• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-“Anh cùng Mạch Đặc có thù ? Tôi như thế nào lại không biết?” Nhạc Quang Y nghi hoặc hỏi . Làm luật sư cho hắn lâu như vậy, không có nghe nói hắn cùng Mạch Đặc có quen biết nha .

Trầm mặc sau một lúc lâu, Lăng Tước đột nhiên đăm chiêu nói:“Bởi vì có người nợ tôi một lời giải thích.”

Cậu biết nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng nhìn bộ dáng hắn không muốn nhiều lời, Nhạc Quang Y cũng không hỏi lại nữa.

-“Nếu như vậy, nhiều người giúp đỡ thì càng tốt !” Lôi Ân thản nhiên nói.

La Y có điểm giật mình nhìn Lôi Ân, cậu ta cùng Lăng Tước không phải đối đầu sao? Làm sao có thể đồng ý cho anh ta giúp ?

Lôi Ân không hờn giận nhìn lại La Y, Có cái gì kì quái đâu cơ chứ ! Hắn không phải vốn là một người độ lượng sao ?“La Y, đem tình huống hiện tại nói cho mọi người biết đi!”

-“Ừm!” La Y nhún vai,“Lão già Mạch Đặc kia bởi vì vấp phải trắc trở từ khắp nơi, lại không chịu để xã hội đen giúp đỡ , chỉ có thể chính mình hành động !”

-“Lão ta dẫn theo bao nhiêu người ?” Lôi Ân nhíu mày hỏi.

-“Con số xác thực không rõ ràng lắm, nhưng có vẻ như toàn mang theo tinh anh nha . Lão ta hẳn là biết nhiều tổ chức sát thủ không chịu giúp lão như vậy, trong đó nhất định là có vấn đề , lão ta mơ hồ biết người lão phải đối phó là không tầm thường nên theo sự suy đoán của tôi , chắc sẽ mang theo không ít người đâu .”

-“Tại sao lão ta lại cố chấp như thế ?” Lăng Tước khó hiểu.

-“Mạch Đặc có tiếng yêu thương con gái, vì con gái báo thù lão ta có thể chấp nhận táng gia bại sản .” La Y vì hắn giải thích nghi hoặc.

-“Lão ta chính là vì con gái mà sốt ruột nên tất sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng ta .” Nhạc Quang Y thản nhiên nói. Cậu chính là biết vì cậu mà có người đã phải chết.

-“Tôi nghĩ , chờ lão ta ra tay , không bằng chúng ta tự mình tìm tới cửa , cùng lão ta nói cho rõ ràng !” Lăng Tước đưa ra đề nghị. Hắn kỳ thật còn có nghĩ đến việc riêng trong lòng.

-“Được , ngồi chờ chết vốn không phải tác phong của chúng ta !” Lôi Ân đồng ý.

-“Chuyện gì phải đến thì cuối cùng cũng đến, không bằng ngày mai luôn đi! Đỡ phải đêm dài lắm mộng.” La Y cũng đồng ý.“Muốn tôi điều bao nhiêu người lại đây thì đủ ?”

-“Cậu cứ xem rồi làm đi!” Lôi Ân nhìn thấy trong mắt Quang Y có điểm bi ai liền trấn an “Em yên tâm, có thể nói chuyện mà ổn thì không cần dùng đến bạo lực .”

Nhạc Quang Y có điểm mệt mỏi gật gật đầu.

-“Tôi đây đi về trước !” Nói xong, Lăng Tước liền đứng lên, hướng cửa đi đến. Hắn không nghĩ lại xem bộ dáng Lôi Ân với Quang Y hoà thuận vui vẻ nhiều hơn nữa.

-”Tôi cũng đi chuẩn bị một chút.” La Y cũng đứng dậy đi luôn .

Sau khi Lăng Tước và La Y ra về ,Lôi Ân gắt gao ôm chặt Nhạc Quang Y, hắn muốn chia sẻ một ít nỗi bi ai cùng bất đắc dĩ trong mắt người yêu,hắn như nhìn thấy trên vai cậu đang gánh một tảng đá vô hình rất nặng… cậu ấy thật sự là đeo rất nhiều nỗi buồn rồi ……

Ngày hôm sau đoàn người liền đi vào trang viên của bá tước Mạch Đặc ở Thụy Sĩ. Từ xa nhìn cũng thấy ngoài cửa lớn có rất nhiều tên canh gác, trong trang viên cũng không ngừng tuần tra bảo vệ.

-“Lão ta thật sự là dù ở đâu cũng không đổi được cái tính biến nhà thành khu quân sự a !” Lôi Ân buồn cười nói.

-“Không có biện pháp, bản chất rồi .” La Y cũng không khỏi mỉm cười.

-“Tôi vào một mình là được rồi !” Nhạc Quang Y nhìn bọn họ trầm tư.

-“Không được!” Ba người đồng thanh không chấp thuận, gạt phăng đi ngay .

-“Sự tình là do tôi, tôi tự mình chịu trách nhiệm !” Nhạc Quang Y kiên nhẫn nói .

-“Em đã nói sẽ luôn để tôi bên cạnh em , em muốn làm trái với lời hứa ? Tôi không đồng ý, nhất quyết không đồng ý !” Lôi Ân kiên quyết nói. Hắn làm sao có thể không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, để cho cậu đi vào, chỉ sợ rốt cuộc ra không được !

Nhạc Quang Y nhìn trong đôi mắt đồng tử màu vàng của hắn toát ra sự kiên định, không chấp nhận thỏa hiệp.Sau một hồi lâu suy nghĩ , cậu rốt cục đành gật đầu. Cậu lại nhìn về phía Lăng Tước.

-“Tôi nói rồi, tôi tới chỗ này,nguyên nhân không chỉ là vì cậu.” Ánh mắt Lăng Tước đã nhìn chằm chằm vào bên trong trang viên tìm kiếm bóng hình ai đó.

-“Tôi……” La Y đang muốn mở miệng.

-“Anh ở bên ngoài tiếp ứng, vạn nhất có chuyện gì, còn có anh đến cứu chúng tôi .” Nhạc Quang Y một lời như dao chém sắt .

-“Kia…… Được rồi!” Bất đắc dĩ gật gật đầu. Thật là! Vì sao luôn muốn hắn tiếp ứng, hắn thân thủ cũng không tồi nha!

Sau đó, Ba người đi vào cửa, trải qua tầng tầng thông báo, lão bá tước đáp ứng gặp bọn họ. Được mấy tên to con vác súng dẫn đường, ba người lại phải ngẹo hết đường này chỗ nọ , hành lang thì dài như không có cuối .

-“Lão ta nghĩ lão ta đang đánh giặc chắc ?” Lăng Tước nhịn không được ra tiếng.

-“Nơi này đã được tính toán kĩ càng , anh không biết chứ, nơi này với chỗ lão ta ở Anh Quốc giống nhau ghê lắm !” Lôi Ân buồn cười nói.

-“Câm miệng! Không cần nhiều lời !” Một tên to con chỉ súng vào bọn họ , cảnh cáo nói.

Lăng Tước cùng Lôi Ân nhún nhún vai cười thầm trong bụng .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK