• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59:
Lúc ba mẹ của Chung Nguyên tới Thượng Hải thì đang là lúc Sử Vân Hành nổi điên truy đuổi người qua đường Ất, còn biểu hiện của tôi cũng coi là tốt, có thể thấy bọn họ khá vừa lòng với tôi.
Ngày hôm sau, mẹ Chung lôi kéo tôi, cực kì nhiệt tình nói: “Yên tâm đi, con ta gian trá như thế, nhất định sẽ không để cháu bị ủy khuất bao giờ đâu.”, xem như là tán thành cho tôi đi.
Mặc dù hơi bấn loạn một tí, nhưng cuối cùng tôi cũng yên lòng.

Thời gian qua thực nhanh, trong nháy mắt đã tới lúc tôi tốt nghiệp.
Tôi tìm được một tạp chí du lịch ở thành phố B, làm nghề nhiếp ảnh, tiền lương tuy không cao nhưng có thể làm việc mình thích, hơn nữa có thế nhân dịp chụp ảnh mà được đi lịch ngắm cảnh khắp nơi, chơi cho đã.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi mặc áo cử nhân rộng thùng thình, cùng Nhất Nhị Tứ nói nói cười cười đi ra khỏi hội trường làm lễ. Mới vừa ra khỏi thì nhận được điện thoại của Chung Nguyên, hỏi nhóm bọn tôi ở đâu, còn bắt chúng tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhất Nhị Tam Tứ đều thấy rất quái, nhưng vẫn thành thành thật thật đứng tại chỗ chờ bọn họ.
Một lát sau, Chung Nguyên, người qua đường Giáp, Lục Tử Kiện ba người hăng hái chạy tới, mỗi người trong tay đều cầm một bó hoa cưới rất to.
Cả ba người này ai cũng đều rất đẹp trai, tuy rằng cách thức đẹp trai thì không giống nhau, mỗi người một bó hoa, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường, mấy nữ sinh không bình tĩnh còn hét ầm lên.
Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ, tựa hồ như biết bọn họ vì cái gì mà đến, nhưng lại nhất thời rất hồi hộp. Nhìn Tiểu Nhị và Tứ cô nương, coi bộ cũng thần hồn lạc phách giống tôi rồi, chỉ có mỗi Lão Đại, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tị, bi phẫn nói: “Trời ạ, có định để cho người độc thân sống không đây!”
Lúc này người qua đường Ất không biết từ đâu nhảy ra, kích động nói: “Sư muội thấy tịch mịch hả, hai chúng ta ghép thành đôi đi.”
Lão Đại đột nhiên túm lấy cổ tay người qua đường Ất, sau đó hướng về phía đám người đứng cách đó không xa hô to: “Sử Vân Hành, ta giúp ngươi bắt hắn rồi nè!”
Người qua đường Ất khóc thét một tiếng đã bị Sử Vân Hành lao tới áp giải đi rồi.
Ba người kia đi tới trước mặt chúng tôi, đều tự tìm đến bạn gái của mình, sau đó quỳ gối xuống, cầm hoa, đồng loạt nói: “XXX, gả cho anh đi.”
Tôi bị chấn động, nói thật, tôi tưởng là bọn họ tới chúc mừng tốt nghiệp cơ, không nghĩ tới … Bọn họ đến cầu hôn, hơn nữa còn là cầu hôn tập thể ><
Tiểu Nhị và Tứ cô nương cũng kinh ngạc không nói ra lời, nhất là Tứ cô nương, Lục Tử Kiện vốn đang ở nước ngoài, đột nhiên lúc này lại xuất hiện, cầm hoa cầu hôn cô nàng, cho dù nó có là con nhỏ bạo lực thì lúc này cũng cần thời gian để nảy sinh phản ứng.
Quần chúng vây xem thì chả mấy bình tĩnh, ai cũng la to: “Gả cho bọn họ đi, gả cho bọn họ đi …”
Người đi từ trong hội trường ra càng lúc càng đông, chúng tôi bị một vòng người vây quanh, tiếng hô càng lúc càng lớn, giống như lễ hội không bằng, giống như thể, nếu chúng tôi mà không gả cho bọn họ [câu này nói ra thật vô lí], chính là tội ác tày trời, sẽ bị quần chúng nhân dân trừng phạt.
Giữa màn cầu hôn cao trào nhộn nhịp này, Tiểu Nhị là người đầu tiên có phản ứng. Nó cười hì hì, quẹt quẹt mắt, cố giấu mấy giọt nước mắt đang muốn rơi ra, sau đó nhận bó hoa trong tay người qua đường Giáp. Nó ôm hoa, chép chép miệng, nói: “Có nhẫn không?”
Người qua đường Giáp vẫn quỳ trên mặt đất không đứng lên, cười nói: “Em nhìn kỹ đi.”
Tiểu Nhị ôm bó hoa cẩn thận kiểm tra, rốt cục cũng tìm thấy trong đó một chiếc nhẫn lấp lánh. Nó che miệng, kinh ngạc thốt lên: “Đúng là có thật nè.”
Người qua đường Giáp cầm chiếc nhẫn trong bó hoa lên, đeo vào tay Tiểu Nhị: “Em còn chưa nói đồng ý đó.”
[Quần chúng vây xem: Âm hiểm nha, người ta chưa đáp ứng thì ngươi đã bắt người ta đeo nhẫn, thế này thì không đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi …]
Phía sau đám đông lại kích động la hét: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tiểu Nhị cầm lấy tay người qua đường Giáp, cười nói: “Em nguyện ý.” Nói xong thì nước mắt chảy ra.
Người qua đường Giáp đã thu phục được Tiểu Nhị, quần chúng liền chuyển ánh mắt sang Lục Tử Kiện và Tứ cô nương, bởi vì Tứ cô nương chấn động nửa ngày rốt cục mở miệng, câu đầu tiên dĩ nhiên là: “Anh từ đâu ra vậy?”
“Trời…” Quần chúng xung quanh rất khinh thường, cũng rất bất mãn “Không cần nói sang chuyện khác nha!”
Lục Tử Kiện ôn hòa cười, ánh sáng trong mắt vô cùng kiên định, không trả lời câu hỏi của Tứ cô nương, chỉ nói: “Gả cho anh đi.”
Tứ cô nương nhìn anh, gật gật đầu: “Được.”
Lục Tử Kiện cũng lấy nhẫn trong bó hoa ra, đeo vào cho Tứ cô nương.
Quần chúng bu xem lại ồn ào: “Được! Lãng mạn nha!”
Thế là, tiếp đó, toàn bộ sự chú ý của mọi người dồn về tôi và Chung Nguyên: “Còn một đôi này!”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
“Chung sư huynh à, anh không có thực lực nhá”
Chung nguyên nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, cười khổ nói: “Đầu gỗ, đồng ý một lần nữa đi, anh đã từng hứa, sẽ cầu hôn em một lần thật đàng hoàng mà.”
Ak, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Tôi xoay người, nhận bó hoa trong tay Chung Nguyên, nhưng anh vẫn cầm mà không buông tay, có ý gì đây?
Chung Nguyên ánh mắt nghiêm trọng nhìn tôi, thấp giọng nói: “Ngày mai gả cho anh.”
Lúc này tiếng la hú của đám người chung quanh càng to, ngay cả bảo vệ cũng tới, tôi chỉ đành liều mạng gật đầu đại, nhận bó hoa trong tay anh.
Tôi gảy gảy bó hoa tìm một lúc, hỏi: “Sao không có nhẫn?”
Chung Nguyên cười nói: “Không phải trên tay em à?”
Thế là chúng tôi đã thành công thu được sự khinh bỉ của quần chúng nhân dân xung quanh.
Tiếp theo đó, chúng tôi bị người vây xem bắt tạo hình chụp ảnh các kiểu, mọi người quậy đã đời, sau đó còn lôi cả người của đài truyền hình tới. Chuyện cầu hôn này rất lâu về sau vẫn còn lưu truyền trong thành phố B, được các đàn em khóa dưới kể lại không biết bao lần.

Ngày hôm sau ăn sáng xong, tôi đang định đi làm thình lình bị Chung Nguyên ôm lấy từ phía sau. Anh dùng cằm cọ cọ vào má tôi, hôn lên vành tai, mỉm cười thấp giọng nói: “Đầu gỗ, có nhớ hôm nay chúng ta phải làm gì không?”
Tôi vỗ vỗ lên cánh tay anh, đáp: “Phải đi làm, nhanh lên không muộn mất.”
Cánh tay đang ôm tôi đột nhiên xiết chặt, tiếng nói hờn giận của Chung Nguyên vang lên: “Đi làm cái gì, hôm nay chúng ta phải kết hôn.”
Ak …
Chung Nguyên ủy khuất nói: “Hôm qua không phải em đã đồng ý sao.”
Dã man, tôi nghĩ hôm qua anh chỉ là nói giỡn thôi, hơn nữa trong tình huống đó, không phải do tôi đáp ứng đâu à, Nhưng mà hiện tại … Tôi xoay người đẩy anh ra, khó xử nói: “Hộ khẩu của em còn ở nhà mà.”
Chung Nguyên gian trá cười: “Ba đã đưa cho anh rồi.”
Tôi: “…”
Đối với hành vi bán nữ cầu vinh của ba tôi, tôi cực kì oán giận nha!
Tôi vẫn ôm hi vọng khuyên Chung Nguyên: “Chung Nguyên, hôn nhân là phần mộ tình yêu, anh cũng không hi vọng biến tình yêu của chúng ta thành phần mộ, đúng không?”
Chung Nguyên: “Không thể lấy người mình yêu thì thành cô hồn dã quỷ, có một phần mộ so ra còn tốt hơn làm cô hồn dã quỷ.”
Tôi nhức đầu, cố nói thêm: “Chung Nguyên, cho em một chút tự do trước hôn nhân đi.”
Chung Nguyên nhướn mày: “Kết hôn sẽ không có tự do à? Sau khi kết hôn em lại được thêm một ông chồng có thể dùng tới.”
Được rồi, tôi thừa nhận, xét tài ăn nói thì tôi đúng là xách giày chạy theo không kịp ai đó, cho nên lúc này tôi không tranh luận nữa, uốn éo bướng bỉnh nói: “EM KHÔNG ĐI!”
Chung Nguyên dùng đầu ngón tay nâng cằm tôi, khóe miệng cong lên, lạnh lẽo nói: “Thật sự không đi? Nhưng anh có nhiều biện pháp để đối phó với em, em muốn loại nào đây?”
Tôi rùng mình, lui về sau một bước, không biết nhìn anh thế nào. Chung Nguyên lúc này cười dịu dàng mà quyến rũ, tôi không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Nhưng kết hôn a …
Nghe nói khi kết hôn người ta khó có thể hưởng thụ cảm giác tình yêu nữa, tôi nhìn Chung Nguyên ngon lành trước mặt, lại nghĩ tới cảnh sau khi kết hôn anh ấy không quan tâm mình nữa, ây da …
Vì thế ý đồ kiên quyết không kết hôn sớm của tôi lại kiên định vài phần.
Tôi tiến lên một bước, ôm Chung Nguyên, ở trong lành anh cọ cọ, mềm mại nói: “Chung Nguyên, em chưa có muốn kết hôn mà.”
Chung Nguyên: “Nhưng mà anh muốn, muốn đến phát điên rồi.”
Tiếp tục làm nũng, tôi phát hiện làm nũng là biện pháp hữu hiệu nhất đối phó với Chung Nguyên, tuy rằng tôi không thích lắm, nhưng lúc này đúng là phải dùng tới kế này thôi.
Tôi chôn mặt trong lòng anh, vô cùng dịu dàng mềm yếu nói: “Chung Nguyên, anh cho em một thời gian suy nghĩ một chút đi? Được không anh …”
Chung Nguyên thân thể cứng đờ, lập tức cười khổ nói: “Được rồi, muốn bao lâu?”
Tôi: “Uhm … một năm thế nào?”
Chung Nguyên: “Vậy em chờ anh chết đi.”
Tôi: “Khụ khụ, vậy nửa năm?”
Chung Nguyên: “Bây giờ anh xử tử hình em luôn nhé?”
Tôi rùng mình: “Một tháng”
Chung Nguyên: “Thực ra động phòng trước kết hôn sau cũng được.”
Tôi: “Nửa tháng, không thể giảm được nữa a a a a a …”
Chung Nguyên: “Được rồi, một tuần. Một tuần sau chúng ta kết hôn, không cho em có lựa chọn thứ hai.”
Tôi: “…”
Thế là tôi õng ẹo làm nũng nửa ngày, đổi lấy được một tuần tự do trước khi bị tử hình?
Chương 60:
Mãi tới mới hiểu được lí do tại sao Chung Nguyên lại tự nguyện cho tôi thời gian một tuần tự do để suy nghĩ, hóa ra là bởi vì anh ấy cần thời gian để chuẩn bị hôn lễ -.-!!
Tuy nói kết hôn trong một tuần thật quá gấp, nhưng công nhận hiệu quả của người này quá cao. Anh ấy xin nghỉ phép [đương nhiên cái công ty kia là công ty nhà, xin phép này nọ dễ như ăn kẹo], thuận tiện cũng xin cho tôi nghỉ, sau đó mỗi ngày tha lôi tôi bận rộn đủ thứ, còn có rất nhiều đội nhân mã hỗ trợ, một tuần sau, tôi mặc áo cưới trắng tinh, cùng ba bước đi trên thảm đỏ.
Ba tôi đặt tay tôi vào tay Chung Nguyên, mắt hoe đỏ dặn dò anh mấy câu đơn giản, tôi đứng bên nghe, không biết thế nào lại chảy nước mắt. Ba tôi là người làm nông bình thường, cũng như nhiều nông dân khác, chất phác hiền lành. Ba lại là người thành thật, cũng không nói nhiều, nhưng tính cách và cơ trí thật sự độc đáo, thế giới quan của tôi căn bản là hình thành dưới sự dạy dỗ của ông. Ba nói, con người cho dù thông minh mấy vẫn là kẻ ngốc, cái gì cũng là thứ yếu, quan trọng nhất là sống phải kiên định. Ba nói, mặc kệ trong tương lai trở thành người thế nào, con phải nhớ kĩ, tất cả mọi người đều bình đẳng, không ai giàu có mà hơn ai, không cần những lợi thế hẹp hòi đó. Ba nói, con người trưởng thành trong thất bại, thi không tốt không cần phải khóc nhè, con nhìn ba, vợ bỏ đi cũng không khóc. Ba còn nói, không cần quá nhớ ba, ba sống rất tốt, hi vọng con cũng sống tốt, đừng làm ba phải lo lắng …
Ông chưa bao giờ nói với tôi: “Ba yêu con”, chỉ vô cùng trìu mến gọi tôi “Nha đầu”, nhưng tôi biết, tình yêu của ba dành cho tôi rất bao la, là tình yêu như núi cao bể rộng của người cha, lại mềm mại dịu dàng như dòng sông, tôi nghĩ, cả đời này cũng không thể báo đáp hết tình yêu mà ba dành cho tôi.
Ba nhìn thấy tôi khóc, khóe miệng cười cười, nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, đã lớn thế này rồi.” Ông nói xong, xoay người đưa tay xoa xoa khóe mắt.

