Kiều Tinh Lâm ngồi trên ghế sofa đơn trong phòng cầm điện thoại chuẩn bị chơi game.
Hiếm khi cô được nhàn rỗi, mùa đấu lần này cũng không lên điểm, vẫn là hạng kim cương.
Cô vừa mở trò chơi ra liền cảm thấy dưới thân có gì đó cộm cộm, dường như có thứ gì đó đang ở bên dưới. Cô ngồi thẳng dậy, đưa tay móc vào trong khe hở của đệm, lôi ra một đôi tất lưới dài. Cô giật mình, mặt đỏ đến tận mang tai. Sợ bị người khác nhìn thấy nên cô vội vàng nhét vào ngăn kéo bên cạnh.
Nhét vào xong, cô ngồi ngẩn người trên sofa, cũng không còn lòng dạ mà chơi game nữa.
Trong căn nhà này, khắp nơi đều có hơi thở của Lâm Thâm. Ngoại trừ trên giường, còn có trên bộ sofa này. Lần trước cô bỗng nảy ra ý tưởng muốn mua một bộ đồ bunny girl màu đỏ đen trên mạng, hôm qua bị Lâm Thâm phát hiện liền ép cô mặc vào. Phải vất vả lắm cô mới mặc xong, còn chưa kịp ngắm xem thế nào đã bị anh đè xuống lột sạch sẽ. Bộ quần áo đó vốn cũng không có được mấy miếng vải, còn chưa kịp mở miệng, đã bị anh trực tiếp xé hỏng.
Cái tất này, chắc là do lần đó còn sót lại.
Phần lớn thời gian bọn họ ở cùng nhau đều rất kịch liệt. Không phải loại tình yêu nắm tay, ôm nhau yên lặng nói về lý tưởng, nói về cuộc đời đó. Hình như đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn giao lưu tinh thần, biến thành kiểu tân hôn hoặc sống chung luôn. Cô biết Lâm Thâm rất say mê cô, vào lúc tình nồng ý đượm, anh sẽ hoàn toàn biến thành một người khác. Cô cũng thích ngắm nhìn ánh mắt của Lâm Thâm lúc đang chìm đắm trong dục vọng, bên trong có một ngọn lửa, đem tất cả bọn họ đốt thành tro tàn. Tất cả những phiền não cùng lo toan ở trên đời này dường như đã hoàn toàn biến mất.
Đối với cô mà nói, điều này giải tỏa được tốt hơn bất kỳ phương pháp nào khác, có thể yên tâm mà sa vào. Cho nên dẫu cho thường xuyên bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, hay là làm đến không biết mệt, bọn họ đều rất cần đối phương. Trong thân thể có nơi nào đó bị thiếu sót, chỉ có người kia mới có thể lấp đầy.
Cho nên, dường như mới xa nhau được một tiếng mà cô đã bắt đầu điên cuồng nhớ anh. Nhớ nụ hôn của anh, nhớ vòng tay của anh, còn có giọng nói trầm thấp bên tai cô gọi: “bảo bối”
Kiều Tinh Lâm cảm thấy mình đã không thể cứu được nữa rồi.
Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa “cộc cộc”, Kiều Tinh Lâm thu hồi sự tương tư. Kiều Chấn Hưng cầm hoa quả mà bà Tống đã xong đi vào. Ông ấy dường như ý thức được, biểu hiện vừa rồi của mình không được tốt lắm. Có ý đến bù đắp quan hệ giữa hai cha con. Chỉ có điều, nhiều năm như vậy trôi qua, Kiều Tinh Lâm sớm đã quen rồi, cũng sẽ không so đo với bố mình.
“Mẹ con nói trong tủ còn có rất nhiều thức ăn và trái cây không cần ra ngoài mua nữa.”
Kiều Tinh Lâm đón lấy đĩa trái cây, nhường lại chỗ trên ghế sofa cho ông ấy.
