• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39:
Lúc ra khỏi Lâm Giang Các đã hơn 10 giờ tối, cả đám tám người chúng tôi đi dạo trên quảng trường lớn của thành phố B, ngoại trừ việc người qua đường Giáp hình như hơi bị sợ sệt khúm núm run rẩy trước Tiểu Nhị, quần chúng vây xem thì hớn ha hớn hở trước cảnh người gặp họa ra thì không khí có thể coi như yên bình.
Tâm trạng tôi rất vui, nặn một quả cầu tuyết, đứng trên đường ném thẳng về phía Tứ cô nương. Con nhỏ trúng đòn, quay đầu lại cũng hì hục nặn banh tuyết chọi ngược lại, Chung Nguyên nhanh tay, kéo tôi né qua bên cạnh, quả cầu tuyết kia bỏ qua tôi, cứ thế lao thẳng vào người Lão Đại.
Lão Đại không chịu thua, cũng đáp lễ ngay, kết quả ném ra mà không nhắm đích, người dính chấu là Tiểu Nhị. Trong thời khắc quan trọng thế này, dĩ nhiên người qua đường Giáp không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ, xun xoe ném tuyết trả ngược lại Lão Đại, không khá hơn, đích đến lại là tôi. Chung Nguyên giận, ném luôn một lúc hai cục tuyết to, người qua đường Giáp người qua đường Ất đều trúng chiêu.
Hỗn chiến bắt đầu.
Tám người chia làm N đội quân, kiên quyết quán triệt phương châm chiến lược trong địch có ta trong ta có địch, chỉ cần nặn được quả cầu tuyết nào ra là ném ngay, không cần biết là ai, thà giết nhầm một ngàn người còn hơn bỏ sót một người. Cả đám dí nhau chọi tuyết, thật sự rất vui vẻ.
Tôi ôm banh tuyết, vừa chạy vừa la đuổi theo Tiểu Nhị, Chung Nguyên vẫn bám chặt phía sau không rời. Đột nhiên “Bịch” một tiếng, tôi quay người lại thì thấy Chung Nguyên bị trượt chân, đang nằm ngửa ra, cười hì hì nhìn tôi.
Hôm nay người này uống hơi bị nhiều, đi đứng loạng choạng cũng bình thường thôi. May là ngã trên tuyết, quần áo anh mặc cũng dày, chắc là không đau lắm.
Rất ít khi thấy Chung Nguyên ngờ nghệch thế này, mặc dù hơi có chút gặp lúc người khó khăn mà nhe răng cười, nhưng mà đúng là nhịn không được, tôi đứng ôm bụng cười nắc nẻ.
Chung Nguyên cũng không tức giận, cứ nằm thẳng cẳng như vậy, híp mắt nhìn tôi. Bộ dạng này của anh chàng dưới ánh sáng dịu của đèn đường đúng là xúi bẩy người khác phạm tội mà, tôi nuốt nuốt nước miếng, hơi bị xấu hổ.
Chung Nguyên nhoẻn miệng cười, giơ tay lên ý bảo tôi kéo dậy, tôi khom người, gắng sức nắm tay anh ấy để kéo lên.
Nhưng, đột nhiên một lực kéo mạnh hơn kéo tôi xuống, dĩ nhiên là tôi đứng không vững, ngã sấp người xuống, chờ tới lúc phản ứng được đã nằm gọn trong lòng Chung Nguyên.
Một tay ôm eo tôi, một tay choàng qua vai, giữ chặt tôi trong lòng, anh ấy hơi khép mắt cười hì hì nhìn tôi, trong nửa đôi mắt khép dường như có ánh sao phản chiếu di chuyển, nhưng cũng không còn sự anh minh thường ngày, hôm nay anh ấy uống nhiều quá, tự nhiên trong lòng tôi thấy hơi xót.
Lúc này Chung Nguyên híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, màu sắc của ánh đèn chiếu lên khóe môi, đẹp kì lạ.