Hôn lễ tiến hành rất long trọng, cũng rất thành công, tôi phát hiện tự nhiên ở đâu nhày ra rất nhiều bạn của Chung Nguyên mà tôi không biết. So sánh lại, người bên nhà gái thì lại quá ít, nhưng không thiếu ai, bởi vì nhân yên của ba tôi quả thực rất tốt, cả nhà Trương Tam bầu đoàn thê tử gì đều kéo tới, người trong thôn cũng đến rất nhiều, còn mang theo cả con nít, vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên còn có các bạn học.
Sử Vân Hành dĩ nhiên cũng tới tham gia, nhưng do hôm nay người qua đường Ất là bạn chú rể, nên cô nàng cũng không tới nỗi không biết xấu hổ bám dính lấy hắn, cho nên hôm nay trông cô nàng đặc biệt dịu dàng nho nhã …
Sử Tĩnh là hoa đồng (bé trai mặc áo đuôi tôm tung hoa), hôm nay nhìn rất đáng yêu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cứ nhăn nhăn, cũng chả biết là ai chọc gì nó đây.
Buổi tối lúc nháo động phòng, anh em của Chung Nguyên đều có mặt hết, chỉ có người qua đường Ất là không thấy đâu, bởi vì hắn là phụ rể luôn, cho nên không thấy hắn thực là làm người khác phải chú ý.
Thế nên tôi vụng trộm chọt chọt Tiểu Nhị ngồi bên cạnh, hỏi nó coi người qua đường Ất bị làm sao. Kết quả Tiểu Nhị vẻ mặt khinh thường trả lời: “Hắn hả, uống say, bị Sử Vân Hành tha đi rồi.”
Ak, Sử Vân Hành thiệt là khỏe mạnh a, người qua đường Ất cao 1m8, hơn nữa cũng không phải người gầy, một mình cô nàng mà tha nổi hắn sao …
Đang lúc tôi lo lắng không biết Vân Hành có đảm nhiệm nổi nhiệm vụ khó khăn này không thì Tiểu Nhị vuốt cằm, hề hề bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó Sử đại tiểu thư dùng chiêu hổ đói vồ mồi lao tới hắn, không sợ hắn không theo, ha ha!”
>< …
Mọi người náo loạn động phòng một lúc, Chung Nguyên liền cười tủm tỉm đuổi hết đi, thuận tay còn khóa cửa rất kĩ. Sau đó anh xoay người lại, nhàn nhã dựa vào cửa, nửa cười nửa không nhìn tôi.
Tôi lập tức trở nên hồi hộp, lắp bắp hỏi: “Bây … bây giờ làm gì?”
Chung Nguyên vừa tháo cà vạt vừa nhìn tôi chằm chằm, cười nói: “Em nói xem?”
Ak … tôi đột nhiên phát hiện ra mình đã hỏi một câu thừa hết sức, mặt đỏ lên, xách váy chạy te te vào phòng ngủ: “Em muốn thay đồ, tắm rửa.”
Nhưng tiếp theo tôi đụng phải một vấn đề rất khó khăn: không thể cởi váy cưới ra được.
Bộ váy cưới này nghe nói là Chung Nguyên đặt riêng từ nửa năm trước, có cái tên rất đặc biệt, thiết kế cũng đặc biệt nốt. Lúc mặc vào là mấy đứa kia giúp tôi mặc, nhớ là tụi nó có kéo khóa nào đó trên lưng, nhưng sao bây giờ sờ hoài không thấy đâu. Tôi đứng trước gương, cong người sờ sờ sau lưng, rối tới nỗi toát mồ hôi, cho nên Chung Nguyên đẩy cửa đi vào tôi cũng không biết, mãi đến khi anh ấy đi tới sau lưng, dễ dàng giúp tôi cởi khóa kéo.
Chung Nguyên hôn lên gáy tôi, khẽ cười bên tai: “Vẫn ngốc như thế.” Giọng nói trầm thấp mê hoặc, tôi nhất thời hoảng hốt.
Tiếp đó, Chung Nguyên chậm rãi cởi áo cưới của tôi ra.
Đột nhiên cảm giác mát mẻ làm đầu óc tôi tỉnh ra, tôi cuống quýt xoay người tựa vào gương, hai tay giơ lên che trước ngực: “Anh, anh, anh … em, em …” Thực ra tôi không phải là bài xích tẩy chay chuyện động phòng, chỉ là … Khụ khụ, lần đầu tiên mà, ai mà không khẩn trương sợ hãi chứ …
Chung Nguyên tiến lên từng bước, nắm hai tay tôi, ánh mắt của anh lúc này sáng tới dọa người: “Đầu gỗ, em còn muốn anh phải chờ bao lâu nữa?”
Tôi dở khóc dở cười: “Em muốn tắm mà …”
Một câu chưa nói hết, Chung Nguyên đột nhiên bế bổng tôi lên, cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian hết mức, nói: “Vừa hay, anh cũng muốn tắm.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên ôm tôi vào phòng tắm, vặn nước ra, cởi hết váy áo trên người tôi rồi đặt vào trong bồn tắm lớn. Tôi lui tít vào trong góc, chả có tâm trạng đâu mà tắm rửa với kì cọ.
Tên Chung Nguyên đáng ghét còn sợ chưa đủ kích thích, bắt đầu tự cởi quần áo. Đầu tiên là áo sơ mi, cởi từng nút từng nút một, lộ ra phần ngực, rồi bụng … còn có xương quai xanh rất mê người. Anh cởi nhanh dã man, lại không hề bối rối, từ đây có thể thấy được xét về tâm lí thì thằng cha này gan bự hơn tôi nhiều. Tiếp theo là cởi tất và quần, nhanh chóng anh đã vứt chúng sang một bên. Chân gì mà dài thẳng tắp, cơ thể cân xứng rắn chắn, hẳn nào trước giờ cứ hễ anh chạy là tôi không đuổi kịp.
Ây chà, chỉ còn mỗi cái quần bé bé mà quan trọng thôi.
Tôi ngừng thờ, mở to hai mắt nhìn, tranh thủ không bỏ lỡ một động tác nào. Nói thật, tôi thực sự rất tò mò a, dù sao có người có cái nọ cái kia, mà tôi đâu có đâu …
Chung Nguyên cười mê hoặc, chậm rãi cởi bỏ thứ cuối cùng kia.
Chậc chậc, cấu tạo của đàn ông đúng là không giống với phụ nữ nha, không giống tí nào …
Tôi đang nghiêng đầu suy nghĩ thắc mắc, thình lình ngẩng đầu lên, phát hiện Chung Nguyên đang nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt thấy rõ ngọn lửa đang bừng cháy.
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng lên, cúi đầu không dám nhìn lại.
Chung Nguyên bước vào bồn tắm, đè lên người tôi, nâng cằm lên bắt tôi phải đối diện với anh. Ánh mắt anh càng ngày càng sáng, giống như hai ngọn lửa trong đêm, muốn đem tôi đốt cháy.
Tôi vừa định nói gì đó, anh ấy không thèm để ý, bắt đầu hôn.
Thực sự là cái kiểu hôn quá nồng cháy, quá kịch liệt, làm tôi không thể chống đỡ, vô phương kháng cự. Anh áp lên môi tôi, giống như yêu quái hút máu người, muốn hút cạn năng lượng trong người tôi. Sau đó anh vừa hôn vừa cắn, độ mạnh yếu khác nhau, môi có cảm giác hơi đau … anh ấy lại giống như một con sói đói, cuốn lấy đầu lưỡi tôi không ngừng càn quét … toàn bộ khí lực của tôi dưới sự tấn công vũ bão của trận hôn nồng nhiệt trước nay chưa có này làm cho xói mòn hết rồi.