“Trước khi ba đến, thấy chuyện trên mạng nên rất lo cho con.” Kiều Chấn Hưng vẫn cau mày: “Ba cứ nghĩ là con mang thai thật, muốn đến bệnh viện phá thai nhưng nghĩ lại, ba vẫn tin tưởng con gái mình.”
Kiều Tinh Lâm vừa lấy tăm để ăn hoa quả, vừa trêu ghẹo đáp: “Ba, ba cũng bắt đầu quan tâm tin tức của showbiz rồi sao?”
Kiều Chấn Hưng nhìn cô: “Ba chỉ có thể biết được tin của con qua tin tức của showbiz.”
“Vậy nếu như con thực sự có thai thì sao?”
Biểu cảm của Kiều Chấn Hưng lập tức trở nên nghiêm nghị: “Ba nhất định sẽ không đồng ý cho con bỏ đứa bé, nó cũng là một sinh mạng. Ba sẽ để cho con và ba đứa trẻ kết hôn.”
“Ba yên tâm đi. Con nhất định sẽ kết hôn rồi mới có con. Nếu như vô tình có chuyện ngoài ý muốn, con cũng sẽ không tùy tiện quyết định, nhất định sẽ bàn bạc với ba mẹ.”
Vừa rồi Kiều Chấn Hưng lên mạng thấy những lời đồn đó không còn nữa, ông cũng yên tâm nhiều hơn. Ông đúng là không đồng ý cho Kiều Tinh Lâm vào showbiz, nhưng vẫn hi vọng công việc của cô có thể thuận lợi. Còn về vấn đề yêu đương, ông cũng không phản đối, dù sao thì con gái đến tuổi này thông thường cũng đã kết hôn sinh con rồi. Chỉ là cái người Lâm Thế Hằng đó làm thông gia của ông thì ông thật sự không thích.
“Con xác định thằng nhóc đó rồi sao? Ba còn biết rất nhiều…”
“Ba!” Kiều Tinh Lâm giơ tay lên ngăn cản: “Cái này cũng giống như lúc đầu khi con chọn nghề nghiệp vậy. Thứ mà ba thích chưa chắc con đã thích. Con và Lâm Thâm ở bên nhau rất thoải mái. Cái cảm giác thoải mái đó giống như cá gặp nước, chim trên trời vậy. Cho nên không thể là người khác được.”
Kiều Chấn Hưng cau mày, giữa hai chân mày tạo thành một hình chữ xuyên (川)
Kiều Tinh Lâm kéo lấy cánh tay của ba mình, dựa vào vai ông: “Ba à, ba chỉ cần bỏ chút thời gian đi tìm hiểu Lâm Thâm, ba sẽ thấy anh ấy và những đương sự trong mấy vụ án đó không giống nhau. Ba đừng nên nhìn vào thân phận và gia cảnh của anh ấy mà chỉ nhìn vào con người anh ấy, ba sẽ nhận ra anh ấy là một người vô cùng thích hợp với con gái của ba. Được không nào?”
Kiều Tinh Lâm đã rất lâu không làm nũng với Kiều Chấn Hưng rồi. Cho dù ông ấy là một khối sắt thép cũng không chịu nổi loại tấn công dịu dàng này. Trong lúc nhất thời không nói ra câu gì để phá hỏng bầu không khí nữa.
Đến thứ bảy, Kiều Tinh Lâm lái xe đến chỗ ở của Lâm Thâm. Chỗ này rất gần với trung tâm thương mại nên tiền thuê nhà vô cùng đắt, phòng còn trống cũng rất hiếm có. Lúc Kiều Tinh Lâm chưa biết thân phận của anh, cô đến giúp anh thu dọn đồ đạc, còn ngây thơ hỏi tại sao anh lại tìm được chỗ này.
