Kiều Tinh Lâm đã quen với việc Lâm Thâm ở đây, mặc dù bọn họ không thường xuyên gặp mặt, luôn bận rộn nhưng chung quy lại như thế đã đủ rồi.
Nhưng có lẽ tập trung vào công việc sẽ khiến cô càng vui hơn, không phải suy nghĩ lung tung.
“Công việc quan trọng.” Kiều Tinh Lâm nói một cách phóng khoáng, “Có việc gì cứ gửi qua Wechat.”
Lâm Thâm nhìn cô, mặt cô không lộ ra chút mảy may lưu luyến hay có ý muốn giữ anh lại, giống như việc anh có ở lại đây hay không cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến cô cả.
“Chuyện của tôi ở đã xong, đoán chừng sẽ không quay lại.”.
Kiều Tinh Lâm ngơ người, “Không có gì, đợi tôi quay xong thì trở về, bốn tháng rất nhanh.”
Lâm Thâm nói một tiếng “Ngủ ngon” thì bước vào phòng.
Kiều Tinh Lâm nghe cánh cửa đóng lại một cái “rầm”, buổi tối tốt đẹp đêm nay dường như đã đặt dấu chấm hết.
Sao lại cảm thấy anh giống như đang không vui?
Không phải cô đã nói sai gì đó chứ.
Hay là người có bệnh tim khá mẫn cảm?
Ngày hôm sau Kiều Tinh Lâm phải quay sớm, cố tình dặn dò Tiểu Giang đến gọi cô.
Đợi khi cô hai mắt lim dim bước ra phòng, phòng của Lâm Thâm đã được cô lao công quét dọn sạch sẽ rồi.
Tiểu Giang biết Lâm Thâm ở đây, có vài lần cô qua tìm Kiều Tinh Lâm đều gặp anh.
“Ây dô, mỹ nam nhất trường sao không từ mà biệt vậy ta?”
Kiều Tinh Lâm nhìn thấy căn phòng trống không, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng.
Không được, không thể như vậy. Kiều Tinh Lâm tự nhắc nhở bản thân.
Bọn họ không thể ở bên nhau, cô không thể sớm như thế đã ỷ lại vào anh.
Vả lại xem ra anh cũng không thích con gái bám lấy mình.
Nghĩ như vậy, Kiều Tinh Lâm đã phấn chấn lại tinh thần. Cô vẫn đang chờ 《Theo đuổi ánh sáng》lên sóng, sự nghiệp của cô một bước lên mây.
Công ty mua cho Lâm Thâm vé khoang hạng nhất, tiếp viên phục vụ khoang hạng nhất vô cùng niềm nở, thậm chí còn bonus theo vài động tác.
Lâm Thâm chăm chú xem văn kiện trên máy tính.
Người của Cao Thịnh muốn qua bàn về việc sáp nhập và mua lại, về cách thức không có gì khó khăn, chỉ là vấn đề về thời gian của quy trình. Chuyện này, công ty tùy ý phái một nhân viên có chút kinh nghiệm đã có thể làm được, không biết vì sao Lâm Thế Hằng lại muốn anh về.
Đợi đến sân bay, tài xế riêng của Lâm Thế Hằng đã đang đợi sẵn.
“Cậu chủ, cậu vất vả rồi.” Tài xế ân cần nhận lấy vali của Lâm Thâm, “Về nhà hay đến công ty ạ?”
Nơi ở hiện tại của Lâm Thâm cách Hằng Đạt khá gần. Lần này đi đường mệt mỏi, anh cần phải tắm rửa xối hết mệt nhọc, mới có thể tập trung tốt vào công việc. “Về nhà của tôi.”
Ngày hôm sau, một đoàn người của Cao Thịnh đã đến tòa nhà của Hằng Thông từ sớm.
Bọn họ bấm thang máy đến tầng ba mươi sáu, người nào người nấy đều rất phấn khởi.
“Mặc dù nói tòa nhà Hằng Đạt mới là biểu tượng của thành phố này nhưng tòa nhà Hằng Thông không kém phần xa hoa.”
“Hằng Thông cùng với Hằng Đạt vốn ở cùng một tòa nhà, Hằng Đạt không phải là công ty giải trí sao? Cần mặt bằng, chủ tịch Lâm liền giao toàn tòa nhà cho bọn họ, bản thân lại mua thêm một tòa khác.”
“Không có tình người.”