Mãi tới khi tôi chịu không nổi, rên lên một tiếng, Chung Nguyên mới chịu buông tha, nhưng lại theo đà hôn từ má một đường xuống dưới, hôn lên cổ, rồi xương quai xanh, vẫn cứ cái kiểu vừa hôn vừa cắn, nhưng độ mạnh yếu khác nhau, làm tôi tự nhiên sinh ra cảm giác thoải mái kỳ diệu. Tôi nheo mắt lại, ngửa cổ ra sau, giống như mấy con sư tử trong rạp xiếc đang chờ được thưởng, hưởng thụ cái sự hôn và cắn của Chung Nguyên.
Một tay anh đỡ lấy lưng tôi, tay còn lại đặt lên ngực xoa, lực càng ngày càng lớn. Đầu óc tôi bị anh làm ơ hồ, hé miệng định nói cái gì đó nhưng lại phát hiện ra chính mình “Uhm” một tiếng, thanh âm nhỏ nhẹ, mềm mại, lại giống như rất phong tình, chả giống tôi phát ra tẹo nào.
Chung Nguyên lại giống như bị kích thích, anh xiết chặt cánh tay, nâng tôi lên khỏi mặt nước, sau đó cúi đầu, điên cuồng hôn và cắn lên ngực tôi …
Tôi cảm thấy anh ấy điên rồi, bình thường anh ấy rất bình tĩnh, cơ trí, nhưng giờ phút này lại giống như quỷ phát cuồng, táo bạo, kịch liệt, cả người tản ra hơi thở mãnh liệt, giống như phải đốt cháy cả thế giới này. Nhưng mà anh bây giờ, tựa như mất kiềm chế, lại giống như nắm trong tay hết thảy mọi thứ, dẫn đường kéo tôi trầm luân, lại trầm luân …
Tôi cảm thấy chắc mình cũng điên rồi, chứ không sao lại cam tâm tình nguyện hưởng thụ bị quỷ cắn nuốt?
Tiếng thở dốc của nam nữa trong phòng tắm đan xen vào nhau. Chung Nguyên hơi ngừng lại, cả người áp lên người tôi, vừa hôn lên vành tai tôi vừa mơ hồ trầm giọng: “Đầu gỗ, chuẩn bị tốt chưa?”
Tôi nhắm mắt, đầu óc dường như đã bị dục vọng lấp đầy, giờ phút này cũng chả ý thức nổi là Chung Nguyên đang hỏi cái gì, dưới động tác của anh chỉ hàm hồ “Uhm” một tiếng.
Chung Nguyên chuyển người, khẽ tách hai chân tôi ra, sau đó mạnh mẽ thẳng lưng …
Trong phòng tắm lập tức truyền ra một tiếng kêu đau thảm thiết xé ruột xé gan …
Tôi biết lần đầu tiên sẽ đau, nhưng ai dè nó đau tới cỡ này, đau chết mất!
Tôi túm lấy vai Chung Nguyên, muốn đẩy anh ra: “Đau …”
Chung Nguyên lại ôm chặt tôi, mềm mại hôn lên mặt: “Ngoan, thả lỏng một chút, qua rồi thì sẽ không sao nữa.” Anh nói xong lại lập lại động tác, lần này hình như toàn bộ cái kia đã thâm nhập vào cơ thể tôi, thiệt là làm người ta sợ hãi mà.
Tôi kêu la thảm thiết liên tục, đánh bùm bụp vào ngực anh, khóc nói: “Không được, đau mà … Anh đi ra ngoài, ra ngoài!”
“Được rồi, anh ra, ra mà, đừng khóc nữa,” Chung Nguyên cố gắng đáp lời, vừa hôn nước mắt trên mặt tôi vừa lui ra ngoài một tí.
Nhưng anh vừa cử động thì tôi càng đau hơn …
Tôi lại thét lên: “Không được nhúc nhích, không được cử động nữa!”
“Không động nữa, ngoan nào.” Chung Nguyên dịu dàng an ủi tôi, thật sự không cử động nữa.
Tôi yên lòng, tuy là trong người có cái gì đó rất to, nhưng hình như chỉ cần không động đậy thì sẽ không quá đau. Vì thế tôi rất vừa lòng dựa vào trước ngực Chung Nguyên, không nói nữa. Uhm, cứ như vậy, thật là tốt.
Chung Nguyên cũng không nói nữa, ôm lấy tôi, bàn tay sau lưng tôi khẽ vuốt ve nhẹ, giúp tôi thả lỏng thân thể.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, tôi đã sắp ngủ quên đi mất thì đột nhiên Chung Nguyên khàn giọng, thanh âm rõ đáng thương nói: “Đầu gỗ, em cứu anh, cứu anh với …”
Tôi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ thấy mặt anh lúc này toát mồ hôi, ánh mắt mơ hồ, mặt bắt đầu đỏ lên, môi mím chặt lại, giống như đang chịu đựng một sự thống khổ gì đó.
Tôi đau lòng giúp anh lau mồ hôi, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Chung Nguyên nắm chặt lấy tay tôi, yếu ớt nói: “Em có thể cho anh cử động một chút không?”
Ak …
Tôi cảm thấy sự thoải mái của mình giống như được tạo ra từ sự thống khổ của Chung Nguyên vậy, áy náy quá, tôi chỉ đành khẽ cắn môi, nói: “Thì … anh làm đi.”
Chung Nguyên vừa nghe lời này, lập tức như rồng sinh hổ động, nâng người rời khỏi cơ thể tôi, sau đó lại mạnh mẽ tiến vào, cứ thế lập lại động tác vừa rồi.
Tôi … ngoại trừ kêu thảm thiết, tôi còn có thể làm gì …
Nhưng tên đáng ghét kia ngay cả kêu thảm thiết cũng không cho tôi có cơ hội, anh đè lên môi tôi, hung hăng hôn, động tác thân người lại càng mạnh mẽ, tôi bị tra tấn tới chảy cả nước mắt, thằng cha này vừa vô cùng dịu dàng giúp tôi lau nước mắt vừa vô cùng vô liêm sỉ động chạm cơ thể tôi, không hề có ý giảm bớt.
Cầm thú, đúng là cầm thú!
Giống như đã qua một thế kỉ, rốt cục cầm thú Chung Nguyên cũng nộp vũ khí đầu hàng. Qua đi cao trào, anh ôm tôi vào lòng, kích động hôn lên khóe môi, nói: “Đầu gỗ, anh rất hạnh phúc.”
Tôi mệt tới nỗi ngay cả mắt cũng không nâng lên nổi, rầu rĩ nói: “Phiền anh trước tiên lui ra ngoài đi đã.” Haiz, nhẽ ra lúc này không nên nhẹ dạ, cứ tưởng tên này suy yếu, thằng cha này thì có lúc nào yếu hả?
Chung Nguyên vẫn như cũ ở nguyên trong cơ thể tôi, không hề có ý định rút quân. Anh kéo kéo tay tôi, nhẹ nhàng hôn, cười nói: “Làm sao bây giờ, anh còn muốn nữa.” Nói xong còn phối hợp vặn vẹo lưng, cái đang ở trong người tôi, lập tức lại bừng bừng khí thế.
Tôi như gặp phải đại địch, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Anh, chết, đi!”
Chung Nguyên ha ha cười nhẹ, thổi lên chóp mũi tôi, dịu dàng nói: “Hôm nay tạm tha cho em.”
Sau đó vặn nước nóng, giúp tôi tắm rửa.
Tôi cả người đau nhức, mệt muốn chết, cũng không biết ngủ từ lúc nào. Trong lúc ngủ mơ, hình như một giọng nói rất dễ chịu thì thầm bên tai: “Đầu gỗ, anh yêu em.”
Lời tác giả: [Chú ý nha, chương này miêu tả rất chi là vi phạm lệnh cấm, ai trách cứ xin mời đi đường khác. Lại nói, hiểu biết không nhiều, phần H này còn chưa được hoàn mỹ, chi tiết thì xin mới các bạn độc giả tự tưởng tượng cho bổ não đi … Não bổ rồi thì cuộc sống sẽ đẹp hơn đó]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK