-“Nói! Ai phái cậu tới ?” Lăng Tước trầm giọng chất vấn. Hắn là người chỉ biết hù dọa suông sao ? Nếu mà nghĩ như thế thì nhầm to rồi đấy !
-“Không có người nào a , chỉ là nhìn anh ta không vừa mắt thôi.” Thiếu niên lắc lắc tóc ngắn ,nháy mắt một cái , hồn nhiên cười.
- “Ồ, thật thế ? Phải không a ? Mang cậu ta về ‘’ chăm sóc’’ cho tốt !” Thuận miệng phân phó.
Hai tên vệ sĩ to lớn tiền tóm lấy thiếu niên , trong nháy mắt khi thiếu niên xoay người, Lăng Tước chợt nhìn thấy thiếu niên kia nhếch mép lên khinh thường cười lạnh.
-“Chờ một chút!” Lăng Tước nhìn thiếu niên bị xoay người lại , mới nói:“Đem cậu ta đi tắm rửa, rồi đưa đến phòng của tôi. Tôi tự mình thẩm vấn.” Nheo mắt lại , hắn lạnh lùng cười vừa lòng khi nhìn thấy trong mắt thiếu niên hiện lên một tia hoảng sợ.
-“Tước gia! Đã đưa người đến rồi ạ .” Thuộc hạ thân tín lên tiếng cung kính nói với Lăng Tước đang ngồi trên sô fa nhấm nháp rượu vang cực phẩm .
-“Đưa vào đi .” Trên môi vẫn còn vương giọt rượu, miễn cưỡng nói.
-“Buông! Tôi tự đi được !” Người còn chưa tới, giọng nói trong suốt đã truyền đến rõ ràng .
Thành thật mà nói , thanh âm của cậu ta đúng là rất dễ nghe.
Một lát sau, một thân hình có những đường cong duyên dáng cùng với làn da trắng xuất hiện trước mắt Lăng Tước . Ngẩng đầu, Lăng Tước kinh diễm nhướng mi . Thiếu niên này xuất hồ ý liêu ( một cách bất ngờ ) bộ dạng đáng yêu vô cùng, lông mày xinh đẹp, mi dài cong cong ,con ngươi đen cùng với ánh mắt có thần , cái mũi khéo léo thẳng tắp , môi đỏ mọng mềm mại . Bộ dáng chỉ mặc áo tắm, mê người vô cùng. Thật là một thiếu niên đẹp đẽ ! Nếu cậu ta không phải là muốn hại Quang Y , Lăng Tước nhất định sẽ đem cậu ta thu thành người của mình . Cằm chợt hất , mắt hắn liếc nhanh , thủ hạ hiểu ý tiêu sái đi ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
-“Tôi đã nhặt được bảo vật gì đây a .” Buông chén rượu, đứng lên. Hắn nhìn xuống thiếu niên, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai má trắng noãn của cậu.
-“Bớt nói nhảm đi! Đại gia ta giờ nằm trong tay anh không hay ho gì , muốn giết , muốn làm gì cũng được!” Thiếu niên cường ngạnh ngẩng đầu, không sợ nhìn thẳng Lăng Tước.
-“Rất có khí phách.” Hắn thật là có điểm thưởng thức tiểu tử này .“Cậu tên là gì?” Tay bắt đầu đi xuống khẽ vuốt đường cong duyên dáng nơi cổ của thiếu niên .
-“Nhàm chán!” Thiếu niên xem thường, cao ngạo dùng tay cào cào tóc.
Thật là có cá tính a! Ngón trỏ hứng thú bắt lấy chiếc vòng cổ bạch kim , lại cầm lấy hoa tai khéo léo hình chữ nhật, hắn nhìn kỹ thì thấy mặt trên có khắc hai chữ “Tinh Thần”
-“Tinh Thần ? cậu gọi là Tinh Thần sao?” Giương mắt chống lại ánh mắt thoáng kinh ngạc của cậu , mím môi cười, hắn giải thích nghi hoặc cho đối phương .“Mẹ tôi là người Trung Quốc, cho nên tôi sẽ nhận thức được chữ Trung Quốc.”
-“Hừ! Mặt trên viết cái gì thì tôi phải tên là như thế sao? Anh là tên ngốc à !” Thế nhưng trong lòng cậu lại vô cùng khiếp sợ, có một loại cảm xúc khó nói chậm rãi dâng lên. Đã lâu lắm rồi nhỉ ! Có bao nhiêu lâu không nghe thấy có người gọi cậu như thế ?