Lâm Thâm nói là bạn anh cho mượn tạm để ở, cô cũng hồ đồ mà tin.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa chữ A màu vàng, đi sandals, đội mũ cỏ cùng với một chiếc kính râm, mang túi xách tay nhỏ màu đỏ. Cô cho xe vào bãi đỗ xe xong, trong lúc đang đợi thang máy, phía sau cô có hai người đàn ông trẻ đang khẽ bàn tán:
“Oa, cô gái xinh đẹp trước mặt đúng là cực phẩm!”
“Hình như là người nổi tiếng đó!”
“Thân hình này đúng là chuẩn! Mặt đẹp da trắng chân dài trong truyền thuyết!”
“Ông có dám đi xin số không?”
Hai người họ đang bàn tán, cửa thang máy bỗng mở ra, Lâm Thâm từ trong đó bước đến, nhìn hai người kia một cái, ôm lấy eo Kiều Tinh Lâm đi vào trước. Hai người phía sau liền ngậm miệng.
Chỗ này của Lâm Thâm là mỗi nhà một thang máy, đợi đến lúc đến trước cửa nhà anh, Kiều Tinh Lâm đang muốn mở cửa đi vào, Lâm Thâm lại trực tiếp ép cô lên tường, ôm lấy mặt cô, không nói một lời mà hôn lên môi của cô. Bọn họ đã nhiều ngày không gặp, mặc dù mỗi tối đều gọi video nhưng nước xa không cứu được lửa gần, anh đã sắp bị ép đến điên rồi.
Anh có thể chịu đựng việc cô bay đi bay lại vì công việc, đi đến một thành phố, một quốc gia khác. Nhưng anh không thể chịu được việc ở chung một thành phố mà không thể nhìn, không thể chạm đến cô. Vốn dĩ, thời gian của cô dành cho anh đã không nhiều.
Kiều Tinh Lâm cảm nhận được sự gấp gáp và nồng nhiệt của anh nhưng ở trước cửa nhà như vậy thì cũng….
Cô bị hôn đến không thể thở nổi, hai tay cô đè ở trước ngực anh, bắt được một khe hở, cô liền nói: “Chúng ta vào nhà trước đi.”
Lời của cô vừa nói xong, cửa nhà của Lâm Thâm liền bị mở ra, Chu Lập Quần thò đầu ra bên ngoài thấy hai người bọn họ thì thân thể anh ta cứng đờ, vội vàng rụt đầu trở lại, sau đó vang lên một tiếng ầm đóng cửa. Phía sau cửa truyền đến giọng nói nghi hoặc của Hạ Đan: “Anh làm gì vậy?”
Hai người bọn họ thế mà lại đến nhanh như vậy.
Lâm Thâm ôm Kiều Tinh Lâm vào ngực, bình phục lại một chút rồi mới nói: “Bây giờ em biết tại sao lại không vào rồi chứ?”
Kiều Tinh Lâm không nhịn được cười, khẽ đẩy anh ra: “Son môi đều bị anh làm trôi đi hết rồi. Em tô lại một chút rồi vào sau.”
Hạ Đan và Chu Lập Quần thật sự có việc nghiêm túc cần giúp đỡ ở trong bếp. Hạ Đan thì không cần nói, tay nghề nấu ăn của cô ấy cũng chẳng đâu vào đâu. Cậu chủ Chu thì cố ý muốn trêu chọc, anh ta giống như một chú ong mật vây quanh Hạ Đan, hạ thủ đến rau cũng rửa không sạch, Hạ Đan rất ghét bỏ anh ta.
Hai người bọn họ ở cùng nhau chính là kiểu đùa nghịch đánh nhau, hoàn toàn khác với kiểu tình ý miên man của Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm ngồi ở phòng khách, thắc mắc: “Sao cửa phòng anh lại đóng?”
“Có muỗi, anh phun thuốc diệt trùng.” Lâm Thâm tùy tiện bịa ra một lý do.
Kiều Tinh Lâm mặc dù cảm thấy có khách đến mà lại phun thuốc diệt trùng thì rất kỳ lạ nhưng cũng không để ý. Cô không phải loại người quan tâm đến từng chi tiết trong cuộc sống, Lâm Thâm rất hiểu điều này.
