Giống như Mạc Tôn đã đoán từ trước, ngoài việc để Y La thuật lại một lần nữa quá trình cô tháo dỡ bom, hai người Vương Nghị đều hỏi cô những vấn đề gần giống như Mạc Tôn đã hỏi cô lúc trên xe. Y La liền chiếu theo đáp án cũ trả lời một lần nữa.
“Nữ thần, cho đến giờ cô là người duy nhất đã tiếp xúc với bom, vậy cô có biết loại bom này có đặc điểm gì đặc biệt không? Tại sao nó có thể vượt qua máy kiểm tra an ninh?” Vương Nghị hỏi vấn đề mà trước mắt, chính phủ các quốc gia đều vô cùng chú ý.
“Vì có cái này.” Cái này Y La đúng là biết rõ, cô lấy từ túi xách ra một hộp nhỏ màu trắng to bằng quân cờ mạt chược.
“Đây là cái gì?” Ánh mắt ba người tập trung trên tay Y La.
“Máy nhiễu sóng điện từ.” Y La nói rồi đưa cho Vương Nghị đang ngồi gần cô nhất “Đây là thứ là làm nhiễu sóng máy kiểm tra an ninh nên quả bom mới có thể lên máy bay một cách thuận lợi.”
Vương Nghị đưa tay cầm lấy máy nhiễu sóng, cầm trong tay lật qua lật lại xem xét, trên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc “Chính là cái vật nhỏ xíu như này sao?”
“Đúng vậy.” Y La gật đầu.
“Tốt quá, có thứ này, chúng ta chỉ cần đưa cho bộ phận kỹ thuật nghiên cứu cẩn thận thì sẽ tìm ra phương pháp đối phó nhanh thôi.” Vương Nghị mừng như điên “Nữ thần, cô đã giúp chúng tôi một việc lớn, à không, phải nói là giúp quốc gia một việc lớn.”
“không … không có gì. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy là sẽ có lúc cần dùng đến nó.” Trước đó, khi ở sân bay xử lý quả bom, khi Y La đổ chất lỏng vào bồn cầu rồi đem vật đựng vứt vào thùng rác, cuối cùng đem vaili ‘bỏ quên’ ở sân bay, cô cũng chỉ giữ lại duy nhất chính là máy nhiễu sóng điện từ này, bởi vì lúc đó cô cảm thấy vật này có lẽ sẽ có tác dụng gì đó.
Tuy rằng lúc đó cô chưa nghĩ đến việc giao nó cho cảnh sát nhưng cô đã làm vậy như một loại bản năng.
Lời nói của Y La rơi vào hai vị đặc công của cục an ninh quốc gia chính thì hành vi của cô là vô cùng cơ trí và hợp lý, nhưng khi Mạc Tôn nghe xong thì lại có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Y La. Cho đến giờ phút này, Mạc Tôn mới thực sự chắc chắn rằng, cho dù Y La không muốn liên quan đến cảnh sát hoặc các bộ phận chuyên môn đặc biệt khác nhưng trong tiềm thức của cô vẫn luôn tự nguyện giúp đỡ bọn họ.
Điều này đại khái cũng chính là nguyên nhân cho dù trong lòng cô có hàng ngàn hàng vạn điều không muốn dính vào phiền toái nhưng hết lần này đến lần khác đều sẽ ngây ngốc đưa chính mình vào. Bằng không, nếu cô mắt nhắm tai ngơ, giả bộ không hay biết thì làm sao anh có thể bắt được nhiều sơ hở của cô đến vậy.
“Y nữ sĩ, thiết kế máy rà quét bom khi nào mới có được?” Triệu Minh Huy bỗng lên tiếng hỏi, lúc trước nói chuyện, Y La đã nói cô tự thiết kế một loại máy quét radar có thể phát hiện bom.
“Đúng vậy, nữ thần, có máy nhiễu sóng này rồi thiết kế máy quét radar của cô, tôi tin tưởng rằng, rất nhanh thôi, chúng tôi sẽ thiết kế ra loại máy kiểm tra an ninh hoàn toàn mới.” Vương Nghị hưng phấn nói.
Nghĩ đến mấy lời đồn đãi trên mạng, hơn nữa lần này lực lượng khủng bố lại lựa chọn ba quốc gia như vậy, Mạc Tôn chợt nghĩ đến một khả năng, anh hỏi Vương Nghị “Việc lần này đã điều tra được do tổ chức khủng bố nào thực hiện chưa?”
“Là tổ chức Galan.” Tuy rằng Mạc Tôn đã rời khỏi cục an ninh quốc gia nhưng tình hình quốc tế và những nhóm tổ chức khủng bố có tiếng trên thế giới anh đều nắm rõ, nên Vương Nghị cũng không giấu diếm.
“Loại bom lỏng này có thiết kế vô cùng đơn giản nhưng bọn chúng chỉ chọn ba quốc gia Mỹ, anh và nước ta làm mục tiêu, điều này rất có thể chỉ là mở màn của kế hoạch của bọn chúng.” Mạc Tôn nói.