Tạ Vũ Phi mặc bộ đồ công sở, mang gọng kính đen, không nói lời nào. Cô ta được xem là người dẫn đầu của đoàn người này, là từ phố Wall trở về, mặc nhiên rất bình tĩnh.
Nhưng hợp tác tác với Hằng Thông một doanh nghiệp lớn như vậy, profile sau này của cô ta sẽ thêm một dòng rất đẹp.
Bọn họ đều là những người làm ngân hàng đầu tư, thật ra cũng có quy tắc bất thành văn.
Lúc tuyển chọn, học vấn có tốt đến mấy cũng không bằng chỗ dựa phía sau.
Lúc cô ta về nước phỏng vấn, đề thi phỏng vấn chính là liệt kê một danh sách những nhân vật lớn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến chính trị kinh tế thế giới.
Nhà cô ta ở thành phố cũ cũng cũng được tính là gia thế hiển hách, lại còn có background du học cũng như làm việc ở nước ngoài, theo lý mà nói ở chỗ mới phải nên như cá gặp nước.
Nhưng đến đây, cô gái ngồi trước mặt, trong nhà có một người dì là nhà môi giới vàng trong làng giải trí. Cậu trai trẻ ngồi đằng sau là cháu bên ngoại của một trưởng phòng nào đó, cả tầng lầu đều là tàng long ngọa hổ, cô ấy chỉ là người ngoài lề nhưng cô có kinh nghiệm làm việc trước đó của mình tạo lợi thế.
Cho nên, cô ta rất cần dự án này của Hằng Thông.
Thang máy đến tầng ba mươi sáu cũng chính là tầng phòng làm việc của chủ tịch Hằng Đạt để lại.
Toàn bộ thiết bị phòng làm việc đều rất hiện đại, mặc dù toàn bộ đều là màu đen trắng xám, nhưng bộc lộ được sự cao cấp. Cả tầng đều trở thành khu vực làm việc, phòng làm việc cao cấp, phòng hội nghị và cả khu vực nghỉ ngơi. Khu vực nghỉ ngơi có máy pha nước, máy pha cà phê và rất nhiều các món ăn vặt khác. Một cô gái trẻ đến đón bọn họ, dẫn bọn họ vào phòng hội nghị.
Phòng hội nghị vô cùng lớn, thiết bị rất hiện đại, có sức chứa cả trăm người, mặt sàn được lót thảm cao cấp, lúc đạp lên rất êm chân, vả lại còn rất sạch sẽ.
Cô gái trẻ đứng vô cùng chuẩn mực, trên mặt còn mang theo nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, “Mời các vị chờ một chút, trợ lý chủ tịch sẽ đến ngay. Không biết các vị muốn uống gì?”
“Tôi muốn một ly Americano, không đường.”
“Tôi muốn một ly trà ô long.”
“Tôi muốn một ly nước lọc.”
Cô gái trẻ gật đầu, rồi rời đi.
Đợi sau khi cô ấy bước ra ngoài, đồng nghiệp của Tạ Vũ Phi mới bắt đầu thảo luận: “Công ty lớn đúng là công ty lớn, nghe giọng điệu dường như chúng ta muốn uống gì cũng đều có.”
“Thật ngưỡng mộ, phòng làm việc toàn là những cô gái trẻ đẹp, không giống như chỗ chúng ta….”
“Đây đều là trợ lý hoặc trợ lý của ông chủ, đảm nhiệm việc rót nước bưng trà hoặc làm những việc lặt vặt, không có quyền lực thực sự. Thật là lợi hại, đều là ngồi ở trong văn phòng cao cấp, đảm nhiệm vận hành kinh doanh và quyết định chiến lực. Cũng không biết trợ lý chủ tịch là thần thánh phương nào?”
“Nghe nói là người vừa nói nhậm chức, tin tức liên quan không nhiều….Chị Vũ Phi, chị biết không?”
Tạ Vũ Phi đang xem tài liệu trên máy tính, nghe thấy đồng nghiệp gọi cô ta, trả lời cô ấy: “Thứ tôi biết không nhiều hơn cô các. Đợi lát nữa họ đến, nhớ khách sáo một chút.”
Cô ta vừa dứt lời liền có tiếng gõ cửa, từng người một bước vào.
Tạ Vũ Phi lập tức đứng dậy, đợi khi cô ta nhìn thấy người đang đi phía sau, tay anh cầm theo sổ ghi chép, lúc đôi giày của Lâm Thâm bước đến, cả người cô ta đều đứng im.