Cô lại quay đầu nhìn Hạ Đan và Chu Lập Quần: “Hình như chúng ta không cần cố gắng gì nữa rồi.”
Lâm Thâm ngồi bên cạnh cô, căn bản không co tâm tư đi lo chuyện của người khác.
Thức ăn của bữa trưa vô cùng đa dạng, Lâm Thâm làm một nửa, Hạ Đan làm một nửa. Tiếc là Kiều Tinh Lâm không thể ăn nhiều, mỗi loại chỉ được ăn một miếng. Chu Lập Quần thì không khách sáo như vậy. Nhất là đồ ăn Hạ Đan làm, còn hợp khẩu vị của anh ta hơn cả Lâm Thâm. Anh ta hận không thể ăn hết luôn cả bàn thức ăn.
“Anh, anh để dành cho người khác một chút.” Hạ Đan nhỏ giọng kháng nghị.
“Hai người có ăn không?” Chu Lập Quần vô cùng hào phóng chia sẻ cho hai người còn lại.
Lâm Thâm nhìn anh ta một cách ghét bỏ, giả vờ như không nghe thấy. Kiều Tinh Lâm cười, lắc đầu một cái, Chu Lập Quần liền quang minh chính đáng càn quét cả mâm.
Lúc ăn xong, Lâm Thâm kéo tay Kiều Tinh Lâm, muốn cùng cô đi xem mùi thuốc diệt trùng đã đỡ hơn chưa.
Kiều Tinh Lâm cảm thấy anh có chút kỳ lạ, cho đến khi anh mở cửa ra, cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Bên trong là cả một biển hoa và bóng bay, những đồ dùng không cần thiết đã được đem hết ra ngoài, hoa hồng màu đỏ và màu hồng xếp thành một hình trái tim cực lớn, ở trên hình trái tim có một bó hoa, trên tường thì được dùng hoa xếp thành dòng chữ “merry me.”
Trong phòng khách truyền ra tiếng nhạc violon, là ca khúc chủ đề của Loạn thế giai nhân;
Kiều Tinh Lâm che miệng, Hạ Đan và Chu Lập Quần đẩy ra một chiếc bánh kem hình hoa tươi đi tới sau lưng cười tủm tỉm nhìn cô.
Lâm Thâm đi tới trước mặt hình trái tim, cầm bó hoa đó và một hộp nhung màu xanh lên, sau đó từ từ đi đến trước mặt Kiều Tinh Lâm, dừng lại ở trước mặt cô một bước.
“Anh biết em không thích những nghi lễ quá long trọng nên anh chỉ mời hai người bạn quan trọng nhất của chúng ta để làm chứng. Anh vốn nghĩ, kết hôn là một việc tự nhiên, đợi đến lúc rồi chúng ta sẽ bàn chuyện cưới gả. Nhưng anh nhận ra mình đã không đợi được đến lúc nước chảy thành sông đó, anh muốn lập tức có được em.”
“Bài hát này, mặc dù không phải tự tay anh đàn nhưng tại hội trường của trường học năm đó, thính giả của anh từ đầu đến cuối chỉ có một mình em.”
“Em là ngôi sao trong mắt anh, là biển khơi trong lòng anh. Ở bên em, anh có thể nhìn thấy được tương lai và quá khứ.”
Kiều Tinh Lâm cảm thấy mắt mình ươn ướt, nhìn Lâm Thâm quỳ một chân xuống, để hoa bên người, mở chiếc hộp ra, trong hộp là một chiếc nhẫn hình vương miện cùng thương hiệu với chiếc dây chuyền của cô.
Anh nắm lấy tay cô: “Would you merry me?”
Kiều Tinh Lâm hoàn toàn không có năng lực phản kháng trước tiếng Anh của anh, nó xao xuyến đến tận xương tủy. Vốn có thể còn một chút băn khoăn cùng nghi ngờ, lần này đã thật sự buông súng đầu hàng. Anh đã chuẩn bị tất cả, bài hát đó còn có những lời này, tất cả đều đánh trúng chỗ hiểm của cô.
Thời gian mười năm dài như vậy mà không thể tách bọn họ ra. Vậy thì sau này bất kể có khó khăn đến đâu, bọn họ cũng sẽ không xa nhau nữa.
Cô gật đầu một cái, Lâm Thâm thở phào nhẹ nhõm, đeo nhẫn lên tay cô, sau đó ôm lấy cô thật chặt.
Chu Lập Quần và Hạ Đan vỗ tay hoan hô. Mặc dù không gian nho nhỏ này chỉ có bốn người họ nhưng cảm giác hạnh phúc thì vẫn luôn đong đầy.
“Tôi cảm thấy còn vui hơn bản thân mình được cầu hôn.” Hạ Đan lau nước mắt.
Chu Lập Quần vỗ vai an ủi cô ấy: “Cô cũng thích như vậy à?”
Hạ Đan gật đầu mạnh một cái, sau đó mới cảm thấy không đúng, trợn mắt nhìn Chu Lập Quần.
Chu Lập Quần không đa sầu đa cảm giống con gái, cười đến vô tâm vô phế. Nhưng anh ta cũng thật sự mừng cho Lâm Thâm, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có được người mình hằng mong muốn.
Lâm Thâm lái xe đưa Kiều Tinh Lâm trở về, trên đường đi anh vẫn luôn nắm lấy tay cô.
“Em chưa bao giờ thấy anh lái xe, anh có thể nghiêm túc một chút không vậy?” Kiều Tinh Lâm có chút sợ sệt.
“Anh vừa mới đổi bằng lái. Lúc ở nước ngoài anh đã từng lái rồi, đừng lo lắng.”
Kiều Tinh Lâm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cười ngây ngô: “Cảm giác giống như trong mơ vậy, nếu như ba mẹ em biết được chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.”
Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Anh sẽ giải thích với cô chú.”
Xe ô tô tiến vào hầm để xe của nhà Kiều Tinh Lâm, Kiều Tinh Lâm xuống xe trước, Lâm Thâm đi bên cạnh cô, một cái bóng đen đổ xuống.
“Sao vậy?” Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Thâm cúi người ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa đầu người trong ngực: “Vừa rồi còn một nghi thức chưa làm xong.”
“Hả?”
Lâm Thâm bắt lấy môi của cô. Trong lúc bọn họ đang hôn đến say đắm, Lâm Thâm nhìn về phía xa một chút, vô cùng bình tĩnh.
Nụ hôn dài kết thúc xong, Lâm Thâm nắm lấy tay của Kiều Tinh Lâm: “Đi thôi, bà Lâm.”
Kiều Tinh Lâm đang ảo não son môi lại bị anh hôn đến trôi đi hết, nghe anh gọi vậy, cô hơi phản ứng lại: “Em vẫn chưa phải bà Lâm đâu.”
“Chỉ cần ba mẹ em đồng ý, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”
“????” Anh giai à, anh coi người ba đó của anh là không tồn tại hả?
Lúc ở trong thang máy, Kiều Tinh Lâm rất căng thẳng, liên tục hít thở sâu. Lâm Thâm lấy điện thoại ra, gửi cho An Hoa vài tin nhắn, sau đó buồn cười nhìn cô.
“Bảo bối, là anh đi gặp phụ huynh chứ đâu phải em.”
“Em căng thẳng thay anh đó. Ba em hung dữ như vậy, lỡ ông lại làm khó anh thì sao?”
Đợi đến lúc tới trước cửa nhà Kiều Tinh Lâm, cô mới thở ra một hơi, sau đó đi mở khóa.
An Hoa trả lời tin nhắn của Lâm Thâm: Tổng giám đốc Lâm, anh yên tâm đi. Tôi lập tức đi điều tra người đã chụp lén anh.