Cứ nhìn anh ấy như vậy, cảm giác thật dễ chịu, tôi cũng muốn đứng dậy, nhưng người này cứ ôm cứng làm tôi không động đậy gì được.
Mấy tên kia đã vây lại xem, lại còn ồn ào bình phẩm, làm người qua đường cũng phải tò mò.
Tôi càng ngượng, giấu mặt vào lòng Chung Nguyên, đã làm đà điểu thì làm đến cùng đi cho rồi.
Nhưng không hề báo trước, Chung Nguyên đột nhiên xoay người lại, đặt tôi xuống dưới. Tôi vừa la lên một tiếng, chưa biết làm sao, trợn mắt lên nhìn thì phát hiện ra cái bầy người phát rồ đáng ghét kia đều nhất thời ném tuyết về phía chúng tôi …
Những chuyện sau đó tôi không thấy được, bởi vì Chung Nguyên giữ chặt đầu tôi trong lòng, dùng toàn bộ thân thể che cho tôi. Khỏi xem cũng biết mấy tên ác quỷ kia hành hạ Chung Nguyên khổ sở cỡ nào.
Tôi nghe tiếng anh cười nhẹ, trong tiếng nói có vài phân men say mơ hồ, anh ấy dịu dàng nói: “Đừng sợ, đã có anh rồi.”
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp như được bước vào dòng suối mùa xuân, cổ họng cảm thấy dễ chịu, tôi ra sức dụi dụi vào lòng anh, đáp: “Em biết rồi.” vừa nói vừa đưa tay ra ôm. Phía sau lưng anh lạnh toát, phủ toàn tuyết là tuyết.
Đột nhiên anh đứng bật dậy, kéo tôi bỏ chạy.
Phía sau có tiếng hô: “Ê! Có người chạy trốn kìa! Mau bắt trở lại, tẩm dầu đốt làm đèn đi!” tiếng la có vẻ đằng đằng sát khí, nhưng càng ngày càng xa.
Tụi nó không có đuổi theo, nhưng Chung Nguyên vẫn không ngừng chạy, tôi bị tha theo sau, hai chân nhấc không nổi, thở hổn hển. Thật là kì cục, không phải say à, chạy gì mà nhanh thế.
Rốt cục anh ấy cũng ngừng lại, tôi chưa kịp định thần đã bị ép sát vào tường, ngay sau đó miệng đã bị tấn công bởi hai phiến môi ấm áp mềm mại.
Chung Nguyên nhắm mắt, tinh tế hôn lên môi tôi, vươn đầu lưỡi ma sát nhè nhẹ. Mùi rượu phảng phất theo đó đi vào, làm cho tôi cảm thấy hình như chính mình cũng say mất rồi.
Anh ấy hơi nhíu mày, cũng không có mở mắt, đang hôn tôi nhưng vẫn ra lệnh: “Nhắm mắt lại đi, mở miệng ra.”
Tôi cảm thấy tò mò, tại sao nhắm mắt là cứ như là cái gì cũng nhìn thấy được nhỉ? Nhưng tò mò thì tò mò, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, mắt khép lại, miệng mở ra, thuận tay còn quàng qua ôm cổ anh.
Chung Nguyên cúi đầu, cười một tiếng rồi lập tức tiến quân thần tốc, vươn đầu lưỡi đánh chiếm từng góc nhỏ từ môi, lưỡi tới khoang miệng. Hơi thở nồng mùi rượu truyền qua, tôi cảm thấy có chút không chống đỡ nổi, nhất thời đầu óc choáng vàng, tứ chi nhũn ra.
Chung Nguyên vẫn ôm chặt, càng đánh càng hăng.