“Phương lão đầu cũng nói như vậy.” ‘Phương lão đầu’ trong miệng Vương Nghị chính là cục trưởng cục an ninh quốc gia-Phương Trường Kỳ.
“Bọn chúng đã đưa ra điều kiện gì chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa thấy.” Vương Nghị nói “Phương lão đầu đoán, có thể là bom ở nước ta không phát nổ như mong muốn làm tổ chức Galan kiêng dè cho nên mới chưa dám đưa ra điều kiện.”
“Nên nữ thần, cô biết không? Chẳng những cô đã ngăn được một chiếc máy bay phát nổ mà cô còn ngăn cản được một hoạt động khủng bố có tính chất toàn cầu đó!” Vương Nghị chợt xoay người, kích động nói với Y La.
“A … thế hả?” Y La vụng về đáp lời, trong lòng lại thê lương vô hạn, tổ chức khủng bố, Galan, rồi mấy cụm từ linh tinh như uy hiếp đến thế giới này thì có quan hệ gì với cô cơ chứ.
Trước hôm nay, rõ ràng cô chỉ là một cô gái bình thường bỗng nhiên có chút hiểu biết về kỹ thuật tháo gỡ bom mà thôi, rốt cuộc là ai đã đánh vỡ ấn tượng của cô về một thế giới hòa bình tốt đẹp này. Bỗng nhiên cô muốn mình mất trí nhớ quá!
“Cậu đừng dọa cô ấy.” Mạc Tôn nhìn khóe miệng cười gượng gạo của Y La, liền kịp thời lên tiếng ngăn Vương Nghị tiếp tục dùng từ ngữ ‘đao to búa lớn’ với Y La nữa.
Ai ngờ Vương Nghị vừa nghe lời Mạc Tôn nói, lập tức nét mặt như gặp quỷ nhìn Mạc Tôn, tựa như chưa hề quen biết anh.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không phải là cậu cần thiết kế máy quét radar thôi sao, sao lại nói càng ngày càng xa vậy.” Mạc Tôn trừng mắt nhìn Vương Nghị.
Rõ ràng chính cậu là người nói ra chuyện này trước, sao bây giờ còn mắng tôi.
Tuy nhiên, dưới ‘dâm uy’ của Mạc Tôn, Vương Nghị cũng chỉ dám nói thầm trong lòng mấy câu.
“Nói đến chuyện chính, nữ thần, bản thiết kế cô để đâu rồi, khi nào có thể đưa cho chúng tôi.” Vương Nghị tiếp tục đề tài lúc nãy.
“A, bản thiết kế à.” Y La hồi phục tinh thần, nói lại lý do mà cô và Tiểu Tám đã thảo luận từ trước “Bản thiết kế trong máy tính của tôi, nhưng trong máy tính không phải là bản thiết kế mới nhất, lúc sau tôi đã cải tiến một số chi tiết nhưng vẫn chưa đưa vào bản vẽ. Do đó, nếu các anh muốn bản thiết kế mới nhất chắc là phải đợi hai ngày nữa.”
“Hai ngày?” Vương Nghị suy tư một lát rồi gật đầu “Được rồi, vậy tôi đem máy nhiễu sóng về nghiên cứu trước, khi nào bản thiết kế xong thì cô gửi cho tôi cũng được.”
Vương Nghị móc điện thoại di động của mình ra “Nữ thần, chúng ta thêm Wechat đi, rồi tôi gửi địa chỉ mail cho cô.”
“A.” Y La mơ mơ màng màng móc di động ra.
“không cần đâu.” Mạc Tôn bỗng nhiên ngắt lời, nói “Khi nào cô ấy vẽ bản thiết kế xong thì đưa cho tôi, tôi gửi cho ông.”
“Sao lại phiền phức như vậy?” Vương Nghị khó hiểu nhìn Mạc Tôn.
“cô ấy chỉ là người thường thôi.”
Nghĩa là không muốn để Y La và cục an ninh quốc gia có liên hệ? Vương Nghị nhìn Mạc Tôn, trong mắt ánh lên tia nghi hoặc, dường như không thể hiểu được việc mà bạn cũ đang làm. Mới chỉ một năm không gặp thôi mà lão Mạc thay đổi nhiều quá.
Nhưng dù thế nào đi nữa Vương Nghị vẫn nể mặt Mạc Tôn, không cố tình muốn số điện thoại của Y La cho bằng được, anh đứng lên nói “Được rồi, vậy tôi chạy về cục đây, khi nào có bản thiết kế thì cậu gửi cho tôi.”
“Ừ.” Mạc Tôn gật gật đầu, đứng lên theo.
“Tiểu Triệu, chúng ta đi thôi.” Vương Nghị nói xong thì nhìn Y La cũng đã đứng lên, cười “Nữ thần, tôi đi đây, có duyên chúng ta gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Vương Nghị và Triệu Minh Huy mang theo đồ rời đi, trong phòng lại trở nên an tĩnh, Mạc Tôn xoay người nhìn Y La, ánh mắt đảo qua điện thoại di động trên ta cô, há miệng muốn nhắc nhở gì đó. Nhưng anh lại tưởng tượng nếu anh cố tình nhắc nhở cô như vậy thì có giống như anh đang tranh công hay không.
Sao Mạc Tôn có thể biến mình thành người thích giành công lao của người khác được, ngay lập tức anh chuyển miệng, khô khan nói một câu “Tôi đưa cô về.”
“Được.” Y La không nghi ngờ anh, cầm túi xách đi theo sau Mạc Tôn rời khỏi khách sạn.
Y La không nói Mạc Tôn đưa cô về nhà hay về quán cà phê mà nói anh đưa đến khách sạn vợ chồng Hà Băng Băng đang ở. Lúc trước, khi ra khỏi ‘Thiên Ý’, Y La sợ bạn không có phương tiện đi lại nên đã để lại chìa khóa xe ô tô cho bạn. Lúc này cô đi qua, vừa đúng lúc có thể cùng bọn họ ăn cơm tối.
“Cám ơn anh.”
Khi tới nơi, Y La nói cảm ơn, cởi dây an toàn rồi định bước xuống xe.
“cô chờ chút.” Bỗng nhiên Mạc Tôn lên tiếng.
Y La nghi hoặc quay đầu.
“cô đưa điện thoại đây.” Mạc Tôn duỗi tay.
“anh muốn điện thoại của tôi làm gì?” Y La cảnh giác hỏi.
Đệt, khi thằng nhóc Vương Nghị kia hỏi điện thoại của cô, cô không nói gì đã đưa điện thoại ra ngay, sao lúc tôi hỏi điện thoại của cô thì vẻ mặt cô lại đề phòng như vậy, cô có ý gì? Mạc Tôn đen mặt, giọng nói không tự chủ mà to hơn một ít “Tôi lưu số điện thoại của tôi cho cô, khi nào bản thiết kế xong thì gửi cho tôi.”
Y La vừa nghe thấy thế thì lập tức móc điện thoại ra đưa qua.
Mạc Tôn đen mặt nhận, lập tức nhập số điện thoại của mình vào, rồi bấm gọi, sau khi điện thoại kết nối thì bấm tắt rồi đưa điện thoại lại cho Y La.
“Thực ra tôi có thể gửi bản thiết kế trực tiếp cho cảnh sát Vương cũng được.” Y La bỗng nhớ tới lúc ở khách sạn, Vương Nghị cũng muốn có số điện thoại của cô.
Y La vừa nói ra, mặt Mạc Tôn đã đen mấy phần thì nay càng đen hơn “Vương Nghị là đặc công cục an ninh quốc gia, thân phận của cậu ta còn phiền phức hơn cảnh sát như tôi nhiều, nếu cô muốn có quan hệ với cậu ta, tôi đưa số cậu ta cho cô luôn ha.”
“A? không, không, không, không cần, tôi không muốn có quan hệ gì với họ đâu.” Có quan hệ với cục an ninh quốc gia là chuyện đương nhiên Y La không bao giờ nghĩ tới, nên Y La hoảng hốt phản đối, đầu lắc lắc rối rít.
“cô xuống đi.” không hiểu sao Mạc Tôn cảm thấy có chút bực mình.
“A.” Y La nghe lời xuống xe, đứng ở cửa xe còn không quên lấy lòng Mạc Tôn “Việc đó, … tôi không liên hệ với đặc công Vương, bản thiết kế mà xong thì tôi sẽ gửi cho anh ngay.”
“Xì …” Mạc Tôn cười lạnh một tiếng, làm lơ Y La, duỗi tay sập cửa xe bên cạnh ghế lái lại, nhanh chóng phóng xe vọt khỏi cửa khách sạn.
Y La nhìn làn khói xe biến mất nơi xa mà không hiểu gì: Đàn ông bây giờ sao lật mặt còn nhanh hơn phụ nữ nữa vậy.
“Chắc là anh ta bị cô làm cho tức giận rồi.” Giọng của Tiểu Tám bỗng vang lên.
“Tôi? Khi nào thì tôi làm anh tức giận chứ?” Y La khiếp sợ “Tôi nào dám chọc giận anh ta đâu!”
Người nọ hung dữ như vậy, ai dám chọc giận anh ta, không muốn sống nữa à.
“Hoặc là … cũng có thể nói là ghen đó.” Tiểu Tám thay đổi cách nói.
“Ghen?” Y La dở khóc dở cười nói “Tiểu Tám, lập trình của cậu bị Bug rồi, cậu có biết ghen là gì không mà nói lung tung vậy.”
Lập trình của tôi bị bug, có mà EQ của cô bị bug thì có. Nếu lúc này mà Tiểu Tám có nét mặt thì nhất định cậu ta sẽ cho Y La một cái liếc mắt khinh bỉ.