Thật là hoài niệm mà ……
Tên ngốc !? Chưa từng có người dám nói hắn như vậy ! Ha ha, hắn đối với cậu càng lúc càng cảm thấy hứng thú , bất quá hắn cũng không quên việc chính . Tay tiếp tục vuốt ve xuống dưới , vuốt lên cái ngực trắng mịn khiến tay hắn không muốn rời khỏi .“Nếu tôi là tên ngốc, thì tôi gọi cậu là Tinh Thần là tốt rồi .” Khẽ cắn vành tai của cậu , hắn nhẹ nhàng mà nói:“Tinh Thần, là ai phái cậu tới ?”
-“Đây là cái anh gọi là thẩm vấn sao? Biến thái!” Nghe hắn gọi tên của chính mình, Tinh Thần trước ngẩn ra, sau đó lại chán ghét nói. Nguồn :
-“Biến thái?” Một khi đã như vậy, cũng đừng trách hắn không thương hoa tiếc ngọc nha. Xoay người ôm lấy Tinh Thần đi đến bên giường, đem cậu hướng trên giường quăng xuống , người lập tức đè lên cậu . Đẩy dây lưng áo choàng tắm ra , thân thể Tinh Thần liền toàn bộ lõa lồ xuất hiện . Dùng thân thể ngăn chặn hành động kháng cự của Tinh Thần, khiến cho cậu không thể động đậy, hắn lại dùng dây lưng đem hai tay của cậu cột lên đầu giường .
-“Anh… anh muốn làm gì?” Chẳng lẽ hắn muốn…… Tinh Thần trừng lớn mắt nhìn Lăng Tước.
-“Cậu thông minh như vậy , làm sao có thể không biết tôi muốn làm gì?” Cúi đầu trước sắc phấn hồng nổi lên trước ngực, hắn rõ ràng cảm thấy thân thể dưới thân cứng đờ, bàn tay to liền xoa phân thân của cậu.
-“Anh nếu dám làm! Tôi nhất định sẽ giết anh !” Tinh Thần phẫn nộ nhìn hắn.
-“Chỉ cần nói ra là ai phái cậu tới , tôi liền dừng tay.” Lăng Tước tà tà cười nhìn cậu. Kỳ thật cho dù cậu nói ra , hắn cũng sẽ không dừng tay . Mỹ thực trước mặt, không ăn thì là cái đạo lý gì chứ.
-“Nằm mơ!” Tinh Thần oán hận nói.
-“Vậy không thể trách tôi .” Lăng Tước thoải mái tiếp tục cắn mút người dưới thân, tay cũng chậm chậm chạm vào phân thân của Tinh Thần, không ngừng vuốt ve xoa nắn . Nhìn cậu vì không để chính mình kêu ra tiếng mà cắn chặt môi dưới bật ra vết máu. Lăng Tước thế nhưng có điểm đau lòng, hắn thật đúng là muốn nghe xem giọng nói tuyệt vời của cậu mà! Nhưng lại nghĩ đến Quang Y , hắn nào có thể tha thứ cho người đang nằm dưới này . Thời điểm không sai biệt lắm , Lăng Tước đè lại ngay trước, ác ý không cho cậu phóng thích. Ghé vào lỗ tai cậu đe dọa :“Nói hay không?”
Nhìn cậu vẫn là cố chấp không rên một tiếng, thân hình khó nhịn vặn vẹo,khuôn mặt đỏ bừng. Lăng Tước càng quyết tâm, vặn bung hai chân cậu ra , một đường thẳng tiến, dũng đạo khô cạn bị mạnh mẽ xuyên qua , bị xé rách vô cùng đau đớn , Tinh Thần chỉ thét lớn một tiếng, cho dù là đau đớn đến chết ngất nhưng cậu vẫn là không nói tiếng nào . Máu theo sườn đùi chảy ra khiến cho ga trải giường nhiễm những vết đỏ hồng chói mắt.
-“Vẫn là không nói sao?” Lăng Tước không để ý đến đau đớn của cậu ,tiếp tục cuồng dã tiến lên . Nhìn người dưới thân quật cường cắn nát môi. Hắn cố áp chế sự không đành lòng, lại liên tục tra tấn cậu .
Tinh Thần nhắm mắt lại, trong lòng cười khổ. Mẹ nó! Vì cái tên Nhạc Quang Y kia , cậu hy sinh cũng thật lớn a!