Chờ tới lúc lương tâm sún răng của tên này phát hiện và buông tha thì đầu óc tôi toàn sao vàng lấp lóe, hắn còn chưa đã ghiền, theo một đường từ khóe môi tản ra, hôn lên hai má, rồi tới vành tai, cổ …
Môi của anh ấy rất mềm, hôn lên da cảm giác giống như là lấy lông vũ chạm nhẹ, rất ngọt ngào, rất thoải mái. Nói thực ra thì tôi có hơi sợ, tên này hiện giờ thần trí không rõ, lỡ như tự nhiên mất hứng, quay qua cắn tôi một phát thì làm sao bây giờ …
Trong nháy mắt tôi nhớ tới quỷ hút máu trong phim, giật cả mình.
Chung Nguyên ngẩng đầu, đưa tay vuốt nhẹ hai má tôi, trong ánh mắt có ý cười: “Sợ à?”
Tôi chỉ giỏi ăn ngay nói thật: “Ak, sợ anh cắn em.”
Chung Nguyên thấp giọng cười, anh ấy dùng đầu ngón tay miết qua môi tôi, mi mắt giương lên nhìn rõ là gian. Đột nhiên anh cúi đầu sát vào tôi, vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một chút, hai mắt sáng rực nhìn tôi, thanh âm thì thào y như mấy tên dâm tặc vụng trộm yêu đương trong TV: “Sợ gì mà sợ, đâu phải là chưa có cắn qua. Hơn nữa …” ánh mắt tên này tự dưng nhìn đảo qua cơ thể tôi, như có như không, tới trước ngực thì dừng lại một chút, sau đó mới nâng mắt lên nhìn tôi, tiếp tục nói: “Những chỗ muốn cắn sau này còn rất nhiều.”
Tôi: “…”
Đại ca à, em là người nhút nhát lắm ><
“Ngượng?” Chung Nguyên vẫn xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của tôi, cười nhẹ: “Thực ra em cũng có thể cắn anh mà.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên: “Uhm, anh rất chờ mong nha.”
Tôi bị chọc giận, túm lấy tay hắn cắn một phát … đồ da dày >_<
“Không phải ở đây.” Chung Nguyên rút tay về, ngược lại chỉ vào môi mình: “Ở đây này.”
Tôi xoay mặt đi, đại ca ơi là đại ca, ngươi phải biết là ta rất hay xấu hổ chứ!
Chung Nguyên càng dí sát, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: “Đương nhiên, những chỗ khác cũng có thể cắn, sau này từ từ sẽ dạy em.”
Tôi bị sự vô sỉ này đánh bại, dở khóc dở cười hỏi: “Chung Nguyên, anh rốt cục là có say hay không hả?” Nếu nói say, tên này thế quái nào vẫn biến thái như bình thường, nếu nói không say, sao nội dung nói chuyện lại không hề bình thường … hết sức YD, hết sức vô sỉ nha ….
Chung Nguyên vừa nghe tôi hỏi thế thì cười ha hả, ôm chặt tôi, hôn chụt một cái lên mặt, nói: “Anh say, cho nên …” lại cúi đầu nhìn tôi một cách gian tà “Anh muốn làm Bá Vương vào thượng cung.”
Tôi: “…”
Thiệt muốn gào lên, Thượng Đế ơi, người mau thu hồi tên yêu nghiệt này đi cho rồi …
***
E hèm, note vào một tí:
YD: rất XXOO, túm lại là rất biến thái bị bạ đúng kiểu Nguyên Tử ka
Bá Vương vào thượng cung: chẹp, chỗ này là Nguyên Tử ka vô cùng biến thái của chúng ta đã thẳng thắn đề cập muốn H với Mộc Đồng đầu gỗ, ây chà, anh ơi là anh, đầu gỗ còn gỗ lắm
Chương 40:
Bá Vương cuối cùng cũng không có vào được thượng cung, tôi phải dỗ dành Chung Nguyên cả buổi trời tên này mới chịu quay về kí túc xá. Nói thật là tôi đối với chuyện lăn lộn trên giường gì đó vẫn còn cảm thấy kính sợ lắm, có chút mong chờ, nhưng không dám nếm thử.
