nơi nàng có thể ở lâu. Nàng ở lại là vì linh tính báo nàng biết rằng Đại Đế đang ở đâu đây mà thôi.
- Nếu hai người ở lại, anh trai ta sẽ có thêm những ngày vui vẻ.
Xơng Nhiêu có vẻ buồn.
- Hoàng tử sắp là vua của Hoa Nam, giang sơn rộng lớn có nhiều thú vui, ngài ấy sao lại sợ buồn được?
Kha Lang nói, dù hắn biết nếu Mộc Ang ở lại bên hoàng tử thì ngài ấy còn hạnh phúc hơn nhiều.
- Ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh anh trai. Từ ngày ta hiểu chuyện đến nay, ngoài ta và mẹ thì chưa bao giờ ta thấy anh trai lại dễ chịu và thoải mái như khi ở cạnh hai người. Dù với cha anh ấy cũng phải e dè. Đối với nhiều người xung quanh thì anh trai ta càng phải dè chừng và cẩn trọng. Nhưng lần trước đến đây, ta đã thấy anh trai đối với hai người rất khác. Ta hiểu hai người đặc biệt đối với anh ấy nên từ ngày từ Ngạn Tây trở về anh ấy thường xuyên đến đây. Ta rất muốn anh trai được vui vẻ, thoải mái như bây giờ. Anh ấy làm hoàng tử đã vất vả rất nhiều, nên ta đã cố gắng làm cho anh ấy vui, chọc ghẹo anh ấy, nhưng sau này khi ta phải gả đi rồi thì anh ấy sẽ rất cô độc, nên ta nói với hai người những lời này. Hai người có thể suy nghĩ được mà, không cần gấp, ta còn ở trong cung một thời gian dài nữa mà, cứ suy nghĩ đi. Đừng vội! Đừng vội!
Xơng Nhiêu cười, lắc lắc hai bàn tay tỏ ý không muốn hai người kia từ chối sớm. Kha Lang và Mộc Ang không ngờ cô công chúa sôi nổi hàng ngày lại nói những lời như thế. Xem ra nàng ấy thương anh trai của mình rất nhiều và sự phiền toái của nàng ấy không phải là vô chủ đích. Họ biết rằng dù thế nào thì họ vẫn phải ra đi nhưng cũng không muốn công chúa buồn nên cùng im lặng.
- Ta có chút việc riêng. Nàng và công chúa ở lại trò chuyện. Một lát gặp nhau ở phòng ăn.
Kha Lang đứng dậy bước đi. Xơng Nhiêu gật gật đầu, nhìn theo lưng Kha Lang, ánh mắt nàng có chút tâm sự.
- Mộc Ang và Kha Lang tình cảm có vẻ sâu đậm nên đều muốn cùng nhau đi du ngoạn dân gian. Ta cũng muốn được tự do tự tại như hai người.
Xơng Nhiêu lại trầm ngâm.
- Giữa ta và hắn không có kiểu tình cảm như công chúa nghĩ đâu, chỉ là tình cờ trở thành bạn đồng hành thôi, tuyệt đối không có gì khác. Không thể nào!
Mộc Ang cười vì nàng là Thần Tộc, nàng không thuộc về nơi này, càng không thể yêu được một người ở Nhân Tộc, tất cả đối với nàng chỉ là bạn bè trên hành trình đi tìm Đại Đế của nàng mà thôi. Hơn nữa, ngày mà nàng hoàn thành sứ mệnh và trở về Đại Vân Đình, nàng cũng không thể nói với họ nơi nàng sẽ đến. Nàng sẽ biến mất khỏi đất Nhân Tộc mãi mãi để sống cuộc sống trường thọ, an nhàn bên những vườn cây tươi mát, bên dòng suối thiêng đã phò trợ Thần Lực cho Thần Tộc bao đời nay.
- Thật sao? Chỉ là bạn thôi?
Xơng Nhiêu có vẻ phấn khởi khi nghe Mộc Ang nói.
- Đúng! Chỉ có vậy thôi!
Mộc Ang gật gật đầu, vẻ thản nhiên.
- Vậy thì tốt quá!
Xơng Nhiêu lí nhí.
- Tốt? À, làm bạn bè dĩ nhiên là tốt rồi. Nhiều người lại ghét nhau, chém giết nhau mỗi ngày, như thế không hay chút nào.
Mộc Ang chợt nhớ đến đêm hôm trước. Xơng Nhiêu không để tâm lắm đến lời Mộc Ang vừa nói, chỉ mỉm cười một mình.