Nửa năm trước, bọn họ đã gặp nhau một lần rồi.
Lúc đó Lâm Thâm vừa mới từ chức, trở về phòng làm việc dọn dẹp đồ đạc. Ngày hôm đó cô ta cố ý đi đến tầng của anh.
Cô ta lớn như vậy, gặp qua rất nhiều nam sinh kiêu ngạo, tài hoa hơn anh nhưng chưa từng ai có vẻ ngoài xuất chúng như anh. Đẹp trai hơn anh mặc dù hiếm nhưng không phải không có, nhưng không có ai có được tài hoa và khí chất như anh, luôn cảm thấy họ thiếu đi thứ gì.
Vả lại, cô ta từ nhỏ đã thích anh, nghĩ đủ mọi cách để được ở gần anh, thậm chí không tiếc làm bạn với người mình không thích.
Nhưng trong mắt anh, từ trước đến nay chỉ có người đó.
Khi đó cô ta nói: “Charles chọn tôi, không chọn cậu, cậu không cam tâm cho nên mới từ chức?”
Charles là cấp trên của họ.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Lâm Thâm bỏ sách của mình vào thùng giấy, giọng nói lạnh lùng, “Cậu không có sức ảnh hưởng như mình nghĩ đâu.”
Lời này như đâm thẳng vào tim cô, dường như mười năm thanh xuân của cô ta chính là một chuyện cười ngu ngốc.
“Cậu từ chối tôi là bởi vì Kiểu Tinh Lâm? Cậu vẫn còn chờ cô ta?”
“Cậu biết cô ta đã bước vào giới nghệ thuật chưa?” Tạ Vũ Phi cười lạnh, “Đó nghề kiếm được rất nhiều tiền, nói là phát tài cũng chẳng ngoa. Đừng nói cậu từ chức ngân hàng đầu tư, cho dù cậu có tiếp tục làm việc cũng sẽ không kiếm tiền nhiều bằng cô ta. Giữa hai người đúng thật là trời trời một vực.”
Lâm Thâm ôm thùng giấy, mắt nhìn thẳng về phía trước bước qua người cô ta. Tạ Vũ Phi bị anh ngó ngơ, càng tức giận, đuổi theo đến trước thang máy.
“Tôi xem tin tức giải trí, rất nhiều người đang theo đuổi Kiều Tinh Lâm. Cô ta chắc sớm đã quên đi cậu. Còn bộ dạng của cậu hiện tại, còn dám xuất hiện trước mặt cô ta sao?”
Đến khi thang máy mở ra, Lâm Thâm cũng không để ý đến cô ta.
Đó là lần cuối họ gặp nhau.
Tạ Vũ Phi nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân vậy mà ở tầng ba mươi sáu của Hằng Đạt, lại Lâm Thâm lần nữa.
Lâm Thâm ngồi xuống, giới thiệu bản thân theo lệ.
“Tôi là Lâm Thâm, trợ lý chủ tịch. Bởi vì chủ tịch có việc đột xuất, phải ra nước ngoài một chuyến cho nên dự án này do tôi đảm nhận.”
Anh nhìn Tạ Vũ Phi, chỉ đưa tay ra giống như những người khác, bắt tay một cách đơn giản, không hề có bất kỳ cảm xúc nào đặc biệt.
Dường như xem cô ta là người lạ lần đầu gặp mặt.
Lâm Thâm mặc bộ vest cao cấp, bên trong thắt một chiếc cà vạt trắng viền đen, thêm vào đó là vài phần khí chất lạnh lùng. Khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng trên người mang theo khí chất cao quý rất thích hợp với phòng làm việc xa hoa này.
Nếu như nói Lâm Thâm lúc ở ngân hàng đầu tư, bởi vì không có gia cảnh hiển hách, ai cũng có thể coi khinh mà trở nên mờ nhạt thì anh của hiện hiện tại, chính là đã lột xác hoàn toàn.
Tạ Vũ Phi có chút thất thần, đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở cô ta.
“Chị Vũ Phi, đừng dán mắt ngắm soái ca nữa, như thế không hay đâu.”
Tạ Vũ Phi bây giờ mới hoàn hồn.
Cô ta biết trợ lý chủ tịch không phải là chức vụ cao, nhưng trợ lý của chủ tịch Hằng Thông cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được. Vả lại còn giao dự án quan trọng này cho anh ta làm, có thể thấy hết lòng bồi dưỡng.