Hơn nữa tôi với Chung Nguyên mới xác định quan hệ chưa bao lâu, chưa gì đã phát triển tới mức đó thì quá nhanh đi.
Còn chuyện Chung Nguyên rốt cục say hay không say thì tôi cũng chịu, nhìn ánh mắt thì rõ ràng là không tỉnh táo rồi, nhưng lời nói cử chỉ chả có vẻ gì là người đang say cả. Tôi biết trước kia anh ấy thỉnh thoảng có lúc giả vờ say, nhưng trước mặt tôi thì việc gì mà phải giả vờ nhỉ.
Nếu anh chàng này say thật thì cái tướng say rượu coi cũng đẹp ghê đó chứ.
Lúc tôi về tới phòng thì Nhất Nhị Tứ đã có mặt hết rồi. Lão Đại và Tứ cô nương đang đứng xem Tiểu Nhị tung hoành chém giết trong game, tôi nhìn qua màn hình của nó thử, chỉ thấy một nhân vật nam tên “Trầm Tinh Thạch” đứng yên không nhúc nhích, một cô nương tên “Ác Bá Vương” đang hùng hổ chém xa xả vào người hắn, đồng thời phóng ra đủ thứ các kỹ năng, đứng xung quanh hai người này có tới mấy vòng người đang bu xem.
Trên đỉnh đầu Trầm Tinh Thạch cứ cách nửa phút lại hiện lên một câu: Nữ hiệp, tha mạng …
Trên đỉnh đầu của mấy người vây xem, câu nói hiện lên nhiều nhất là: Đại Thần bị đạo hào!
Giữa một mớ tầm xàm ba láp chủ đề Đại Thần bị đạo hào kia ai dè còn có một người cứ không ngừng lải nhải: “Một trăm lần a, một trăm lần a”, chắc lại là cái tên người qua đường Ất suốt ngày lo thiên hạ không đủ loạn chứ gì.
Tôi không khỏi thắc mắc, hóa ra thế giới game cũng hào hứng như vậy.
Lúc này Tiểu Nhị nhận được mess, gửi từ Trầm Tinh Thạch: Nữ hiệp, tam sư muội có quay về kí túc chưa?
Ác Bá Vương: đã về, làm sao?
Trầm Tinh Thạch: tên Chung Nguyên ác bá kia vừa về đã nằm lăn ra ngủ, nằm trên giường còn rên hừ hừ cái gì mà “Vợ yêu, đến đây”, y như là bị trúng tà nặng ấy, huynh chỉ là muốn hỏi thử tam sư muội, coi thử cô ấy làm gì thằng tiểu tử này rồi …
Tin tức này vừa tung ra thì Nhất Nhị Tứ không thèm nhìn game nữa, nhất loạt quay qua ngó tôi chằm chằm, cười rất chi là mờ ám.
Tôi á khẩu, Chung Nguyên chết tiệt, đang ngủ mà lực sát thương cũng bắn được tới đây.
Tiểu Nhị kì quái nói với tôi: “Tam sư muội à, giải thích chút đi.”
Tôi vò đầu, trả lời đại một câu hòng bịt miệng tụi nó: “Chung Nguyên đòi làm Bá Vương vào thượng cung, tao đến chết cũng không tuân theo.”
Ba con tiểu yêu kia hoan hô dậy trời, Tiểu Nhị còn vội vàng quay sang trả lời cho tên Giáp kia: Còn thế nào nữa, đương nhiên là Bá Vương thượng cung rồi.
Vì thế cho nên sau đó chuyện kinh dị xuất hiện.
Là do vừa rồi Tiểu Nhị không nhớ ra là phải đóng khung hội thoại riêng với Trầm Tinh Thạch, cho nên câu vừa rồi là ở trạng thái mở, tức là, những người vây xem chung quanh đều có thể nhìn thấy, đương nhiên chuyện này chưa là gì, điều quan trọng là trước cái câu này, người qua đường Giáp do muốn biểu đạt một chút tinh thần chém giết kịch liệt, nói một câu rất kiểu mẫu: “Rốt cục ngươi muốn như thế nào”
Thế là:
Trầm Tinh Thạch: Rốt cục ngươi muốn như thế nào?
Ác Bá Vương: Còn thế nào nữa, đương nhiên là Bá Vương thượng cung rồi.
Kết quả: quần chúng vây xem nhất thời rộ lên xôn xao về cái chủ đề rất chi là bốc lửa …
Nhất Tam Tứ vỗ vai Tiểu Nhị: “Nén bi thương đi mày.”
Tiểu Nhị nhìn chằm chằm mấy câu trên màn hình, nắm chặt tay lại, đấm vào bàn phím, ngửa mặt lên trời thở dài: “Oan nghiệt, oan nghiệt!”

Tối hôm sau, tôi với Chung Nguyên ngồi trong một góc sáng của phòng tự học học bài. Sắp cuối kì rồi, kì này tôi có mấy môn chuyên ngành rất khó, tự nhận ngu hóa học nên tôi muốn sớm ôn tập cho rồi. Tôi không có năng lực học tập kiệt xuất của Lão Đại, không có may mắn như Tiểu Nhị, càng không có đầu óc minh mẫn như Tứ cô nương, tôi chỉ có tinh thần tự giác người chậm cần bắt đầu sớm thôi.
Thời tiết mùa đông khô mà lạnh, phải bảo vệ môi thật tốt, tôi xem sách một lúc, lấu một cây son môi ra thoa, vừa định cất đi thì bị Chung Nguyên giật lấy.
Anh cầm cây son, nhìn nhìn, lẩm bẩm nói: “Mùi sữa? Mùi táo?”
Tôi nhất thời không hiểu ảnh muốn nói cái gì: “Hả?”
Chung Nguyên nhướn mày nhìn tôi: “Anh thử được không?”
Ak…
Tuy nói là son môi là thể loại không nên xài chung, nhưng mà tôi với Chung Nguyên đã … này nọ xọ kia … được rồi, cũng không có gì …
Thế nên tôi gật đầu: “Thử đi.”
Nhưng Chung Nguyên đột ngột cúi đầu, hôn lên môi tôi một cái. Tôi không ngờ là tên này lại làm như vậy, tới lúc phản ứng được thì có người đã ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trở lại, y như thể cái kẻ hành hung người vừa rồi không phải anh ta ấy.
Chung Nguyên tủm tỉm nhìn tôi, liếm liếm môi, nhếch mày nói: “Ngọt không?”
Tôi: “…”
Tôi cảm thấy mình giống như một cái bình thủy tinh bị nổ, mặt mũi đã cháy sạch … Trời ơi, trên đời còn có người vô sỉ tới thế này nữa hả ….
Chung Nguyên còn làm ra vẻ ung dung tự tại, cố tình để tay ra sau gáy tôi, cúi đầu làm bộ muốn hôn.
Tôi giơ tay lên chặn, kích động nói: “Đại ca, đây là phòng tự học đó.”
Chung Nguyên kéo tay tôi ra, nắm trong tay mình, chẳng hề để ý nói: “Phòng tự học thì làm sao, tụi mình đâu phải chưa làm qua.”
Tự nhiên tôi nhớ tới cái vụ diễn tập cảnh phim trong phòng học môn tự chọn, cái đó là diễn nha, còn bây giờ mà làm vậy là chuyên nghiệp đó …
Chung Nguyên nắm vai tôi, không thèm nói gì, cứ thế cúi đầu định hôn tiếp.
“Đừng mà, người ta nhìn thấy à.” Tôi nói, xoay mặt đi tránh.
Chung Nguyên im lặng không nói gì. Kì lạ, cái này không giống tác phong của anh nha. Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm ra phía cửa phòng tự học, nhìn theo ánh mắt đó tôi thấy một người.