Đồng nghiệp của cô ta đã bắt đầu trình bày về dự án của mình trước máy chiếu, là khoản đầu tư liên quan đến y tế, bao gồm một tỷ.
Tạ Vũ Phi vừa nghe, vừa nhìn Lâm Thâm vài cái.
Anh đang nghiêng người chăm chú nhìn máy chiếu phía trước, ngón tay thon dài kẹp lấy bút, góc nghiêng khuôn mặt anh tuấn vô cùng.
Không biết anh ta về nước đã gặp Kiều Tinh Lâm chưa?
Đồng nghiệp của Tạ Vũ Phi nói xong, cố ý nhìn Lâm Thâm một cái, đợi anh phát biểu ý kiến.
Dự án này có thể hoàn thành được hay không, đều dựa vào suy nghĩ của anh ta. Lâm Thâm lật qua lật lại văn kiện, cất giọng: “Thật ngại quá, tôi cảm thấy việc đánh giá rủi ro của các vị là không phù hợp.”
Mọi người rơi vào im lặng. Tạ Vũ Phi là người phụ trách chủ yếu của dự án hỏi: “Xin hỏi ở đâu có vấn đề?”
“Liên quan đến tỷ suất lợi nhuận và tỷ lệ lỗ.” Lâm Thâm bước đến trước máy chiếu, cúi người mở máy tính, tiện tay mở một khung Word trống, bắt đầu sắp xếp công thức một cách thuần thục.
Ở đây có rất nhiều người vốn nhìn không thể hiểu được những công thức đó, chỉ cảm thấy giống như chữ số thiên văn nhưng Tạ Vũ Phi nhìn có thể hiểu.
Là sinh viên tốt nghiệp ngành tài chính, đây là bát cơm của bọn họ.
Nhưng người có được học bổng toàn phần như cô, cũng không thể giống như Lâm Thâm, rất nhanh đã nhìn ra vấn đề.
Thật giống với trong thang máy sau khi quay lại, đồng nghiệp cô cảm khái: “Trên đời này, làm sao có người, ngay cả đến việc viết công thức tính toán cũng đẹp trai đến vậy?”
Lâm Thâm tính xong, dùng bút đỏ khoanh đáp án lại, lại nhìn Tạ Vũ Phi.
“Mời giải thích một chút?”
Tạ Vũ Phi không nói lời nào, bọn họ thật sự đã tính toán sai, mặc dù không sai nhiều nhưng là một sai sót rất không đáng.
“Là vấn đề của chúng tôi, chuẩn bị không đủ kỹ càng. Hai số liệu này chúng tôi sẽ sửa lại đồng thời sẽ làm rõ ràng.”
Thật ra từ trước đến nay những kế hoạch bọn họ đề ra, cũng chỉ là liệt kê trị số tương đối, sau cùng sẽ tiến hành tính toán chính xác. Chuyện này gặp phải người ngoài nghề, cũng là quá khứ rồi.
Ấy vậy người gặp lại là Lâm Thâm. Tạ Vũ Phi từng xem qua học lực của anh, sinh viên nhận học bổng toàn phần của học viện Wharton, tốt nghiệp hạng tốt, bảng thành tích đều là điểm A.
Chờ bàn xong chi tiết của dự án, Lâm Thâm chỉ đứng lên, nói đồng nghiệp tiễn mấy người Tạ Vũ Phi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Tạ Vũ Phi không có cơ hội để nói riêng với anh một câu.
Đợi lúc vào thang máy, nữ đồng nghiệp the thé reo lên.
“Trời à, đây là thần tiên tiểu ca ca gì thế này, tôi thật muốn biết quá đi!”
“Tôi sẽ dùng tất cả mọi mối quan hệ để có được số điện thoại của anh ta!”
“Công thức anh ta viết hôm nay vừa đơn giản vừa dễ nhớ. Nếu như giáo sư khoa Tài chính đẹp trai như vậy, tôi nhất định môn nào môn nấy đều đạt điểm tuyệt đối.”
Tạ Vũ Phi có cảm giác rất kỳ lạ.
Cho dù qua bao nhiêu năm, Lâm Thâm vẫn mãi là Lâm Thâm.
Giống như ai ở cùng anh, ai có quan hệ dính dáng tới anh, họ đều có được hào quang trên mặt, trở thành tiêu điểm của thế giới.
“Tôi biết anh ta. Anh ta là bạn thời cấp ba của tôi.’ Tạ Vũ Phi cười nói.