Tô Ngôn đang đứng ở cửa, nhìn về phía chúng tôi, biểu tình có chút mơ hồ.
Tôi không biết phải làm thế nào, cúi đầu không dám nhìn. Đối với một người thích mình mà mình lại không có cảm giác gì, tôi thật sự không thể ở gần được, ngoại trừ bỏ chạy tôi cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Tô Ngôn nhanh chóng đi tới cạnh chỗ chúng tôi, thấp giọng hỏi: “Mộc Đồng, tôi có thể nói chuyện với chị một lúc không?“
Tôi không biết nên gật hay nên lắc đầu, thật ra cũng muốn nói rõ với nó, nhưng tôi lại sợ Chung Nguyên giận.
Cứ giằng co như vậy một lúc, Chung Nguyên mở miệng trước: “Được rồi, nói rõ một lần không phải tốt hơn sao?“
Tôi với Tô Ngôn ngồi ở dãy ghế dài ngoài phòng học, Chung Nguyên cách một cửa sổ nhìn chúng tôi, ngẩng đầu lên là tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ấy do khoảng cách hơi xa mà trở nên hơi mờ ảo, tuy rằng mờ ảo, nhưng anh ấy cười tôi cũng có thể cảm nhận được.
Im lặng một lúc, Tô Ngôn nói trước: “Chị … thật sự cùng với anh ta ư?“
Tôi gật gật đầu: “Chị thích ảnh, cho nên …“
Tô Ngôn: “Cho nên chị muốn tôi cách xa chị một chút?“
“Ak“ Tôi nhức đầu, không thích ứng lắm với nhóc Tô Ngôn tự dưng có vẻ hung tợn này: “Không phải ý đó, em cũng thấy, chị với Chung Nguyên … Uhm, dù sao hai người chúng ta không thể ở chung, liên quan nhiều chỉ thêm phiền não thôi …“
Tô Ngôn cười khổ nói: “Tôi thật sự không có cơ hội sao?“
Tôi lắc đầu, đáp: “Sẽ có một người thích hợp với em, nhưng không phải chị.“
Tô Ngôn nhìn xa xăm qua cửa số: “Tôi rất muốn biết, rốt cục tôi có điểm nào không bằng Chung Nguyên?“
“Em không giống anh ấy, chính là … anh ấy có thể làm cho chị thích anh ấy, còn em thì không thể.“ Tôi biết lời nói ra có thể làm tổn thương người khác, nhưng nếu cứ cố chấp dây dưa không rõ, chẳng thà nói mấy câu nhẫn tâm một chút thì tốt hơn.
Tô Ngôn có vẻ mệt mỏi: “Vậy nếu tôi gặp chị sớm hơn anh ta thì sao?“
Tôi thẳng thắn đáp: “Gỉa thiết này không bao giờ xảy ra, nói gì cũng không có ý nghĩa nữa.“
Tô Ngôn do dự trong chốc lát, nói thêm: “Vậy … tôi tiếp tục thích chị được không?“
Tôi: “Ak, tốt nhất là không nên …“
Tô Ngôn lại hùng hổ: “Đó là chuyện của tôi, không cần chị lo!“
Tôi: “…“
Đã thế nhóc còn hỏi chị làm chi ><

Tô Ngôn đi rồi, Chung Nguyên tiến tới, ngồi xuống cạnh tôi. Anh ấy xoa xoa đầu tôi, kéo tôi ôm vào lòng, nắm chặt lấy tay tôi. Tới mùa đông tay tôi lúc nào cũng lạnh ngắt, tay của Chung Nguyên lại ấm áp như lò sưởi vậy, ông trời thật không công bằng nha.
Im lặng một lúc, Chung Nguyên nói: “Sắp tới sinh nhật anh rồi!“
Tôi dụi dụi vào lòng anh, đáp: “Em biết rồi.“

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK